Chương 14 - Truyền thuyết Lưu Khắc đảo
Mấy ngày kế tiếp, Lý Vân Đình
đều không đến, nghe nói tạm thời có án tử, không thể nào phân thân. Đồng sự của
Lý Vân Đình thay phiên vào thăm vào giờ cơm chiều, mỗi lần đều mang đến bữa tối
tình yêu cho Lăng Viễn. Tuy Lăng Viễn năm lần bảy lượt tỏ vẻ không cần như thế, nhưng mọi người
nói đây là Lý đội đặc biệt quan tâm, bọn họ chỉ phụng mệnh hành sự mà thôi.
Chuyện Lăng Viễn nằm viện trừ
Tiêu Trấn, bạn học lẫn bạn net của cậu đều không biết, đương nhiên cũng không
dám nói với Lăng Lộ, bởi vậy có thể có người tới thăm mình, dù chỉ là người xa
lạ, Lăng Viễn vẫn cảm thấy lòng đầy cảm kích.
Đương nhiên vị tỷ tỷ kia có
địch ý với mình có khả năng chỉ là lỗi giác của Lăng Viễn.
Mà suy nghĩ trong lòng Tiểu
Điền là, thân là một người kiên định Tát Kỳ đảng, kiên quyết không thể để bản
thân bị vị tiểu soái ca nhìn mà bắt thương trước mặt này dụ hoặc phản chiến,
nội chuyện Kỳ Kỳ tặng cho mình cừu bảo bảo mặt đen thôi là đã đủ phải ‘kiên
quyết không thể’ rồi!
Thẳng đến ngày Lăng Viễn xuất
viện Lý Vân Đình cũng không tới, một người đồng nghiệp họ Vu đến bệnh viện hỗ
trợ làm thủ tục xuất viện, Lăng Viễn cẩn thận quan sát đối phương, cảm giác Lý
Vân Đình giống đại lưu manh, mà anh chàng Vu Vinh này thì như tiểu lưu manh.
“Chúng ta không phải lần đầu
tiên gặp.” Vu Vinh bĩu môi lè lưỡi.
Lăng Viễn nghi hoặc nhìn anh
ta.
“Hôm đó tôi cũng có mặt ở quán
bar.”
Lăng Viễn không có ấn tượng gì,
bất quá cậu vốn cũng rất khó đối người xa lạ sinh ra ấn tượng.
“Cái câu cậu nói cuối cùng rất
hay, tôi rất tán thưởng cậu đó,” Vu Vinh vỗ vỗ bả vai cậu, “Yên tâm đi, tôi
không giống Tiểu Điền ngu ngốc đó, tôi tuyệt đối đứng về phía cậu.”
Lăng Viễn hoàn toàn không hiểu
đối phương đang nói cái gì, đành phải theo lễ tiết mà gật nhẹ đầu.
Khi Lăng Viễn lần nữa đăng nhập
trò chơi, một đám người lấy Lăng Lộ cầm đầu đều bạo phát, đối mặt chất vấn của
mọi người, cậu đành phải viện cái lý do rách nát là ra ngoài du lịch, trên núi
không có tín hiệu để lừa gạt cho qua ải.
Cậu cho rằng thời gian dài như
vậy không đến kho hàng xưởng rượu nhất định sẽ muốn nổ giống lần trước, kết quả
không có, hỏi Sinbad, mới biết thì ra gần đây Tát Cổ Tư cũng không biết vì sao
mà không login, bất quá hẳn là anh ta đã dặn dò bên Nightmare, không cướp
thương thuyền của Tơ lụa nữa.
Lăng Viễn xử lý tốt sự vụ cửa
tiệm xong liền chẳng còn gì làm, ngồi trước màn hình ngẩn người. Vài ngày ngắn
ngủi lại dường như đã xảy ra rất nhiều chuyện, cùng một người đàn ông khác lên
giường, bị bạn trai sáu năm cường bạo đến phải nhập viện, sau đó chia tay, ngay
sau đó lại được người thổ lộ.
Lăng Viễn phát hiện thời điểm
chính mình lần nữa nghĩ đến Tiêu Trấn đã không còn kích động ngày xưa, thậm chí
cảm giác đau lòng cũng rất ít.
