63, Màn
63 – Lời nói dối
Người đại diện vọt vào phòng bệnh, chuyện hắn lo lắng nhất vẫn
là đã xảy ra, trên giường bệnh sớm đã không còn thân ảnh Lăng Lang, chăn còn bày
trên giường chưa xếp, hiển nhiên chủ nhân của nó đi rất vội vàng.
Phản ứng đầu tiên của hắn chính là gọi điện thoại, nhấn số xong
mới nhớ, người tịch thu điện thoại Lăng Lang không phải là mình sao? Vì hành vi
ngu xuẩn của mình, hắn chỉ hận không thể đâm đầu vào tường.
Hắn đi một vòng lại một vòng trong phòng, tính đi tính lại nếu
Lăng Lang xuất phát đến hiện trường tai nạn sau khi biết tin, có thể bị chặn
lại ngay cửa đường cao tốc trước khi lên đường cao tốc hay không, có điều với
tính cách Lăng Lang, dù có phong tỏa cậu ta cũng cứ đi.
Người trong công ty có thể điều động đều ra ngoài, muốn tìm
người, lại không thể kinh động truyền thông, mấy giờ trôi qua, vẫn không có tin
tức Lăng Lang.
Người đại diện tuyệt vọng, chuẩn bị gọi điện thoại báo cảnh sát,
lại thấy Lăng Lang cùng Ngô Quan Phong đẩy cửa ra một trước một sau đi đến, Ngô
Quan Phong thần sắc không được tốt, trái lại Lăng Lang bình tĩnh khác thường.
Người đại diện giơ di động giống hệt tên ngốc nghẹn họng nhìn
trân trối anh nửa ngày, Lăng Lang dường như lúc này mới phát hiện trong phòng
có thêm một người.
“Sao anh lại ở đây?” Ngữ khí anh không hề gợn sóng, như thể anh
hỏi chỉ để đối phương biết là anh đã ý thức được sự tồn tại của đối phương, mà
không phải thực sự mong có được câu trả lời.
"Tôi..." Người đại diện nhìn nhìn Lăng Lang, lại nhìn
nhìn Ngô Quan Phong, "Tôi đến xem cậu thế nào… Cậu đi đâu thế? Sao lại đi
cùng cậu ta?”
"Bệnh viện rất buồn, cậu ấy đến thăm bệnh, tôi để cậu ấy
mang tôi ra ngoài hóng gió, " Lăng Lang khinh miêu đạm tả đáp.
Người đại diện khó có thể tin nhìn chằm chằm cái người đang xanh
cả mặt phía sau Lăng Lang, dùng ánh mắt dò hỏi nhiều lần, lấy được đáp án đều
là "Anh ta biết rồi".
“Bác sĩ nói tôi đã khỏi hẳn, phải vậy không?” Lăng Lang đột nhiên
hỏi.
“Ách, phải.” người đại diện miễn cưỡng gật đầu
"Tôi muốn về nhà."
Người đại diện lập tức không nghe rõ, "Cái gì?"
"Tôi muốn về nhà, " Lăng Lang lặp lại một lần,
"Giúp tôi lo liệu thủ tục xuất viện."
“Ờ…” Người đại diện ngập ngừng, “Cậu có thể trước tiên đến nhà
tôi ở một đoạn thời gian…”
"Tôi muốn về nhà, " Lăng Lang nói lần thứ ba, "Về
nhà của tôi và Phong Hạo."
Người đại diện không còn cách nào, đành phải gật đầu đi ra cửa,
thuận tiện kéo luôn Ngô Quan Phong ra ngoài.
"Sao lại thế này? Sao cậu đột nhiên xuất hiện ở đây?"
Ngô Quan Phong cũng rất vô tội, "Tôi thật sự là đến thăm
bệnh sư huynh thôi."
Người đại diện thanh âm trầm xuống, "Có phải cậu dẫn cậu ấy
đến hiện trường không?”
“Sửa lại một chút, là sự cố phát sinh khi chúng tôi đang ở hiện
trường…à gần đó.”
Người đại diện ngây ngẩn cả người, "Cái gì?"
Chờ Ngô Quan Phong đem chuyện xảy ra kể lại đầy đủ đầu đuôi
xong, người đại diện chỉ hận không thể bóp chết hắn, “Tôi xem như đã hiểu, vì
cái gì dây treo quăng cậu không chết, té ngựa cậu không chết, bom nổ cậu không
chết… Bởi vì cậu đứng trên ranh giới mỏng manh giữa sinh và tử, nếu cậu không tự
tìm đường chết, ngay cả Diêm vương gia cũng không thu cậu.”
