Chương
103 – Độ ách*
*Độ ách:
Cứu khổ
Lăng Tiêu nghẹn lời nhìn trân trối, ngay từ buổi đầu khi cậu
biết đến sự tồn tại của trung tâm gene, thì đã sản sinh hoài nghi với lai lịch
chính mình, nhưng chưa từng nghĩ đến phiên bản thước sào cưu chiêm như vậy,
hoàn toàn nằm ngoài năng lực thừa nhận
của cậu.
Xem thường kinh ngạc của cậu, Nguyệt Ảnh tiếp tục chậm rãi nói.
"Không nghĩ tới đi? Lúc ban đầu sáng tạo các ngươi, là vì
tự vệ bất đắc dĩ, cho nên trong mã gene của các ngươi, điều đầu tiên chính là
trung với hoàng thất, bảo vệ quốc gia, cấp bậc ưu tiên của mệnh lệnh này, áp
đảo toàn bộ mọi mệnh lệnh khác.”
“Các ngươi ban đầu, là cỗ máy vì chiến tranh mà sinh, không có
cảm tình nhân loại, chỉ biết vô điều kiện phục tùng. Nhưng dần dần, chúng ta
bắt đầu ỷ lại vào các ngươi, đồng thời cũng sản sinh tin cậy, chúng ta muốn
cùng các ngươi phân hưởng trí tuệ của chúng ta, vì thế chúng ta bắt đầu kế
hoạch cấy ghép gene.”
“Cấy ghép gene?”
"Chính là rút tế bào, máu, tuỷ... của người Thiên Túc, sau
đó cấy lên thân thể của một người nhân tạo, để hắn không chỉ có được trí tuệ
của nhân loại, còn có thể cùng người cung cấp gene cho hắn tâm linh tương
thông."
"Cho nên ở niên đại mà ta sống, phàm là người có chút địa
vị, ai cũng sẽ có một sinh mệnh trí tuệ thuộc về mình.”
Tay Lăng Tiêu nắm chấn song càng thu càng chặt, "Cho nên
tôi là …”
Nguyệt Ảnh ngước mắt lên, dáng tươi cười thần bí khó lường,
"Có thể ngươi đã không còn nhớ rõ lúc trước mọi người dùng danh hiệu gì để
gọi các ngươi, ở Thiên Túc cổ, những kẻ giống như ngươi vậy, tiếp nhận gene cấy
ghép từ chủ, thì bị gọi là…”
Môi y khẽ mấp máy, nhẹ nhàng phun ra hai chữ, "Khế,
tử."
Lăng Tiêu như bị ai đánh mạnh một kích lên ngực, lời Nguyệt Ảnh
đảo điên nhận thức nhân sinh của cậu, nhưng cố tình việc cậu có thể cảm nhận
được tâm ý Nguyệt Ảnh, lại khiến cậu xác nhận mỗi một lời đối phương nói đều là
sự thật.
"Thực kinh ngạc không phải sao?" Nguyệt Ảnh khinh miêu
đạm tả nói, "Nhiều năm qua, các ngươi gạt bỏ tất cả văn hóa mà chúng ta
lưu lại, xuyên tạc, hoặc hủy thi diệt tích, hoặc râu ông nọ cắm cằm bà kia,
ngay cả danh xưng ‘khế tử’, cũng trao cho một hàm nghĩa mới.”
"Ngươi chẳng lẽ không phát hiện, ngươi có khi sẽ cảm thấy
vài người chẳng hề giống nhau lại thật tương tự nhau, mà những người khác đều
không cho là thế? Đó là bởi vì gene của ngươi đến từ chính ta, mỗi một người
thừa kế hoàng thất đều có thể phân biệt được bộ dạng của linh hồn chuyển thế,
ngươi mặc dù không có loại năng lực này, nhưng vẫn lưu lại một chút trực giác,
đây là bằng chứng."
Lăng Tiêu kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy Tinh Lâu, nhớ tới Doanh
Phong, rốt cuộc biết những ảo giác trước kia từ đâu mà đến.
Bất quá cậu vẫn còn nhiều nghi hoặc chưa giải quyết được,
"Cậu nói tôi là khế tử của cậu, vậy với Doanh Phong thì tôi là gì? Nghi
thức trưởng thành không phải do chúng ta sáng tạo ra sao?”