Cậu từ nhỏ đã biết bản thân
không giống những đứa bé khác tình cảm dạt dào, tâm tình cậu không dễ dàng nhấp
nhô lên xuống, ngược lại rất dễ bình phục, nhưng trước mặt Tiêu Trấn chính mình
vẫn là một người vô pháp tự áp chế tình cảm, cậu không nghĩ tới sau khi kinh
lịch thứ cảm tình khắc cốt ghi tâm đó mình lại có thể nói buông là buông.
Lăng Viễn điều khiển Thanh Kỳ
đi vào giáo đường trên đảo Thiên Đường, nơi này không chỉ có NPC chủ quản đăng
ký kết hôn, còn có NPC phụ trách giải quyết ly hôn, Lăng Viễn đến trước mặt NPC
tên là Huệ Đặc Lợi đó, cùng hắn đối thoại.
[ Phụ
cận ] Huệ Đặc Lợi: Vị tiên sinh này, tôi nhìn thấy trên người ngài
quả thật có một đoạn nhân duyên, tuy chúng tôi xử lý ly hôn là xuyên suốt toàn
hải vực, nhưng người vô duyên cùng ngài chỉ sợ không phải đăng ký trên hệ thống
của chúng tôi đi? Thực xin lỗi chúng tôi không thể thụ lý, ngài đừng ngại tìm
đến chỗ hai người lúc trước kết duyên thử xem? Hoặc là tại giao diện quan hệ
hôn nhân xin ly hôn, nếu đối phương cũng đồng ý là có thể chính thức ly hôn.
Lăng Viễn nghe đối phương nói
một tràng xong, mở giao diện nhân vật, nhìn danh hiệu từ đầu đến cuối bị che
giấu ‘Bạn lữ của Lăng Tiêu’ trên một cột trong đó, lâm vào trầm tư.
Thời gian Thời đại Hàng hải
close beta cũng không dài, người chơi biết trò chơi này có hệ thống kết hôn,
nhưng cơ hồ không ai biết nó còn có hệ thống kết hôn đồng tính, Lăng Viễn cũng
do một dịp tình cờ rất ngẫu nhiên mới phát hiện chuyện này.
Đó là vào lúc mở game không
lâu, Lăng Lộ đến thành phố C thăm Lăng Viễn, thấy Lăng Viễn đang chơi Thời đại
Hàng hải, hưng trí lên, dứt khoát chiếm máy tính, còn thuận tiện chiếm luôn
giường Lăng Viễn, đuổi em trai qua nhà Tiêu Trấn tá túc.
Lăng Viễn mang theo notebook
đến nhà Tiêu Trấn tiếp tục chơi, Tiêu Trấn thấy thế cũng cóp cái Client game
qua. Lăng Viễn đứng ở bến tàu Thiên Đường nhìn hải âu bay tứ tán, xoay người
lại chỉ thấy một người mang danh tự được tạo thành từ họ của hai người trong
ánh tịch dương chậm rãi đi về phía cậu.
Đáy lòng Lăng Viễn khẽ động, đó
đại khái là lần Thanh Kỳ đối Lăng Tiêu trong trò chơi nhất kiến chung tình.
Đó là giai đoạn trò chơi mới
bắt đầu, Lăng Viễn không có thuyền, Tiêu Trấn lại càng là tân binh vừa báo danh
vào hải quân tại Thiên Đường, hai người liền tùy ý lên một chiếc thuyền của
NPC, mặc nó mang họ đến một nơi không biết.
Cuối cùng bọn họ đến một hòn
đảo nhỏ hoang vu, đảo Lưu Khắc, đảo này không thuộc hải vực Kim Cương, Lăng
Viễn về sau cũng không đến đấy lần nào nữa, lần ngẫu nhiên tiếp xúc đó chính là
lần duy nhất, Lăng Viễn vẫn luôn cho rằng đó là ý trời.
