Chương 28
Lăng Mông nghĩ không ra, mơ mơ
màng màng ngủ mất, sáng hôm sau bị tiếng đập cửa đánh thức, Đan Trúc mang theo
bánh bao và sữa đứng ở cửa, đâu có chút ý tứ muốn tuyệt giao nào.
Lăng Mông chưa hoàn toàn thanh
tỉnh ngẩn người một hồi, mới nhớ ra hôm nay là thứ sáu, Đan Trúc từng nói sẽ
mang bữa sáng sang cho cậu.
“Anh đưa điểm tâm cho tui thật
a,” Lăng Mông ngượng ngùng gãi cái đầu rối bời, “Thế này thì ngại lắm.”
“Chẳng phải hôm qua cậu cũng
đã chuyển tiền cơm cho tôi rồi sao?”
Tiền cơm? Tiền cơm gì? Lăng Mông
cẩn thận nghĩ một hồi mới nhớ tới bao lì xì hai trăm đồng kia.
...Cảm giác như lột vỏ chanh rồi
đắp lại lên người chanh?
“Cái đó không
phải tiền cơm, cái đó là...”
Lăng Mông dừng bặt.
“Hửm?”
Lăng Mông á khẩu, có thể nói
mình bị rút não nên chuyển nhầm được sao?
“Lẽ nào thật là..."
"Không phải!" Lăng
Mông vội đè lại cái chân định nhấn ga
của anh ta.
Bạn cùng phòng ngửi được mùi đồ
ăn liền tỉnh lại, nhìn thấy hai người đứng ở cửa.
"Mang thần? Sao anh lại tới
đây?"
“Đưa bữa sáng cho Lăng Mông.”
“Vì sao Mang thần lại đưa bữa
sáng cho Lăng Mông a?” Bạn cùng phòng vẻ mặt hâm mộ, “Cậu gọi đồ ăn mang đi (take away á) của Mang group sao?”
"Tôi còn có lớp, đi trước."
Đan Trúc đưa bánh bao và sữa cho Lăng Mông, dặn dò, "Điểm tâm nhất định phải
ăn."
“Ạch, ò.”
Lăng Mông ngậm bánh bao vào
phòng, theo thói quen mở máy tính, login dạo qua một vòng. Sáng sớm trong game
chẳng có mấy người, bạn tốt đều ở trạng thái rời mạng, nghĩ có đi xếp hàng cũng
khó tìm được đối thủ, Lăng Mông liền tùy tiện xếp hàng vào đấu tiêu khiển.
Trận tiêu khiển không phân đẳng
cấp, đại thần cũng có thể đụng phải tay mới, hủy diệt ảo mộng tốt đẹp của họ đối
trò chơi.
Lăng Mông gặp phải một người
như vậy, tài khoản cấp bậc không cao, chiến giai là 0.
[ Liên bang ]
Lemon: Lính mới vũ trụ? Ba ba sẽ thủ hạ lưu tình.
Bên kia không nói chuyện, như
là ngay cả làm sao để đánh chữ cũng không biết.
Lăng Mông vừa ăn vừa chơi, phát
huy năm phần thực lực, cho đến khi góc Tây Nam bị đối phương công hãm mới ý thức
được không ổn.
Xem ra không phải tay mới a, vậy
rất có khả năng là tiểu hào. Lăng Mông để đồ ăn xuống, nghiêm túc lại.
Dù bị vây ở thế hạ phong, Lăng
Mông vẫn có lòng tin có thể lật ngược thế cờ, dù sao dưới sự bồi luyện của Đan
Trúc, kỹ thuật của Lăng Mông tiến triển rõ rệt, thứ hạng trong server cũng lên
tới 250. Thân là một tuyển thủ thần cấp, trong trận tiêu khiển bại dưới tay người
qua đường, truyền ra ngoài cũng hơi dọa người.
Hai mươi phút sau, Lăng Mông đờ
người ngồi trước máy tính, sắc mặt ngưng trọng nhìn chằm chằm màn hình trắng
đen trước mắt, không thể tin được cậu vậy mà thật sự thua, mà còn thua rất thảm,
cho dù cậu ngay từ đầu sử xuất toàn lực, cũng chưa chắc có thể thắng.
