51, Màn
51 – Đôi mắt
《Phim trường Hồ Sóc phát sinh vụ nổ ngoài ý muốn, nhiều diễn viên
trong đoàn phim bị thương, nguyên nhân nổ còn đang điều tra, cảnh sát nghi ngờ
là do con người gây ra 》
“Nhường một chút, nhường một chút,” Người đại diện dùng khí lực
từ khi còn bú sữa mẹ đẩy ra đám ký giả bu đầy trước mặt.
“Thương thế Lăng Lang rốt cuộc thế nào?”
"Nghe nói Phong Hạo bị thương rất nghiêm trọng, có nguy
hiểm đến tính mạng không?"
“Nguyên nhân nổ là do sự cố? Vì sao đến giờ cũng chưa cho truyền
thông cách giải thích nào?”
“Giải thích? Tôi cũng muốn được giải thích đây, ai giải thích
cho tôi chứ hả?” Người đại diện giãy dụa tiến vào thêm được một thước, “Phiền
tránh đường!”
Phóng viên theo đuổi không bỏ, "Có người tận mắt thấy Phong
Hạo vì bảo hộ Lăng Lang mới bị thương, là thật sao? Quan hệ hai người họ đã
tiến triển đến mức đó rồi?"
Người đại diện nổi giận, "Lúc này rồi còn bấu lấy chuyện
này không tha, buôn chuyện đối với mấy người quan trọng vậy sao? Còn quan trọng
hơn tính mạng nghệ sĩ sao? Trong lòng các người, giá trị của minh tinh là tạo ra
scandal có phải không? Bọn họ chết hay sống, căn bản không sao cả, đúng không? Còn
không để bệnh nhân an tĩnh một chút!"
Ký giả bị khí thế hung hãn của hắn làm kinh sợ, thừa dịp bọn họ
chưa sững sờ xong, người đại diện ba bước thành hai, bay nhanh thoát thân khỏi
đám phóng viên, vọt vào bệnh viện.
Hắn không tiếng động đẩy ra cửa phòng bệnh, bên trong gian phòng
im lặng tựa như không người, Lăng Lang ngồi trước giường, mười ngón giao nhau
tựa vào bên môi, hắn nhớ rõ lúc hắn rời đi Lăng Lang chính là đang ở tư thế này,
ngay cả phương hướng tầm mắt cũng không hề thay đổi một chút.
Người ngồi trên giường bệnh đúng là Phong Hạo, vẻ mặt hắn bình
tĩnh như đang ngủ, không có cách nào thấy đôi mắt hắn, vì nơi đó đang quấn một
vòng lại một vòng băng gạc, ánh mắt từng sáng ngời vô cùng bị tầng tầng bao
vây, người đại diện chỉ nhìn liếc mắt một cái liền bắt buộc chính mình dời tầm
mắt, mạnh mẽ dằn xuống một trận xót xa chợt dâng lên trong lòng.
"Thế nào?" Người hỏi là Phong Hạo, dù động tác của
người đại diện đã nhẹ đến không thể nhẹ hơn, vẫn bị hắn nhận ra được.
Người đại diện khống chế một chút tâm tình, "Còn có thể thế
nào, truyền thông huyên náo ngất trời, hung thủ còn chưa tìm được, phim trường
đã bị phong tỏa, cảnh sát đang lấy khẩu cung của những người có mặt ở hiện
trường hôm đó, chắc là rất nhanh sẽ đến đây."
"Những người khác thì sao?"
"Trung tâm vụ nổ là ngay cửa, người ở bên trong trái lại bị
thương không quá nghiêm trọng, ngoại trừ Ngô Quan Phong, cậu ta là người cách điểm
nổ gần nhất, lại không tránh ra kịp lúc, không chết đã là vạn hạnh."
Phong Hạo cư nhiên còn có tâm tư đùa giỡn, "Lúc trước tôi nhờ
bác sĩ bảo hắn trong vòng ba tháng tránh chuyện phòng the, xem ra kỳ hạn này
phải kéo dài rồi ."
Người đại diện một chút cũng cười không nổi, Ngô Quan Phong bị
thương tuy nặng, nhưng đều là vết thương theo thời gian chậm rãi an dưỡng có
thể chuyển biến tốt, còn đôi mắt Phong Hạo bị mảnh nổ làm bị thương, kết quả
thế nào đến giờ vẫn còn là ẩn số.