Sau khi hai người đổ bộ lên đảo
Lưu Khắc từ ánh nhìn đầu tiên đã thấy tượng điêu khắc khổng lồ của hai người
đàn ông Hy Lạp cổ, đều mặc trang phục trong chiến tranh, phạm vi che chắn của
khôi giáp Hy Lạp cổ cũng chẳng khác biệt đồ tắm của nữ giới thời hiện đại bao
nhiêu, vì thế cánh tay và bắp chân cường kiện của hai người đều lộ hết ra ngoài,
tuy là từ đá tạc thành, nhưng vì nghệ nhân tay nghề tinh xảo, thoạt nhìn dường
như có xúc cảm đàn hồi.
Trong đó người tương đối cao
lớn cầm kiếm nhìn về phương xa, người còn lại xoay nghiêng, hơi ngẩng đầu nhìn
nam tử bên cạnh, Lăng Viễn nhìn nhìn, lại từ trong đôi mắt bức tượng điêu khắc
kia phát giác một tia tình tố khó giải bày.
Hai người đi vào Tổng đốc phủ,
cùng NPC đại Tổng đốc tạm thời đối thoại, lúc này mới biết, người cao hơn trong
hai bức tượng chính là dũng sĩ Achilles đao thương bất nhập nổi tiếng trong
thần thoại Hy Lạp, mà vị bên cạnh là người yêu đồng tính của Achilles –
Patroclus.
Achilles và Patroclus tình cảm
rất tốt, Patroclus đối Achilles trung trinh như một, Achilles tuy cũng xem
Patroclus là người bạn đời thân thiết nhất, bất quá này cũng không trở ngại chàng
ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, không chỉ cùng phụ nữ phát sinh quan hệ, còn
cường thưởng đàn ông dẫn tới đối phương phải bỏ mạng, từ đó dẫn phát chiến
tranh, mà Patroclus cũng chết do trận chiến dịch này.
Achilles gián tiếp hại chết
người yêu đến tận lúc này mới phát hiện tâm ý chân thật của chính mình, chàng
ôm thi thể người yêu khóc lóc đau thương, hối hận bất tận dâng lên trong lòng.
Bất quá theo thời gian trôi qua, sau khi trải qua một loạt hành động cực kỳ bi
ai điên cuồng, Achilles cũng đi lên con đường hủy diệt bản thân.
Achilles chết đi, thân nhân và
chiến hữu chàng đem tro cốt hai người trộn chung, hợp táng tại một hòn đảo tại
Biển Đen tên là Lưu Khắc, nghe đồn như vậy có thể để linh hồn hai người đã chết
làm bạn, vĩnh không phân ly. Sau đó cũng nghe nói mỗi khi chạng vạng, linh hồn
hai người đều sẽ xuất hiện, kết bạn quanh quẩn trên đảo.
Lúc Lăng Viễn và Tiêu Trấn lên
đảo chính là ban đêm, bọn họ dạo trên bãi biển chốc lát, quả nhiên nhìn thấy
linh hồn hai người tay trong tay cùng đồng hành, ánh mắt hai người thường trao
đổi, trong đó ẩn chứa thứ ngôn ngữ chỉ có bọn họ mới hiểu.
Tiêu Trấn tiến lên cùng hai
người đối thoại, Achilles chỉ đáp một câu, “Rất nhiều khi, chỉ khi ngươi mất
đi, mới biết được chính mình từng có.”
Lời thoại Patroclus lại càng
đơn giản, chỉ có bốn chữ: “Ta không hối hận.”
Lăng Viễn thấy Tiêu Trấn đứng
tại chỗ bất động, không biết đang suy nghĩ gì, liền đề nghị đi dạo quanh đảo
một chút. Vì thế hai người vô tình đi đến giáo đường, ngoài ý muốn phát hiện
thiết định đặc biệt của game.
Giáo đường tại đảo Lưu Khắc là
giáo đường duy nhất tiếp nhận hôn nhân đồng tính.
Nghi thức ngắn gọn trôi qua,
Lăng Viễn nhìn trên đầu nhân vật của mình chói lọi danh hiệu ‘bạn lữ của Lăng
Tiêu’, hàng trăm loại tư vị dâng lên trong lòng, kìm lòng không đậu quay đầu
nhìn Tiêu Trấn ngồi ở một bên, lại phát hiện đối phương cũng đang nhìn cậu.