Nguyệt Ảnh lắc đầu, "Tại niên đại đó, cái gọi là khế tử
hiện giờ không tồn tại, người thua trong nghi thức trưởng thành phải chết, cho
dù không chết trong nghi thức trưởng thành, cũng sẽ bị bên thắng bức tử trong
kỳ rối loạn, chỉ có như vậy người thắng mới có thể phát dục."
"Vì sao!" Lăng Tiêu nắm chặt chấn song, tâm tình cậu
lúc này vô cùng mâu thuẫn, phẫn nộ đối với dân tộc Nguyệt Ảnh đến từ bản thân,
và nỗi oán hận đến từ Nguyệt Ảnh đối với người Thiên Túc đan vào cùng một chỗ,
khiến cậu không ngừng giãy dụa giữa hai trận doanh, biết rõ có một không thuộc
về mình, nhưng không cách nào tách khỏi nó.
"Vì sao?” Nguyệt Ảnh lặp lại câu hỏi của Lăng Tiêu một lần,
“Tự nhiên có mạnh được yếu thua, kẻ yếu sẽ bị tự nhiên đào thải, tựa như người
Thiên Túc không có trí tuệ không có vũ lực bị đồ sát hàng loạt, mà sau khi sáng
tạo ra các ngươi, bị loại bỏ chính là địch nhân của chúng ta, các ngươi không
phải kết quả của tự nhiên, thì đương nhiên phải do chúng ta, người đã sáng tạo
ra các ngươi, tiến hành sàng lọc.”
“Các ngươi sau khi được cấy ghép gene có được trí tuệ, đáng tiếc
trí tuệ cùng tình cảm luôn tương phụ tương sinh (hỗ trợ lẫn nhau), khi được trao cho cái trước,
thì cái sau cũng tự nhiên sản sinh. Chúng ta không quan tâm việc các ngươi có
được tình cảm nhân loại, nhưng tình cảm vô vị, thường sẽ trở thành trói buộc
cho chiến tranh, thứ chúng ta cần là chiến sĩ ưu tú nhất, không chỉ có trí tuệ
cùng lực lượng, còn phải có sự vô tình đối với địch nhân, chỉ có người ngay cả
đồng loại của mình cũng có thể tiêu diệt, mới phù hợp yêu cầu của chúng
ta."
"Luật pháp, trách nhiệm, tình yêu... Mấy ngàn năm nay các
ngươi tìm đủ mọi cách để nâng cao xác suất sống sót của khế tử, cơ thể họ liền
tồn tại cùng một gene với các ngươi, thế nên khi điều kiện phụ gia không tồn
tại, mọi người vẫn sẽ theo bản năng mà hành động. Không có pháp luật hạn chế,
không có tình yêu gắn bó, một khế chủ không có ý thức trách nhiệm, vẫn sẽ tận
hết sức lực đưa khế tử vào chỗ chết, đối với điểm này, ngươi so với bất luận kẻ
nào đều rõ ràng hơn, không phải sao?"
Hai tay Lăng Tiêu run rẩy, cậu cảm thấy mình như một thứ đồ chơi
được sáng tạo ra, tùy ý người khác lựa chọn, sàng lọc, thua trong nghi thức
trưởng thành đồng nghĩa với tử vong, khó trách mỗi người đều không tiếc bỏ toàn
lực giành giật tính mạng với người mình yêu.
Không cử hành nghi thức trưởng thành thì sẽ hồn phi phách tán,
cử hành thì hoặc là chết, hoặc là trở thành hung thủ tàn sát đồng bào mình,
những hành động của Doanh Phong đối với cậu, Lam Thịnh mất hết hy vọng, kỳ rối
loạn hết ngày dài lại đêm thâu tra tấn, đối với những người này mà nói cũng chỉ
là vài đoạn mã gene, vì thỏa mãn yêu cầu của mình, liền tùy tâm sở dục mà thêm
vào, không để ý đến thống khổ của người khác —— mà càng buồn cười hơn là, bọn
họ vốn không thể cảm thụ thống khổ, ngay cả loại năng lực này cũng là do dân
tộc của Nguyệt Ảnh ban cho.
Thanh âm Nguyệt Ảnh vẫn còn vang vang, nhưng đã trở thành cảnh
nền trong tai Lăng Tiêu, cậu cúi đầu thật sâu, sắp bị hai loại lập trường hoàn
toàn bất đồng xé rách.