Hắn nuốt một ngụm nước bọt, chỉ cảm thấy trong phòng bệnh áp khí
thấp đến bức người, đợi thêm một giây cũng ngạt thở, vội vàng tìm cớ trốn ,
"Tôi đi hỏi một chút xem bác sĩ nói thế nào."
Phong Hạo mỉm cười gật đầu, Lăng Lang từ đầu tới cuối bảo trì
nguyên trạng, như thể cả người đã biến thành đá.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người, tay Phong Hạo hướng bên
cạnh tìm kiếm, Lăng Lang ý thức được hắn đang tìm mình, lập tức dùng hai tay
cầm lấy tay hắn.
"Muốn cái gì?" Anh hỏi.
Phong Hạo trái lại an ủi anh, "Thả lỏng chút đi, tình huống
chưa hẳn tệ như anh nghĩ, bác sĩ còn chưa
có kết luận không phải sao?"
Lăng Lang nắm tay hắn thật chặt, Phong Hạo có thể cảm giác được đôi
tay kia có chút run rẩy.
"Được rồi, không sao đâu mà, " hắn dùng bàn tay còn tự
do sờ sờ đầu anh, hệt như thường ngày, "Tôi không phải còn có anh
sao."
Thanh âm của hắn nghe đặc biệt thoải mái, "Đừng quên, Kim
Mao là chó dẫn đường xứng chức nhất.“
"Tôi một chút cũng không xứng chức, " Lăng Lang cắn
môi dưới, trong mắt tất cả đều là ảo não, "Hẳn là phải bảo vệ chủ nhân của
mình, lại trái lại để chủ nhân bảo hộ."
Phong Hạo bật cười, "Có lẽ trong nhận thức của anh là vậy,
nhưng trên quan điểm của tôi, bảo hộ sủng vật cũng là chức trách của người chủ
nhân."
"Nhưng mà..."
"Quên đi, không cần rối rắm loại chuyện nhỏ thế này," Phong
Hạo đổi đề tài, "Anh biết ký âm chứ?"
Lăng Lang không rõ hắn vì sao đột nhiên đưa ra vấn đề này,
"Biết một chút."
"Không biết tại sao, mất đi thị giác ngược lại khiến linh
cảm của tôi càng sống động, từ lúc nãy đã luôn có một giai điệu bồi hồi trong
đầu, nhân lúc còn chưa quên, tôi định ghi lại."
Lăng Lang hiểu ý, đứng dậy mang giấy bút tới, Phong Hạo khẽ ngâm
nga, anh tốc ký lên giấy từng nốt nhạc, những âm tiết đó ẩn chứa vô vàn sức
sống, dần dần hợp thành một bài nhạc hoàn chỉnh.
Phong Hạo hát lại mấy lần, Lăng Lang từng chút nhớ hết toàn bài,
trong lòng cũng lặng lẽ hát thầm theo một lần.
"Thế nào?" Phong Hạo hỏi.
"Rất êm tai, " Lăng Lang trầm tư một chút, lại bổ
sung, "Rất có lực lượng."
Phong Hạo buồn cười, "Đây là một ca khúc trữ tình."
"Tôi biết, tuy tôi không hiểu trào lưu âm nhạc đang thịnh
hành lắm, nhưng thực sự khiến người ta cảm thấy rất có lực lượng."
"Vậy được rồi, " Phong Hạo mỉm cười, "Dùng điện
thoại di động của tôi gọi cho giám chế âm nhạc, tôi đoán trong khoảng thời gian
ngắn chắc không đóng phim được rồi, chi bằng thừa dịp này kiếm chuyện gì đó để
làm.”
"Nhưng mà thân thể của cậu..."
"Tôi chỉ có mắt nhìn không thấy, " Phong Hạo ôn hòa
cắt lời anh, "Miệng vẫn có thể hát, tai còn có thể nghe, lại nói, tôi còn
có anh, anh chính là đôi mắt của tôi."
Lăng Lang chăm chú nhìn hắn một lúc lâu, yên lặng theo lời hắn
nói đi làm.