Đó cũng là lần duy nhất tại trò
chơi hai người đội danh hiệu bạn lữ của đối phương hoạt động, ngày hôm sau khi
bọn họ trở lại Thiên Đường, Tiêu Trấn liền ẩn danh hiệu đi, Lăng Viễn cũng che
giấu theo, dù sao loại chuyện như đồng tính kết hôn này cũng không có gì đáng
lớn tiếng tuyên dương.
Nay hồi tưởng câu chuyện
Achilles, Lăng Viễn không chỉ có cảm khái, nếu lúc ấy Tiêu Trấn và Lý Vân Đình
tới chậm một ngày, chỉ sợ chính mình cũng sẽ theo gót Patroclus, chỉ là không
biết khi đó Tiêu Trấn có thể giống Achilles hối tiếc muộn màng?
Lắc lắc đầu, vứt đi những ý
nghĩ dư thừa, Lăng Viễn tại giao diện quan hệ hôn nhân nhấn vào xin ly hôn.
Tiêu Trấn vài ngày kế đều không
login, Lăng Viễn liền để chuyện này qua một bên. Bất quá vừa mới chia tay được
không lâu, Lăng Viễn phát hiện bản thân không muốn cô độc một mình, mỗi ngày xử
lý xong chuyện hai cửa tiệm, liền đi theo mấy đội thuyền quen biết ra khơi, có
khi thì theo Tơ lụa vận chuyển hàng hóa, lúc lại theo Nightmare cùng nhau đánh
cướp khắp nơi, về sau càng ngại chạy thương nhàm chán, đơn giản hễ Tát Cổ Tư
vừa online liền ngâm mình trên thuyền Ác mộng, những người quen biết Lăng Viễn
đều nói cậu đổi tính, Lăng Viễn chỉ cười không giải thích.
Tát Cổ Tư cũng giống như đổi
thành người khác, lúc trước cứ mở miệng ra là bảo bối nhi đùa giỡn Lăng Viễn,
hiện tại ngôn từ đã đứng đắn hơn nhiều, này khiến Lăng Viễn càng sẵn lòng cùng
đối phương đi chung. Dù sao Tát Cổ Tư mà nghiêm chỉnh thì ưu điểm rất nhiều,
anh ta từng đến nhiều nơi, hiểu rõ điểm đặc sắc từng hòn đảo nhỏ, khi đi biển
thường xuyên giảng giải cho Lăng Viễn những từng trải hiểu biết của mình, lần
nào cũng khiến Lăng Viễn trước nay cứ trạch trong đảo Thiên Đường nghe đến mê
mẩn, nếu không phải nhờ Tát Cổ Tư, cậu cũng không biết Thời đại Hàng hải này
còn có nhiều cố sự bối cảnh phong phú đến vậy.
Lăng Viễn tại ngành hàng hải
ngoại trừ cầm bánh lái, thì chẳng có hạng mục nào có thể ra tay, mà thuyền Ác
mộng tự nhiên không tới phiên cậu lái, cho nên sau khi lên thuyền cậu toàn ở
không chơi bời lêu lổng, lúc không có hải chiến thì nghe Tát Cổ Tư giảng giải,
hải chiến bắt đầu thì lẳng lặng ngồi một bên coi Tát Cổ Tư chỉ huy.
So với hiểu biết sâu rộng của
Tát Cổ Tư, thì Lăng Viễn càng thích bộ dạng anh khi chỉ huy hải chiến hơn. Anh
luôn biếng nhác tựa vào bánh lái, ra vẻ tùy ý hạ mệnh lệnh, nhưng sự quen thuộc
của anh đối với biển cả, sự nắm vững chiến thuật, tư duy logic, cùng với phán
đoán trước rất chuẩn xác hành động đối phương, thường thường hai ba hiệp đã
hoàn toàn đưa thuyền đối phương đến ngưỡng cân bằng.
Những khi đó, loại biểu tình
quyết đoán khi Tát Cổ Tư bày mưu tính kế, luôn có thể khiến Lăng Viễn mê muội,
mỗi lần hệ thống tuyên bố hải chiến thắng lợi, khóe môi Tát Cổ Tư đều sẽ giương
lên một nét cười ngự trị chúng sinh, thứ thái độ miệt thị vạn vật thường khiến
Lăng Viễn không tự chủ nhìn đến thất thần.
