Chương
104 – Dạ Xoa*
*Dạ Xoa:
Quỷ dữ
Lăng Tiêu rốt cục ý thức được Lam Thịnh trước mắt đã không nghe
lọt tai lời của bất luận kẻ nào, không biết Nguyệt Ảnh rốt cuộc đã nói với cậu
ấy cái gì, mà khiến cậu ấy chấp nhất cho là mình đang hãm sâu vũng bùn đến vậy,
cần gấp người khác đến cứu vớt, đối mặt Lam Thịnh bị triệt để tẩy não, Lăng
Tiêu cũng thất vọng cực độ.
"Lúc trước cậu từ trên sân thượng nhảy xuống, cũng là bởi
vì không chịu chấp nhận việc bản thân trở thành khế tử."
"Theo ý của cậu, có phải tớ cũng phải làm thế, thì mới phù
hợp với Lăng Tiêu trong cảm nhận của cậu?”
"Lam Thịnh, cậu có còn nhớ, trước khi cậu rời đi, muốn tớ
trăm triệu lấy cậu làm gương. Chính vì những lời đó của cậu, tớ mới phải một
mình sống qua kỳ rối loạn, trong đoạn thời gian đen tối nhất trong đời tớ, cậu
là động lực sống duy nhất. Tớ một mực hướng về phương hướng mà cậu nói nỗ lực tiến
tới, nhưng cậu vì cái gì cứ mãi quanh quẩn ở một chỗ?”
Đối mặt chất vấn của Lăng Tiêu, Lam Thịnh bất vi sở động,
"Tôi bây giờ sẽ không nghe cậu nói gì hết, chờ khi cậu khôi phục ý chí tự
do, chúng ta lại thảo luận những chuyện khác."
Cậu ta xoay người muốn đi, Lăng Tiêu muốn đuổi theo nhưng lại bị
cản lại, cậu gấp đến độ gọi với theo phía sau, “Cậu cố chấp như vậy, không có
lỗi với Bình Tông đã vì cậu mà chuyển thế sao?"
Cước bộ Lam Thịnh đình trệ, nhưng rồi nhanh chóng rời đi không
quay đầu lại.
Lăng Tiêu một mình ở lại, không biết nhà giam này cấu tạo bằng
cái gì, người ở bên trong tinh thần lực sẽ hoàn toàn tan rã, hoàn toàn không tụ
tập lại nổi, nghĩ đến chủ nhân nguyên bản của chiếc tinh hạm này là Thái Ân, dù
có kỹ thuật gì đi nữa cũng chẳng có gì kỳ quái.
Ánh sáng chợt lóe lên từ sâu trong ý thức, Lăng Tiêu vội vàng
vực dậy tinh thần, vừa rồi cậu đã nhận thấy Doanh Phong sử dụng hồn tinh với
mình, nhưng vì hiện trường có quá nhiều người nên cậu ra vẻ không biết gì, cậu
biết chắc Doanh Phong sẽ lại tìm được cơ hội kết nối với cậu.
"Lăng Tiêu, nghe thấy không? Nghe được thì chớp mắt hai
cái.”
Thị giác Doanh Phong liên tiếp gián đoạn hai lần, anh biết là
Lăng Tiêu đang nghe.
"Quan sát một chút chung quanh, động tác đừng quá lớn.”
Lăng Tiêu mặt ngoài bất động thanh sắc quét mắt một vòng, để
Doanh Phong có thể hoàn toàn thấy rõ hiện trường, tuy đã xác định không còn ai
ở đây, nhưng vẫn không thể sơ suất.
"Không phát hiện địch nhân, nhưng rất có thể sẽ có thiết bị
giám sát, em đừng nói thành lời, tận lực giảm nhỏ biên độ động tác, để tránh bị
nghi ngờ.”
Lăng Tiêu ngồi xuống, cúi đầu, nắm chặt hai tay, nhìn từ trên
xuống cứ như không nhúc nhích.
“Ngoại trừ Lam Thịnh, Nguyệt Ảnh cùng Tinh Lâu ra, em còn thấy
ai khác không?” Doanh Phong hỏi.
Lăng Tiêu bí mật viết lên lòng bàn tay: không có. Vì cảm quan
cộng hưởng, Doanh Phong có thể cảm giác được ngón tay Lăng Tiêu ma sát trên
lòng bàn tay mình.
“Có biết phương vị đại khái của em không?"
—— em chỉ biết nơi này hẳn là Phi Ưng, trừ cái đó ra thì không còn gì khác.
“Em có biết họ bắt cóc em để làm gì không?”
Lăng Tiêu do dự một lát mới bắt đầu viết, lần này hao phí thời
gian càng lâu.
—— Nguyệt Ảnh là người Thiên Túc cổ cùng chúng ta có thâm cừu
đại hận, mà em là người dễ dàng bị cậu ta khống chế nhất, có thể cậu ta muốn
lợi dụng em để hoàn thành nghiệp lớn báo thù, bất quá đây cũng chỉ là suy đoán
của em, một mình em, làm sao có thể có năng lực lớn như vậy chứ?
Doanh Phong cau chặt mi, "Anh đã biết, tạm thời đừng gây
xung đột với Nguyệt Ảnh, năng lực của cậu ta rất mạnh, đừng cho cậu ta trực
tiếp khống chế em. Anh cần giữ lại tinh thần lực truy tung vị trí của em, bên
này chỉ có thể dừng trước.”
—— chờ một chút!
Lăng Tiêu vội viết lên tay.
Doanh Phong ngừng lại, "Làm sao vậy?"
Lăng Tiêu chần chờ một chút, rồi viết thật nhanh.
—— em có thể cảm nhận được cảm xúc đến từ Nguyệt Ảnh phi thường
rõ ràng, hơn nữa theo thời gian trôi qua, cảm ứng dần trầm trọng hơn.
—— trong lòng cậu ta tràn ngập hận ý đối với chúng ta, loại lực
lượng này phi thường cường đại, thậm chí có thể bao trùm tất cả tình cảm nội
tâm. Em lo là để lâu, ý chí tự thân em sẽ không thể đối kháng cùng với nó, tiếp
đó bị cậu ta đồng hoá.
—— nếu em thật sự bị cậu ta khống chế tâm trí, mà cùng đồng bào
đối địch, em xin anh…
—— giết em đi.
Doanh Phong ngừng lâu thật lâu, cuối cùng trong lòng bàn tay
mình, đồng thời cũng là lòng bàn tay Lăng Tiêu, viết xuống:
—— được.
Lăng Tiêu đặt tay lên ngực, cảm thụ nhịp đập trái tim mình, cậu
tin Doanh Phong nhất định cũng cảm nhận được.
Doanh Phong cắn chặt răng, ngắt đi kết nối, ra khỏi phòng nghỉ.
“Tôi đã nghỉ ngơi tốt, chúng ta tiếp tục đi."
Vừa mới ngừng liên lạc với Doanh Phong, Chẩm Hạc liền tiến vào.
Lăng Tiêu nhìn người đột nhiên xuất hiện, nhất thời sửng sốt,
một lúc lâu sau mới nửa tin nửa ngờ gọi ra.
"... Chẩm Hạc?"
Chẩm Hạc cười lạnh một tiếng, cũng không đáp.
Phải rồi, sao Lăng Tiêu lại quên, anh ta cùng Thái Ân vốn là một
bọn, bất quá càng khiến Lăng Tiêu cảm thấy kinh ngạc hơn chính là, “Mắt của
anh… ?”
Mặt Chẩm Hạc thoáng cái trầm xuống, “Lo tốt cho chính mình đi
rồi nói.”
Hắn đè xuống một cái khóa, trong lồng xuất hiện cơ quan, Lăng
Tiêu muốn tránh đi, nhưng bị cánh tay cơ giới từ bốn phương tám hướng kiềm chế,
cuối cùng chặt chẽ cố định cậu lên giường, đẩy ngang ra.
“Anh muốn dẫn tôi đi đâu?”
