Chương
111 – Huyễn quang*
*Huyễn
quang: Ánh sáng hư ảo
Thành viên hoàng thất còn lại duy nhất —— tiểu hoàng tử Nguyệt
Ảnh đã ngủ say tròn mười năm, đối với người Thiên Túc có tuổi thọ trung bình
ngắn ngủi mà nói, mười năm đã là một đoạn ngày tháng đủ dài, để có thể phát
sinh rất nhiều việc. Nội các cũ mới luân phiên, Cô Tinh nhiều thế hệ cách tân,
hiện giờ nhóm người cầm quyền, đã không còn như lúc trước mang ơn Thương Vân hy
sinh chính mình cứu vớt quốc gia, chẳng qua ngoài mặt vẫn còn duy trì khách
sáo.
Mà thân là quân bộ Nguyên soái Thương Vân, liên tục nhiều năm
suất binh khai phá lãnh thổ quốc gia, đem đất đai Thiên Túc mở rộng gấp mấy lần
có thừa, đối với Thiên Túc mà nói đây vốn là chuyện tốt, lại bởi vì khế chủ của
Thương Vân tuổi già mắc bệnh qua đời, hoàng thất bỏ không, hắn một mình độc
lĩnh toàn quân, không trực tiếp bị bất luận kẻ nào quản chế, khiến cho nội các
khủng hoảng.
Mùa xuân năm đó, Thương Vân viễn chinh Đông nguyên (cao nguyên phía Đông) phong
trần trở về, chuyện đầu tiên làm chính là quay về nội các hội báo chiến công,
khi hắn đến gần sảnh nghị viện, nghe được bên trong truyền ra tiếng thảo luận
kịch liệt.
"Thương Vân đã không còn khế chủ, tiểu hoàng tử có thể trực
tiếp ra lệnh cho hắn lại ngủ sâu, hắn một mình nắm trọng binh đại quyền, toàn
thể Cô Tinh đều nghe hắn sai phái, người như vậy đối với Thiên Túc, đối với
hoàng thất, không thể nghi ngờ là một tai hoạ ngầm thật lớn."
"Nhưng căn cứ theo di huấn tổ tiên, hắn đối Thiên Túc có
công, chúng ta lại không thể đối đãi với hắn như với các chiến sĩ Cô Tinh khác,
đưa hắn tiêu hủy rồi tái tạo lại, thật sự khó giải quyết a."
Chư vị đại thần nghị luận sôi nổi, Thương Vân sửa sang lại quân
trang đẩy cửa vào, sảnh nghị viện nguyên bản còn hơi có vẻ ồn ào lập tức lặng
ngắt như tờ.
"A, Thương Vân, ngươi đã trở lại," đại thần phản ứng
nhanh nhất đúng lúc đánh vỡ cục diện bối rối, dẫn đầu mở miệng nghênh đón hắn.
Thương Vân mắt điếc tai ngơ với nội dung vừa rồi, bước đi vững
vàng tiến vào, những người khác thấy thế cho là hắn không nghe thấy, đều nhẹ
nhàng thở ra.
“Thưa các vị đại thần, lần Đông chinh này qua chín mươi ngày,
quân ta trước sau đánh hạ ba nước Xương An, Dương Châu cùng Lạc Ương, đem trọn
Đông nguyên sáp nhập vào bản đồ, Thừa Đô cũng chủ động tuyên cáo đầu hàng, Tiễn
Đường đại lục trừ phạm vi thế lực của Hồng Nhất giáo ra, còn lại đều thuộc về
quốc gia của ta.”
Chiến quả (thành
tích chiến đấu) như vậy là cực kỳ lớn lao, dù nhóm đại thần luôn mang trong
lòng kiêng kị với hắn, nhưng với thực lực quân sự của hắn lại không đào ra được
khuyết điểm nào.
“Vất vả rồi, biểu hiện của ngươi thực xuất sắc, thật sự là kiêu
ngạo của Thiên Túc.”
Thương Vân hội báo xong, dừng một chút, mới nói tiếp, “Tôi có
một yêu cầu quá đáng, nhiều năm liên tục Đông chinh Tây thảo, với việc này tôi
đã sớm sinh lòng chán ghét, hi vọng nội các có thể chấp thuận cho tôi được từ
quân chức, để tôi có thể an tâm ở lại trong cung thủ vệ điện hạ."
Mọi người ngoài ý muốn, "Nhưng điện hạ ngài ấy... ?"
