Thursday, June 20, 2019

Nam sinh mấy người chơi game lợi hại thiệt nha ~ - Chương 32


Chương 32

Đan Trúc đang giải đáp vài câu hỏi của người xem về trận đấu đêm nay thì cửa phòng bị nhẹ nhàng đẩy ra, một cái đầu nhỏ dò xét ló vào.

Đan Trúc: ?
Lăng Mông không tiếng động chỉ chỉ máy tính, Đan Trúc hiểu ý.
"Đêm nay đến đây trước đã, ngày mai nếu có thời gian tôi sẽ giảng lược lại trận đấu một lần.”
—— Gì vợi, Chanh ba mới vừa đi Mang thần cũng hạ tuyến? Thương lượng tốt cùng nhau bỏ trốn?
—— Không có Chanh ba và Mang thần trực tiếp làm sao tôi qua khỏi đêm nay.
—— Cách đường dây mạng nghe mùi mèo béo (ý chỉ gian tình)
"Kết thúc trực tiếp, mọi người ngủ ngon."
Đan Trúc tắt phần mềm, ngẩng đầu hỏi Lăng Mông: "Sao lại qua đây?”
Kỳ thật Lăng Mông là máu nóng dồn lên não gấp rút muốn tới đây nhìn: “Không có gì, muốn gặp tận mặt nói tiếng chúc mừng anh.”
"Một lần luận bàn hữu nghị mà thôi, xem cả đám các cậu coi trọng như chung kết World Cup kìa.”
“Đúng là đánh tới trình độ chung kết World Cup mà."
Lăng Mông kéo cái đôn cạnh máy tính ra ngồi, cậu lần đầu tiên tới phòng ngủ của Đan Trúc, chuột và bàn phím đối phương dùng đều là thiết kế dành cho cấp bậc chuyên nghiệp.
"Lại nói tôi còn chưa xem được phần bình luận của cậu, bọn họ đều đang bàn tán cái gì... Nụ hôn của Chanh ba? Đó là cái gì?”
“Cái gì cũng không phải!" Lăng Mông vội thanh minh, “Chả có gì hay để xem đâu, không cần xem, không hay bằng anh đánh đâu.”
Đan Trúc cũng không vội, trận đấu đêm nay chắc chắn có người ghi hình lại, giờ này chắc là đang nén lại để upload, trễ nhất ngày mai là có thể xem.
“Sao anh không đánh chuyên nghiệp a?” Lăng Mông hỏi.
“Đánh chuyên nghiệp vất vả lắm, mỗi ngày đều phải luyện mười mấy giờ, tôi chỉ muốn xem trò chơi như sở thích thôi... Cậu hy vọng tôi đánh chuyên nghiệp?"
“Vậy thì không phải, chỉ là cảm thấy rất đáng tiếc, anh nghiệp dư chơi chơi mà thắng luôn người mỗi ngày luyện mười mấy giờ.”
“Chỉ một lần đâu nói lên được điều gì, tuyển thủ chuyên nghiệp cũng có lúc thất thủ, người chơi nghiệp dư cũng có thời điểm phát huy hơn hẳn bình thường.”
Lăng Mông gật gật đầu, biểu thị đồng quan điểm với Đan Trúc.
Đan Trúc nhìn Lăng Mông như vậy, tâm tư chợt động.
"Kỳ thật tôi đánh chuyên nghiệp không được.”
Mắt anh hơi rũ xuống, nhìn như mang theo vài phần mất mát.
Không muốn và không được là hai loại tâm tình khác nhau hoàn toàn, Lăng Mông bức thiết truy vấn: "Vì sao?"
“Tôi bị viêm gân mãn tính, nắm chuột lâu sẽ đau tay.” Đan Trúc giơ lên bàn tay phải năm ngón khép hờ, “Như ván vừa rồi đánh quá kịch liệt, đến giờ tay còn có chút đơ không cử động được.”
