Chương 23
Lăng Mông hồi đầu công bố hôm nay không chơi game sau khi xem lại lần
thứ hai đoạn ghi hình Đan Trúc chiến đấu bỗng thấy tay chân ngứa ngáy, rốt cuộc
vẫn leo lên hắc xa của đối phương, sung sướng hả hê mà kịch chiến nguyên một buổi
tối.
Người theo dõi rốt cục cũng không cần bỏ 80% thời gian chỉ để xem
chủ bá đào quặng, không chút keo kiệt ném ra một đống lớn thức ăn mèo, lập chí
muốn nuôi chủ bá thành một con mèo béo 200 ký.
Tin nhắn chim cánh cụt* của Đan Trúc cơ hồ phát đến cùng lúc cậu kết
thúc trực tiếp.
*Chim cánh cụt là QQ
Đan Trúc tổ Một: Xong thì đi ăn khuya?
Lăng Mông đêm nay thắng liên tiếp năm trận, chưa qua khỏi cơn hưng
phấn, vừa được mời liền một hơi đáp ứng.
Lemon: Được, tui mời anh!
Gửi tin rồi cậu phát hiện trên phần ghi chú chim cánh cụt của Đan
Trúc vẫn là cái lưu lại từ đợt đấu giải lúc trước, vì thế thuận tay đổi thành
‘Chủ bá sắc tình’.
Chủ bá sắc tình: Tôi đi tìm cậu?
Lemon: không cần! Gặp ở cửa ký túc!
Phố ăn vặt ngoài cửa Bắc Yên Đại, vào đêm là náo nhiệt nhất, quán
nướng Lăng Mông thường đi chỉ còn lại một vị trí trong góc.
Lăng Mông lấy xong cây xiên phần mình, lại nhìn Đan Trúc bên cạnh hai
tay trống trơn.
“Sao anh không lấy?"
Đan Trúc kinh ngạc nhìn một khay đầy tràn xâu nướng cậu đang bê:
“Chẳng lẽ không phải cậu lấy luôn phần hai người?”
"Đương nhiên không phải, một mình tui ăn hết nhiêu đây.”
Đan Trúc phải nhìn tiểu gia hỏa này với cặp mắt khác xưa: “Nhìn
đoán không ra cậu ăn được như vậy.”
“Tui còn đang lớn mà.”
Đan Trúc một bộ biểu tình không
đành lòng đả kích bị Lăng Mông nhìn ra, hét lên: "Làm sao, tui mới mười
chín, không phải nói hai mươi lăm vẫn có thể nhổ giò sao?”
“Đúng đúng, cậu ăn nhiều một chút." Đan Trúc đơn giản thêm vài
xâu thịt vào cái khay cậu đang bưng.
Chờ Đan Trúc cũng chọn xong, Lăng Mông đưa khay cho chủ quán, lại gọi
hai chai bia: "Phần của cháu thêm cay!”
“Nhớ mà nhớ mà.”
Nhìn ra được Lăng Mông thật là khách quen, thái độ ông chủ đối cậu
cũng thân thiện hơn bình thường: "Chỉ có mấy miếng ở ngoài rìa là cay.”
“Vậy cháu ăn chung với mấy miếng ở giữa.”
Hai người ngồi xuống, em gái nhân viên phục vụ cười khanh khách bưng
lên một dĩa đậu phộng: “Ba em nói cái này tặng thêm cho anh.”
Mặt Lăng Mông lại đỏ: "Cám ơn nha."
Em gái nhìn quen Lăng Mông như vậy, mím môi cười chạy đi bưng thức
ăn.
“Cậu là không có phân biệt cứ hễ nhìn thấy nữ sinh là đỏ mặt sao?"
Đan Trúc ban đầu còn tưởng rằng cậu chỉ đỏ mặt với nữ sinh xinh đẹp.
Lăng Mông không muốn trả lời vấn đề này, nắm lên một nắm đậu giả vờ
như rất có hứng thú với việc ăn.