Thương Vân cắt lời họ, “Tôi vốn chính là thị tòng bên cạnh Hoàng
tử, thủ hộ hoàng tử là chức trách của tôi. Nguyệt Ảnh điện hạ mặc dù đang ngủ
sâu, nhưng tôi vẫn muốn thời khắc làm bạn bên cạnh ngài, đến khi ngài tỉnh
lại.”
Hắn chủ động đề xuất muốn giải ngũ, trái lại khiến nội các thở
phào.
“Tuy rất tiếc, nhưng nếu như đây là quyết định của ngươi, chúng
ta nhất định tôn trọng. Cũng không biết sau khi ngươi giải nhiệm, tính để ai
tiếp nhận vị trí chức vụ của ngươi đây?"
“Trong suy nghĩ tôi đã chọn được một người không tồi, người này
có thực lực cá nhân xuất chúng cùng năng lực lãnh đạo xuất sắc, vài năm nay
biểu hiện nổi bật, chiến công hiển hách, trong quân có uy tín cực cao.”
"Là ai?"
Thương Vân bình tĩnh phun ra một cái tên, "Quân Lâm.”
Dưới sự đôn đốc kín đáo của nội các, nghi thức chuyển giao quân
quyền cơ hồ là ngựa không dừng vó mà tổ chức, Thương Vân tự tay đem quyền trượng tượng trưng cho binh quyền giao
vào tay Quân Lâm.
“Tôi chính thức đem binh quyền giao phó cho cậu, cũng trao tặng
cậu quân hàm Nguyên soái. Hi vọng cậu không cô phụ kỳ vọng của tôi, suất lĩnh
quân bộ, dốc sức vì Thiên Túc, vĩnh viễn nhớ kỹ điều đầu tiên trong quy tắc của
Cô tinh —— trung thành hoàng thất, bảo vệ quốc gia."
Quân Lâm một lời chưa nói, chỉ trịnh trọng hành lễ theo nghi
thức quân đội với hắn.
Thương Vân sau khi giải nhiệm, quả nhiên như lời hắn hứa hẹn,
canh giữ trong tẩm cung nơi Nguyệt Ảnh ngủ say một tấc không rời, không ngó
không ngàng cả quân sự lẫn chính sự, thậm chí không bước ra khỏi cửa cung nửa
bước, điều này làm cho rất nhiều đại thần luôn hoài nghi hắn chỉ là giải nhiệm
ngoài mặt, kì thực âm thầm cầm quyền giờ đây hoàn toàn yên lòng.
Quân Lâm mới tiếp nhận chức vụ biểu hiện quả nhiên vượt trội,
trong thời gian một năm ngắn ngủi đã có được sự tán thành của toàn thể thành
viên nội các. Dưới sự dẫn dắt của anh, quân đội đem thế lực địch nhân cuối cùng
trên phiến đại lục này —— Hồng Nhất giáo từng bước làm tan rã, thâu tóm, sau
cùng hoàn thành nghiệp lớn thống nhất.
Diệt trừ Hồng Nhất giáo, Quân Lâm cùng quân đội của anh chiến
thắng trở về, Thiên Túc vì họ mà cử hành nghi thức nghênh đón long trọng. Trong
tiếng đón chào và hoa tươi hai bên đường, các chiến sĩ Cô Tinh không chớp mắt
đi đều bước qua, đây đúng là tác phẩm trong lý tưởng của người Thiên Túc ——
trung thành, trí tuệ, cường đại, vô tình.
Quân Lâm suất lĩnh nhóm thân tín của mình đi vào nội các, các
đại thần cũng tập thể xếp thành hàng nghênh đón, đối với Cô Tinh không cần bất
cứ khen tặng vật chất nào, đây đã là lễ ngộ cao nhất người Thiên Túc có thể cho
bọn họ.
"Hoan nghênh trở về, những anh hùng của ta!” Đại thần đứng
đầu nhiệt tình vươn hai tay về phía Quân Lâm.
Quân Lâm đi đến vị trí chỉ thiếu một bước là bị hắn đụng tới thì
dừng lại, môi khẽ mở:
"Động thủ."
Một tiếng hiệu lệnh, một vị đại thần ở hiện trường nháy mắt thân
đầu hai chỗ, hạ thủ với y là phụ tá đắc lực của Quân Lâm, mà người này chính là
khế chủ của Quân Lâm.
Người có thể trực tiếp khống chế Quân Lâm đã mất, anh cũng chậm
rãi rút ra vũ khí, những đại thần khác thấy thế đều sợ tới mức đại kinh thất
sắc, "Ngươi, các ngươi..."
