55, Màn
55 – Khăn choàng
Trong xe “bảo mẫu” người đại diện một lát ngó ngó bên này, một
lát lại nhìn nhìn bên kia, Lăng Lang đang nhắm mắt dưỡng thần, Phong Hạo bên
cạnh anh câu được câu chăng lật tạp chí trong tay, hai người đều vô cùng bình
tĩnh, một chút cũng không có trạng thái nên có của người vừa tiêu thất mấy
tháng khỏi tầm nhìn công chúng nay trở lại nhậm chức.
Lăng Lang đúng như lời mình nói mạnh mẽ dừng mọi công tác, một
lòng cùng Phong Hạo khôi phục. Ban đầu nghe quyết định đó từ miệng Lăng Lang
người đại diện còn tưởng anh nhất thời máu nóng dồn lên não, giờ ngẫm lại, dùng
hình dung từ “máu nóng lên não” này đặt trên người kẻ này chính là một sai lầm
của mình.
Nhưng cậu vậy mà dám làm lơ cả lão tử, người đại diện nghiến
răng nghiến lợi chửi bới trong lòng, vì một người, không để ý đến tất cả những
người khác, giải ảnh đế năm nay dù cho không có phần cậu đi nữa, nhưng còn giải
thưởng nam diễn viên vô trách nhiệm nhất nếu không vào tay cậu thì cũng không
lọt được vào tay ai.
Dù rất căm tức nhưng hắn vẫn thấy may mắn, ít nhất cửa ải này
hữu kinh vô hiểm* vượt qua , nghĩ đến đây, hắn bỗng thấy tạp chí trong tay
Phong Hạo thực chướng mắt, liền chộp lại.
*Bị
kinh sợ nhưng không nguy hiểm
“Đọc cái gì, mắt vừa mới tốt đã nhìn chằm chằm vào sách, cậu có
chút giác ngộ của một bệnh nhân mới khỏi có được không?”
Phong Hạo bất đắc dĩ giơ tay, làm một động tác đầu hàng, cũng
không cãi lại, chỉ là quay đầu nhìn Lăng Lang một bên.
Người đại diện cũng theo tầm mắt hắn nhìn qua, Lăng Lang hôm nay
mặc một chiếc áo khoác dài màu xám, trên cổ quấn một cái khăn choàng, tuy khăn
choàng này rất hợp với cái áo khoác, nhưng hắn cứ cảm thấy khó chịu thế nào ấy.
“Xe này lại không có gió, cậu choàng khăn như thế không nóng
sao?” Người đại diện vừa nghĩ cái gì thì lập tức phải nói cái đó ra, không nói
hắn không thể thoải mái.
Lăng Lang hiểu rất rõ tính hắn, tự động lọc bỏ những lời vô
nghĩa, nhưng Phong Hạo vừa nghe xong lời này thì dán qua tự tay chỉnh chỉnh lại
khăn choàng cổ, “Gần đây cổ họng học trưởng có chút không thoải mái, tôi sợ anh
ấy cảm lạnh.”
Khi hắn chỉnh khăn quàng cổ thì ngón tay ngầm dùng ba phần khí
lực, đè lên cổ Lăng Lang, đổi lấy Lăng Lang mím nhẹ môi lại. Đêm qua Phong Hạo
không đeo vòng cổ cho anh, anh cũng giả vờ quên không chủ động lấy, ai mà ngờ
đây là một khảo nghiệm nhỏ của Phong Hạo. Để trừng phạt, anh hôm nay phải mang
cái vòng ra ngoài cả ngày, hoàn mỹ mượn dịp buổi lễ quay lại giới (QT là tái nhậm chức) .
Động tác mang ý tứ hàm súc nhắc nhở vào trong mắt người đại diện
biến thành trắng trợn tán tỉnh, “Mới sáng sớm diễn ân ái cái gì, mắt đều bị các
cậu chói mù đây này.”
Lăng Lang luôn nhắm mắt dưỡng thần lúc này đột nhiên mở mắt ra,
ánh mắt sắc bén liếc hắn một cái, người đại diện bỗng nhận ra mình lỡ lời, loại
lời nói đùa này quả thật không thích hợp nói trước mặt người vừa trải qua giai
đoạn mù lòa.
