10, Màn
mười – Tuyên cáo
“Học trưởng còn muốn đứng ở đó bao lâu?” – Phong Hạo thích ý
ngồi bên giường, tâm tình vui vẻ nhìn Lăng Lang đang đứng ở cửa phòng.
Từ sau khi Lăng Lang bước vào phòng đã đứng tại chỗ ước chừng
năm phút, dưới ánh mắt chăm chú của Phong Hạo, một bước cũng không đi.
“Nếu học trưởng định đứng đó cả đêm, tôi cũng không để ý, chỉ sợ
ngày mai anh không có thể lực mà quay phim thôi.”
Lăng Lang gian nan mà chuyển người, một bước, hai bước… Chỉ vài
bước chân mà anh có cảm giác như mình đã đi hàng thế kỷ.
Phong Hạo vừa lòng nhìn Lăng Lang đứng trước mặt, lẳng lặng chờ anh
mở miệng.
“Đem chìa khóa trả cho tôi.” Thanh âm của Lăng Lang trúc trắc
không vững vàng.
Phong Hạo không nói gì, vẫn nhìn chăm chú vào anh.
“Đem chìa khóa trả cho tôi.” Lăng Lang đề cao âm lượng một chút.
“Đây là kết quả sau khi học trưởng đã suy nghĩ cặn kẽ?” Phong
Hạo lắc lắc ngón tay, “Anh cần nghĩ kỹ hơn, là Muốn? Hay là Xin? Bảo tôi đem
chìa khóa trả cho anh so với Xin tôi trả chìa khóa cho anh, tuy rằng chỉ kém
một chữ, nhưng hiệu quả hoàn toàn bất đồng nha.”
“Cậu rốt cuộc muốn thế nào?” Lăng Lang không kiềm chế được gầm
nhẹ.
Phong Hạo mở tay, trong lòng bàn tay đúng là chiếc chìa khóa của
Lăng Lang.
Lăng Lang nhìn thấy cái chìa, theo bản năng vươn tay đoạt, lại
bị Phong Hạo một tay chế trụ cổ tay. Phong Hạo nhìn qua so với anh khỏe hơn,
nhất thời Lăng Lang không thể động đậy.
Phong Hạo hướng Lăng Lang lộ ra nụ cười sáng lạn, ngay sau đó,
Lăng Lang đã lảo đảo bị Phong Hạo kéo vào nhà vệ sinh, trơ mắt nhìn Phong Hạo
ném vật gì đó trong tay vào bồn cầu, lấy tốc độ nhanh như chớp ấn nút xả nước.
“Không!” Lăng Lang sợ hãi giãy khỏi tay Phong Hạo nhào qua,
nhưng làm sao còn thấy bóng dáng chiếc chìa khóa.
“Cậu!” Lăng Lang phẫn nộ quay đầu, chỉ thấy Phong Hạo chậm rãi
mở ra tay phải, cái chìa vẫn hoàn hảo không tổn hao gì nằm trong lòng bàn tay hắn.
Lăng Lang như thể lập tức bị đánh bại, lảo đảo lui về sau từng
bước.
“Bây giờ,” Thanh âm biếng nhác chậm rãi vang lên “Học trưởng đã
nghĩ kỹ chưa?”
Phong Hạo lại ngồi trở lại vị trí ban đầu, Lăng Lang như trước
đứng trước mặt hắn, Phong Hạo không nói lời nào, anh cũng chậm chạp không mở
miệng.
Cứ trầm mặc như vậy một lát, Phong Hạo đột nhiên nở nụ cười,
tiếng cười tuy nhẹ, nhưng trong không gian an tĩnh dị thường lại như một tiếng
bom, khiến Lăng Lang giật bắn.
“Có phải là không có kịch bản, học trưởng không biết nên nói lời
thoại gì?”
Lăng Lang cắn chặt răng: “Cầu xin cậu đem chìa khóa trả cho tôi.”
Hai chữ đầu nói đặc biệt yếu, Phong Hạo một chút phản ứng cũng
không có, giống như hoàn toàn không nghe được.
“Cầu xin cậu đem chìa khóa trả cho tôi.” Lần này Lăng Lang dằn
từng tiếng, tựa như mấy chữ đó thoát ra từ kẽ răng.