Đại thần đứng đầu một câu chưa nói xong, đã bị người trước mắt
đâm xuyên qua tim, hắn cho đến trước khi chết còn hoảng sợ trừng nhãn châu,
không thể tin được những Cô Tinh luôn luôn trung thành và tận tâm lại có thể sẽ
làm phản.
Các đại thần bắt đầu chạy trốn khắp nơi, nhưng những kẻ yếu đuối
đó, làm sao là đối thủ của binh chủng nhân tạo do chính họ sáng tạo ra, chỉ có
thể tùy ý xâu xé, ngay cả thị nữ không hề có năng lực hoàn thủ cũng trúng thảm
độc thủ.
"Các ngươi, các ngươi là lũ quái vật lãnh huyết vô
tình..." Người té trên sàn thống khổ chỉ vào bóng lưng Quân Lâm.
Quân Lâm hơi xoay qua một nửa bên mặt, vết máu trên đó càng gia
tăng vẻ khủng bố nơi anh, “Tình cảm của chúng tôi, không phải là bị các người
cướp đoạt rồi sao?"
Người trên sàn bị một kích trí mệnh đến từ nơi khác, thân mình y
run lên, rốt cục hoàn toàn ngã xuống, bị ‘Sản phẩm’ của mình giết chết, y chết
không nhắm mắt.
Quân Lâm bỏ qua hỗn loạn nơi đây, bước ra ngoài.
Trong viện khoa học hoàng gia, Thiên Trục đang khẩn trương biên
soạn chương trình, tin tức Cô Tinh làm phản đã truyền đến, các đồng nghiệp viện
khoa học đã sớm trốn đến vô ảnh vô tung, chỉ có y còn ở lại nơi này.
Trong lòng y đang thầm mắng một tiếng ‘ngu xuẩn’, Cô Tinh nếu
muốn diệt sạch họ, thì dù chạy trốn tới chân trời góc biển cũng không hữu dụng.
May là vì biết sinh mệnh mình hữu hạn, y đã âm thầm bắt đầu kế
hoạch bí mật này từ lâu, chỉ cần thành công, y có thể sống trong thân thể chính
khế tử của mình, không phải kiểu cải tạo như Thương Vân, mà là hoàn toàn buông
tha cho thể xác của mình, dùng phương thức linh hồn chuyển thế đạt được vĩnh
sinh.
Mắt thấy kế hoạch sắp hoàn thành, không nghĩ tới Cô Tinh cư
nhiên gây khó dễ vào đúng lúc này, số hiệu của y còn chưa thành thục, nhưng
không làm như vậy thì sẽ chết, tình thế bất đắc dĩ, Thiên Trục cũng chỉ có thể
đánh cuộc một lần.
Chịu đựng đau đớn thân thể, y đem thiết bị di hồn (dời hồn) phân biệt đeo lên đầu
mình và khế tử, khế tử của y sớm đã bị y khống chế, biểu tình chết lặng tùy ý
bị an bài.
Tựa hồ sắp thấy thân ảnh Quân Lâm tiến đến, Thiên Trục cắn răng
một cái, kéo xuống cần điều khiển, thanh tiến độ rời khỏi số 0, thành công
nghĩa là bất tử, thất bại nghĩa là chết, Thiên Trục nhìn chằm chằm lên thanh
tiến độ quyết định sinh tử của y, hận không thể khiến nó tiến tới nhanh hơn.
100% hoàn thành, máy sáng lên đèn xanh, hai người ở đây đều đồng
thời gục đầu xuống.
Quân Lâm đẩy cửa vào, chỉ thấy khế tử của Thiên Trục ung dung
tháo xuống thiết bị cổ quái trên đỉnh đầu, xoay người cũng nhìn thấy anh.
"Thiên Trục đâu?” Anh hỏi.
Khế tử của y bình tĩnh chỉ chỉ thi thể trên mặt đất, “Anh ta
biết Cô Tinh làm phản, đã sợ tội tự sát."
Quân Lâm không nghi ngờ gì, mà chỉ cảm thấy tiếc.
“Cứ để y chết như vậy, thật sự tiện nghi cho y.”
Chính là kẻ đó, khiến cho đồng bào tương ái tàn sát lẫn nhau,
khiến cho vĩnh viễn mất đi người yêu trở thành cái giá để trưởng thành, khiến
tình yêu và lòng thương xót trong tim Cô Tinh biến mất, chỉ còn lại có cừu hận
cùng giết chóc. Y nhất định là biết nếu bản thân lọt vào tay Cô Tinh sẽ có kết
cục thế nào, mới có thể trước một bước chấm dứt sinh mệnh chính mình.