Lăng Tiêu liều mạng giãy dụa, nhưng không thể động đậy, chỉ có
thể tùy ý Chẩm Hạc đẩy cậu qua phòng bên kia, Lam Thịnh, Nguyệt Ảnh, Tinh Lâu,
những người cậu gặp qua lúc trước đều ở trong này.
"Các người rốt cuộc muốn làm gì?" Lăng Tiêu có chút
hoảng hốt, cậu vốn cho rằng Nguyệt Ảnh muốn từ tinh thần khống chế cậu, nhưng
bây giờ thoạt nhìn lại không phải.
"Ta hi vọng ngươi có thể im lặng một chút, " Nguyệt
Ảnh mở miệng nói, "Khống chế ngươi đối với ta mà nói rất dễ dàng, nhưng ta
không hi vọng ngươi dưới tình huống hoàn toàn không biết chút gì, nghênh đón
thời khắc quan trọng nhất trong sinh mệnh.”
"Cái gì thời khắc quan trọng nhất, tôi không hiểu cậu đang
nói gì!”
Lăng Tiêu vừa kéo dài thời gian vừa âm thầm dùng sức, nhưng
thiết bị giam cấm lại cài quá chặt, lúc này mà có hồn tinh nơi tay thì tốt rồi.
Nguyệt Ảnh khẽ vươn tay, Tinh Lâu đưa cái bình chứa linh hồn cho
y, y thả linh hồn ra, nâng trong lòng bàn tay.
“Nó là cái gì?” Lăng Tiêu hỏi.
Nguyệt Ảnh hỏi một đằng, trả lời một nẻo, "Không hổ là
thiên tài ngành nghiên cứu, Thái Ân nghiên cứu vài thập niên, rốt cục cũng để
ông ta tìm ra biện pháp giải trừ huyết khế, đáng tiếc, ông ta không thể chờ đến
ngày này.”
Lăng Tiêu trong lòng cả kinh, "Có ý gì?"
"Giải trừ huyết khế cần vài thứ, một trong số đó chính là
linh hồn. Linh hồn xưa nay, bình quân trăm năm mới có một cái thành thục, nếu
Thương Dương bằng lòng đợi ông ta thêm chín tháng, chỉ sợ hiện tại người thành
công giải trừ huyết khế chính là ông ta rồi.”
“Cậu dùng linh hồn để giải trừ huyết khế?" Lăng Tiêu khó có
thể tin, "Mặc dù chưa thành hình, nhưng đây cũng là một mạng a!"
Nguyệt Ảnh cười lạnh một tiếng, tựa hồ khinh thường cái gọi là
sinh mệnh trong lời cậu, đối với y mà nói, đây chẳng qua là một sản phẩm nhân
tạo mà thôi, so với máy tính, máy tính bảng, cổng cá nhân, chẳng có gì khác
biệt.
Lăng Tiêu căm phẫn chất
vấn những người khác ở hiện trường, “Dù Nguyệt Ảnh không phải đồng loại của
chúng ta, nhưng các người là người Thiên Túc, chẳng lẽ các người cũng trơ mắt
nhìn cậu ta giết hại đồng bào mình hay sao?”
“Tôi không giống mấy người, hy vọng anh đừng có lầm lẫn,” Tinh
Lâu chậm rì rì nói, “Tôi vĩnh viễn đứng về phía người Thiên Túc chân chính.”
Lăng Tiêu chuyển hướng Chẩm Hạc, hắn đang nhìn chằm chằm không
chớp mắt linh hồn trong tay Nguyệt Ảnh, trong ánh mắt có một tia tham lam.
Cuối cùng cậu nhìn về phía Lam Thịnh, "Lam Thịnh, ngay cả
cậu cũng… ?”
Lam Thịnh quay đầu đi.
Lăng Tiêu chỉ có thể tiếp tục chất vấn Nguyệt Ảnh, "Tôi
thật không rõ, cậu vì cái gì nhất định muốn tôi giải trừ huyết khế? Đối với cậu
việc này có chỗ tốt gì chứ?”
"Ngươi sẽ rõ." Nguyệt Ảnh đem linh hồn giao cho Tinh
Lâu, cậu ta thật cẩn thận nâng nó, đặt vào một cái vật chứa kỳ quái.