Phong Hạo nghiêng đầu, “Được”
Hắn đáp ứng thoải mái như vậy, khiến Lăng Lang có trực giác sự
tình sẽ không đơn giản đến thế.
Quả nhiên Phong Hạo nói tiếp: “Nhưng tôi có điều kiện.”
Lăng Lang nghe được hai chữ “điều kiện”, trong lòng dậy lên linh
cảm không tốt.
Phong Hạo hơi nghiêng thân mình tới trước, “Tôi muốn tự tay giúp
học trưởng mở ra.”
Lăng Lang nắm chặt tay, móng tay cắt vào trong thịt, anh không
phải là không đoán được Phong Hạo sẽ đưa ra yêu cầu quá phận, nhưng chân chính
nghe được câu này từ miệng đối phương vẫn làm máu cả người dâng lên.
“Học trưởng không đồng ý cũng không sao,” Phong Hạo lại lui
người về, “chúng ta chờ trên đảo nhiều lắm là ba tháng thôi, học trưởng nhẫn
nại một chút là được rồi, chờ trở lại đất liền… Mà khoan, học trưởng anh có
chìa khóa dự phòng chứ? Nếu không có, vậy phải tìm thợ tới mở khóa thì rất xấu
hổ…”
Lăng Lang nhìn chằm chằm Phong Hạo không chuyển mắt như hận
không thể dùng ý niệm lăng trì hắn, Phong Hạo không hề để ý ném lại cho anh cái
mỉm cười hữu hảo.
Lăng Lang biết cho dù tiếp tục trì hoãn, sự tình cũng không thể
xoay chuyển, Mạc tiên sinh mỗi lần chỉ cho anh một cái chìa khóa, Phong Hạo nói
rất đúng, nếu không muốn tìm thợ khóa, cũng chỉ có một con đường để đi là từ
trong tay hắn lấy lại cái chìa kia.
Lăng Lang run rẩy sờ lên cúc áo bên hông, lại bị Phong Hạo đè
tay lại.
“Đợi một chút,” Phong Hạo dùng ngón trỏ gõ nhẹ lưng bàn tay anh
hai cái, “Từ phía trên.”
Lăng Lang cứng người vài giây, sau đó rút tay từ lòng bàn tay
đối phương ra, gian nan dời lên cổ áo.
Từ sau khi cùng Mạc tiên sinh ký hiệp ước, anh chưa từng trước
mặt người khác lộ ra thân thể của mình, lần cuối cùng đi phòng tắm công cộng,
cũng là thời sinh viên. Cho dù là quay phim, anh cũng chưa từng có cảnh nào hở
ngực lộ lưng, lúc trước anh còn nghĩ là do trùng hợp, gần đây mới đoán được,
chắc là những cảnh thế này đều bị người đại diện từ chối.
Lần đầu tiên trong mười năm để cho người khác nhìn thấy thân thể
của mình, không thể tưởng được lại là dùng phương thức này.
Phong Hạo bình thản ung dung thưởng thức mỗi động tác của Lăng
Lang, trong ánh mắt không chút dấu vết tình sắc, cứ như đang quan sát một tác
phẩm nghệ thuật. Hắn đánh giá thẳng thắn lại trực tiếp, Lăng Lang thậm chí có
thể cảm nhận tầm mắt nóng rực kia đảo qua da thịt chính mình.
“Học trưởng rất biết chọn hàng nhỉ,” tầm mắt Phong Hạo di chuyển
xuống dưới, cuối cùng rơi vào nơi nào đó, “Anh thật thông minh, loại này cho dù chỉ mặc quần lót
cũng sẽ không bị lộ.”
Lăng Lang biết ý tứ của hắn, lần này trong kịch bản có cảnh bọn
họ làm tình, tuy rằng sẽ không quay thật, nhưng cũng phải lộ vài phần, nói
không chừng khi diễn chỉ có thể mặc nội y, đây có lẽ là bộ phim vượt giới hạn
nhất trong các tác phẩm của Lăng Lang.
“Giúp tôi cởi nó.” Lăng Lang mở miệng mới phát hiện cổ họng mình
khô khốc, thanh âm có chút khàn.