Giao diện kết thúc trận đấu chỉ
dừng lại ngắn ngủi vài giây, Lăng Mông phục hồi tinh thần lại, dùng cái tốc độ tay
nhiều năm tặng săn sóc lâm chung mà gõ chữ.
[ Liên bang ] Lemon:
Quý danh (chỉ acc lớn) của cậu gọi là gì?
Đối thủ không trả lời, rất
nhanh rời khỏi phòng.
Lăng Mông buồn bực ngã người
ra ghế tựa, một hơi ấm ức tích tụ trong lồng ngực.
Dù lúc trước bại bởi Mang thần
cũng không khiến cậu uất đến vậy, đối phương là Đại Thần ai cũng biết, dù thua
trận cũng không có áp lực tâm lý.
Lăng Mông điểm mở ghi chép đối
chiến của đối thủ, kinh ngạc phát hiện tiểu hào này hoàn toàn không tham gia
các giải đấu, chỉ vỏn vẹn có năm mươi bảy trận chiến, cư nhiên không một trận
nào bại.
Năm mươi bảy trận thắng liên
tiếp, mặc dù tất cả đều là trận tiêu khiển, cũng là một thành tích khiến người
ta giật mình.
Lăng Mông: Tui bị người ta ngược
toàn tập luôn.
Nếu Lăng Mông nói là, “Tôi bị
người ta đánh bại,” Đan Trúc có thể sẽ không đặc biệt giật mình, dù sao Lăng
Mông ở server cũng không thuộc top các cao thủ đứng đầu.
Nhưng cậu là nói “Tôi bị người
ta ngược toàn tập”, này thì có hơi ngoài ý muốn, có thể ngược được Chanh ba ba
từ đầu tới cuối, ít nhất thực lực phải xếp trong top mười.
Đan Trúc: Bị ai?
Lăng Mông: không biết, một tiểu
hào.
Cậu
chụp hai bức hình gửi qua, một là ghi chép
chiến đấu trận vừa rồi, một là chiến tích thắng liên tiếp của tiểu hào kia.
Đan Trúc kinh nghiệm phong
phú, vừa nhìn liền biết người Lăng Mông đụng phải không tầm thường.
Đan Trúc: Có lưu bản ghi hình
trận đấu không?
Lăng Mông: Có.
Đan Trúc: Chờ tôi xem.
Giữa trưa Đan Trúc vào phòng
ngủ Lăng Mông, cùng cậu xem lại toàn trận đấu.
Có thể nhìn ra Lăng Mông giai
đoạn đầu đánh có hơi tùy tính, hiển nhiên là không để đối thủ vào mắt. Giữa trận
bắt đầu nghiêm túc, nhưng đối thủ thực lực quá mạnh mẽ, Lăng Mông xuất toàn lực
cũng không thể vãn hồi, khúc cuối thì toàn tuyến đều sụp đổ.
Đan Trúc nghiêm túc coi hai lần,
cho ra kết luận: "Quả thật rất mạnh, có thể là ngay cả tôi cũng chưa chắc
là đối thủ của cậu ta."
"Ngay cả anh cũng không
phải đối thủ? Có khi nào là tuyển thủ chuyên nghiệp không?”
"Khó mà nói, không phải
không có loại khả năng này, hơn nữa cậu ta còn chưa sử xuất toàn lực."
"Cái gì?" Lăng Mông
không thể tin được.
"Nhìn điểm trên cây công
nghệ của cậu ta mỗi trận đều bất đồng, hơn nữa xu hướng cũng không phải theo
con đường thăng cấp, có thể thấy cậu ta đang dùng tiểu hào để thí nghiệm đấu
pháp cậu ta chưa quen thuộc mà thôi."
Lăng Mông hết biết nói gì, nếu
đối phương thật sự lợi hại giống Đan Trúc nói, vậy cậu thua trận chả có gì kỳ
quái.
“Tôi muốn cùng cậu ta đánh một
trận.” Đan Trúc gõ nhẹ ngón trỏ lên nút chuột trái như đang suy nghĩ.
“Anh muốn ước chiến với cậu ta?
Làm sao hẹn?”
"Không biết, trước tìm ra
người này đã.”
No comments:
Post a Comment