Bất quá người đã chết, tiên thi* cũng vô dụng, Quân Lâm xoay
người rời đi, không lưu ý đến khế tử của Thiên Trục đằng sau lưng anh lộ ra một
nụ cười quỷ dị.
*Tiên thi:
Quất roi vào xác chết
Trong hoàng cung im ắng, những người Thiên Túc đã thề sẽ nguyện
trung thành với hoàng thất, khi nguy hiểm kề bên đều tự tìm đường chạy nạn,
Quân Lâm không hề bị ngăn trở đến tẩm cung hoàng tử, nơi đó quả nhiên chỉ còn
một người.
“Cậu thật khiến tôi thất vọng,” Thương Vân từng bước đi về phía
anh, “Tôi tín nhiệm cậu, coi trọng cậu, giao phó binh quyền cho cậu, cậu lại
làm trái nguyên tắc của Cô tinh, phản bội quốc gia.”
“Tôi không làm trái nguyên tắc nào,” Quân Lâm từng câu chữ đều
khí phách mạnh mẽ, “người Thiên Túc hiện tại, cuồng vọng tự đại, vô pháp vô
thiên, trong lòng họ, sớm đã không có vương quyền. Chỉ bởi vì Cô Tinh không
phải sinh mệnh thể chân chính, bọn họ liền tùy ý đùa bỡn tình cảm của chúng ta,
khiến chúng ta đồng loại tương tàn, một bên muốn chúng ta bán mạng, một bên lấy
chúng ta mua vui. Những người này, mới là sâu mọt của quốc gia chân chính, chỉ
có diệt trừ họ, mới xứng là bảo hộ quốc gia, bọn họ có ngày hôm nay, hoàn toàn
là gieo gió gặt bão. Về phần Nguyệt Ảnh điện hạ, anh yên tâm, cậu ấy sẽ vĩnh
viễn an tĩnh ngủ say, vô ưu vô lự, rời xa phân tranh."
“Hay cho một phen nguỵ biện," Thương Vân cười lạnh, “Nhưng
này cũng không thay đổi được sự thật ngươi là phản đồ, chỉ cần ta còn một hơi
thở, thì sẽ không mặc cho mọi chuyện phát sinh."
Quân Lâm rút ra chủy thủ, đó chính là thanh chủy thủ của anh và
Lăng Dực hợp hai làm một mà sáng sớm hôm đó, Thương Vân tự tay trao cho anh.
Hôm nay, anh muốn dùng nó, cùng nguồn cội của Cô tinh làm một kết thúc triệt
để.
"Vậy đến đây đi."
Hai người đồng thời nhắm vào đối phương, kiên định đang lóe lên
trong mắt họ, đều là niềm tin của bản thân. Động tĩnh lúc chém giết kinh động
loài phi điểu nghỉ tạm trong hoa viên hoàng cung, chúng phành phạch giương cánh
bay đi, một sợi lông vũ chậm rãi phiêu lạc, vô thanh rơi trên mặt đất.
Tâm khẩu Thương Vân đau đớn, hạ mắt nhìn, chỉ thấy chuôi chủy
thủ lộ ra bên ngoài cơ thể, thân thể hắn dần dần nhẹ đi, bắt đầu có những đốm
sáng xanh thẳm bay múa bên người.
Quân Lâm ở nơi cách hắn rất gần, trên gương mặt cương nghị không
có biểu tình gì, dù chính tay giết người thủ lĩnh mà ngày xưa mình đi theo cũng
không cảm thấy khổ sở, anh thật sự là một Cô Tinh đủ tư cách.
“Anh từng là một thành viên trong số họ, nhưng hôm nay là một
trong số chúng ta,” thanh âm của Quân Lâm vang khẽ bên tai hắn, “Chờ anh chuyển
sinh, sẽ có đồng bạn chân chính đang chờ anh.”
Thương Vân chậm rãi ngã xuống, "Chỉ cần linh hồn bất
diệt..."
Chỉ cần linh hồn bất diệt thì sao? Không một ai biết được, nửa
câu mà hắn chưa kịp thốt ra, đã theo linh hồn hắn cùng bay về phía trời xanh
mênh mông, rời xa mảnh đất từng không chịu nổi một kích, hiện giờ vui sướng
hướng về quang vinh.
Trên mảnh đất đó, đang phát sinh một hồi đồ sát cực kỳ bi thảm,
tiếng la khóc vang vọng tận trời. Bọn họ ngoan cường sống sót khi bị ngoại tộc
lăng nhục, lại trong phồn vinh hưng thịnh hướng tới diệt vong, lúc này đây, đã
không còn ai có thể đứng ra, chủ động nói một tiếng: tôi nguyện ý.
Thương Vân còn có thể trở về, còn có thể có sinh mệnh mới, nhưng
hắn đã không còn là hắn, Thiên Túc cũng không tiếp tục là Thiên Túc, hoàng thất
mà hắn nguyện trung thành đó, cũng vĩnh viễn trở thành lịch sử, mà người tương
lai, chỉ biết lấy một thân phận khác để ghi nhớ về hắn.
Quân Lâm không nói một lời thu hồi chủy thủ, nhấc chân hướng ra
ngoài, lại không cẩn thận đạp phải thứ gì đó.
Anh lùi một bước, cúi đầu nhìn, một huy chương sao sáu cánh
nhiễm máu tươi cô độc nằm đó, tỏ rõ sự vẫn lạc của hoàng quyền.
Anh vượt qua nó, đi từng bước một khỏi hoàng cung, anh vì một
người mở ra triều đại mới, triều đại này lại không có thân ảnh người ấy.
Rời đi hoàng cung, trước mắt máu chảy thành sông, thây chất khắp
đồng, kiến trúc tráng lệ cùng với tiếng la thảm thiết thê lương của con người
hình thành so sánh châm chọc, dần dần tiếng kêu càng ngày càng mỏng manh, đến
khi hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này.
Thủ hạ của anh tiến lên hỏi, "Nguyên soái, có một bộ phận
Cô Tinh vẫn trung thành với người Thiên Túc, cố chấp đối địch cùng chúng ta,
những người này xử trí như thế nào?"
Thanh âm Quân Lâm thong thả mà hữu lực, "Toàn bộ giết sạch,
đưa đi chuyển thế, lần nữa bồi dưỡng từ khi thiếu niên. Nếu vẫn như trước, vậy
tiếp tục giết, đến khi hoàn toàn quên mới thôi."
Thủ hạ rũ mắt, “Rõ.”
Quân Lâm ngẩng đầu lên, "Từ nay về sau, không còn đế quốc
Thiên Túc, không có chiến sĩ Cô Tinh. Chúng ta là con dân nước cộng hoà, là chủ
nhân của mảnh đất này, từ hôm nay trở đi, tên của chúng ta là ——
"—— người Thiên Túc."
Doanh Phong ngay từ kiếp trước đã rất anh hùng <3
ReplyDelete.
Cảm ơn nàng.
Theo dõi bấy lâu, bây giờ mới cm cho chủ nhà được.
Chúc Windy Giáng Sinh vui vẻ.
Cảm ơn bạn nha :)
DeleteDoanh Phong thật đủ tàn nhẫn, đủ vô tình, cũng đủ mạnh mẽ, vậy mới có thể đi ngược lại bản năng 'trung thành' của Cô tinh. Đọc chương này vừa tiếc cho Thiên Túc cũ vừa thấy đây là một bước đi không thể tránh khỏi..
Doanh phong a! Ngầu chết đi được! Chuẩn men vì em anh phản bội lại cả thế giới :3
ReplyDeleteĐúng là quá ngầu! Cũng vì em mà xây dựng một thế giới mới :)
DeletePhong ca à, vì tiểu Lăng anh san bằng Thiên Túc cổ, xây dựng một đế chế mới, chờ em chuyển sinh... đủ khốc liệt, đủ lạnh lùng và đủ tình yêu.
ReplyDeleteKo biết Lăng Tiêu thấy cảnh a như thế này thì cảm giác ra sao nhể (-.-)?
Tác giả chẳng mô tả gì cả!!
DeleteMà cục cưng bay đâu r? Xuất hiện có 1 tí đoạn đấu trg :( em nó k biết trôi dạt về nơi nào r :( muốn xem cảnh em nó chứng kiến đời nào cũng chỉ yêu 1 ng :3
ReplyDeleteEm nó sẽ xuất hiện vào chương sau, đằng ấy phải từ từ, chuyện gì thì cũng phải có đầu có đũa chớ, nhất là cái chuyện edit á ~~
Deletehôm qua đi làm cả ngày, k ol xem chương mới lẫn cám ơn nàng đươc, nay thứ 7, chắc nàng mốc có ol. nhưng ta vẫn rất chăm chỉ lên viết cái cmt Cám ơn nàng, và chứng tỏ "ta vẫn còn sống, vẫn theo dõi nàng" :)))
ReplyDeleteĐọc cmt của mọi người thấy Phong ca hảo hảo soái, ta yêu chết mấy anh soái như vậy, kiểu yêu bất chấp (mà vẫn theo luân thường đạo lý) này ta cực kết, nên ta lại phong cho anh chức anh công ta thích nhất truyện (ủy khuất Hạc ca xuống thứ 2 vậy)
Dù muộn nhưng "Giáng sinh vui vẻ nha nha nha nha "
Nàng nói xem chương mới tức là xem ta có post chương mới chưa nếu có thì sẽ đọc cái tựa sao!!! Vì ta nhớ có ai nói nhất quyết không coi a không coi, chờ hoàn a chờ hoàn ~
DeleteNàng thông cảm ta bị lấn cấn, hí hí
Giáng sinh vui vẻ nhá
Tối nay quên uống thuốc nên ta lại lên blog, chậc chậc, ta thật chăm chỉ dọn nhà mà!!!
ừ, xem có chương mới hay không với đọc cmt của mọi người thôi, chứ ta chờ hoàn mới đọc
Deleteta cảm thấy lúc đọc ngược cứ ngồi cười mấy em thụ, nên ta không thể tự ngược mình được :)
nàng có chăm thì chăm post bài đi, chứ nàng chăm dọn nhà thì nói thiệt ta nghe chả có cảm giác gì :P
Ta khó mà chăm post bài được vì nó phải đi kèm với chăm edit, vật vã lắm có bit ko!!
DeleteCòn chăm dọn nhà thì chỉ có trả lời comment thôi, việc này ta yêu thích lại ko đi ngược bản chất (lười) nên ta tình nguyện ~
Mà sao ngược thì lại cười?! Dzô lý hết sức! Tớ thấy đằng ấy ngồi đoán mò tình tiết từ comment mới là tự ngược á, hì hì
Deleteta cũng không biết nữa, đọc mấy đoạn hài ngọt thì thấy đáng yêu dã man, còn mấy đoạn ngược thì toàn ngồi cười.
Deletecòn đọc cmt đoán tình tiết sau này kiểm nghiệm là 1 thú vui và rèn luyên trí não à nha
Phải nói một câu, chúng ta không có kết quả đâu! Vì ta không hiểu được tư duy của nàng a a a a
Deletenếu đến một ngày a biết được lăng tiêu chính là định mệnh thực sự của a và anh yêu cậu lần nữa thì sẽ rất hạnh phúc nhỉ , rất chờ mong
ReplyDelete1 chữ ngầu , 2 chữ tuyệt vời
Ủa Doanh Phong biết LT là người iu kiếp trước rồi mà nàng, có điều ảnh không biết là họ đã yêu nhau từ kiếp đầu tiên thôi. Nhưng mình nghĩ Lăng Tiêu mà trở về được thì chắc sẽ kể hết cho ảnh thôi vì em í đâu có giữ được cái gì trong lòng đâu :D
DeleteTui đã trở lại *ngó đầu vào*
ReplyDeleteCúi cùng cũng gặp lại nàng nga nga nga~~~
Doanh Phong thật mạnh mẽ, anh có thể vì em mà thay đổi cả thế giới. Không biết chủ nhà có xem hoạt hình không chứ giống nhân vật chính trong Code Geass lắm nè.
hé lô, lâu quá ko gặp, tớ đoán đằng ấy bận làm event giáng sinh cho mấy nhóc hả :)
DeleteMình ít xem phim hoạt hình dài tập lắm nên ko biết nhân vật này, nếu hay thì mình tìm truyện đọc thôi hehe
Cũng hay lắm :))) Tớ bận thi cử nha! bài nó đè cho bẹp dí luôn rùi.
DeleteTưởng đằng ấy đi làm rồi, còn phải thi à? Tớ thì bị công việc dập cho ngu người luôn
DeleteBỗng dưng không Rep được đây này T^T Tớ đang học, nghề nghiệp chính là Thất nghiệp gia nga~~~
ReplyDeleteỜ không nuôi cha mẹ, hí hí
DeleteKhông nhịn được mà cmt huhu.
ReplyDeleteKlq đến mạch truyện đâu nhưng tác giả chắc chắn 100% chơi Jx3 - Kiếm Tam - Kiếm hiệp tình duyên 3. