*Kim Phủ:
Kim: Vàng, phủ: Cơ quan chính quyền nhà nước
Quan quân nhìn đến đây đột nhiên phì một tiếng bật cười.
“Ngay từ đầu trong này đã không có chuyện của cậu, cậu không nên
vào đây, nếu không phải do cậu cứ kiên trì, thì giờ căn bản không cần ký lên
phần văn kiện này, dù cho cậu ta có cự tuyệt cũng không tới phiên cậu ngồi tù,
có phải đã hối hận rồi không?"
“Nếu tôi không vào, cậu ấy hiện tại đã lựa chọn ngồi tù, mục
đích của ông liền không thể đạt tới, cho nên ông bây giờ hẳn là phải cảm ơn tôi
vì ngồi ở đây."
Lăng Tiêu không ngờ Doanh Phong lại nhìn thấu tâm tư cậu, tay
cầm viết run lên, mà nụ cười trên mặt quan quân thì dần dần tiêu thất.
“Cậu rất có tự tin a thiếu niên, nếu như nói khế tử của cậu vì
không để cậu phải ngồi tù mà lựa chọn đồng ý, vậy thì cậu có vì cậu ta mà lựa
chọn cự tuyệt cam nguyện ngồi tù không? Tôi khuyên các cậu không nên phức tạp
hóa vấn đề, cứ cho là một tuần hiến máu một lần, thời gian khác các cậu đều tự
do. Hơn nữa, nếu thí nghiệm này có thể thành công, đối cả Thiên Túc mà nói đều
là một việc lớn trong sự nghiệp thiên thu.”
Doanh Phong bất vi sở động, "Đối với chúng tôi mà nói, ngồi
tù thật sự là xử phạt nghiêm trọng, nhưng đối với ông, chúng tôi có ngồi tù hay
không cũng chẳng quan trọng. Ông không cần hai tù phạm không dùng được, ông cần
là máu, nếu chúng tôi cự tuyệt, cố nhiên sẽ phải chịu tổn thất, nhưng ông cũng
không chiếm được lợi ích gì.”
Quan quân biểu tình không rõ nghĩa, hai người cứ như vậy không
tiếng động giằng co nửa ngày.
"Xem ra chúng ta đàm phán có chút bế tắc a,” cuối cùng quan
quân lạnh băng mở miệng.
“Chúng tôi không phải là không thể ký tên lên phần văn kiện này,
" Doanh Phong nhắm chuẩn thời cơ thoái nhượng, "Nhưng điều kiện tiên
quyết là chúng tôi phải có quyền biết rõ sự tình, bao gồm quy trình thí nghiệm
của các ông, thân phận đối tượng thí nghiệm, và quan trọng nhất, thí nghiệm này
có gây ra thương tổn cho thân thể khế tử của tôi hay không.”
"Yêu cầu của cậu có phải hơi nhiều rồi không?”
“Trước khi gặp được chính đối tượng thí nghiệm, chúng tôi sẽ
không ký tên lên đây.”
Quan quân suy tư chốc lát, "Cũng tốt, dù sao các ngươi sớm
hay muộn cũng phải gặp mặt, bất quá chớ có trách tôi không nhắc nhở cậu, nếu
lần này cậu còn khăng khăng đi theo, hậu quả có thể không đơn giản như bây
giờ,” hắn giả bộ thở dài, "Cậu vốn có thể không đếm xỉa mà.”
"Không cần ông năm lần bảy lượt hảo tâm nhắc nhở tôi, tự
tiện vào phòng thí nghiệm có một phần trách nhiệm của tôi, ngay từ đầu tôi đã
không định không đếm xỉa đến.”
Quan quân đứng dậy bước đi, "Thật là khiến người cảm
động."
Hai người đi theo sau quan quân, vẫn duy trì một khoảng cách,
sau họ, còn theo sát hai tên quân nhân.
