Chương 27
Lăng Mông cầm di động đang sáng nằm trên giường rối rắm, cậu đã mở
khung trò chuyện với Đan Trúc được mười phút, nhưng cứ luôn do dự có nên trả lại
tiền cho Đan Trúc không.
Tuy nói chủ bá nhận được quà tặng đều sẽ rất vui vẻ, nhưng quà từ
người quen lại không giống lắm với quà từ người chưa từng gặp mặt, cứ có chút
ngượng ngùng thế nào.
Đan Trúc: ngủ ngon.
Còn chưa quyết định, tin nhắn của Đan Trúc ngược lại tới trước,
Lăng Mông đầu óc nóng lên, phát qua một bao lì xì hai trăm.*
*Không biết ở đây
dùng phần mềm chat nào, nếu là wechat thì chuyển được tiền tặng được tiền trực
tiếp vậy luôn đó. Nó link với tài khoản ngân hàng. 200 RMB cỡ 691k VND
Vừa phát xong cậu đã hối hận, hai trăm không nhiều không ít như vầy
tính là gì, chắc chỉ mua được cái cổng của đình viện mèo.
Đối diện báo đã nhận được tin, lập tức hiển thị đang nhập nội dung.
Đan Trúc: Tôi khẳng định năng lực làm chủ bá của cậu, cậu lại muốn
bao dưỡng tôi?
Lăng Mông: ...
Đột nhiên không còn chút bối rối nào, thậm chí còn có hơi muốn đòi
tiền lại!
Lăng Mông: Tài xế lão luyện, dạy tôi coi anh làm sao tăng tốc cái
vèo từ 0 lên hai trăm đi?*
*Liên quan đến từ
lóng “lái xe” đã giải thích hôm trước.
Đan Trúc: Thêm hai trăm đồng xăng.
Lăng Mông: Tôi mà cho anh hai ngàn, anh còn không bay luôn lên trời?
Đan Trúc: ba ba mang con bay. gif
... Tốt lắm! Lại thêm một người xoát bộ emo của cậu!
Hình chụp cuộc nói chuyện này mà truyền ra ngoài, Lăng Mông đều có
thể đoán được tiêu đề mấy bài post sẽ thế nào:
—— Khiếp sợ! Chủ bá Douyu
cư nhiên lén lút tiến hành loại giao dịch này...
—— Khiếp sợ! Nguyên
nhân Mang thần đại danh đỉnh đỉnh nâng đỡ chủ bá mới cư nhiên là...
—— Khiếp sợ! Nam chủ
bá weibo mới nổi hóa ra nhờ hối lộ chủ bá đang hot...
Lăng Mông: Có chủ bá nào hối lộ anh không, để anh hỗ trợ chút nhân
khí á?
Đan Trúc: Có, rất nhiều.
Lăng Mông: Thật sao?
Linh hồn bát quái của Lăng Mông hừng hực thiêu đốt.
Lăng Mông: Làm sao hối?
Đan Trúc: Chính là con đường mà cậu tổng kết ra đó, giả gay bán hủ,
xoát xoát lễ vật.
Đan Trúc: Xoát một cái đình viện, đưa tiền hai cái đình viện.
Lăng Mông tỉ mỉ tính toán, hóa ra mình thiếu Đan Trúc rất nhiều tiền.
Lăng Mông: Anh đáp ứng?
Đan Trúc: Không có.
Lăng Mông: Vì sao?
Đan Trúc: Không bị lay chuyển bởi tiền tài.
Lăng Mông không hỏi thu nhập của Đan Trúc, chỉ biết là anh ta không
thiếu tiền, dù sao trên giang hồ có nhiều truyền thuyết đại chủ bá một tháng
thu trăm vạn như vậy, kiểu như Đan Trúc khẳng định sẽ không vì tiền mà lung lạc.
Đan Trúc: Còn có sắc dụ nữa.
Lăng Mông: Cái này thì anh đáp ứng rồi?
Đan Trúc: Cũng không.
Lăng Mông: Vì sao?
Đan Trúc: Không dễ nhìn như cậu.
...Tui cám ơn nha!
Lăng Mông: Tui nghiêm túc đó! Về sau không cần xoát quà tặng tui nữa!
Lăng Mông: Đừng để tiền tài làm bẩn tình hữu nghị giữa chúng ta!
Đan Trúc: Vậy đừng làm bạn nữa.
Lăng Mông: ? ? ?
Lăng Mông: Anh muốn tuyệt giao với tui?
Đan Trúc: Ngủ sớm đi.
Đan Trúc phát qua ba chữ sau đó không trả lời nữa, làm Lăng Mông chẳng
hiểu ra sao, cậu bất quá chỉ nói không muốn Đan Trúc tặng quà mà thôi, cư nhiên
ngay cả bằng hữu cũng không làm được?
lướt chuột 2 cái nà hết 1 chương :))) hơn nữa dù vài chương rồi nhưng vẫn chưa hết 1 đêm :))))
ReplyDeleteÒ, mấy nay tớ bận quá luôn không làm được nên cập nhật chương hơi lâu. Dịp lễ này nghỉ ở nhà sẽ tranh thủ hihi. Chương mới đổi màu chữ nhen
DeleteLúc rày bận rộn quá, phải xoát lại vài chương lấy "đà" để hiểu😢
ReplyDeleteThank nàng nhiều^^, hì vọng nàng có thể vừa vui với công việc vừa vui với việc dịch truyện^^ *ôm ôm*
Còn tớ thì bận quá bỏ nhà mốc meo luôn :(
Delete