"Các ngươi trục xuất toàn bộ người xâm nhập, khiến kẻ thù
bên ngoài không dám xâm phạm, đã trở thành anh hùng cứu vớt Thiên Túc. Tiêu
diệt sạch địch nhân cuối cùng, chúng ta cao hứng phấn chấn chờ đợi các ngươi
chiến thắng trở về, thật không ngờ, chờ được lại là phản bội của các ngươi. Kẻ
phản loạn không chỉ đem người Thiên Túc sáng tạo ra các ngươi diệt tộc, còn sát
hại những đồng bào trung với hoàng thất, buộc họ chuyển thế, một lần nữa tẩy
não, thần phục cái gọi là Nước cộng hoà."
"Buồn cười là đám các ngươi tự cho mình là người Thiên Túc,
vốn chính vì chiến tranh mà sinh, không có chiến tranh, các ngươi buồn chán đến
chết. Thế là các ngươi hóa phòng thủ thành xâm lược, bắt đầu tấn công những
quốc gia xung quanh, thẳng đến khi toàn bộ dị tộc ở tinh cầu đều bị bức di
chuyển, sau đó các ngươi mở rộng chiến trường tới ngoại tinh... người Thiên Túc
tuy rằng đã không còn tồn tại, nhưng sản phẩm nhân tạo mà chúng ta lưu lại,
không biết sản xuất, chỉ biết u mê cướp đoạt, như những kẻ điên, từng bước xâm
chiếm những tinh cầu kế cận, bị mọi người thống hận. Không ai có thể cùng các
ngươi giao thương (buôn bán), không
người nào dám tới gần hành tinh này, ba chữ ‘người Thiên Túc’ đã trở thành ma
chú của cả tinh hệ.”
Theo cừu hận không ngừng gia tăng của Nguyệt Ảnh, đầu Lăng Tiêu
như sắp vỡ vụn.
"Đừng nói nữa..." Cậu cắn răng nói ra.
Nhưng Nguyệt Ảnh không dừng lại, "Bất quá thật đáng tiếc,
tựa hồ có người nhân danh hoàng thất, tăng thêm mệnh lệnh lực dẫn linh hồn cho
các ngươi, thành thực mà nói, lúc mới đầu khi ta biết điểm này cũng rất ngoài ý
muốn. Nhưng bây giờ nghĩ lại, cách làm của ngài thật sự quá chính xác, ngài dự
cảm tương lai có thể phát sinh nguy hiểm, cũng trước một bước tiến hành dự
phòng."
"Các ngươi không còn tinh cầu nào có thể xâm lấn, lại dư
thừa tình cảm, nhà nhà bắt đầu chơi đùa, tìm đủ cách sửa đổi số hiệu, cái gì
trung thành đối với phối ngẫu, song phương kết hợp mới có thể phát dục… Ta biết
chắc chắn có một ngày các ngươi sẽ không còn thỏa mãn với chỉ như thế, trong
đầu sẽ nảy ra ý niệm muốn động đến quyền hạn sửa đổi trung khu hệ thống. Cảm tạ
các ngươi không biết tự lượng sức, ta mới có thể lại thấy ánh mặt trời, mới có
cơ hội vì tộc nhân của ta, lấy lại công đạo."
Tay Doanh Phong run lên, hồn tinh trong lòng bàn tay suýt nữa
rơi xuống, Phục Nghiêu bước lên phía trước một bước, "Thế nào? Lăng Tiêu
đã tỉnh rồi phải không?”
“Cậu thấy được cái gì?"
Long Dần cũng vừa tới, linh hồn là do Nguyệt Ảnh trộm đi, cậu ta
có thể dễ dàng khống chế người Thiên Túc, không phải không biết hoàng thất cổ
đại có quyền lực chí cao vô thượng, chỉ là không nghĩ tới năng lượng lại lớn
đến vậy. Tiền nhân tận lực xuyên tạc lịch sử, khiến chân tướng trở nên mơ hồ,
trái lại trợ giúp Nguyệt Ảnh.
Doanh Phong vì chân tướng bản thân nghe được thông qua Ngũ cảm
cộng hưởng hồn tinh mà chấn kinh, chung quanh hơn mười người nhìn chằm chằm anh
không chuyển mắt, anh không biết có nên nói chân tướng này ra không.
Chân tướng như vậy một khi truyền ra, nhất định sẽ khiến cho xã
hội rung chuyển.