Chỉ có tận mắt nhìn tư thế hiên
ngang oai hùng khi Tát Cổ Tư tác chiến, Lăng Viễn mới thực sự phát giác được mị
lực của vua hải tặc, xưng hào này đặt trên thân người đàn ông trước mắt không
thể nghi ngờ vô cùng xứng đáng, đại khái toàn hải vực cũng chỉ có người này mới
xứng với danh hiệu này.
Đối với việc Lăng Viễn trở
thành một thành viên ngoài biên chế của Nightmare, trên dưới đội thuyền có hai
loại thái độ. Giống Vô công bất thụ lộc MM thì tỏ ra vô cùng nhiệt tình với
Lăng Viễn, nhìn thấy Lăng Viễn liền líu ríu không ngừng, nếu ngày nào đó Tát Cổ
Tư online mà Lăng Viễn không tới, ngày hôm sau nhất cử nhất động của Tát Cổ Tư
liền được cô nàng báo cáo cho Lăng Viễn không sót cái gì.
Tuy Lăng Viễn không chính mắt
nhìn thấy, bất quá cậu đoán Lộc MM hẳn là hội báo song hướng, cũng có nghĩa là
Tát Cổ Tư cũng sẽ biết nhất cử nhất động của Lăng Viễn khi anh không online.
Mà đại phó Yul của đội thuyền
tuy ngoài mặt cũng đối Lăng Viễn khách khách khí khí, nhưng dưới kiểu khách khí
bề ngoài này tựa hồ cất giấu tình tự nào đó, bất quá Lăng Viễn cũng không giỏi
trong việc giao tế, bởi vậy không nhận ra bài xích không cố tình của đối
phương.
Thẳng đến một ngày Tát Cổ Tư
không có đó, Yul chủ động nói chuyện phiếm cùng Lăng Viễn, như có như không để
lộ chuyện trong hiện thực Tát Cổ Tư đã có người anh thích, hậu tri hậu giác
Lăng Viễn mới ý thức được, Yul có khả năng hiểu lầm mình có tình cảm với Tát Cổ
Tư.
Nhớ tới Lộc MM lúc trước nhiều
lần trên kênh đội và hải vực cười nhạo Yul thầm mến Tát Cổ Tư, Lăng Viễn vẫn
tưởng bọn họ chỉ đùa nhau, nay kết hợp thái độ ra vẻ khách khí kì thực là lãnh
đạm của Yul với cậu trước giờ, Lăng Viễn mới phát hiện có khi mình bị Yul xem
thành tình địch.
Bất quá Yul thật sự hiểu lầm
mình sao?
Cả Lăng Viễn cũng không biết
mình hiện tại ôm loại tình cảm gì đối với Tát Cổ Tư, cậu so sánh với cảm giác
lúc trước đối với Tiêu Trấn một phen, phát hiện mình không có loại tình cảm
nồng nhiệt đến mức không thể khống chế với Tát Cổ Tư.
Ngay cả chính tai nghe được
trái tim Tát Cổ Tư đã có nơi thuộc về, Lăng Viễn cũng không có biểu hiện gì là thương
tâm khổ sở, cuối cùng Lăng Viễn cho ra một kết luận, chính là cậu chỉ xem Tát
Cổ Tư như một người bạn tốt.
Lăng Viễn cũng không bài xích
yêu qua mạng, nhưng cậu sẽ không tùy tùy tiện tiện mà trút tình cảm vào, cậu có
cảm giác như Tiêu Trấn đã tiêu hao hết tình cảm trong nhiều năm tới của mình,
cậu tựa hồ lại khôi phục thành thiếu niên vân đạm phong khinh trước khi quen
biết Tiêu Trấn.
Từ khi chia tay trong bệnh viện
về sau Tiêu Trấn chưa từng liên hệ với Lăng Viễn, nhưng khi login Tiêu Trấn cự
tuyệt yêu cầu ly hôn của cậu, sau đó Lăng Viễn lại xin thêm hai lần đều bị cự
tuyệt, cậu đành phải xếp chuyện này sang một bên.