“Woa!” Ngô Quan Phong ngốc ngốc tin luôn: “Thật vậy sao?”
Người đại diện đi trước hai bước, nghĩ đến điều gì, quay đầu
lại, "Hiện trường thế nào?"
Biểu tình Ngô Quan Phong lập tức trở nên vô cùng ngưng trọng, câu
hỏi của người đại diện dẫn hắn về lại hồi ức không tốt, hắn xanh mặt lắc lắc
đầu. Tâm người đại diện cũng theo đó trầm xuống tận đáy, thế nhưng Lăng Lang
bên này cũng làm cho hắn không yên lòng, chỉ đành mau chóng dàn xếp tốt cho Lăng
Lang, rồi mới xử lý tới chuyện Phong Hạo.
Vì Phong Hạo gặp chuyện ngoài ý muốn, phóng viên và fan tụ tập ở
cổng bệnh viện đã rút hết, việc này khiến Lăng Lang xuất viện rất thuận lợi.
Trên đường về, người đại diện cứ cách vài giây lại quay đầu
nhìn, biểu tình trên mặt Lăng Lang thủy chung nhất thành bất biến, ngược lại
khiến hắn càng thêm lo lắng.
“Cậu… thực sự không có chuyện gì chứ?”
Lăng Lang chậm rãi ngước mắt lên, "Anh là nói đến chuyện Phong
Hạo?"
"..." Người đại diện không biết nên nói gì mới tốt.
Lăng Lang đưa ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, ngữ khí bình thản như
đang đọc kịch bản.
“Nếu cậu ấy còn sống, tôi sẽ lo lắng cậu ấy, khẩn trương cậu ấy,
nhưng giờ cậu ấy đã chết rồi, tôi thương tâm khổ sở thì có ích gì đây? Người
chết lại không thể sống lại."
Người đại diện nghiền ngẫm đoạn nói chuyện này của anh, nếu
trước mặt hắn là một người thường, hắn còn có thể từ ánh mắt đối phương đoán
được thật giả. Nhưng hiện tại hắn đang đối mặt ảnh đế, một người có thể dùng kỹ
năng diễn xuất lừa gạt mấy trăm triệu người xem, hắn căn bản không biết lời đối
phương nói là thật tâm hay dối lòng.
Lấy hiểu biết của hắn về Lăng Lang, hắn quả quyết cậu ấy không
phải một người tuyệt tình như thế. Nhưng trước khi nhận thức Phong Hạo Lăng
Lang cũng là một bộ tư thái như vậy, thất tình lục dục đều chỉ tồn tại trong
vai diễn.
“Lúc trước cậu ở trong bệnh viện có hỏi qua tôi có tin cậu
không,” người đại diện suy tư nhiều lần, cuối cùng nói, “Dù cậu hỏi tôi bao
nhiêu lần, đáp án của tôi đều là, tin.”
Lăng Lang mi mắt run lên, không nói được lời nào.
Người đại diện đưa Lăng Lang về nhà xong liền vội vàng ly khai, trước
khi đi hắn lấy điện thoại trả lại cho Lăng Lang. Lăng Lang mở ra di động, hơn
mười cuộc gọi lỡ trước đó đều đến từ cùng một người, mà giờ người đó sẽ không
bao giờ còn gọi đến số này nữa, tiếng chuông đồng trong điện thoại chỉ vang lên
một lần, rồi vĩnh viễn ngưng lặng.
Nhà đã vài ngày không người ở, có nhiều nơi phủ kín một tầng bụi
mỏng, Lăng Lang thay thường phục, bắt đầu quét tước phòng. Lúc quét dọn, có khi
anh là Lăng Lang, một thân một mình quét tước căn nhà Mạc tiên sinh thuê cho
anh, có khi anh là Phong Hạo, mà Lăng Lang đang ngồi xổm tại cửa cách đó không
xa chăm chú nhìn hắn. Anh đóng phim đóng mười mấy năm, biết làm thế nào vào vai
một người, cũng có thể đồng thời vào vai rất nhiều người, như thế mỗi người sẽ
không cô độc.
Anh đem tất cả những thứ không nên thuộc về căn nhà này thu lại,
là những đạo cụ Phong Hạo đã từng dùng qua trên người anh, khiến anh run rẩy
khó nhịn, trằn trọc cầu xin tha thứ, từng món nội y đã từng khiến anh mặt đỏ
tai hồng, một loạt vòng cổ xếp hàng được phân công rõ ràng, đều bị dọn cất vào
một thùng giấy, nương theo ánh trăng anh đem đến đỉnh núi nơi hiếm khi có dấu
chân người, chôn cất, thiêu hủy từng cái.