“Anh lại tự tiện xâm lấn tư tưởng tôi?" Khi họ đi được một
đoạn đường, Lăng Tiêu thấp giọng hỏi.
"Cho nên tôi đoán đúng sự thật rồi? Nếu tôi không vào cùng,
cậu định một mình đi ngồi tù?" Doanh Phong nhìn không chớp mắt, "Yên
tâm đi, khế chủ không có năng lực nhìn trộm đại não cậu, về phương diện tư
tưởng cậu là tự do."
Lăng Tiêu vội nói, “Đồ là do một mình tôi trộm, anh cứ trộn lẫn
vào để làm chi?”
"Nhưng chuyện lợi ích chung cũng là cậu nói ra, nếu mục
tiêu nhất trí, chẳng phải nên cùng tiến cùng lui sao? Tôi bây giờ có một điều
kiện trao đổi mới, tôi muốn thi Ngự Thiên hệ liên hợp tác chiến, chuyên ngành
này rất khó thi, cậu đã đáp ứng sẽ không kéo chân sau của tôi.”
“Anh…” Lăng Tiêu mới đầu không kịp phản ứng anh vì sao đột nhiên
nói ra một yêu cầu chẳng liên quan gì, sau đó mới ý thức được anh ấy vì ngăn
chặn bản thân mình lén cùng người quân đội thương lượng, mà cậu vừa rồi cũng
quả thật có ý nghĩ như vậy. Doanh Phong nói anh không có biện pháp xâm lấn tư
tưởng của mình, nhưng lại cố tình mỗi lần đều có thể đoán chuẩn xác trúng đích
suy nghĩ trong lòng cậu.
Hệ liên hợp tác chiến, cậu không thể không thừa nhận đó cũng là
mục tiêu khiến cậu tâm động.
“Điều kiện trao đổi của tôi là, vô luận là đồng ý hay không, đều
phải để tôi quyết định."
"Trao đổi thành công."
Hai người lên phi hành khí của quân đội, toàn bộ cửa sổ đều bị
phong bế, từ bên trong nhìn không tới ngoại giới, ngay bọn họ cũng không biết
chính mình đến tột cùng bị mang đi đâu.
Phi hành khí rốt cục đáp xuống, họ vừa ra cửa khoang, liền phát
hiện mình đã ở trong phòng, phía sau là một đạo đường hầm thật dài, vừa rồi họ
chính là theo đường hầm này mà đến.
Quan quân đi tuốt ở đằng trước, hai người đi theo hắn vào một
thang máy, thang máy lập tức đi xuống, hơn nửa ngày mới dừng lại, bọn họ ý thức
được mục tiêu lần này nằm ngầm dưới đất rất sâu, đến tột cùng là cái chỗ gì mà
cần xây cất bí mật như thế?
"Chúng ta đã đến, " quan quân đứng ngoài một cánh cửa,
trên cửa có treo tấm biển —— Trung tâm nghiên cứu gene Thiên Túc, hắn lấy ra
thẻ từ quét một cái, cửa trượt ra hai bên, một thế giới mới toanh xuất hiện
trước mặt hai người.
Lăng Tiêu nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, cậu nghĩ đại điện căn cứ
đã đủ lớn rồi, nhưng không gian đang bày ra trước mắt so với quy mô căn cứ còn
khổng lồ hơn gấp hai ba lần. Quan quân không giải thích gì trực tiếp đi thẳng
vào trong, hai người theo phía sau, nhân cơ hội đánh giá chỗ này, nơi nơi đều
là máy móc thiết bị không rõ công dụng, bên trên sáng lên những con số và đèn
chỉ thị phức tạp.
