Chương 19 – Hồng Tụ may áo
Lăng Viễn lần đầu tiên có cảm
giác tiếng chuông cửa này dễ nghe như thế, thừa dịp Tiêu Trấn phân thần, cậu
dùng toàn lực đẩy hắn ra, nhào qua mở cửa.
Lý Vân Đình bị động tác mở cửa
nhanh chóng lại còn không ngừng thở gấp của Lăng Viễn dọa sợ, lập tức cảnh giác
nhìn quét trong nhà một vòng, thấy vật dụng đổ trái ngã phải và một đống hỗn
độn khắp nơi, đầu sỏ gây tội đang đứng cách đó không xa vẻ mặt âm trầm nhìn
chằm chằm mình.
“Mẹ kiếp,” Lý Vân Đình lập tức
hiểu chuyện gì xảy ra, vượt qua Lăng Viễn xông về phía Tiêu Trấn.
“Khoan!” Lăng Viễn phản ứng lại
vội vàng xoay người kéo lấy cánh tay Lý Vân Đình, Lý Vân Đình là một cảnh sát,
Tiêu Trấn dù có lợi hại cũng chỉ là một sinh viên, không thể nào là đối thủ của
anh ta, Lăng Viễn không muốn thấy Tiêu Trấn bị đánh, lại càng không muốn Lý Vân
Đình vì đánh người mà dẫn tới phiền toái.
Đánh nhau trong hiện thực, cũng
không đơn giản như bắn chìm một chiếc thuyền trong game, mù một mắt, bị người
vây xem trong chốc lát là xong.
“Em còn che chở cậu ta làm gì?”
Lý Vân Đình thấy Lăng Viễn ngăn cản mình, buồn bực, “Nếu không phải tôi tới tìm
em, em còn định nhập viện lần nữa phải không?”
“Tôi…” Lăng Viễn nhanh chóng tổ
chức đối sách trong đầu, “Tôi là đang che chở anh, nghề nghiệp của anh có thể
tùy tiện đánh người sao? Bị khiếu nại thì làm sao đây? Tôi không muốn anh có
việc.”
Lăng Viễn tận lực dùng giọng
điệu thân thiết khuyên giải, sắc mặt Lý Vân Đình càng ngày càng tốt, sắc mặt
Tiêu Trấn một bên thì lại càng ngày càng kém.
“Tôi ngược lại không ngại, dù
sao cũng không phải lần đầu tiên tôi vì em mà xuất thủ.”
Không sai, Lăng Viễn nghĩ đến
hai gã xui xẻo trong quán bar lần trước, tên cảnh sát này căn bản là hoàn toàn
không có tính kỷ luật.
“Vậy cứ xem như suy nghĩ cho
tôi, việc này ồn ào ra ngoài tôi cũng phải tới cảnh cục, còn phải cho khẩu
cung, đến lúc đó mọi người đều biết có hai người đàn ông vì tôi mà đánh nhau,
tôi rất vinh quang sao?”
Lý Vân Đình nghe cũng có lý,
nắm tay đang siết chặt chậm rãi thả lỏng, Lăng Viễn cũng nhẹ nhàng thở ra.
“Hừ”, Tiêu Trấn cười lạnh, “Đầu
tiên là tàn phế, giờ lại tới cảnh sát, Tiểu Viễn, anh thật không biết thủ đoạn
câu dẫn đàn ông của em cao minh như vậy đó.”
“Đúng rồi,” Tiêu Trấn vừa nhắc
tới, Lý Vân Đình nhớ ra mục đích đến đây, “Tin nhắn của em hồi sáng là có ý gì?
Em lại quyến rũ ai, hửm? Tàn phế là ý gì nữa, chẳng lẽ em coi trọng thái giám?”
Lăng Viễn thấy hai người đột
nhiên chuyển hướng cùng chỉa mũi dùi về phía mình, cả kinh trố mắt ra nhìn.
“Tôi đối xử với em tốt như vậy,
em còn tìm người khác, em không thấy có lỗi với tôi sao?”
“Anh cũng không biết em bây giờ
trở nên hoa tâm vậy đó.”
“Nếu không có tôi chẳng biết em
sẽ bị tên khốn này hại thành bộ dáng gì nữa.”