"Cái đó, tôi chỉ thuận miệng nói vậy, không có ý tứ gì
khác."
Phong Hạo cười khúc khích, "Tôi không để ý đâu."
Người đại diện ho khan vài tiếng, thuận thế chuyển đề tài,
"Lúc phát biểu nhất định phải cẩn thận biết không, chuyện lần này nhiệt náo lớn như vậy, các cậu lại nghỉ
ngơi quá là lâu, không lấy được chút tư liệu to tát truyền thông sẽ không từ bỏ
ý đồ."
"Yên tâm đi, tôi sẽ tận lực ít nói đến những vấn đề không
liên quan đến hoạt động hôm nay,” Phong Hạo nhu thuận phối hợp.
"Vậy là tốt rồi, " người đại diện gật gật đầu, lại đột
nhiên nhớ tới cái gì, "Về chuyện ngoài ý muốn lần này..."
“Nguyên nhân đã thống nhất với phía công luận là?”
“Phim trường ngoài ý muốn xảy ra cháy dẫn đến nổ bình gas.”
người đại diện ngữ khí chắn chắn, nói cứ như luật sư.
Phong Hạo cúi đầu cười cười, gật gật đầu tựa hồ đã tiếp nhận lý
do này, ngược lại Lăng Lang mở miệng, "Đoàn phim nào lại nghĩ quẩn đến mức
để bình gas trong phim trường?”
Người đại diện nghiêm nét mặt, "Vấn đề này để lại cho giới truyền
thông quan tâm đi."
Chuyện giới truyền thông quan tâm không chỉ có thế, xe của “bảo
mẫu” vừa tới đích đã bị vây chật như nêm, nhớ năm đó khi Lăng Lang lần đầu đăng
ngôi Ảnh đế bị chú mục cũng chỉ đến thế này.
Phong Hạo từ trên xe bước xuống, trên mặt sớm có thêm một cái
kính râm siêu sang trọng, lấy lý do mắt vừa mới khỏi nên dù trong nhà vẫn có
thể đeo kính râm, Lăng Lang thì không có đãi ngộ tốt như vậy , mấy tháng không
bị ánh đèn loang loáng vây công, hơi không thích ứng khiến anh không kìm được
nhíu nhíu mày.
Sau khi nhân vật chính ngồi xuống, đủ loại câu hỏi liền phô
thiên cái địa mà đến, người chủ trì đầu đầy mồ hôi cố cường điệu chủ đề hôm nay,
nhưng dù có làm gì đi nữa đối với thế tới hung hãn của truyền thông cũng không chút
tác dụng, chiêu bài tươi cười từ đầu tới cuối vẫn treo ở khóe miệng Phong Hạo, cùng
bên cạnh vẻ mặt lãnh ngạo Lăng Lang hình thành đối lập mạnh mẽ.
Mắt thấy người chủ trì càng ngày càng HOLD (nắm giữ, quản) không nổi
cục diện, Phong Hạo rất săn sóc đối với anh ta làm một thủ thế tạm dừng, kề
miệng vào micro hắng giọng.
"Tôi biết hôm nay các vị có mặt nhất định có rất nhiều vấn
đề muốn hỏi..."
Nghe được hắn mở miệng, hiện trường nhanh chóng yên tĩnh trở
lại, chỉ còn âm thanh shutter lách cách vang lên không ngừng.
Không biết là vô tình hay cố ý, Phong Hạo dừng một chút, mới lại
nói, "Nhưng mà trước hết..."
Hắn mới vừa nói xong bốn chữ này, đèn đuốc sáng ngời trong phòng
đột nhiên trong nháy mắt vụt tắt, rèm cửa vừa dày vừa nặng ngăn lại ánh sáng
mặt trời, thình lình xảy ra chuyện ngoài ý muốn khiến cho nhóm ký giả quên luôn
máy ảnh trong tay, vừa ban ngày đảo mắt đã biến thành màn đêm đưa tay không
thấy ngón.
Chợt mất đi thị giác khiến mọi người trở nên khủng hoảng, không
biết tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì, muốn di động nhưng bốn phương tám hướng
đều là người, muốn tìm thiết bị chiếu sáng lại luống cuống tay chân, rất nhiều
người không thể khống chế la lớn, cảnh tượng hỗn loạn thành một đoàn.