"Dừng tay a!" Lăng Tiêu quát.
Một tiếng thét chói tai vang lên, những người Thiên Túc ở đây
không hẹn mà cùng bịt lấy tai, chỉ riêng Lăng Tiêu không thể động đậy, chỉ có
thể liều mạng xoay đầu qua một bên, trên mặt lộ vẻ thống khổ.
Nguyệt Ảnh tò mò nhìn họ, "Các ngươi làm sao vậy?"
Tinh Lâu hơn nửa ngày mới buông tay, màng tai đều thiếu chút nữa
bị tiếng thét chọc thủng, “Em không nghe được sao?"
"Nghe được cái gì?"
"Một tiếng thét.”
Nguyệt Ảnh lắc đầu, vẻ mặt khó hiểu.
Lăng Tiêu lúc này mới khôi phục lại, vì nín thở lâu nên cậu hơi
hào hển.
“Thì ra trước lúc linh hồn tiêu thất còn có thể thét lên,”
Nguyệt Ảnh như vừa mới phát hiện ra một chuyện mới mẻ, “Thật là thú vị."
Lăng Tiêu chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn y, người này căn
bản không vẽ dấu bằng giữa linh hồn cùng sinh mệnh.
Linh hồn trong vật chứa đã biến mất, chuyển hóa thành chất lỏng
có màu xanh thẳm, Tinh Lâu rút vào ống tiêm, dịch thể còn chưa được hai phần ba
ống kim, lại làm cho một linh hồn hoàn toàn biến khỏi thế gian.
"Đã chuẩn bị xong chưa." Tinh Lâu quay người lại,
trước mặt hiện lên một đạo nhân ảnh.
Chẩm Hạc đã sớm tính toán qua thực lực người ở đây, Tinh Lâu Lam
Thịnh đều không phát dục, căn bản không phải đối thủ của hắn, chỉ cần không
nhìn vào mắt Nguyệt Ảnh, thì cũng không bị khống chế, đây chính là Trục Nguyệt
dạy hắn.
Tinh Lâu tựa hồ dự đoán được có người sẽ đến đoạt, nhanh nhẹn
nhảy ra sau, nhưng vẫn không tránh khỏi bị Chẩm Hạc một cước đá trúng cổ tay,
ống tiêm mang dịch thể linh hồn bị hất lên cao, Chẩm Hạc một cái thuấn di lên
đoạt vào tay.
Thế cục phát sinh đột biến, Lăng Tiêu cùng Lam Thịnh đều không
đoán được Chẩm Hạc sẽ đột nhiên làm khó dễ, một người thì kinh ngạc, một người
thì muốn tiến đến đoạt lấy, nhưng tốc độ không ngang hàng, chỉ có thể trơ mắt
nhìn Chẩm Hạc trên không trung lật cổ tay, trong nháy mắt khi đáp xuống kim
tiêm đã sắp đâm vào cánh tay mình.
Thế nhưng ngay tại khắc đó, động tác của hắn đột ngột dừng lại,
tay phải bởi vì dùng sức mà run rẩy không ngừng.
Cảnh tượng này, Lăng Tiêu không thể quen thuộc hơn, khi khế chủ
sử xuất khống chế tinh thần, khế tử liền có phản ứng như vậy.
Tinh Lâu cùng Nguyệt Ảnh lại sắc mặt như thường, tựa hồ đối với
tất cả chuyện này sớm đã biết trước.
Chẩm Hạc giãy dụa ngẩng đầu, chứng kiến Trục Nguyệt chậm rãi từ
trên cầu thang đi xuống.
“Cậu không phải nói... Cậu không muốn... Xuất hiện tại nơi
này..." Thật giận bản thân kiên trì lâu như vậy, nghĩ Trục Nguyệt đã thả
lỏng cảnh giác với mình, Trục Nguyệt nói cậu ta tạm thời không muốn gặp lại
Lăng Tiêu, mình cũng tin là thật.
