Chương 21
Một đêm tỉnh lại phát hiện mình biến thành bộ emo thì phải làm sao?
Lăng Mông đang xếp hàng mua bữa sáng trong căn tin hai, thình lình
bị người nào đó vỗ vai.
"Lăng Mông!"
Lăng Mông theo âm thanh quay đầu, hoa khôi của khoa cười khanh
khách chào cậu.
"Tào, Tào Mai?"
"Chào buổi sáng.”
"...Chào buổi sáng nha.”
Tại trò chơi oai phong một cõi Chanh ba ba không chỉ nói lắp, còn
quỷ dị mà đỏ mặt.
"Đến mua bữa sáng à?" Hoa khôi khoa hàn huyên
“Đúng vậy a... Bạn ăn bánh bao không? Tôi mời bạn...”
Hoa khôi khoa phì cười một tiếng, một chữ chưa đáp đã xoay mình rời
đi rồi.
Đi chưa được mấy bước lại quay đầu: "Bộ emo thật đáng
yêu."
Lăng Mông: o///_////o
“Thì ra lúc cậu nói chuyện với nữ sinh sẽ đỏ mặt là chuyện thật.”
Lăng Mông giật bắn mình, phát hiện Đan Trúc chẳng biết xếp hàng tới
sau lưng cậu từ lúc nào.
“Anh muốn hù chết người hả?” Lăng Mông đổi giọng, tuyệt không nói lắp,
cũng không đỏ mặt.
"Không đúng... Cái gì là thật? Anh nghe ai nói?”
Đan Trúc cũng cười mà không đáp.
Lăng Mông cúi đầu nhìn lướt qua, chân Đan Trúc còn mang dép lê.
“Anh không thể không mang dép lê ra đường sao? Để fan anh thấy là vỡ
mộng hết a.”
—— Chủ bá đang nổi mỗi
ngày rảnh rỗi mang dép lê lượn lờ bên ngoài. Chậc chậc, Lăng Mông
cảm giác cậu nắm trong tay chuyện bát quái nào đó rất trọng đại.
“Chỉ là ra ngoài mua cái bữa sáng thôi mà,” Đan Trúc cười cười chẳng
hề để ý, “Sáng nay tôi không có lớp.”
"Không có lớp còn dậy sớm như thế?" Lăng Mông ngạc nhiên,
"Lúc tôi không có lớp không bao giờ ăn sáng.”
Không chỉ Lăng Mông, này gần như là bệnh chung của mọi nam sinh đại
học rồi.
"Không ăn sáng không tốt cho dạ dày, cậu không có lớp hôm nào?
Để tôi đem qua cho.”
"A?"
Miệng cậu mở thành một chữ O, khiến người ta rất khó tưởng tượng loại
biểu tình ngốc nghếch này lại xuất hiện trên mặt Chanh ba ba không ai bì nổi
trong game.
Đan Trúc thấy cậu như vậy có xúc động muốn véo má: “Dù sao tôi cũng
phải đi mua, chưa kể chúng ta lại ở gần nhau như vậy.”
"Thứ ba và thứ sáu..." Trời rớt xuống bánh bao? Lăng Mông
cứ cảm thấy có chỗ nào là lạ.
"Đã biết, tối có trực tiếp không?” Đan Trúc cố ý chuyển hướng
đề tài, không để cho cậu cơ hội cự tuyệt.
“...Có chứ.” Đề tài chuyển hoán quá nhanh, Lăng Mông có chút theo
không kịp tiết tấu.
"Còn trực tiếp đào mỏ không?”
"Rõ ràng là tôi carry toàn trường được không?" Lăng Mông
phản bác.
“Phải phải phải,” Đan Trúc đẩy cậu một cái, “Tới cậu rồi.”
"A? Bộ emo!"
Đồng học đứng trước vừa mua xong, nhìn lại hưng phấn kêu lên.
Lăng Mông: ...
“Mình cư nhiên thấy được người sống!"
"... Tui vốn cũng chưa có chết!”
“Bộ emo, có thể chụp ảnh chung không?"
"Không thể."
“Vậy tôi về tự photoshop.” Về phần P thành cái dạng gì thì khó mà
nói.
"Đến chụp ảnh chung đi! Tôi thích chụp ảnh chung với người ta nhất
đó!”
Đồng học vô cùng cao hứng lôi di động ra, trong chớp mắt lúc ấn nút
chụp thì Đan Trúc chen vào, còn thân thiết ôm vai Lăng Mông, hai người chụp chung
biến thành ba người.
"Tôi cũng muốn chụp ảnh chung với bộ emo a." Đan Trúc giải
thích như vậy.
"Ha ha, bạn học cùng chung lý tưởng a, thêm weibo tôi tôi chia
sẻ hình cho.”
Hai người tiến hành giao dịch ngầm, Lăng Mông thở phì phì mua bữa
sáng: "Một ly sữa đậu nành, một cái bánh bao."
“Cậu bạn học, có phải minh tinh không a?” Đại thúc chủ quầy hỏi cậu.
"Không phải."
“Đừng gạt tôi, tôi vừa rồi thấy có người tranh nhau chụp hình chung
với cậu mà.”
"Đương nhiên là phải!" Bạn học vừa đòi chụp ảnh chung không
biết làm sao lại nghe được, “Cậu ấy đang nổi lắm đó!”
"Thật sao? Con gái tôi đặc biệt thích đuổi theo ngôi sao, cậu
cũng chụp chung với tôi một tấm nha, bánh bao này tôi không lấy tiền cậu.”
Lăng Mông: ... Tôi chẳng qua muốn yên tĩnh mà ăn cái bánh bao thôi
mà (╯‵□′)╯︵┻━┻
bộ emo sống đáng thương, giáp tết rồi mà nàng cần cù quá <3
ReplyDeleteHihi, tại việc này tớ thích đó nên rảnh rỗi là làm liền hé he
DeleteƯ ư bộ emo sống bị nam thần tranh thủ kìaaaaaaaa
ReplyDeleteMang thần phúc hắc lắm đó hihi
Delete