Khoảnh khắc đèn tắt Lăng Lang đầu tiên là ngẩn ra, nhưng ngay
sau đó một bàn tay đặt lên sau gáy anh, chuyển mặt anh qua một hướng khác.
"Đừng sợ, " Lăng Lang nghe thanh âm của Phong Hạo vang
lên bên tai, hai chữ trầm thấp giữa lúc mọi người đang bối rối trổ hết tài năng
la hét, trong nháy mắt làm anh trấn định lại.
Ngay sau đó, khí tức quen thuộc đã tràn ngập xoang mũi cùng
khoang miệng anh, cảm giác được xúc cảm mềm mại đó, vài giây sau anh mới kịp
phản ứng đây là bị Phong Hạo hôn trộm , ngay trước mặt vô số người giới truyền
thông, hơn nữa không phải đang đóng phim.
Lăng Lang bị hành động lớn mật khác người của Phong Hạo làm cho sợ
ngây người, cũng may Phong Hạo không có ý lưu luyến lâu, nhanh chóng trộm hôn
một cái rồi rời khỏi, tựa như đã thương lượng rất kỹ, vừa hôn xong trong phòng
đã lập tức sáng đèn trở lại, mọi người khôi phục thị giác, phát hiện an toàn
không bị uy hiếp gì, đợt xôn xao này mới chậm rãi bình ổn.
Đợi cho mọi người một lần nữa an tĩnh, Phong Hạo mới thần bí
cười cười, tiếp tục chủ đề vừa rồi.
“Tôi biết, chuyện ngoài ý muốn vừa rồi khiến mọi người rất sợ
hãi. Chúng ta đều thực may mắn, từ khi sinh ra đã có một đôi mắt sáng ngời khỏe
mạnh, có thể nhìn rõ sự vật quanh mình. Nhưng chúng ta có nghĩ đến không, nếu
thị giác bị cướp đoạt, thế giới sẽ trở nên như thế nào?"
Hắn dừng lâu một chút, lần này xung quanh càng thêm yên lặng,
mọi người đều bị lời hắn hấp dẫn, ngay cả âm thanh chụp ảnh cũng giảm bớt rất
nhiều.
“Mấy tháng qua, tôi đã trải qua trong bóng đêm như vậy, tôi nghĩ
vừa rồi mọi người đều đã thể nghiệm, hãy hồi tưởng cảm giác của bạn lúc đó,
nhân với bội số thời gian, bạn sẽ hiểu được tâm tình của tôi.”
“Tôi cũng thực may mắn, có thể từ bóng đêm lại bước ra, một lần
nữa đón nhận ánh sáng, có thể lại ngồi ở đây, nhìn mọi người, nhưng mà,” Phong
Hạo tăng ngữ khí, “Trên thế giới này còn có rất nhiều người, họ không hề may
mắn như chúng ta, có người trời sinh đã không được thấy ánh sáng, có người sau
đó mới bị tước đoạt khả năng nhìn, nhưng họ cũng không phải hoàn toàn mất hết
hy vọng, chỉ cần một ít trợ giúp theo khả năng, có lẽ có thể thay đổi cuộc đời
họ.”
Hắn quay đầu nhìn Lăng Lang, "Đây chính là lý do hôm nay
chúng tôi ở đây, tôi biết, so với chuyện bát quái scandal giữa chúng tôi, lý do
này hoàn toàn không thể hấp dẫn ánh mắt độc giả..."
Bên dưới có người nở nụ cười, đợi họ cười xong , Phong Hạo mới
cười nói tiếp, "Nhưng so với “thích nhìn”, thì “có thể nhìn” mới càng quan trọng phải không.”
Hiện trường vang lên tiếng vỗ tay, Phong Hạo tiếp tục nói,
"Tôi nghĩ sau này chư vị có rất nhiều thời gian để quan tâm chủ đề mọi
người quan tâm, cho nên hôm nay trong hoạt động từ thiện đầu tiên vào ngày trở
lại của thầy Lăng và tại hạ, xin hãy để chúng tôi làm một chút chuyện có ý
nghĩa, có được không?”
Nói xong hắn cũng không chờ đợi phóng viên tỏ thái độ, trực tiếp
quay đầu ý bảo người chủ trì tiếp tục, phóng viên thấy thế đều cho rằng vượt
giới hạn cũng không tốt, người chủ trì lau mồ hôi, như trút được gánh nặng,
nhanh chóng dẫn đề tài quỹ đạo.