Doanh Phong nắm rồi lại nắm tay, vì ngũ cảm toàn bộ cộng hưởng,
anh cũng cảm nhận được trong lòng bàn tay Lăng Tiêu đang nắm chặt chấn song đều
là mồ hôi lạnh.
“Giờ còn chưa thể bắt liên lạc với Lăng Tiêu, bằng không sẽ
khiến cho địch nhân chú ý," Doanh Phong bỏ qua vấn đề này, đơn giản hồi
tưởng lại một chút hoàn cảnh chỗ Lăng Tiêu, “Họ ở trên Phi Ưng, chính là phi thuyền của Thái Ân lúc trước,
tôi thấy có hai người đến, ngoại trừ Nguyệt Ảnh, còn có một thiếu
niên, cậu ta là học sinh của Bích Không, hình như tên là… Tinh Lâu? Tôi từng
gặp cậu ta ở viện bảo tàng lịch sử một lần..."
Doanh Phong chợt hiện linh quang, "Lúc ấy cậu ta đang thăm
huy chương hoàng thất cổ đại, chính là cái bị mất trộm!”
Phục Nghiêu cùng Long Dần trao đổi một ánh mắt, nhanh chóng hạ
lệnh, "Mọi người lên tàu ra ngoài không gian trước, truy xét vị trí Phi Ưng.”
“Dù vũ trụ có lớn hơn nữa, mục tiêu có nhỏ hơn nữa, cũng phải
tìm cho ra!"
Lăng Tiêu dần dần khôi phục lại từ dằn vặt trong mâu thuẫn, Nguyệt
Ảnh sau khi phát tiết cũng cố gắng bình tĩnh, không còn kích động như vừa rồi
nữa.
"Nhưng tôi vẫn còn một điểm không rõ,” cậu thở hơi gấp gáp
nói, “Cậu muốn tôi tới làm gì, khiến tôi cùng đồng bào đối địch, tiếp tục dốc
sức cho cậu sao?"
Nguyệt Ảnh vừa định mở miệng, dư quang thoáng thấy Lam Thịnh
đang đến, lời định nói lúc đầu liền đổi sang phiên bản khác.
“Ta chỉ đáp ứng yêu cầu của người bạn nhỏ của ngươi, cũng nể
tình ngươi là khế tử của ta, hảo tâm giúp ngươi giải trừ một đoạn quan hệ không
nên có.”
Lòng Lăng Tiêu dâng lên dự cảm không tốt, “Quan hệ gì?”
Nguyệt Ảnh hiển nhiên không muốn đàm luận chuyện này quá nhiều
trước mặt Lam Thịnh, “Nói nhiều lời như thế, ta đã mệt chết rồi, thấy trạng
thái của ngươi cũng không quá tốt, nghỉ ngơi một chút đi, ngươi rất nhanh sẽ
biết thôi.”
Y vỗ vỗ bàn tay Tinh Lâu khoát lên vai mình, cậu ta liền giúp y
rời khỏi đó, Lăng Tiêu lúc này mới nghĩ đến cậu còn chưa hỏi chuyện liên quan
đến Tinh Lâu. Nếu trực giác của cậu là đúng, cậu ta thật là tổ tiên người Thiên
Túc, vậy cậu ta làm thế nào bảo lưu trí nhớ đó đến tận lúc này?
Lam Thịnh đã đi tới, còn mang nước đến cho Lăng Tiêu, nhưng Lăng
Tiêu ngay cả động cũng không động tới.
“Cậu đổ rất nhiều mồ hôi, uống một chút đi."
Cậu ấy không nói, Lăng Tiêu cũng không ý thức được sau lưng mình
đều bị mồ hôi lạnh ướt đẫm, nhưng dù như thế, cậu cũng không muốn tiếp nhận ý
tốt của Lam Thịnh.
“Cậu có biết cậu đang làm gì không? Cậu sao lại đi theo những
người đó?”
Lam Thịnh yên lặng thu ly nước về, “Những ân oán lịch sử các cậu
nói đều không liên quan đến tớ, tớ là một người nông cạn, chỉ nhìn được tới
người bên cạnh mình, bằng hữu của tớ nhận lấy đãi ngộ không tốt, tớ đương nhiên
là muốn giúp cậu ấy được giải thoát.”