“Em trước đây không phải như
thế, đều là do tên lưu manh này làm hỏng em rồi.”
“Dừng!” Lăng Viễn không thể
nhịn được nữa, “Đây là nhà tôi, hai người quậy đủ chưa, đủ thì đi nhanh!”
Tiêu Trấn khinh miệt liếc mắt
nhìn Lý Vân Đình một cái, Lý Vân Đình giương cằm nheo mắt, bày ra vẻ mặt cảnh
cáo, rất giống hai con thú đực vì tranh đoạt quyền giao phối mà thị uy với
nhau.
Tiêu Trấn đi đến trước mặt Lăng
Viễn, “Anh sẽ không buông tay.”
Cậu ta lại cúi mình xuống dán
bên tai Lăng Viễn, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe được nói, “Thuyền em
tặng tôi dùng rất tốt, chỉ cần em còn đi theo tên kia, anh cam đoan, gặp một
lần, dìm một thuyền, gặp hai lần, dìm một đôi, anh không ngại đem người của cả
một đội thuyền bọn họ đều đánh cho tàn phế.”
Lăng Viễn nhíu chặt mi không
lên tiếng, Tiêu Trấn thẳng người dậy đi ra ngoài.
“Tôi cảnh cáo cậu, đừng có toan
tính gì nữa, nếu không tôi không ngại tùy tiện tìm một tội danh mời cậu tới
uống trà.” Lý Vân Đình đột nhiên mở miệng.
Thân hình Tiêu Trấn dừng lại
một chút, tiếp đó không quay đầu lại đi ra ngoài.
“Cậu ta nói gì với em?” Lý Vân
Đình đợi Tiêu Trấn đi mới hỏi.
“Không liên quan tới anh.”
“Chậc chậc, tôi cứu em, còn
lãnh đạm với tôi như thế.”
Lăng Viễn hơi cúi đầu, thái độ
có chút mềm đi, “Cám ơn.”
Lý Vân Đình khoát tay, Lăng
Viễn thấy đối phương không định rời đi, nhịn không được mở miệng hỏi: “Anh còn
có việc?”
Lý Vân Đình trừng mắt cậu một
cái, xoay người qua cạnh cửa sổ gọi điện thoại, Lăng Viễn không thể làm gì
khác, đành phải tùy ý anh ta.
Không lâu sau, thợ khóa đến, Lý
Vân Đình đi qua chẳng biết nói gì với đối phương, thợ khóa lập tức nhanh nhẹn
đổi khóa cho Lăng Viễn, Lăng Viễn lẳng lặng nhìn một hồi, cũng không ngăn cản.
Động tác thợ khóa rất thuần
thục, chút xíu đã đổi xong, Lý Vân Đình lấy chìa khóa thử thử, thấy ổn, trả
công đối phương không chịu nhận, chào Lăng Viễn một cái rồi đi.
“Hồi trước tôi có bắt một tên
trộm, kỹ thuật rất tốt, sau khi được thả thì rửa tay không làm nữa, tôi liền
giới thiệu cậu ta làm thợ khóa, hiện giờ thu nhập còn cao hơn trước đây,” Lý
Vân Đình đưa chìa khóa cho Lăng Viễn, “Tôi đổi loại tính an toàn tương đối cao,
loại này dù là thợ có thuần thục cũng phải 30 giây mới mở được.”
“Cái trước của tôi thì sao?”
“Đại khái không cần tới 3
giây.”
Lăng Viễn sọc đen.
“Coi phim đi không?”
“Không đi.”
“Ăn cơm nhé?”
“Không.”
“Nga, em còn là trẻ con mà, vậy
khu vui chơi?”
“…Không đi.”
“Trực tiếp thuê phòng có phải
nhanh quá rồi không?”
“…”
“À tôi quên, đều đã ở nhà rồi
hà tất phải vẽ thêm chuyện ra.”
“… …Tạm biệt.”
“Quên đi,” Lý Vân Đình xoay
người phất phất tay, “Thời gian sẽ chứng minh tôi có kiên nhẫn với em.”
“Đợi đã!”
Lý Vân Đình dừng bước, vẻ mặt
chờ mong quay lại, “Luyến tiếc tôi?”
“Đưa tôi chìa khóa.”