“Nếu tôi không nói thế, thì làm sao biết anh có tâm tư phản bội
tôi hay không,” Trục Nguyệt đi tới, thoải mái lấy đi ống tiêm từ trong tay Chẩm
Hạc, “Anh đợi giờ khắc này đã lâu rồi đi, tôi kỳ thật chỉ là muốn thử một lần,
qua lâu như vậy, anh có phải vẫn còn một lòng muốn giải trừ quan hệ của chúng
ta."
Trong mắt Trục Nguyệt toát ra thần sắc thất vọng thật tâm, “Anh
thật làm cho tôi thất vọng."
Y giải trừ khống chế Chẩm Hạc, hắn căm giận theo dõi y, nhưng
lại vô kế khả thi.
Tinh Lâu từng đáp ứng sẽ đứng về phía hắn, thế mà cũng giúp đỡ
Trục Nguyệt thử hắn, quả nhiên trên đời này trừ bản thân mình ra không ai có
thể tin tưởng.
Tinh Lâu tự nhiên cảm nhận được lửa giận đến từ Chẩm Hạc, nhưng
cậu ta không cố ý tránh né ánh mắt của đối phương, Chẩm Hạc với cậu ta mà nói
đã không còn giá trị, nhưng cậu ta còn cần Trục Nguyệt để hoàn thành một việc
quan trọng.
Trục Nguyệt xoay người, Lăng Tiêu vừa rồi đã cảm thấy y rất quen
thuộc, lúc này lại càng mở to hai mắt nhìn.
"Trục Nguyệt?"
"Không nghĩ tới đi, " thái độ Trục Nguyệt so với vừa
rồi như hai người khác nhau, lãnh đến cơ hồ có thể kết băng, "Lại sẽ có
ngày, tao và mày sẽ gặp mặt dưới trường hợp này.”
“Cậu lại có thể là khế chủ của Chẩm Hạc?” Tầm mắt Lăng Tiêu qua
lại đánh giá hai người, không thể tin được họ lại đến với nhau.
“Chuyện này còn phải cảm ơn mày đó, nếu không phải mày với Doanh
Phong kết khế ước rồi, tao làm sao có thể trở thành khế chủ người khác.”
‘Người khác’ trong lời y tay nắm lại thật chặt, sắp dùng tầm mắt
giết chết y.
“Quậy xong chưa?” Nguyệt Ảnh cắt đứt họ ôn chuyện, "Không
thể tưởng được một chút đồ vậy thôi cũng có nhiều người tranh như vậy, còn ai muốn
nữa không?”
Y hỏi Lam Thịnh, "Ngươi thì sao? Nơi này chỉ sợ người cần
có nhất chính là ngươi đi, một mũi tiêm xuống, ngươi sẽ không bao giờ phải chịu
tra tấn nữa, còn có thể tìm một người lần nữa ký khế ước, trở thành khế chủ,
chẳng lẽ không tốt sao?”
Lam Thịnh vừa rồi chứng kiến Chẩm Hạc đoạt đi ống tiêm còn có
chút khẩn trương, lúc này cũng đã khôi phục trấn định, lạnh lùng cự tuyệt.
“Tôi không cần, tôi đã đáp ứng Bình Tông là sẽ sống, đôi mắt này
là liên hệ cuối cùng giữa chúng tôi, tôi không muốn mất đi nó. Nhưng cậu đã đáp
ứng tôi, sẽ khôi phục tự do cho Lăng Tiêu, cậu đừng nuốt lời."
"Đương nhiên," Nguyệt Ảnh nhìn quanh một vòng,
"Vậy những người còn lại không có dị nghị gì chứ?"
“Tôi có!” Lăng Tiêu hô.
Nguyệt Ảnh nở nụ cười, "Quốc gia chúng ta có câu ngạn ngữ,
‘người muốn thì luôn không được, kẻ không muốn lại cứ cố tình đạt được,” y nhìn
Lăng Tiêu cùng Chẩm Hạc, “Các ngươi nói có đúng không?"