"Thế nào?" Nhân lúc ký giả đang đặt câu hỏi, Phong Hạo
thấp giọng hỏi Lăng Lang.
Tâm tình Lăng Lang còn đắm chìm trong nụ hôn lớn mật vừa rồi còn
chưa hồi phục, dù diễn kỹ đã tu luyện nhiều năm cũng không cách nào che giấu
một tia thoáng ửng hồng trên gương mặt.
"Quá mạo hiểm , " anh nghĩ nửa ngày cũng chỉ có thể
nghĩ ra ba chữ này, đối phương sao lại đoan chắc lúc ấy không có phóng viên theo
quán tính đè xuống nút chụp ảnh.
Ý cười bên môi Phong Hạo dần dần nồng đậm, "Vì chuyện có ý
nghĩa như vậy, mạo hiểm một chút cũng đáng giá."
"Thế nào?" Cùng lúc đó, trong di động người đại diện
cũng truyền đến thanh âm tranh công của trợ lý.
Nhìn thấy làn sóng lớn cương thi bị Phong Hạo tứ lạng bạt thiên
cân* ứng phó, người đại diện tuy rằng cảm thấy có chút xằng bậy, nhưng kết quả
lại làm cho hắn không phục không được.
*Bốn
lạng đẩy ngàn cân
"Thấy tôi làm thế nào?" Trong điện thoại trợ lý truy
vấn.
Người đại diện liếc mắt, cuối cùng vẫn là quyết định khen ngợi,
"Tay kéo công tắc nguồn điện thật giỏi."
Không xa bên ngoài, tên chó săn ăn mặc một thân tiêu chuẩn ký
giả đang ngồi xổm trên đất nhìn chằm chằm tấm thẻ hoạt động ngẩn người, logo
của Mạc thị rất bắt mắt trên tấm thẻ dẫn phát linh cảm nào đó trong hắn, đến
tận khi trợ thủ kêu mấy tiếng hắn mới phục hồi tinh thần.
“Cậu vừa nói gì?” Chó săn lộ ra vẻ mặt vừa từ cõi thần tiên nào
trở về.
Trợ thủ trợn trắng mắt xem thường trong lòng, từ sau khi chó săn
giành trước tung ra scandal của ảnh đế cùng một người mới ra nghề, liên tiếp
đào ra không ít quả bom tấn, lượng tiêu thụ báo trong thời gian ngắn tăng gấp
mười, được chủ biên phong làm cây bút có tiền đồ nhất tòa soạn, không chỉ rất
chịu đầu tư, xem hắn như trọng điểm bồi dưỡng, còn đặc biệt sai thực tập sinh
như cậu làm trợ thủ cho hắn. Thái độ làm người của tên chó săn này thực ra cũng
không khó ở chung, chỉ là suy nghĩ quá rộng, khiến cậu không theo kịp.
“Anh hôm nay đặc biệt ăn vận như phóng viên trà trộn vào hội
trường…”
Trợ thủ nói còn chưa nói xong, đã bị chó săn cắt đứt, "Tôi
vốn là phóng viên."
"... Được rồi, " trợ thủ bất đắc dĩ phụ họa, "Cứ
coi như anh là một cảnh sát, cũng chỉ là cảnh sát mặc thường phục, hôm nay đặc
biệt mặc chế phục, lại không vào phỏng vấn, ngồi xổm ở đây làm gì?"
"Phỏng vấn?" Chó săn nhún nhún vai hỏi ngược lại,
"Phỏng vấn cái gì, nước ta có bao nhiêu người mù đang chờ phí trợ cấp cấy
ghép giác mạc?”
"Chuyện này..." Trợ thủ bị hỏi khó .
Chó săn nói tiếp, "Dù hỏi được thì sao, cách đối phó cơ
quan ngôn luận đều đã được thống nhất, cậu nói xem có cái đoàn phim nào ngớ
ngẩn đến nỗi đặt bình gas trong phim trường?”