"Vẫn là ngồi trong góc an toàn hơn, không sợ bị người ta nhận
ra.” Lăng Mông nhìn trái nhìn phải rồi nói, “Giờ tui hiểu sao lúc trực tiếp anh
không mở camera rồi.”
“Đúng vậy cậu rất đáng yêu, mấy nhóm tôi tham gia đều có người xoát
bộ emo của cậu.”
Lăng Mông làm cái biểu tình siêu
hung, ý bảo bản thân cậu cùng cái từ đáng yêu này không có dính dáng: “Này còn
không phải tại anh!”
Đan Trúc kinh ngạc: "Tại tôi?"
"Đương nhiên! Tui chính là ôm ý tưởng đoạt khán giả của anh
nên mới mở trực tiếp đó chứ!”
Khó trách ngay cả đại chiêu camera cũng dùng tới, Đan Trúc giác ngộ.
“Thì ra là vậy...”
“Ai bảo fan của anh nhiều như vậy, tui chẳng qua nói có một câu, vậy
mà đi tới chỗ nào cũng bị người ta xoát bình, ngày ngày xoát đêm đêm xoát, anh
có hiểu tâm tình của tui không?” Lăng Mông buồn bực uống hết một ly.
“Tôi hiểu.” Đan Trúc yên lặng giúp cậu rót đầy, "Nhưng tôi nhớ
là trước kia fan của Chanh ba ba cũng không ít."
“Cái đó làm sao giống? Fan của anh mỗi ngày xoát quà tặng cho anh,
fan của tui chỉ biết xoát bộ emo của tui.”
Đan Trúc bị Lăng Mông chọc cười: “Vậy tôi đây cũng xoát quà tặng
cho cậu mỗi ngày là được.”
“Khỏi đi, anh cũng không cần đưa giá leo mèo cho tui nữa, đưa nhiều
như vậy tui leo hết được sao? Còn bị douyo rút cho sạch sẽ tiền, lãng phí vậy còn
không bằng trực tiếp chuyển khoản cho tui."
“Tôi tặng giá leo mèo là khẳng định năng lực làm chủ bá của cậu, trực
tiếp chuyển khoản thì có tính là gì,” thanh âm Đan Trúc đột nhiên thấp đi vài
quãng, kèm theo nụ cười ý vị sâu xa, “Bao dưỡng cậu luôn thế nào?”
Lăng Mông rùng mình một cái, phản ứng giống hệt như lúc trước từ
tai nghe nghe được Mang thần cười khẽ. Lúc anh ta bỗng nhiên nói chuyện như vậy
có một loại lực hấp dẫn trí mạng mà ngay cả trai thẳng như cậu cũng có thể bắt
giữ, khó trách lại có nhiều fan nữ thanh khống* ngay cả bộ dáng anh ta cũng
chưa thấy qua đã coi anh ta như mạng.
*Thanh khống: Chứng
cuồng âm thanh hay (mình cũng bị mắc chứng này).
“Anh có thể đừng nói chưa được ba câu đã lái xe không?” Lăng Mông kháng nghị, “Giờ cũng không phải đang trực
tiếp, tui có thể đi bộ không?"
“Có phải cậu cảm thấy tôi tương tác với cậu lúc trực tiếp đều là vì
hiệu quả trực tiếp?"
"Chẳng lẽ không đúng? Chủ bá sắc tình, giả gay bán hủ, mấy cái
mánh lới thu hút người ta như vậy tui hiểu.”
“Cậu cũng là người từng ngồi trong phòng trực tiếp của tôi, ngoại
trừ cậu ra, cậu còn thấy tôi giả gay bán hủ với ai?”
“Còn ai ngoài mấy người hồ bằng cẩu hữu trên douyo của anh...” Lăng
Mông chột dạ nói ngang, bởi vì cậu quả thật không thể nói rõ, bằng danh tiếng của
Mang thần anh ta không cần khuấy nhiệt cùng bất luận kẻ nào.