“Chẳng phải mới đưa em rồi
sao?”
“Chỉ có hai cái, tôi biết ổ
khóa mới luôn có ba chìa.”
“Cái thứ ba tôi giúp em bảo
quản miễn phí, miễn cho em lại gặp chuyện không may chết ở trong nhà cũng không
ai biết.”
“Anh…”
“Không cần cảm kích tôi, đây là
tôi cam tâm tình nguyện vì em.” Lý Vân Đình lúc lắc cái chìa khóa trong tay,
sải bước ra ngoài.
Lăng Viễn ngửa đầu nhìn trần
nhà một lát, rồi mới chầm chậm trở lại trước máy tính kích đúp vào biểu tượng
game.
Đột nhiên truyền đến tiếng chìa
khóa mở cửa, Lăng Viễn còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Lý Vân Đình vòng trở
lại, trực tiếp tới sau lưng cậu, “Đi được một nửa mới nhớ ra mình quên mất một
chuyện rất quan trọng.”
Lăng Viễn nhíu chặt mày nhìn
chằm chằm client game đã mở.
Lý Vân Đình quét mắt nhìn màn
hình hiển thị của Lăng Viễn, “Thì ra em chơi trò này?”
“Anh nói anh quên cái gì?” Lăng
Viễn quay đầu.
Lời còn chưa dứt, bản mặt Lý
Vân Đình đột nhiên phóng đại trước mắt, tiếp đó môi truyền đến xúc cảm ấm áp,
không đợi cậu phát hỏa đối phương lại nhanh chóng rút về.
“Quên hôn tạm biệt.”
Lý Vân Đình lại biến mất ngoài
cửa, ánh mắt Lăng Viễn nhìn bóng dáng anh tràn ngập phẫn nộ lại có chút bất đắc
dĩ.
Quay lại đầu nhìn trên màn hình
máy tính Client game Cờ tỉ phú OL vẫn còn đang cập nhật, cậu thở dài một hơi.
Tát Cổ Tư không lên, login khó tránh khỏi lại bị người vây xem, cậu vừa định
dùng Cờ tỉ phú giết thời gian một chút, không ngờ đối phương lại xông vào.
Lăng Viễn bắt đầu nghiêm túc
suy xét tính cần thiết của chuyện đổi khóa, cuối cùng vì ngại phiền mà buông
tha ý niệm này.
Lăng Viễn nhờ Cờ tỉ phú tiêu
phí hết nửa ngày, ăn qua quýt chút đồ, lúc online Tát Cổ Tư vẫn chưa quay lại.
Ngày hôm sau Tát Cổ Tư vẫn như
cũ không login, tiệm trang phục của Lăng Viễn đã xong, khế tiệm là Saga đưa
tới, nghe nói Tư Lạc và Jack xuất ngoại du lịch, lúc Saga trần thuật lại chuyện
này trong giọng nói tràn ngập khinh thường.
“Chân trước vừa mới kết hôn,
chân sau liền ném vợ mới cưới một bên ra ngoài giải sầu, cũng không sợ người ta
bị lạnh nhạt sẽ cho hắn đội nón xanh.”
Bên kia Ân Tử Kiệt cũng rất vô
tội, cậu ta vốn định là sau khi hôn lễ kết thúc sẽ cùng Tổng đốc phu nhân tân
nhậm Rose lên Titanic 2 đi hải vực Ngân Hà trăng mật, kết quả tự dưng bị Ân Kỳ
ép qua Pháp nói rất dễ nghe là khảo sát thị trường địa phương, nhưng thử hỏi
tháp Eiffel và cung điện Louvre có cái thị trường gì để mà khai phá?
Lăng Viễn đặt tên cho tiệm
trang phục là ‘Hồng Tụ may áo’, thêm Sinbad làm phó chủ tiệm, hai người hợp tác
lâu nay đã sinh ra ăn ý, lúc không có người này thì người kia sẽ chủ động hỗ
trợ xử lý công việc thỏa đáng.
Sinbad nhận được thông tri của
hệ thống kinh ngạc vội bay tới tiệm, ngoại trừ tán thành ánh mắt tinh tường khi
lựa chọn tiệm trang phục của Lăng Viễn, cũng rất hiếu kỳ với lai lịch tiệm này,
Lăng Viễn nói thật, Sinbad càng sửng sốt.