Giám chế âm nhạc nhận một cú điện thoại liền bị triệu tới bệnh viện, "Tôi quả thực phải phong cậu làm chiến sĩ thi đua, tôi thề trên đời này tìm không ra nghệ sĩ thứ hai chuyên nghiệp như thế, " hắn vừa vào cửa liền nói, còn
chưa kịp hỏi đến thương thế Phong Hạo.
"Đôi mắt bị
thương nghiêm trọng không?"
Hắn đi đến bên giường, lúc này mới
quan tâm đến bệnh tình của Phong Hạo.
"Không đáng ngại,
" Phong Hạo khinh miêu đạm tả ra hiệu, ý bảo
Lăng Lang đem bản nhạc giao cho đối phương.
Giám chế là người coi
âm nhạc bằng trời, nhìn thấy bản nhạc liền đem
mọi chuyện khác ném ra sau đầu, toàn tâm toàn ý vùi
đầu vào trong đó.
Từ đầu tới đuôi ngâm nga một lần, giám chế vỗ đùi, "Quá
tuyệt vời, bài hát này quả thực là..." Hắn cân nhắc từ dùng hết nửa ngày, "Tràn ngập lực lượng!"
Phong Hạo nhéo nhẹ tay Lăng
Lang, anh lập tức hiểu được ý tứ của hắn.
"Bài hát này cậu định
đặt tên gì?"
Phong Hạo suy nghĩ một chút, "《Be My
Eyes 》." (Hãy là đôi mắt của anh)
Giám chế chậc một
tiếng, "Thật sâu sắc, chờ tôi về tìm người phối khí
cùng viết lời, cơ mà cậu bộ dạng này có thu âm được không?”
Phong Hạo cười trả lời, "Không thành vấn đề."
"Vậy là tốt rồi, " tầm mắt hắn lại dừng trên bàn tay hai người đang gắt gao giao nhau, "Tôi thậm chí có thể mường
tượng ra hình ảnh MV , chỉ là không
biết..."
Phong Hạo thấy hắn nửa ngày cũng không nói tiếp, dứt khoát hỏi, "Không biết cái
gì?"
Giám chế bới bới tóc, Lăng Lang là người trong giới điện ảnh, hắn chưa bao giờ kết
giao qua, nhưng nghe nói người này tính cách rất khó gần, "Không biết thầy Lăng có
bằng lòng hữu tình xuất kính (nể mặt bạn bè mà ra sức)?"
Phong Hạo gợi lên khóe môi, hơi hướng đầu về phía Lăng
Lang, "Liệu tôi có được vinh hạnh mời anh diễn vai
nam chính trong MV của tôi không?”
Lăng Lang trả lời được không chút suy tư,
"My pleasure." (Rất hân hạnh)
Giám chế nhíu mày, cảm thấy thập phần ngoài ý muốn, bất quá hắn cũng không nói gì, lắc
lắc bản nhạc trong tay liền
cáo từ.
Người đại diện sau khi trở về nghe nói hai kẻ điên này lại muốn
trở lại làm việc thì hoảng
sợ, "Bình thường cũng không
thấy các cậu tích cực như vậy, công tác muốn từ chối là từ chối, nhân lúc này đoàn phim đình công, còn không nghỉ ngơi cho tốt?"
"Không sao,"
Phong Hạo đáp, "Chỉ là thu âm một ca
khúc mà thôi, cũng không làm thương thế chậm hồi phục. Lại nói, bác sĩ không
phải cũng bảo còn cần quan sát thêm một đoạn thời gian, tạm
thời không thể phẫu thuật sao? Dù sao kiếm
chuyện để làm, coi như phân tán tinh lực (tinh thần
và thể lực) ."
Người đại diện mất tự nhiên nhìn Lăng Lang, hắn biết Phong Hạo
làm như vậy, hơn phân nửa là vì phân tán tinh
lực Lăng Lang, vì thế cũng vô pháp cự tuyệt, đành phải dặn dò, "Vậy các cậu nhất định phải để ý biết không? Tôi đoạn thời gian này cần
ứng phó rất nhiều phóng viên, vô luận đi đâu cũng nhất định phải để lái xe cùng trợ lý đi theo trong mọi thời tiết."