Trợ thủ lau mồ hôi, “Công ty kế hoạch tiêu khiển chỉ số thông
minh của giới truyền thông cũng không phải ngày một ngày hai, nhưng bọn họ một
mực chắc chắn thì chúng ta cũng đâu còn cách nào, chẳng lẽ anh thật sự định
không làm phóng viên mà mặc thường phục đi thăm dò sao?”
Chó săn nhún vai, tầm mắt một lần nữa dời về trên tấm thẻ tuyên
truyền, nhìn một hồi, như có gì suy nghĩ, mở miệng:
"Một quỹ từ thiện khác Lăng Ảnh đế quyên tặng hình như cũng
là tổ chức này.”
Trợ thủ theo đó nhìn lại, lập tức giật mình, "Anh là nói
quỹ từ thiện Mạc thị? Lăng Lang hàng năm đều quyên một số tiền lớn, trong hoạt
động tuyên truyền cũng không vắng mặt, việc này mọi người đều biết."
Chó săn không biết đang hỏi hay đang tự mình lẩm bẩm, “Lần trước
ký tặng cũng vậy, lần này ký tặng cũng thế, vì sao cứ phải là Mạc thị… Lẽ nào
chỉ là quan hệ bình thường giữa hội từ thiện và người quyên tặng?”
Trợ thủ nghe xong lời của hắn, lúc đầu như lọt vào trong sương
mù, sau một lát, đột nhiên thể hồ quán đỉnh*, đập tay một cái, "Cho nên
đây là bước tiếp theo của anh để tiếp cận trọng điểm? Danh nhân giới nghệ sĩ âm
thầm cấu kết với hội từ thiện, lợi dụng quỹ quyên góp để rửa tiền?”
*Thể hồ
quán đỉnh: Nghĩa đen là tưới sữa lên đầu, nghĩa bóng là đã lĩnh hội được tinh
hoa, hiểu được vấn đề.
Chó săn liếc mắt xem thường trợ thủ đang hưng phấn một cái, “Có
bệnh.” (Nguyên văn là “xà tinh
bệnh”, chắc ý nói bạn trợ thủ suy nghĩ vặn vẹo như con rắn thành tinh)
Trợ thủ bị tạt một chậu nước lạnh nhất thời ủ rũ, "Vậy ý
của anh là gì a?"
"Tôi hỏi cậu, " Chó săn phun nước miếng với tấm thẻ,
"Đối với Mạc tiên sinh này cậu hiểu được bao nhiêu?"
Trợ thủ suy đi nghĩ lại, cuối cùng có thể nghĩ đến chỉ có một từ,
"Hắn thực thần bí."
"Hửm?"
“Không ai không biết Mạc tiên sinh, vậy mà chưa có một ai từng
gặp qua Mạc tiên sinh. Sản nghiệp Mạc thị rất lớn, nhưng không ai nói được cụ
thể con số chính xác là bao nhiêu. Đầu tư rất nhiều lĩnh vực, về điểm này thật
ra có thể tra được. Quỹ từ thiện lập ra rất lớn, nghe qua có vẻ là một người
tốt, nhưng truyền thuyết trong giới hắc đạo cũng không thiếu.”
Nghe trợ thủ miêu tả như vậy, chó săn nhịn không được phì cười
một tiếng, "Thật đúng là người không chỗ nào không tới, không gì không làm
được."
"Sự thật là vậy, anh không tin cũng được, " trợ thủ
không tự giác bắt chước chó săn nhún vai, "Tôi chỉ biết, Mạc tiên sinh trong
giới chúng ta là người có thể một tay che trời, hắn không muốn tin tức bị phơi
bày, sáng ngày thứ hai sẽ không xuất hiện trên bất cứ đơn vị truyền thông nào,
hắn muốn lăng-xê ai, ngay đêm đó đã có thể thổi quét toàn bộ phố lớn ngõ nhỏ
trong thành."
"Tựa như Lăng Ảnh đế năm đó?"
"Chuyện này anh tốt nhất đừng hỏi tôi, năm đó Lăng Lang gặp
may tôi còn là học sinh trung học không danh không tiếng."
Chó săn nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu, "Giờ định ngữ này cũng
vẫn không có gì thay đổi."
Trợ thủ không nói gì, "... Cám ơn a."
Trong hội trường truyền đến xôn xao, chó săn quay đầu lại nhìn
thoáng qua, đứng lên, "Xem ra bên trong đã kết thúc."