Trong không gian này có rất nhiều nhân viên đang làm việc, họ
đối với việc có người lạ xuất hiện nhìn mà không thấy, như thể người tới là
trong suốt. Đồng dạng là chế phục trắng, lại bất đồng với căn cứ và Trung tâm
kiểm soát bệnh tâm thần, mặc trên thân những người này có vẻ băng lãnh khó tiếp
cận, phối hợp với vẻ mặt nhất thành bất biến của họ, nếu không phải Thiên Túc
nghiêm cấm bất luận việc khai phá thực thể có trí năng nhân tạo nào, Lăng Tiêu
cơ hồ cho rằng bọn họ là người máy.
Quan quân dẫn đường cho họ mở ra một cánh lại một cánh cửa, cấp
bậc an toàn phòng bị khiến người khó có thể tin, làm cho bọn họ không thể nào
tin tưởng đặt bên trong chỉ là một đối tượng thí nghiệm bình thường.
Cánh cửa cuối cùng rốt cục được mở ra, Doanh Phong và Lăng Tiêu
cũng lần đầu tiên gặp được chân diện mục đối tượng thí nghiệm, một nhân loại có
hình thể tương tự thiếu niên đang lẳng lặng nằm trong lồng chân không, giống
như đã ở nơi đó ngủ say ngàn năm.
Doanh Phong từ ánh nhìn đầu tiên đã cảm thấy kỳ quái, màu tóc
người Thiên Túc rất nhiều, chỉ riêng màu vàng là rất hiếm. Giữa những người anh
từng thấy trong quá khứ, chỉ có Trục Nguyệt tóc là màu vàng nhạt, nhưng người
giờ phút này đang nằm trong lồng chân không, tóc là màu vàng rực vô cùng thuần
tuý, anh chưa từng gặp qua bất cứ người nào có màu tóc như vậy.
Nhưng anh cũng chỉ có một chút không thích ứng rất nhỏ như vậy
mà thôi, vừa định hỏi cảm giác Lăng Tiêu, quay đầu, chỉ thấy Lăng Tiêu biểu
tình thống khổ ôm lấy ngực.
“Cậu làm sao vậy?"
Trong mắt Lăng Tiêu tràn ngập không xác định cùng không tin
tưởng, "Tôi, tôi biết người này."
Doanh Phong cũng kinh ngạc, "Cậu biết cậu ta?”
Chính Lăng Tiêu cũng lắc đầu phủ nhận, có vẻ như đang giãy dụa,
kể từ khoảnh khắc nháy mắt khi cậu nhìn thấy đối phương tim liền đập kịch liệt,
giống như có thứ gì đó đang muốn thoát ra ngoài, “Tôi cũng không biết, dường
như đã gặp qua cậu ta ở nơi nào đó.”
Không, không chỉ là gặp qua, còn hơn cả quen biết, bọn họ hẳn
phải có tương liên càng chặt chẽ, vào thật lâu thật lâu trước kia.
So sánh với hai người lực chú ý đều đặt trên thân người kia,
quan quân từ lúc tiến vào cánh cửa này, tầm mắt một mực dừng trên người Lăng
Tiêu không rời đi, khi thấy phản ứng cậu khác hẳn với Doanh Phong, trong mắt
hắn toát ra tinh quang.
Cậu ta quả nhiên chính là người bọn họ muốn tìm, chỉ có máu cậu
ta mới có thể khiến cho người kia thức tỉnh.
Chỉ cần có thể khiến người này tỉnh lại, bọn họ không từ thủ
đoạn nào.
Nhưng biểu hiện của Lăng Tiêu khiến Doanh Phong nảy sinh cảnh
giác, anh dời lực chú ý qua hướng quan quân, nhãn thần đối phương đang nhìn
chòng chọc Lăng Tiêu tràn ngập tham lam làm người ta không rét mà run.
“Ông gạt người, " Doanh Phong đột nhiên nói.
Quan quân lúc này mới lưu luyến thu ánh mắt về, “Vì sao lại nói
như vậy?"