“Muốn tớ phải lặp lại với cậu bao nhiêu lần đây, Doanh Phong có
lẽ từng có hành vi quá phận, nhưng đó đã là chuyện trước đây rất lâu rồi, cậu
không nghe vừa rồi Nguyệt Ảnh nói thế nào sao? Ngay cả tớ là đương sự cũng đã
buông bỏ, cậu vì sao vẫn cứ dây dưa mãi không tha?”
“Cậu buông bỏ, là bởi vì cậu là khế tử, cậu đã bị chế độ này tẩy
não, kỳ thật cậu căn bản thấy không rõ ý tưởng đích thực trong nội tâm. Huyết
khế một khi chưa giải trừ, thì cái cậu gọi là tình cảm đó cũng chỉ là lừa gạt
chính mình, cậu bây giờ, chỉ biết một mực thỏa hiệp, trốn tránh, căn bản đã
đánh mất nhân cách của mình."
Lăng Tiêu không nhẫn được cơn giận, “Cậu nói huyết khế chưa giải
trừ, nhưng cậu có biết huyết khế phải giải trừ thế nào không? Tớ từng thấy tận
mắt một người, vì giải trừ quan hệ của ông ấy với khế tử, mà mất hẳn một cánh
tay, nhưng ông ấy trả giá lớn như vậy, mục đích còn chưa đạt được nữa, cậu muốn
tớ cũng trở thành như vậy sao?"
Lam Thịnh thờ ơ, "Đây chính là lý do tớ dẫn cậu tới đây,
chuyện người khác làm không được, Nguyệt Ảnh có thể làm được, cậu ta từng hứa
với tớ, sẽ giúp cậu khôi phục tự do, cho cậu vĩnh viễn thoát khỏi khống chế của
Doanh Phong.”
Lăng Tiêu trong lòng cả kinh, chẳng lẽ điều Nguyệt Ảnh ám chỉ
vừa rồi là cái này? Lời Lam Thịnh tuy hoang đường nhưng lại mang theo ba phần
có thể tin, thân là người tạo ra họ, Nguyệt Ảnh có lẽ thật sự nắm giữ biện pháp
động đến huyết khế.
“Dù là như thế, bọn họ cũng không tất yếu phải làm vậy vì cậu,
họ nhất định còn có ý đồ khác,” Lăng Tiêu lo lắng nói, "Lam Thịnh, cậu bị
họ lợi dụng, cậu nghĩ lại cho kỹ càng đi, họ chính là vì báo thù cho người
Thiên Túc cổ, tiêu diệt người của chúng ta a."
Lam Thịnh ngữ khí không hề gợn sóng, "Nếu quả thật có thể
tìm về cậu của quá khứ, dù tớ bị lợi dụng thì cũng không tiếc.”
Lăng Tiêu phẫn nộ đập vào chấn song trước mặt, “Sao mà cậu đến
lúc này vẫn cứ chấp nhất với thân phận khế chủ và khế tử như vậy? Tớ giờ đã có
thể hiểu câu nói đó của Bình Tông, nếu hai người muốn ở cùng nhau, thì nhất
định có một người cần phải cúi đầu. Bình Tông cũng không cam nguyện làm khế tử,
nhưng cậu ấy nguyện ý vì cậu mà thỏa hiệp. Tớ lại càng không muốn trở thành khế
tử, nhưng nếu cái giá phải trả là xa Doanh Phong, vậy thì để tớ làm khế tử tớ
cũng cam tâm tình nguyện!"
Lam Thịnh âm trầm theo dõi cậu, mặt lộ vẻ thất vọng, "Lăng
Tiêu mà tôi biết, kiêu ngạo, tự tin, sẽ không cúi đầu trước bất luận kẻ nào, dù
đối thủ cường đại hơn mình, cũng dám nói ra lời nói hùng hồn muốn lấy máu trong
tim đối phương. Mà không phải như hiện tại, ngay cả lời nói ‘cam tâm tình
nguyện trở thành khế tử’ mà cũng nói ra được, vì sinh tồn, mà buông tha nhân
cách, buông tha tự tôn, buông tha hết thảy để sống một cách thấp kém.”
“Cậu đã không còn là Lăng Tiêu mà tôi nhận thức.”
Lam Thịnh gằn từng chữ.
“Lăng Tiêu mà tôi nhận thức đã chết."
:v Nàng như cơn gió....
ReplyDeleteBay nhanh thiệt nhanh... :v
Lam Thịnh não tàn .______.