Từ trên núi xuống đã là nửa đêm, giờ căn nhà này so với nhà bình
thường khác
không còn khác biệt, cái vòng cổ có gắn chuông được
Lăng Lang tư tâm giữ lại, đặt cùng một chỗ với cái lồng sắt bên kia bức vách,
cho dù bị người nhìn thấy, cũng chỉ sẽ cho rằng đây là một cái nhà để nuôi chó
thôi.
Chỉ có tấm ảnh chụp lớn trong phòng ngủ, Lăng Lang không nỡ
thiêu hủy, anh tìm một tấm ga trải giường trắng, thật cẩn thận phủ lên trên.
Làm xong tất cả, anh nhìn quanh bốn phía, căn phòng này cũng không vì thiếu đi
một người, thiếu một ít đồ vật mà có vẻ trống rỗng, ngược lại vì xung quanh đều
lấp đầy hồi ức, khiến người ta cảm thấy thật phong phú.
Lăng Lang nhấn xuống nút mở đầu đọc CD, giai điệu 《Be
my eyes》thản nhiên vang
lên. Anh nhắm mắt, Phong Hạo liền hiện ra bên người, ôn nhu vuốt ve gương mặt
anh, mỗi một nốt nhạc, đều như người đó đang kề tai hát cho anh nghe, ngay cả
hơi thở người đó anh cũng có thể cảm giác được.
Khi người đại diện nhận được điện thoại của Lăng Lang, đang
tranh luận cùng đồng nghiệp ở công ty có cần tổ chức lễ truy điệu không, Phong
Hạo có lẽ là một nghệ sĩ không có thể diện nhất trong giới giải trí, ngay cả
nghi thức cáo biệt cuối cùng cũng có người đề nghị hủy bỏ.
Người đại diện là người phản đối cường liệt nhất, vô luận khi
còn sống cậu ta đã làm sai chuyện gì, nhân tử vi đại (người chết là lớn),
cũng nên tiễn cậu ta một đoạn đường, huống chi quan tài có phân biệt người có
lỗi hay không có lỗi đâu. Mà quan điểm chủ yếu của phe đồng ý là lo các fan cực
đoan sẽ làm loạn, ảnh hưởng không tốt đến công ty, hai bên cãi nhau túi bụi, cú
điện của Lăng Lang đến ngay lúc này.
“Đã giờ này rồi, sao cậu còn chưa ngủ?” Người đại diện lao ra khỏi phòng họp, đem
tranh luận của mọi người ngăn sau cánh cửa, dù vậy vẫn bị Lăng Lang nghe thấy
tiếng người ồn ào bên này.
“Các anh còn đang tăng ca?”
“Ừ, đang thảo luận… thảo luận chuyện xử lý hậu sự,” người đại
diện cào cào tóc.
“Định được ngày nào chưa?” Lăng Lang bình tĩnh hỏi.
“Chuyện này, vì di thể đã được anh trai cậu ta mang về Mỹ, nên
cũng rất có thể… là cử hành bên đó…” Người đại diện ấp a ấp úng.
Cũng không thấy Lăng Lang có phản ứng mãnh liệt nào, chỉ nói,
“Được, tôi biết rồi.”
Người đại diện nhẹ nhàng thở ra, “Cậu vừa khỏi bệnh, nghỉ ngơi
sớm một chút đi, sáng mai tôi kêu trợ lý qua coi sóc cậu.”
“Không,” Lăng Lang từ chối, “Tôi bên này tốt lắm, không cần
người chiếu cố.”
“Thật sao?” Người đại diện không quá yên tâm, “Mấy ngày gần đây
tôi bên này sẽ rất bận, có thể không rút ra đi cùng cậu được.”
“Tôi không sao,” Lăng Lang nói, “Vừa lúc tôi cũng định nói với
anh, tôi muốn một mình yên tĩnh vài ngày, xin đừng để cho truyền thông tới quấy
rầy tôi.”
Người đại diện nghĩ nghĩ, "Như vậy cũng tốt, cậu tận lực ít
ra ngoài, đợi nhiều ở nhà."
"Yên tâm đi, lần này tôi nhất định làm được, " Lăng
Lang ngoan ngoãn đáp.