Mấy ngày này Lăng Viễn trôi qua
thật sự bình tĩnh, ngoại trừ phải ứng đối Lăng Lộ ngẫu nhiên hỏi dò ra, điều
duy nhất khiến Lăng Viễn đau đầu đại khái chính là Lý Vân Đình mỗi ngày một cú
điện thoại thăm hỏi ân cần không hề gián đoạn.
Lý Vân Đình thực sự không dễ
dàng bỏ cuộc như lời anh đã nói, đương nhiên Lăng Viễn hiện tại hoàn toàn không
cảm thấy đây là cái ưu điểm gì. Lăng Viễn năm lần bảy lượt nói thẳng lẫn bóng
gió với anh là giữa họ không có khả năng, nhưng đối phương luôn có thể bất động
thanh sắc lọc bỏ những lời này, việc này làm cho Lăng Viễn có cảm giác thất bại
sâu sắc.
Lý Vân Đình trong điện thoại
cũng nói không nhiều, đơn giản là mấy chuyện vụn vặt như quan tâm xem Lăng Viễn
có ăn cơm đúng giờ không, buổi tối có suốt đêm không ngủ hay không, lâu ngày,
thái độ Lăng Viễn cũng dần dần bắt đầu buông lỏng, ít nhiều cũng có thể đáp lại
đối phương vài câu.
Đây là lần đầu tiên Lý Vân Đình
kiên nhẫn theo đuổi một người như vậy, khiến Vu Vinh mới đầu ôm tâm thái xem
náo nhiệt đều phải động dung, ngược lại bắt đầu hỗ trợ hành động của thủ
trưởng, còn âm thầm cảnh cáo Tiểu Thanh Kỳ trong trò chơi luôn dùng ánh mắt
sùng bái nhìn thuyền trưởng nhà mình một phen.
Bất quá Thanh Kỳ này chẳng có
chút ý tứ biết khó mà lui, hoàn toàn xem lời y như gió thoảng bên tai, vẫn như
cũ mỗi ngày quấn quít lấy Lý Vân Đình, cái loại tính tình vô luận người khác
nói cái gì cũng thờ ơ đó thật đúng là có vài phần tương tự tiểu Lăng Viễn trong
hiện thực.
Vu Vinh cũng không phải có ác
cảm với Thanh Kỳ, chỉ là thái độ của y cũng giống Lý Vân Đình, tình cảm trên
mạng quá hư vô mờ mịt, những người đàn ông đã đến tuổi nhi lập (30) như
họ, đã không còn tinh lực đi chơi trò luyến ái tinh thần với tụi trẻ, nắm chắc
hiện thực mới là lựa chọn sáng suốt.
Cũng may quan điểm Lý Vân Đình
giống y, chỉ xem Thanh Kỳ như một bạn net quan hệ tương đối tốt.
Lăng Viễn cũng không vì lời của
Yul mà giảm bớt tiếp xúc cùng Tát Cổ Tư, trong nhận thức của cậu, quan hệ của
cậu và Tát Cổ Tư rất thuần khiết, cậu không cần vì tránh nghi ngờ mà cố ý lảng
tránh đối phương, ít nhất chỉ cần Tát Cổ Tư không nói ra là bản thân cậu quấy
nhiễu anh, thì cậu sẽ không vì người ngoài mà thay đổi.
Về phần người mà Tát Cổ Tư
thích kia, Lăng Viễn có một tia cảm xúc hâm mộ không muốn thừa nhận cũng không
được, người mà trong hiện thực được người đàn ông mạnh mẽ này ái mộ, nhất định
cũng có chỗ nào đó hơn người đi.
Lăng Viễn một bên miên man suy
nghĩ một bên đăng nhập trò chơi, lại ngay trong tiệm của mình gặp một người
khiến cậu ngoài ý muốn.
Người đàn ông đó thấy Lăng Viễn
đến, đứng lên lễ độ cười cười, “Tôi chờ cậu đã lâu.”
em tự ghen tị với chính bản thân mình =]]
ReplyDeleteNhiều lần lắm chứ ko phải 1 lần :D
Delete