Mà ta cũng não tàn vì đọc không hiểu lắm.... ._____.
*chống 1 chân lên bàn* không hiểu chỗ nào mau nói!
DeleteĐệ nhất vũ trụ a lâm.... K còn gì để nói, nếu cng này k p là bj khống chế hoàn toàn, t sẽ hận hắn ghét hắn ô ô... 2 ảnh bj mấy kẻ điên này ám ak
DeleteĐệ nhất vũ trụ a lâm.... K còn gì để nói, nếu cng này k p là bj khống chế hoàn toàn, t sẽ hận hắn ghét hắn ô ô... 2 ảnh bj mấy kẻ điên này ám ak
DeleteVậy mới có chiện cho mình coi chứ nàng. Haha hồi đọc tới đây thiệt tình tớ cũng điên máo á
DeleteHội "Tôi là một là riêng là duy nhất" đã xuất hiện nha :)))) Anh quá tự tin đi Lam Thịnh.
ReplyDelete*Cúi đầu vò góc áo* Mình thấy Lam Thịnh cũng tội tội, hic
DeleteCó tội thì vào sở cảnh sát đầu thú ngay cho tui nga. Ai lại để tội phạm chạy rông ngoài... vũ trụ như vầy?
Delete*chống nạnh chỉ tay* Đằng ấy cố tình xuyên tạc, hừ hừ
Deletexia xia chủ nhà nhá
ReplyDeletehaizz
mà ta nói nàng nghe nè
hôm trước á, trong lúc ngồi mốc meo ở nhà, ta rảnh rỗi sinh nông nôi mò lên nhà nàng với ong ước xa vời nàng post bài bất ngờ, dè đâu niềm mong ước chỉ là ước ao, chả thấy gì. vậy là ta đành liếc qua cái list hoàn của nàng, phát hiện có em Huyết tốc chưa có đọc, vậy là quyết định đọc em ý trong lúc chờ Khế tử. kết quả chưa hết ngày chủ nhật ta đã gặm xong 71 chap chính truyện + 8 phiên ngoại... O.o
xong ra rút ra kết luận, Khế tử sẽ là truyện duy nhất ta đọc mà chưa hoàn, vì ta k muốn tự ngược nữa đâu a, vì với cái tốc độ dịch của nàng và cái tốc độ đọc của ta nó cứ kiểu 1 thằng đi máy bay 1 thằng đi bộ vậy, thật đau lòng mà........ TT^TT
He he, nếu xếp chữ mà nó nhanh như đọc chữ thì rùa đã dí sư tử chạy té khói rồi và máy bay sẽ là phương tiện đi lại giữa nhà và chợ còn muốn đi từ châu Á sang châu Âu thì phải đi bộ và những ai họ Lăng đều sẽ được làm công ~
DeleteLam Thịnh này, ko biết nói sao. Bản thân anh ta cũng thừa nhận anh ta đã thay đổi, vậy tại sao ko cho ng khác đc thay đổi nhỉ, lấy lí do giúp bạn ư? Giúp bạn là bắt bạn của mình phải quay trở lại thời "kiêu ngạo" như anh ta muốn? Dù bạn mình có lên bàn thí nghiệm bị mổ xẻ bị độc thuốc ư? Anh ta đang hi vọng điều gì? Hy vọng Lăng Tiêu sau khi giải trừ khế ước sẽ là LT "như ý nguyện của anh ta"? Để anh ta lừa mình dối ng rằng bản thân mình không sai về suy nghĩ khế chủ và khế tử hả? Nực cười thật.
ReplyDeleteỪm, tác giả cũng nói nhìu lần là xây dựng tính cách cho nhân vật xong để họ tự hành động. Lam Thịnh có tính cách như vậy thì sẽ tư duy như thế thôi, nhớ mang máng là sau khi vào trại tâm thần (tạm gọi thế) thì sau đó có lẽ suy từ trải nghiệm của bản thân và không muốn Lăng Tiêu bị giống mình nên mới bị lợi dụng, đến phút cuối mới nhận ra được, cũng đáng thương lắm. Lúc Bình Tông chết tớ khóc dã man luôn
DeleteHành tinh này đáng sợ quá đêy~~~ May là mình sống ở Trái Đất. ╮( ̄▽ ̄)╭
ReplyDeleteỜ (cứ đồng ý theo bản năng chớ hok hiểu gì sất)
Delete