“Ông nói chỉ cần máu khế tử mới vừa hoàn thành ký khế ước, có
thể khiến cho cậu ta thức tỉnh, nếu vậy có rất nhiều người phù hợp điều kiện
này, nhưng tại sao cậu ấy lại có loại phản ứng bất bình thường này chứ? Các ông
cần là máu khế tử, hay là máu của chỉ riêng một khế tử nào đó?”
Quan quân lộ ra một nụ cười không rõ ý nghĩa, "Có khác nhau
sao? Bất kể là loại nào, cũng đều phải cần cậu ta để hoàn thành."
Doanh Phong giận tái mặt, "Này không phù hợp với nội dung
chúng ta trước đó trao đổi, hẳn là sự thật mấy người giấu diếm cũng không chỉ
có chuyện này, nếu không thể xác định động cơ đích thực của các người, chúng
tôi thà chọn ngồi tù."
Anh nói xong cũng muốn lôi Lăng Tiêu đi, nhưng kéo một cái, đối
phương lại văn ti bất động.
“Tôi,” Lăng Tiêu cúi đầu, "Tôi muốn nhận lời.”
"Cái gì?"
“Tôi muốn cho cậu ấy tỉnh lại, tôi muốn biết vì sao tôi lại có
loại cảm giác này, quan trọng hơn là, tôi cảm thấy cậu ấy biết tôi là ai."
“Cậu là Lăng Tiêu, điểm này ngay cả tôi cũng biết."
"Lăng Tiêu là tên tôi kiếp này, linh hồn của tôi tùy cơ bay
vào một cái lồng năng lượng có được một cái họ, lại tùy cơ có một cái tên,
nhưng kiếp trước thì sao? Kiếp trước trước nữa thì thế nào? Tôi của thuở ban
đầu làm sao từ một linh hồn biến thành người, tôi cứ có cảm giác người này có
thể cho tôi biết đáp án. Cậu ấy đối với tôi mà nói, tuyệt đối không phải người
lạ, chúng tôi nhất định từng phi thường quen thuộc, quen thuộc đến mức tôi có
thể cảm giác được ý nghĩ của người này, quen thuộc đến mức tôi chính là cậu ấy.”
Lăng Tiêu nhắm mắt lại, từng mảnh nhỏ ký ức không thuộc về mình
lộn xộn hiện ra, lẫn trong đó chính là cảm xúc vô cùng mãnh liệt, bi thương,
hối hận, căm giận… Toàn bộ đều là tối tăm, tiêu cực, cường đại đến cơ hồ đem
người cắn nuốt. Thiếu niên bề ngoài thoạt trông hoàn toàn vô hại, nội tâm lại
tích lũy cừu hận đủ hủy diệt toàn bộ tinh cầu, đến tột cùng trên người cậu ấy xảy
ra chuyện gì, mới có thể khiến cậu thống hận thế giới này như thế.
Thanh âm quan quân thong thả vang lên, "Khế tử của cậu đều
đã nói thế, cậu còn cố chấp cái gì? Hay là cậu muốn dùng năng lực khế chủ, bắt
buộc cậu ta cự tuyệt sao?"
Hắn vừa nói như thế, Lăng Tiêu cũng khẩn trương nhìn qua Doanh
Phong, tựa hồ đang nhắc nhở anh điều kiện vừa mới trao đổi.
"Đi thôi, " quan quân rộng lượng mở miệng, "Các
cậu cũng đã tới, vậy không ngại cho các cậu biết nhiều thêm một chút."
Đoàn người lại về đại sảnh lúc trước, lúc này quan quân dẫn họ
đến một nơi xem ra là đặt máy chủ, những người phụ trách ở đây không giống với
những người khác, thấy có người đến lập tức đứng lên, “Thưa trưởng quan, bọn
họ..."
Quan quân phất phất tay, ý bảo không sao, "Giới thiệu một
chút, vị này chính là Tiến sĩ Hằng Hà, sau này thời gian các cậu giao tiếp với
y rất nhiều," hắn lại đơn độc giới thiệu Lăng Tiêu, "Đây là người lúc
trước từng đề cập với cậu.”