Xiên nướng cứu vớt cậu, Lăng Mông nhét que xiên nóng hôi hổi mới được
bưng lên vào tay Đan Trúc, “Nhân lúc còn nóng ăn đi, để nguội ăn không ngon.”
Đan Trúc lần đầu thấy Lăng Mông ăn đồ, xác thực bị lượng thức ăn cậu
ăn làm chấn kinh rồi, thì ra “phần một người” của cậu không phải là khoác lác, thậm
chí còn có chút khiêm tốn.
“Hóa ra cậu thật sự nuốt trôi nhiều như vậy, buổi sáng tôi thấy cậu
cũng chỉ mua có một cái bánh bao.”
“Đó là bánh bao của căn tin hai đó, lẽ nào anh nuốt nổi hai
cái?"
“Không nổi.”
Lăng Mông một bộ "Thì đó.”
“Cậu ăn được như vậy mà sao vẫn cứ gầy vầy?”
“Anh là muốn nói bộ dạng lùn như vầy chứ gì? Kỳ thật ở dưới quê tui
cũng không tính là lùn đâu, ai mà biết được tới đây thì chiều cao tiêu chuẩn
nam sinh toàn là một mét tám trở lên, anh là người bản địa sao?”
“Phải.”
“Chậc,” Lăng Mông cảm thán, “Người Hồ Sóc mấy người từ nhỏ nhất định
là uống thuốc tăng trưởng chiều cao mà lớn. Đúng rồi, tui xem video của anh hôm
qua, có một đoạn đấu pháp đánh vòng đặc biệt giỏi, tốc độ tay làm sao nhanh được
như vậy?...”
Lăng Mông nói tới game thì hăng hái vô cùng, sức sống mười phần, giống
như có thể thảo luận ba ngày ba đêm không nghỉ, hoàn toàn không để ý đến một
bàn cách đó không xa cứ liên tục nhìn về phía họ bên này.
“Cậu xem nam sinh ngồi trong góc, có giống bộ emo hôm nay cậu gửi
mail cho tớ không thế?”
“Ể? Í hình như đúng rồi!”
“Cậu ấy là ai vậy?"
“Một chủ bá trò chơi, siêu cấp manh, không thể tưởng được chúng ta
cách bản tôn gần như vậy!"
“Muốn chụp lại không?”
“Làm sao chụp?”
“Cậu lại đây hai mình giả như đang selfie...”
Tầm mắt Lăng Mông quét đến nơi nào đó, mồm đang ba hoa khoác lác bỗng
dừng. Đan Trúc theo bản năng quay đầu lại liếc một cái, chỉ nhìn thấy có hai nữ
sinh đang tự chụp.
"Làm sao vậy?" Đan Trúc hỏi.
"Không có gì." Tự chụp mà thôi, Lăng Mông nghĩ, nhất định
là mình quá nhạy cảm rồi, lại thao thao bất tuyệt nói tiếp.
"Oa, nam sinh đối diện cậu ấy đẹp trai dễ sợ luôn!” Nữ sinh đang
chụp ảnh kích động nói.
“Đúng vậy đúng vậy! Cậu có chụp được không?”
“Không được! Ảnh đột nhiên quay đầu lại, tớ sợ tới mức động cũng
không dám động, còn tưởng bị phát hiện rồi chứ."
"Ai da tiếc ghê á...”
Hai người lật xem album ảnh, quán nướng ban đêm ánh sáng không tốt,
cũng chỉ chụp được bộ emo gương mặt mơ hồ và bóng dáng anh đẹp trai ngồi cùng
bàn, hơi thất vọng.
hai bà kia giống mình vãi toàn giả tự sướng để chụp trôm trai :)))
ReplyDeleteThành công nhìu chưa nè haha, chứ hai bạn trên cũng hơi thất bại á
DeleteHai chị này thất bại quá. Phải mị thì. Cứ thẳg tay mà chụp :))
ReplyDeleteKo gặp nàng là may cho bộ emo, haha
Delete