Bất quá cũng may Sinbad không
phải một người thích nhiều chuyện, nên không hỏi gì sâu thêm.
Lăng Viễn hạ đơn may năm mươi
bộ quần áo, kiểu dáng gì cũng có, bản thân cậu không phải người giao bạn rộng
rãi, nhưng chơi game này non nửa năm, tính kỹ ra thì người quen biết cư nhiên
cũng không ít.
Ngày thứ ba, Lăng Viễn lấy quần
áo định chế hoàn thành ra, nhất nhất phân phát, trang phục nữ hoa lệ nhất cho
chị, trang phục nữ hoa lệ nhì cho tỷ phu…
Thuyền viên Tơ Lụa và Nightmare
đều được chia quần áo, còn có khách hàng làm ăn từng lui tới, nhất thời thu
hoạch vô số cảm kích. Saga cũng thu được lễ vật, thần sắc quái dị nói tiếng cám
ơn, Lăng Viễn biết người này luôn luôn như thế, cũng không để ý.
Đến cuối cùng chỉ còn lại bộ
sáo trang hải tặc thuyền trưởng dành cho Tát Cổ Tư là chưa được tặng đi.
Ngày thứ tư Lăng Viễn nhận diễn
một sô ở ngoài, bận việc cả ngày, tối đến vội vã login, trong danh sách bạn tốt
cái tên Tát Cổ Tư vẫn xám, thời điểm login cuối cùng đề là ba ngày trước.
Lăng Viễn bắt đầu bất an, lần
cuối cậu nhìn thấy đối phương chính là lần cậu thổ lộ sau khi chìm thuyền đó,
chẳng lẽ hành động lời nói của mình thật sự quấy nhiễu Tát Cổ Tư, cho nên anh ấy lựa chọn không online để trốn
tránh mình?
Nhưng trốn tránh lại không
giống tác phong của Tát Cổ Tư.
Lăng Viễn nhịn không được tìm
Yul, Lăng Viễn biết Yul và Tát Cổ Tư quen biết trong hiện thực, hơn nữa quan hệ
mật thiết với nhau. Trước đây không phải Tát Cổ Tư chưa từng mất tích ngắn hạn,
nhưng mỗi lần Tát Cổ Tư không online, thì Yul tám phần cũng không lên, rất ít
khi chỉ có một người biến mất lâu như vậy.
“Cậu tìm lão đại a...”
“Nói sao đây ta…”
“Cậu cũng biết đó, lão đại có
người trong lòng rồi…”
“Thế giới hai người gì đó, làm
bạn như tôi với cậu cũng không tiện can thiệp…”
“Đúng rồi cậu có chuyện gì
không? Tôi có thể giúp cậu chuyển lời.”
“Ừm, không có việc gì, cám ơn.”
Lăng Viễn có chút rầu rĩ cáo từ.
Cho nên mấy ngày nay Tát Cổ Tư
không có tới đều là đang cùng người khác trải qua thế giới hai người sao? Lăng
Viễn tuy nói không mong đợi đối phương đáp lại tình cảm của mình, nhưng nghe
tin đó vẫn khó tránh khỏi có chút mất mát.
Vu Vinh nhìn bóng dáng Thanh Kỳ
cô đơn một mình rời đi, trong lòng cũng có chút áy náy, mình cầm vật dụng trang
trí nhà cửa của người ta, thu quần áo của người ta, cuối cùng còn nói dối lừa
cậu ấy, thật có chút băn khoăn.
Nhưng mà Lý Vân Đình bên kia
theo đuổi mấy tháng cũng chẳng có tiến triển, người vẫn luôn phất cờ trợ uy y
đây nhìn đều chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, hận không thể tự mình ra trận
giúp một phen.
Thời kỳ mẫn cảm thế này, sao có
thể để cho bên thứ ba ra khuấy đảo tình hình?
Vu Vinh quyết tâm phải tác hợp
Lý Vân Đình và Lăng Viễn, y do dự nhiều lần, từ danh bạ tìm ra một số, đây là
ngày đó ở bệnh viện y lén chép từ di động của Lý Vân Đình.