“Nhớ ăn điểm tâm đúng giờ.”
“Ừm.”
“Ăn cơm trưa đúng giờ.”
“Ừm.”
“Bữa cơm nào cũng phải ăn đúng giờ.”
“Ừm.”
“Đừng lên mạng, bớt xem báo.”
“Ừm.”
Người đại diện lại đề xuất thêm vài yêu cầu, Lăng Lang đều không
chút do dự đáp ứng, anh cực ít khi nghe lời như vậy, ngay cả người đại diện
cũng cảm thấy không thích ứng.
“Cái đó, cứ như vậy đi, cậu đi ngủ sớm một chút.”
Lăng Lang đột nhiên gọi tên hắn một tiếng, thiếu chút khiến hắn
cho là mình nghe lầm.
“Gì?”
“Cảm ơn anh.”
Người đại diện bỗng thấy đầu gối mềm nhũn, cái loại cảm giác
nặng nề không thể chịu nổi này là gì?
Cửa phòng họp bị mở ra thật mạnh, trợ lý vẻ mặt tức giận xuất
hiện, “Anh còn trốn ở đây làm gì? Phong Hạo cũng sắp phải cô đơn một mình mà đi
rồi, cái bọn quỷ ích kỷ vô tâm vô phế (không tim không phổi) này!”
Người đại diện nhìn lại di động, cuộc điện đã bị Lăng Lang cúp
máy, cũng không nghĩ nhiều, cất đi di động liền vào phòng.
Lăng Lang cúp điện thoại, chỉnh sang chế độ rung, vào bếp rót
cho mình ly nước.
Một âm thanh ly nước đặt nhẹ nhàng lên tủ đầu giường vang lên,
ca khúc hát xong vừa chấm dứt âm cuối. Lăng Lang nằm thẳng trên giường, một
giây kia khi khép lại hai mắt, khúc dạo đầu bản nhạc được phát tuần hoàn lần
thứ hai vang lên, trong tiếng ca ôn nhu của Phong Hạo, anh yên tĩnh đi vào cõi
mộng.
Những ngày tiếp theo, người đại diện cơ hồ trải qua trong sứt
đầu mẻ trán, ứng phó vô số truyền thông, việc phải xử lý chất thành núi, thời
gian ngủ vài ngày cộng lại cũng không đủ mười hai tiếng, hầu như không còn tinh
lực rảnh rỗi lo chuyện khác. Đợi hắn rốt cục kết thúc giai đoạn bận rộn, đã là
sáng sớm năm ngày sau.
Theo như cuộc điện thoại sau cùng của Lăng Lang, vẫn là đêm đó
đối phương chủ động gọi đến yêu cầu được yên tĩnh một chút, người đại diện cũng
nghĩ không ra cách nào tốt hơn thế này, đơn giản mấy ngày nay đều không quấy
rầy.
Nhìn đồng hồ, người đại diện bấm số điện thoại Lăng Lang, trạng
thái tắt máy. Hắn xoay người định kêu trợ lý đến nhà đối phương nhìn một cái,
đã thấy tiểu cô nương cũng bận rộn cả đêm đang ghé vào trên bàn ngủ say sưa.
Người đại diện thở dài, không đánh thức cô, tự mình lái xe đi
trước. Radio cư nhiên phát ca khúc của Phong Hạo, đợt sóng phản đối Phong Hạo
tựa hồ tại một khắc cậu ấy qua đời kia liền dừng, sẽ không ai có thể gây khó dễ
với người đã chết, thanh âm tiếc thương cũng lục tục vang lên, tuy so với kỳ
vọng vẫn còn kém nhiều, nhưng ít ra không đến mức thảm đạm.
Người đại diện dừng xe trước đèn đỏ ở ngã tư, trong radio tiếng
hát vừa lúc đến đoạn cao trào, một loại bi thương từ đáy lòng bỗng trào lên,
hắng ngẩng đầu, khiến nước mắt chưa kịp tràn mi chảy ngược về.
Đây là lần đầu tiên trong mấy ngày qua hắn có xúc động muốn rơi
lệ, thì ra lúc con người ta bận rộn thực sự có thể quên hết mọi thứ. Nếu một
ngày kia Lăng Lang cũng rời hắn mà đi, không biết hắn có thể giống như bây giờ
không, bận đến mức thời gian thương tâm cũng không có.
Đèn đỏ chuyển sang xanh, chiếc xe chờ ở hàng đầu vẫn đứng tại
chỗ chưa động. Đến tận khi tài xế xe sau bóp kèn hai tiếng, người đại diện mới
như đại mộng vừa tỉnh giẫm lên chân ga.