Hằng Hà giật mình, "Cậu chính là Lăng Tiêu? Có thể tìm được
cậu thật sự là quá tốt, cậu đối với chúng tôi mà nói phi thường trọng
yếu."
Quan quân cắt đứt y dong dài, "Triển lãm một chút việc cậu
làm ở đây.”
Hằng Hà chần chờ , "Như vậy thích hợp sao?"
"Nếu không cho họ hiểu rõ, họ sẽ không đáp ứng hợp
tác."
"Nha... Vậy được rồi," Hằng Hà gõ vài cái lên bàn
phím, “Các cậu xem, con người đang tiến hoá, mầm bệnh cũng đang tiến hoá, chúng
tôi vừa phát hiện trên người Bình nguyên lang (sói đồng bằng) một mầm bệnh biến chủng, trong cơ thể chúng
ta không có kháng thể của loại siêu vi này, một khi nhiễm phải sẽ sinh bệnh.
Cho nên tôi nhằm vào loại mầm bệnh này nghiên cứu ra một loại chất kháng sinh,
sau đó đem nó chuyển thành mã gene, cấy vào trình tự nguyên thủy, dùng cách nói
thông dụng chính là vá nó*, sau đó lại truyền tải nó lên…” Y nhìn sắc mặt hai
bạn trẻ kia, biết ngay khỏi cần giảng nữa, “Tôi biết, này rất khó hiểu phải
không, có nhiều thứ không có cách nào dùng đôi ba lời là giải thích rõ ràng,
hơn nữa đối với các cậu, lượng tin cần tiếp nhận trong một lúc quá lớn.”
*Bản vá,
tiếng Anh là Patch, nghĩa là một đoạn mã được thêm vào tạm thời thường là để
sửa lỗi trong chương trình, cũng có thể được tổ hợp hoàn toàn vào chương trình
đó.
Lăng Tiêu sau một lúc lâu mới tìm lại được thanh âm của mình,
"Nói, nói giỡn gì vậy, chúng ta là người a, người làm sao có thể do thứ
này khống chế," cậu đưa mắt nhìn bốn phía, "Đám máy tính, thiết bị, số
liệu này, sao có thể là công cụ chi phối chúng ta, vì cái gì chúng ta có thể
sinh bệnh hay không, lại do một đoạn mã quyết định, chúng ta rốt cuộc là cái
gì?"
“Cậu không cần tìm tòi nghiên cứu căn nguyên chúng ta, bởi vì
cậu có tìm tòi cũng không được,” quan quân chen vào, “Cậu chỉ cần nhớ kỹ, mấy
ngàn năm nay chúng ta đều là dùng phương thức này mà tiến hoá, mới có thể trở
nên hoàn thiện và cường đại như hôm nay. Nếu đổi lại trước đây, cậu mà bị thua
trong nghi thức trưởng thành, căn bản không có khả năng sống sót, cậu có thể
đứng ở đây, đều phải cảm tạ những thứ máy móc không tình cảm này.”
"Không không, vấn đề này vẫn nên để tôi giải thích đi," Hằng Hà sợ hắn dọa sợ hai người họ, vừa mới trưởng thành còn chưa phát dục, trong mắt y chính là nhi đồng, "Thật lâu trước kia, điều kiện xúc phát nghi thức trưởng thành không giống như bây giờ, có phán định vô cùng phức tạp. Chỉ có khi dopamine, amphetamine, epinephrine* và một loạt kích thích tố khác trong cơ thể người đạt tới giá trị nhất định, nghi thức trưởng thành mới có thể bị kích khởi, nói đơn giản, điều kiện này chính là phải yêu nhau."
*Một loạt tên các hormone
"Mà thời xưa kết cục sau nghi thức trưởng thành chỉ có một
loại, chính là một bên tương ái giết chết một bên khác, đạt được tất cả năng
lực của đối phương, kẻ bị thua thì tiến vào luân hồi, lặp lại quá trình
này."