Trạng thái Doanh Phong hiện giờ có chút khiến người khác lo
lắng, vì tiêu hao tinh thần lực liên tục trong thời gian dài, từng giọt từng
giọt mồ hôi từ bên trán anh lăn xuống, tích lạc trên bàn điều khiển, dưới tay
anh, vầng sáng radar đang dần dần thu nhỏ lại.
“Sắp khóa định mục tiêu, còn lại 20%!" Có người báo
Hạm đội đang bằng tốc độ cao nhất tới gần phạm vi Doanh Phong
vạch xuống, nhưng 20% vẫn là một khu vực rất lớn, muốn tìm được Lăng Tiêu, vẫn
phải thu nhỏ phạm vi thêm một bước nữa.
Nguyệt Ảnh giương cằm với Trục Nguyệt, "Động thủ đi."
Trục Nguyệt hướng tới Lăng Tiêu không thể động đậy từng bước đi
qua, trong ống tiêm trên tay có thể thấy được lam quang chậm rãi lưu chuyển.
Lăng Tiêu đem hết toàn lực mà vùng vẫy, Lam Thịnh khẩn trương
nhìn chăm chú vào nơi này, Chẩm Hạc dưới hai tầng khống chế là Nguyệt Ảnh và
Trục Nguyệt, căn bản không thể hành động.
"Thật cao hứng, do chính tao chấm dứt tất cả những chuyện
này cho mày, " Trục Nguyệt dựng thẳng ống tiêm, đem chất lỏng đẩy vào một
chút, “Mày biết không, tao cũng chuẩn bị lễ vật rất độc đáo cho Doanh Phong,
tin tưởng anh ta nhất định sẽ rất thích.”
“Đến rất gần rồi!” Trong Phần Ảnh truyền đến thanh âm như thế,
mỗi người đều hơi chấn động.
Doanh Phong nhắm mắt lại, tập trung toàn bộ tinh thần lực vào
lòng bàn tay, tinh thần lực của anh đang nhanh chóng cạn kiệt, nhưng anh không
thể dừng lại lúc này, khế tử của anh còn đang chờ anh.
—— Lăng Tiêu!
Lăng Tiêu giật mình một cái, cậu nghe được thanh âm của Doanh
Phong, không phải thông qua Ngũ cảm cộng hưởng, mà là tâm linh câu thông, Doanh
Phong đang ở gần đây!
Em nghe thấy rồi! Cậu rất muốn nói với Doanh Phong như vậy,
nhưng thanh âm cậu phát không ra.
Tiếng Doanh Phong cuồn cuộn không dứt truyền vào.
—— Lăng Tiêu, gắng kiên trì, anh sắp tìm được em rồi.
Lăng Tiêu nhắm mắt lại, em tin tưởng anh, dù em ở nơi nào, anh luôn
có thể tìm tới em.
Trên da truyền đến đau đớn do kim châm, thì ra độ ấm của linh
hồn cũng lạnh như thế.
“Nói tạm biệt với khế chủ của mày đi.” Theo sau thanh âm Trục
Nguyệt, phảng phất có gì đó đang rời khỏi cậu.
Tín hiệu trên radar đột nhiên tiêu thất, mọi người đồng loạt
nhìn phía Doanh Phong, rõ ràng chỉ thiếu một chút nữa là thành công, chẳng lẽ
tinh thần lực đã tiêu hao hết sao?
Doanh Phong mở mắt ra, đồng dạng vẻ mặt nghi hoặc.
Người lái tàu cách anh gần nhất thất thanh kêu lên:
"A! Mắt của cậu!"
Doanh Phong khó hiểu quay đầu, tất cả mọi người tại đây đều nhìn
thấy, sắc tố đen trong mắt anh đang thong thả rút lui như thủy triều, giống như
dùng nước hòa vào mực đặc, đêm tối nghênh đón bình minh, đợi khi biến hóa rốt
cục đình chỉ, còn lại chỉ có tro tàn đặc hữu của thiếu niên.
Không phải khế ước bị tiêu trừ thật chứ ╥﹏╥.
ReplyDeleteTruyện càng ngày càng hấp dẫn a, mong chờ chương sau ghê
Thì bị tiêu trừ thật rồi đó a :(
Deletexia xia chủ nhà
ReplyDeletehaizzz
dù k thích cách làm của boyband kia nhưng ta hi vọng bỏ cái huyết khế đó luôn đi, như ng Địa Cầu vậy, yêu thì hợp, k yêu thì tan, chứ như Thiên Túc thì cảm thấy yêu thôi cũng rất áp lực
Như đằng ấy nói thì còn gì là bối cảnh câu chuyện nữa chứ hả hả hả??!!!
DeleteNgười Thiên Túc mà không có huyết khế thì đâu có lớn được đâu, die 1 cái là đi luôn á
hahaha
ReplyDeleteta nghĩ, là ta nghĩ thôi, bỏ huyết khế, nhưng muốn trưởng thành thì phải thật sự yêu 1 ng cũng đc mà, nghi thức trưởng thành cũng k cần khắc nghiệt như vậy, bên tình bên nguyện đc rồi
Hị hị, chờ truyện sau truyện sau truyện sau sau sau đi nhaa
DeleteChào bạn, mình thức trắng 2 đêm liên tiếp đọc 1 loạt cho tới đây. Thật sự rất thích truyện nhà bạn, dịch mượt mà nhất là khá tỉ mỉ trong giải thích nghĩa những tiêu đề chương, thích lắm a... :)))
ReplyDeleteNói đến chương này, hóa ra điều ko mong nhất đến thiệt rồi. Giải trừ khế ước, trở về thiếu niên, chả lẽ 2 anh lại bắt đầu 1 lần nữa,ko thích a. Tui muốn câu chuyện phải có khế ước, có nghi thức trg thành. Ko hiểu sao tui lại bấn mấy khúc chỗ đó na. *lắc đầu* ko muốn đâu na.
Vậy là giờ đi ngủ rồi hả, sao mà thức được hay vậy... Truyện cứ nằm đó chứ có đi đâu đâu mà gấp, hihi.
DeleteCái vụ tiêu đề chương thì giải thích thế chứ nhiều khi không tìm dc mối liên quan luôn ấy
Giải trừ huyết khế thật rồi, giờ chỉ còn ràng buộc nhau bằng tình cảm :)
*tung tăng đi post chương mới*
khế ước tiêu trừ nhanh thật. mà đúng kiểu máy tính. Giải lệnh là chương trình chạy ro
ReplyDeleteTrong khi ký thì lằng nhằng. Giống xây nhà á xây thì mắc mợt mà đập phát một à.
DeleteMá ơi bọn nó thất nhân ác đức ghê â, nhất là má Trục Nguyệt ko ăn được thì đạp luôn. Tức ghê á DP và LT chắc đau lòng lắm luôn :(((
ReplyDeleteÒ Trục Nguyệt từ đời đầu đã hơi bị ít tốt rồi về sau thì thành boss luôn
DeleteHaha nhưng sau này hai đứa làm nghi thức trưởng thành lại cũng tốt, dựa vào chính thực lực của mình để giành quyền khế chủ, LT sẽ ko có vướng mắc gì trong lòng nữa, và sẽ trải qua kì nguy hiểm một lần nữa, DP sẽ ở bên bù đắp cho bạn ấy. Á tui vừa phát hiện, ko lẽ hai bạn sẽ có sức mạnh đột phá lên tầng cao mới? Do đc lấy sức mạnh lần 2 á
ReplyDeleteNàng tạo ra tình tiết mới cho truyện luôn rồi đó, cái hướng đi của nàng í, nó khác hơi xa tư duy của tác giả nha haha. Có điều nàng nói ta mới để ý, nếu giải trừ khế ước rồi sao chỉ số sức mạnh của DP ko bị tuột ta?
DeleteLại đến nữa! ಠ╭╮ಠ NGƯỢC ĐÁNG GHÉTTTT!!! Sau bộ này chắc toai phải lăn vào 1 hủ đường để an ủi trái tym thuỷ tinh quá. (╥﹏╥)
ReplyDeleteĐường hok tốt đâu coi chừng tăng cân!!! Chuyển qua đọc ngọt văn thì tốt hơn ~
Delete