Phong Hạo một lời đáp ứng, "Tuân mệnh, Kỷ công công."
"Ai là Kỷ công công a? !"
Giám chế âm nhạc hiệu suất đột phá chân trời, chỉ trong một tuần
ngắn ngủi đã thu phục xong phần hòa âm và ca từ, ca khúc trải qua trau chuốt
nghe càng thêm êm tai, lời bài hát từ nhà soạn nhạc kim bài (ý nói danh tiếng đứng đầu) vừa
giản dị thê mỹ (đẹp mà
buồn), vừa sáng sủa lưu loát, giám chế khen không dứt miệng, không
ngớt lời đảm bảo ca khúc này một khi phát hành, tuyệt đối đoạt hết những giải
thưởng nổi bật trong làng âm nhạc Hoa ngữ.
"Nhưng trước hết chúng ta cần nhịn xuống khoan hãy phát
hành, chờ quay xong MV sẽ cùng nhau ra mắt , hai bút cùng vẽ thì tấn công mới
có lực, tôi muốn khiến cho đôi mắt cùng
lỗ tai mọi người đồng thời bị kinh bạo!"
Phong Hạo ngồi trên xe lăn, do Lăng Lang đẩy, đi qua hành lang
dài trải thảm đỏ của công ty băng đĩa
nhạc. Nghe xong lời nói hùng hồn của giám chế, Phong Hạo không nhịn được cười
nói, "Mong được nhờ cát ngôn của anh."
Lăng Lang dắt tay Phong Hạo, dẫn hắn vào phòng thu âm, đặt tay hắn
lên microphone, Phong Hạo hơi vuốt cằm, ý bảo hắn đã biết.
Lăng Lang lui ra ngoài, tiếng piano du dương vang lên, cách một tấm
kính chắn, anh nghiêm túc nhìn chăm chú vào Phong Hạo ở đối diện. Đây là lần
đầu tiên anh nghe Phong Hạo hát trực tiếp, người ấy đứng nơi đó, lẳng lặng biểu
diễn, không có động tác hoặc biểu cảm khoa trương nào, toàn thân như bao phủ
một tầng ánh sáng nhàn nhạt, từng chuỗi nốt nhạc như lưu thủy tuần tự từ giữa
răng môi tuôn ra, chảy đến tận trong lòng Lăng Lang.
Ghi âm thuận lợi vô cùng, sau khi hát vài lần, ngay cả giám chế
âm nhạc yêu cầu hà khắc nhất cũng thấy không còn chỗ nào để mà xét nét.
“Có lẽ chúng ta phải đưa trước bản thu âm cho phía trung tâm
phát hành, ngay bây giờ tôi sẽ đem bản này xuống phần hậu kỳ, về phần MV cũng
đang tiến hành rất thuận lợi, kịch bản gốc nằm trong này.” nói xong hắn đưa một
tập văn kiện mỏng cho Lăng Lang.
"Vậy..."
Hắn còn chưa thốt ra câu nào, nhân viên phòng thu đã hốt ha hốt
hoảng chạy vào, "Không hiểu sao tin tức bọn họ ở đây bị truyền ra ngoài,
giờ cửa trước cửa sau đều đầy phóng viên, gần như không ra ngoài được ."
Giám chế hoảng sợ, "Sao mấy ký giả này mũi thính y như chó
vậy, " hắn cúi đầu hỏi Phong Hạo, "Giờ làm sao đây?"
Phong Hạo đặt tay lên vai, Lăng Lang lập tức hiểu ý cầm lấy.
"Anh nói xem?" Phong Hạo trưng cầu ý kiến của anh.
Lăng Lang trầm ngâm một chút, "Đi cửa chính."
Các vị trong phòng thu nhìn bóng lưng hai người rời đi, trao đổi
mắt với nhau, không phải họ chưa từng nghe lời đồn đang lưu truyền về hai người
này, mà là không nghĩ tới lời đồn này là sự thật, hơn nữa hai người kia tựa hồ
căn bản không hề kiêng kị tránh né ánh mắt thế tục.