“Quy luật như vậy tuy rằng cho
chúng ta trở nên cường đại, nhưng lại khiến tâm linh chúng ta vô cùng cô độc,
chúng ta có được lực lượng, có được lãnh thổ, có được thần dân, chỉ riêng không
thể có được tình yêu, trăm ngàn năm qua, chúng ta đều đang cố gắng sửa đổi
thiết định này, tận khả năng nhược hóa ảnh hưởng mà nghi thức trưởng thành mang
đến. Nghi thức trưởng thành hiện tại, chỉ có thể do con người chủ quan khởi
động, hoặc là do kích thích tố sinh dục bị động xúc phát, người thua trận cũng
sẽ không tử vong, chúng ta đã nỗ lực giảm bớt thống khổ kỳ rối loạn đem lại,
tuy còn chưa làm tốt, nhưng dù sao đây không phải chuyện một sớm một chiều có
thể hoàn thành."
Lăng Tiêu còn chưa hoàn toàn thoát khỏi nỗi khiếp sợ thật lớn,
“Cái này với người nằm trong đó có quan hệ gì?"
"Bởi vì chúng ta dĩ nhiên có thể cải biến nguồn gốc và kết
quả nghi thức trưởng thành, nhưng không có biện pháp hoàn toàn hủy bỏ nó,
nguyên nhân chính là chúng ta chỉ có thể cải tiến số hiệu tầng ngoài, nhưng
không sửa chữa quyền hạn cốt lõi. Mà những điều như sự sản sinh nghi thức trưởng
thành, sự tồn tại của lực dẫn linh hồn, còn có thiếu niên sau khi chết không
thể chuyển kiếp vân vân, đều thuộc về trình tự cốt lõi, chỉ có người thuộc một
loại huyết thống đặc biệt nào đó tự mình ủy quyền, mới có năng lực cho phép sửa
đổi."
“Người có huyết thống đặc biệt? Chẳng lẽ chính là người đó?”
"Đúng vậy," Hằng Hà có vẻ thực kích động, "Lăng
Tiêu, cậu chính là người có hệ gene phù hợp nhất với người này, nếu cậu có thể
khiến cậu ấy tỉnh lại, nghi thức trưởng thành có thể bị thủ tiêu, chúng ta sẽ
có thể giống những chủng tộc khác, bình đẳng tương ái, sẽ không còn ai vì thế
mà chết, không còn bi kịch phát sinh, mỗi người đều tự do, mà tất cả những điều
này, chỉ có cậu có thể làm được.”
“Lời xấu lời tốt đều đã nghe nhiều như vậy, tôi nghĩ trong lòng
các cậu hẳn là đã có quyết định đi," Vị quan quân hảo tâm nhắc nhở họ,
“Tôi còn có một việc quên nói cho các cậu biết, nếu các cậu ở chỗ vừa rồi ký
tên lên văn kiện, ít nhất có thể chọn một trong hai gia nhập hoặc ngồi tù,
nhưng các cậu đã tiếp tục tiến một bước không nên có, cái giá phải trả tự nhiên
cũng phải lớn hơn.”
Lời của hắn phảng phất như một câu mệnh lệnh, toàn bộ những
người ban đầu mải miết làm việc xung quanh giờ đều buông việc trong tay xuống,
đồng loạt chuyển hướng hai người, gương mặt không cảm xúc khiến cho tràng diện
càng khiến người lông mao dựng đứng, Lăng Tiêu cùng Doanh Phong theo bản năng
xích lại gần nhau.
“Hiện tại các cậu đồng dạng vẫn chỉ có một lựa chọn, tiếp nhận
điều kiện của chúng tôi, hoặc là để tất thảy những thứ đã nhìn thấy ở đây, trở
thành bí mật vĩnh viễn nằm lại chỗ này.”