Mắt bên phải không thể khống chế giật giật, người đại diện xoa
nhẹ đôi mắt mệt mỏi, chờ nhìn thấy Lăng Lang rồi, nhất định phải về nhà ngủ một
giấc thật ngon mới được.
Chuông cửa vang lên thật lâu, vẫn không có người đáp, người đại
diện một lần nữa gọi đến di động Lăng Lang, vẫn là trạng thái tắt máy.
Lăng Lang luôn dậy sớm, lúc này không thể nào đang ngủ, người
đại diện đập mạnh lên cửa vài cái, trong nhà an tĩnh tựa như không có người.
Hắn một lần lại một lần nhấn chuông cửa, tiếng chuông càng ngày
càng dồn dập thể hiện tâm trạng bất an của hắn, mắt phải người đại diện bắt đầu
giật điên cuồng, một loại dự cảm bất tường thổi quét đến toàn thân.
Hắn bắt đầu liều mạng phá cửa, gọi tên Lăng Lang, lần đầu tiên
thống hận Phong Hạo lúc trước không cho hắn chìa khóa dự phòng đến thế.
Động tĩnh đưa bảo an trong tiểu khu đến, Phong Hạo đã từng yêu
cầu hắn tận khả năng ít đặt chân đến đây, ngay cả bảo an nhìn hắn cũng thấy
thực xa lạ.
“Bạn tôi ở bên trong, tôi phải vào!”
“Hoặc anh gọi điện thoại cho anh ta, hoặc anh chờ anh ta mở cửa,
anh làm ồn thế này sẽ ảnh hướng đến hàng xóm.”
“Cậu ta hiện tại tắt máy di động, cửa cũng không mở, cậu muốn
tôi làm thế nào?!”
“Có thể là vì anh ta không có ở nhà, anh thử liên lạc bằng cách
khác xem.”
“Cậu không hiểu! Tôi có trực giác cậu ấy đang ở trong phòng, tôi
nghi là cậu ấy gặp nguy hiểm!”
“An ninh tiểu khu chúng tôi tốt lắm, không có nguy hiểm, nếu anh
không đi, tôi báo cảnh sát!”
Người đại diện một giây cũng không có thể chờ đợi, hắn chạy đến
trong vườn hoa tìm được cái xẻng bằng sắt đem lại, không nói hai lời muốn phá
cửa.
Bảo an bị hành động của hắn dọa sợ, vội vàng đưa tay ngăn lại,
hai người một tranh một đoạt, giằng co không dưới nửa ngày.
"Cậu buông tay!" Người đại diện quát.
“Tôi báo cảnh sát!” Bảo an không chịu yếu thế.
“Cậu báo đi!” Người đại diện cơ hồ rít gào, hắn chỉ vào cửa nhà,
“Hiện giờ người trong nhà là Lăng Lang, nếu cậu ấy xảy ra chuyện gì không hay,
tôi xem cậu làm sao chịu trách nhiệm!”
Lời nói người đại diện thành công dọa tiểu bảo an, khí lực trên
tay cũng giảm bảy tám phần. Người đại diện thừa cơ hội này một tay giật cái
xẻng lại, nặng nề gõ lên chỗ nối tiếp giữa cánh cửa và khung cửa. Tiểu bảo an
chân tay luống cuống đứng một bên, không biết nên ngăn lại hay lên hỗ trợ.
Theo một âm thanh khô khốc, khóa bị người đại diện mạnh mẽ phá,
hắn tung cửa vào, bảo an nhắm mắt theo sát phía sau.
Nhà cũng không phải an tĩnh, mơ hồ có tiếng hát từ phòng trong
truyền đến, người đại diện theo thanh âm vọt vào phòng ngủ, CD trong đầu đọc
không ngừng xoay lại xoay.
Ga giường trắng phủ trên khung ảnh, bị cuồng phong do người đại
diện đẩy cửa vào thổi nhẹ bay một góc, trên tủ đầu giường cũng màu trắng, một
ly nước trong còn dư lại non nửa, thuốc giảm đau đặt một bên.
Mà Lăng Lang, lẳng lặng nằm trên giường, làm sao còn có hơi thở
của người sống.
Hình như mỗi lần e Lăng ns câu cảm ơn tương đương vs vĩnh biệt ấy
ReplyDeleteMỗi lần cảm ơn là làm ng ta nhũn gối luôn ~
Delete