Trợ thủ nghe vậy lập tức bày ra tư thế chuẩn bị chiến đấu,
"Chúng ta tiến lên chứ?"
"Lên hỏi chuyện giác mạc, hay chuyện bình gas?"
"..." Trợ thủ lần nữa không còn lời để nói, "Chẳng
lẽ hôm nay phí công sao? Về lấy gì báo cáo kết quả công tác với tổng biên tập
đây?”
Chó săn không đáp lời, nhìn về hướng hai người một lần nữa lâm
vào trầm tư.
Trợ thủ vừa nhìn tư thế quen thuộc liền biết ngay hắn lại đi vào
cõi thần tiên nào rồi, đành phải quyết định buông tha cho hắn, bất chấp tất cả trước
hết cứ lên chụp vài tấm ảnh rồi nói sau, không ngờ mới bước một bước đã bị
người từ phía sau túm áo.
"Cứ như vậy sẽ đuổi không kịp, " trợ thủ có chút lo
lắng.
"Cậu lạnh không?" Tên chó săn không hiểu sao quăng một
câu.
"Hả?" Trợ thủ đôi mắt trợn tròn, tự dưng hỏi vậy là
chuyện gì đây?
"Hôm nay nhiệt độ không khí có thấp không? Gió lớn không?"
"Cũng... tạm a..." Trợ thủ hoàn toàn không hiểu gì hết,
chỉ trả lời theo bản năng.
Tên chó săn đã hướng chỗ dày đặc nhất trong đám đông chạy tới,
trợ thủ cũng nhanh chóng đi theo, một bên đuổi một bên nghe chó săn cực nhanh
giải thích.
"Tôi theo dõi Lăng Ảnh đế lâu như vậy, trừ phi thời tiết
rất lạnh, những thứ vụn vặt như khăn quàng cổ, mũ, bao tay này nọ anh ta luôn
không thích mang."
Trợ thủ kinh ngạc há to mồm, này quan sát cũng rất cẩn thận .
"Hơn nữa nếu tôi không nhớ lầm, khăn choàng này là của Phong
Hạo, anh ta đang mùa hè chạy tới nam bán cầu chụp hình, vì trời lạnh nên mua
khăn quàng cổ thậm chí còn đăng ảnh chụp lên weibo."
Trợ thủ giờ khắc này quả thực nhìn hắn với cặp mắt khác xưa.
"Nếu một người không thích mang khăn choàng, trong thời
tiết không lạnh lại choàng khăn của người khác, chúng ta có thể hoài nghi
hắn..."
"Muốn che giấu gì đó, " trợ thủ cực kỳ nhanh tiếp lời.
Chó săn quay đầu lại cho cậu một ánh mắt tán thưởng, "Tôi
dám cam đoan, tuyệt đối là dấu hôn."
Trợ thủ đẩy người hai bên ra bắt đầu chen chúc vào trong, "Cũng
có thể là vết thương."
"Bất kể cái gì, đều đủ viết một bài, chuẩn bị xong
chưa?"
Trợ thủ giơ máy ảnh lên cao, "Anh xác định anh có thể làm
được?"
"Dù có chút khó khăn, bất quá..."
Vài chữ cuối của chó săn lẫn vào âm thanh ồn ào của đám người,
trợ thủ mắt thấy đối phương chen đến phía sau mục tiêu, lợi dụng dòng người
chen lấn giả vờ lảo đảo một cái gục trên người Lăng Lang.
Chính là lúc này! Trợ thủ không nghĩ ngợi đè xuống nút chụp, đây
là cơ hội trời cho, còn tin gì có thể so với “trên cổ Ảnh đế lãnh ngạo xuất
hiện dấu hôn” càng bùng nổ càng bất ngờ hơn đây?
Mặc dù rất thích cái đoạn ở giữa, thích hai anh ân ái, nhưng đọc xong chương này chỉ muốn la lên
ReplyDeleteĐậu Phộnggggggg!!!!!!!
Mong là không có gì quá tệ xảy ra TT^TT
Đọc mấy chương này toàn uống đậu xanh rau má với ăn đậu phộng!!! =))))
DeleteBệnh xà tinh là tiếng lóng của từ bệnh thần kinh á
ReplyDeleteCảm ơn đằng ấy nhá, thêm một kiến thức :)
Delete