Chương 17 - Vĩnh biệt, thuyền Ác mộng
Ân Tử Kiệt co gối rúc trong sô
pha rộng rãi mềm mại, vẻ mặt hưng phấn gõ bàn phím, nghe có người gõ cửa, không
cần nghĩ ngợi hô một tiếng ‘vào đi’. Người tới đẩy cửa ra, chỉ thấy trong phòng
khắp nơi tối đen, chỉ có màn hình hiển thị tản ra ánh sáng mỏng manh, chiếu lên
gương mặt người trước mắt.