Các phóng viên dàn trận địa sẵn sàng đón địch canh giữ ở cửa, nhưng
dù là ai cũng không dự đoán được Lăng Lang lại có thể đẩy Phong Hạo từ cửa
chính công khai đi tới, trong nhất thời đèn flash loang loáng đồng loạt chớp
động, vô số máy quay cùng micro nhắm ngay hai người, thanh âm câu hỏi vang lên
liên tiếp, không một kẽ hở.
Lăng Lang dưới sự mở đường của bảo an, lấy tốc độ vô cùng thong
thả đẩy xe lăn đi tới, đối mặt câu hỏi của phóng viên, anh thủy chung rũ mắt,
không nói một lời, tựa như tranh cãi ầm ĩ bốn phía căn bản không tồn tại.
Phong Hạo cũng không mở miệng, từ đầu tới đuôi bên môi hắn đều cười
mỉm như có như không, như thể chuyện ngoài ý muốn kia không chỉ đoạt đi thị
giác của hắn, mà đoạt luôn cả thính giác cùng thanh âm.
Trong hoàn cảnh xung quanh vô cùng huyên náo, hai người trầm mặc
đi về phía trước, hướng về một mục tiêu, chẳng sợ tốc độ chậm hơn nữa, cũng có
thể đến điểm cuối cùng.
Trong một khu thương mại sầm uất, mọi người không thể không nhìn
thấy một màn hình LED cực lớn đang truyền trực tiếp, “Xem kìa, là Lăng Lang
cùng Phong Hạo!"
“Trời ạ, mắt Phong Hạo làm sao vậy?” Rất nhanh đã có người phát
hiện dị trạng của Phong Hạo.
“Anh ấy không sao chứ?”
Người qua đường lục tục dừng chân nhìn lên, trên màn ảnh hai
người thần tình lạnh nhạt, tựa như thân ở một thế giới khác, chung quanh hết
thảy đều cùng bọn họ không chút quan hệ.
Phóng viên càng ngày càng hung tàn, phóng viên ở cửa sau nhận
được tin tức, cũng tràn tới như gió, chặn hết đường đi chật như nêm, bảo an thế
đơn lực bạc dần dần chống đỡ không được, Lăng Lang đã là nửa bước khó đi.
Anh ngước mắt, lần đầu tiên từ lúc rời công ty đĩa nhạc biểu
tình có biến hóa, phóng viên cho là anh rốt cục muốn phát biểu, lục tục yên
tĩnh trở lại, hiện trường hơn trăm người chỉ còn lại thanh âm shutter lách tách
rung động.
Lăng Lang mở miệng, "Xin nhường đường."
Các phóng viên đưa mắt nhìn nhau, trong nhất thời không biết nên
phản ứng thế nào.
"Tránh ra, " anh lại lập lại một lần, âm lượng không
lớn lại truyền vào tai mỗi người ở hiện trường vô cùng rõ ràng, đã tràn ngập
kiên quyết không cho phép kháng cự.
Chậm rãi, có phóng viên bắt đầu né về phía sau, sau đó càng ngày
càng nhiều, cho đến khi trước mặt hai người xuất hiện một lối đi.
Lăng Lang tiếp tục không tiếng động đẩy Phong Hạo qua hết con
đường, mọi người đều bị khí thế Lăng Lang tản mát ra chấn nhiếp rồi, không ai
nhắc lại dù là nửa câu hỏi, trơ mắt nhìn hai người thong thả ra khỏi đám người.
Có một vài ký giả không cam lòng còn theo sát, lại không ai dám lên tiếng quấy
rầy, cho đến khi hai người lên xe của tài xế đã sớm đứng chờ ở cửa, nghênh
ngang rời đi.
Người đi đường thông qua màn hình LED chứng kiến một màn như
vậy, rất nhiều người không kìm lòng nổi đưa tay che miệng, tựa hồ nếu không làm
vậy, nỗi bi thương khó hiểu sẽ liên miên không dứt từ đáy lòng dâng lên.
*ôm tim mất thở*
ReplyDeleteCảm động chết mất. Chương làm ta cảm động nhất từ đầu tới giờ. Hình ảnh đẹp ko cần dao kéo chỉnh sửa gì hết
Truyện này nhiều scene cảm động lắm á, từng làm ta hao tốn bao nhiêu là nước mắt
Delete