Di động Lăng Viễn vang lên, màn
hình hiển thị một dãy số xa lạ.
“Alo, xin chào.”
“Xin hỏi là bạn học Lăng Viễn
phải không?”
“Là tôi.”
“Chào cậu, tôi là Vu Vinh, đồng
nghiệp của Lý cảnh trưởng, chúng ta đã từng gặp mặt lúc ở bệnh viện.”
Y vừa nói vậy, Lăng Viễn mới
phát hiện hóa ra đã mấy ngày không nhận được điện thoại quấy rối của Lý Vân
Đình.
“Ừm, xin hỏi ngài có việc gì?”
“Kỳ thật là như vầy,” Vu Vinh
cố ý hạ giọng, ngữ khí trầm trọng lại mang theo do dự, “Lý cảnh trưởng anh ấy…”
Vu Vinh kéo dài âm cuối, muốn
nói lại thôi, chờ đối phương khẩn cấp truy vấn, nhưng đợi nửa ngày chẳng thấy
động tĩnh gì, vì thế lại lập lại một lần.
“Lý Vân Đình cảnh trưởng ảnh…”
Lăng Viễn nửa ngày không thấy
đối phương nói tiếp, đành phải thuận theo y mà hỏi, “Anh ta làm sao?”
Mẹ nó, Vu Vinh mắng thầm, loại
thời điểm này, nghe xong lời như thế, cậu chẳng lẽ không nên biểu hiện kích
động một chút sao? Cái giọng điệu bình thản chẳng lạ gì này là sao đây? Cảm
giác cứ như đang nghe chuyện một người qua đường không quan hệ gì, lão đại lúc
trước còn nói thái độ cậu đối ảnh có chuyển biến tốt, thế lúc không tốt thì còn
thế nào nữa??!
“Ảnh ba ngày trước trong đường
hầm bị tên tội phạm chúng tôi đối phó hồi trước tập kích trả thù, không may
đã…”
“Hi sinh vì nhiệm vụ?”
Vu Vinh hộc máu ba lít.
“Vẫn chưa,” Bất quá nếu nghe
được lời của cậu chắc cũng sắp rồi, “Nhưng tình huống bây giờ rất khó mà lạc
quan.”
“Ờ…” Lăng Viễn tính thử, ba
ngày trước, chẳng phải là chuyện xảy ra sau khi rời khỏi nhà mình sao.
Ờ cái đầu cậu chứ ờ! Cậu chí ít
cũng tỏ chút khẩn trương theo phép lịch sự chứ a!
“Có thể nhờ cậu tới bệnh viện
thăm ảnh một lần không? Đây chỉ sợ là tâm nguyện cuối cùng của ảnh.” Xin lỗi
nha lão đại, đã tước đoạt quyền lợi được có tâm nguyện của anh trong tương lai.
“Nhưng mà giờ đã khuya rồi… Hay
là ngày mai…”
“Tôi không biết ảnh có đợi được
đến mai không!” Vu Vinh nhịn không được đề cao âm điệu, y thật rất muốn tới cửa
trực tiếp đem Lăng Viễn trói lại đưa lên giường Lý Vân Đình.
“…Vậy được rồi.” Lăng Viễn
giống như hạ quyết tâm rất lớn vậy.
Vu Vinh vội vã báo tên bệnh
viện và số phòng, cúp điện thoại.
Lão đại, anh đối với tiểu tình
nhân của anh thật sự quá nhân từ rồi!
Mặt dày vô sỉ lưu manh công, bạn Vinh đúng mắc cười. Thả tim💜💓💛💚💖💗💝💘💟💞❤💙. Yêu chủ nhà nhiều. 😁😁😁
ReplyDelete:D Lăng Viễn chọc tức chết người không cần đền mạng!
DeletePS: Nhiều trái tim quá ~
Vinh ca thực cần được toàn thể cộng đồng hủ hoan nghênh a~ Dù bị thụ làm cho nội thương máu chảy đầy xô vẫn kiên cường hoàn thành nhiệm vụ, thiệt cao cả ai ai :)))))
ReplyDeleteAnh Đình quá vô sỉ!
Dịch cái chương này buồn cười không chịu nổi :D
DeleteQuá thích quá kết cá tính của Lăng Viễn!!