"Gấp cái gì, " Phong Hạo thả chậm ngữ tốc, “Tôi muốn
ngắm anh thật kỹ.”
Hắn tỉ mỉ nhìn thân thể xinh đẹp trước mắt, “Từ năm đó nhìn thấy
anh trên sân khấu, tôi đã mơ ước một ngày nào đó có thể nhìn kỹ anh như thế
này.”
“Giấc mộng của cậu không phải là cùng tôi đứng trên một sân khấu
hay sao?”
Phong Hạo cười, “Đó cũng là một trong những giấc mộng của tôi.”
Hắn đứng lên, cùng Lăng Lang đối mắt, “Bây giờ cả hai đều đã
thực hiện được.”
Hai người mặt đối mặt đứng một chỗ, Phong Hạo áo mũ chỉnh tề,
Lăng Lang lại trần như nhộng, anh rốt cục biết cái gì còn xấu hổ hơn so với
việc bị cưỡng ép bại lộ thân thể chính mình. Dưới cái nhìn soi mói không hề che
giấu của Phong Hạo, anh thế nhưng lại có phản ứng không nên có, có điều loại
phản ứng này rất nhanh chuyển thành đau
đớn qua dây thần kinh truyền vào não, Lăng Lang hơi mím môi, nhíu nhíu mày
“Đau không?” Biểu tình biến hóa rất nhỏ trên mặt Lăng Lang không
thể qua mắt Phong Hạo.
Thấy Lăng Lang không đáp, Phong Hạo cúi đầu cười cười, “Là tôi
sơ xuất, học trưởng là một người rất dễ thẹn thùng mà.”
Dứt lời, hắn xoay người đến tủ quần áo lấy ra một cái hộp sắt
màu đen, đến bàn làm việc mở ra, “Kỳ thật tôi ngàn dặm xa xôi bắt họ mang đến,
cũng không chắc nhất định sẽ dùng, tôi còn phải cảm tạ anh nhanh như vậy đã cho
tôi cơ hội.”
Bị bóng lưng của hắn ngăn trở, Lăng Lang không thấy rõ đồ vật
bên trong, chỉ thấy Phong Hạo cầm trong tay một dải lụa màu đen bước lại.
Phong Hạo bàn tay thắt dây ổn trọng, “Tôi càng thích buộc dây che
mắt thế này, vì có thể giống như đóng gói một lễ vật, từng bước từng bước, như
là… Đem toàn thân học trưởng, đóng gói mang đi.”
Trước mắt Lăng Lang một mảnh tối đen, nhưng có thể cảm nhận rõ
ràng lực đạo trong tích tắc tháo dây lưng mình.
Lăng Lang bị đoạt đi thị giác, thính giác cùng xúc giác đều trở
nên mẫn cảm lạ thường, làn da lộ trong không khí, cảm giác một chút lạnh.
Bóng đen tuyệt đối, không biết vận mệnh, kinh hoảng thật lớn,
trái lại khiến anh dâng lên một cỗ hưng phấn khó nhịn. Anh sợ hãi, rồi lại chờ
mong, khi phát hiện mình đích thực có ý nghĩ phía sau, lại cảm thấy vô cùng xấu
hổ. Anh vì bản thân có phản ứng cảm thấy sỉ nhục, muốn thoát ra, nhưng lại đắm
chìm trong loại tâm tình này đến khó mà tự chế.
Căn phòng lót thảm trải sàn thật dày, nuốt hết tiếng bước chân
Phong Hạo, Lăng Lang chỉ có thể từ trong thanh âm hữu hạn cố phân rõ đối phương
đang từ trong tủ sắt lấy ra những thứ gì.
Thanh âm tiêu thất, chỉ chốc lát sau, một đồ vật cảm xúc thô ráp
vây lấy cổ anh. Không cần phải nhìn, Lăng Lang cũng biết đó là thứ gì, cái vòng
sát sao bao lấy cổ, lại không khiến anh cảm thấy khó thở, tựa như được tạo
riêng cho Lăng Lang.
Phong Hạo mang vòng cổ cho anh xong lại rời đi, một lát sau, hai
tay Lăng Lang cũng bị cùng một cách thức cố định lại phía sau.
“Anh thật xinh đẹp.” Phong Hạo nhìn thành quả của mình tán thưởng,
“Không cần trang sức cũng rất gợi cảm.”
Hắn đem chìa khóa đưa đến bên tai Lăng Lang, móng tay nhẹ nhàng
búng, phát ra tiếng vang thanh thúy, “Tôi bây giờ vì anh mở nó ra.”
Lăng Lang nghe được thanh âm cái chìa khóa tra vào ổ, tiếp theo
một thanh âm cùm cụp vang lên, vật giam cầm hạ thể cả ngày bị lấy xuống.
Lăng Lang còn chưa kịp thở phào, đã cảm giác được Phong Hạo từ
phía sau ôm lấy mình, tay hắn vuốt ve trên người anh, từ cổ, đến xương quai
xanh, đến ngực.
“Thật không nghĩ tới có ngày tôi có thể ôm anh thế này.” Phong
Hạo chôn đầu ở hõm vai Lăng Lang, dùng chóp mũi cọ cọ cổ anh: “Tôi đã ảo tưởng
về điều này rất nhiều năm, ngay lần đầu tiên nhìn thấy học trưởng tôi đã muốn
anh, mỗi ngày đều muốn.”
“Anh có biết, lần đầu tôi thấy ánh mắt anh khi thân thể bị dây
thừng trói buộc, tôi đã biết học trưởng anh là dạng người gì, chúng ta trời
sinh là một đôi, trên thế giới này không có ai so với tôi càng hiểu rõ anh.”
Hắn nhẹ nhàng gặm cắn cơ thể Lăng Lang, “Tôi đã nghĩ muốn chiếm
giữ trọn vẹn anh, khóa anh lại, hôn môi anh, giữ lấy anh, tôi thậm chí muốn
dùng roi quất anh, muốn khiến anh hai chân nhũn ra, muốn nghe anh khóc cầu xin
tha thứ. Bởi vì tôi thích anh, đây là dục vọng của tôi, không có gì đáng phải
nhục nhã.”
Tay Phong Hạo trượt xuống, lướt qua vùng bụng bằng phẳng của
Lăng Lang, cầm lấy khí quan đã khẽ ngẩng đầu, “Tôi cũng không muốn ép buộc anh,
nhưng học trưởng luôn phong bế chính mình, không nhìn cũng không nghe, tôi chỉ
có thể dùng phương thức như thế mới có thể khiến anh nghe thấy thanh âm nội tâm
mình. Chỉ cần khiến học trưởng thuộc về tôi, dù là cưỡng bức lợi dụ, hay cường
thế áp chế, tất cả tôi đều nguyện ý làm.”
Lăng Lang gục đầu xuống, đôi vai run rẩy, hô hấp trở nên dồn
dập, nhưng động tác trên tay Phong Hạo không hề có dấu hiệu giảm tốc, “Nhưng
điều tôi thực sự muốn, không phải là học trưởng bị cưỡng ép phục tùng, mà là sự
đáp lại từ nội tâm anh. Tôi muốn khiến anh yêu thích tôi giống như tôi yêu anh,
hiểu được tất cả những việc tôi làm này đều không phải vì để anh nhục nhã.”
Hơi thở Phong Hạo dừng bên tai Lăng Lang, “Tôi thích anh, vô
luận là con người anh lúc trước, hay con người chân thực hiện tại, đều khiến
tôi trầm mê.”
“Tất cả những nguyện vọng anh muốn mà không thể làm, tôi sẽ đến
thực hiện.”
“Mỗi một ảo tưởng của anh, tôi đều sẽ biến thành sự thật.”
“Dục vọng anh không dám đối mặt, tôi đến giúp anh đối mặt nó.”
Lăng Lang ngẩng mạnh đầu, từ cổ họng tràn ra một tiếng rên rỉ,
có luồng sáng trắng xuyên thấu qua tấm vải đen che mắt, chiếu vào võng mạc, đem
mỗi lời nói của Phong Hạo hóa thành thực thể, như Thánh Kinh thật sâu nhập vào
đầu.
No comments:
Post a Comment