Lăng Mông nghe xong có hơi sốt ruột: "Vậy bây giờ làm sao đây?”
"Cũng không phải chuyện gì lớn, từ từ sẽ tự động khôi phục."
“Không có cách nào chữa hết sao?”
"Chỉ có thể thông qua vật lý trị liệu, xoa xoa nhiều chút thì sẽ mau khỏi.” Đan Trúc mặt không đổi sắc nói.
Xoa xoa còn không đơn giản sao, Lăng Mông xung phong nhận việc nắm tay phải Đan Trúc: "Tui giúp anh.”
“Là chỗ này sao?” Cậu chiếu theo vị trí mình thường thấy không thoải mái, người thường xuyên phải nắm chuột đều sẽ hơi đau gân.
“Nhích ra ngoài một chút, dùng ngón tay cái xoa nghịch chiều kim đồng hồ, đúng, chính là như vậy."
Lăng Mông nghe theo, nhìn thấy Đan Trúc nhíu mày.
"Đau lắm hả? Nhịn một chút."
“Lúc xoa thì sẽ đau, xoa xong sẽ tốt.”
“Anh mới nói viêm cái gì á, chính là cái tục xưng chuột rút phải không?” Lăng Mông cúi đầu ra sức công tác, "Có đôi khi chơi lâu tôi cũng sẽ bị.”
“Vậy đổi lại tôi xoa giúp cậu.”
"Tôi lúc này lại không đau."
Đan Trúc kế hoạch bất thành, cảm thấy có hơi tiếc.
Lăng Mông xoa xoa một hồi, giơ tay Đan Trúc lên nhìn trái nhìn phải.
Lại nói tới bàn tay Đan Trúc, mười ngón thon dài, khớp ngón tay phân minh, móng tay được cắt sửa mượt mà gọn gàng, trên tay không hề có lấy một nốt ruồi hay vết sẹo nhỏ nào.
Không giống Lăng Mông trên lòng bàn tay phải có hai dấu răng mãi không mờ đi, là do trước đây lúc nhàm chán cậu cắn mà ra.
Nhớ tới lời Đan Trúc bình luận tay cậu là “Bàn tay ấn tượng của năm”, chiếu theo tiêu chuẩn này tay Đan Trúc có thể đủ ngắm suốt ba năm, thử tưởng tượng hình ảnh những ngón tay thon dài lướt nhanh trên bàn phím, dù là ai nhìn cũng sẽ cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
“Cậu đang nhìn cái gì?"
"Không có gì."
Lăng Mông tìm huyệt vị dùng sức ấn vài cái, buông tay ra, "Hiện tại khá hơn chút nào không?"
Đan Trúc thấy tốt liền thu, anh hoạt động bàn tay một chút, tán dương: "Tốt hơn nhiều, kỹ thuật của cậu có thể gia nhập đội ngũ bác sĩ chuyên nghiệp rồi.”
“Làm gì có kỹ thuật gì a, " Lăng Mông ngượng ngùng nói, "Đều là bệnh lâu thành bác sĩ.”
"Đáng tiếc rốt cuộc vẫn không biết Guava là tiểu hào của ai.” Lăng Mông tiếc nuối nói.
“Cậu ta rất lợi hại, người có trình độ như vậy trong server không nhiều.”
Ý của lời này là, chỉ cần để tâm, sớm muộn gì cũng tìm ra cậu ta.
"Tui nói nói vậy thôi, cậu ta không muốn công khai thì thôi quên đi.” Lăng Mông khoát tay, “Muộn quá rồi, tui về đây.”
Đan Trúc quét mắt nhìn giờ, “Còn hơn một tiếng nữa mới tắt đèn, hay là lại xếp hàng đánh một ván đi?”
“Anh không phải đau tay sao? Vẫn nên thôi đi, nghỉ ngơi một chút."
“Vậy cậu đánh tôi xem.”
“Ở đây? Dùng tài khoản của anh?" Lăng Mông sinh ra hứng thú.

No comments:

Post a Comment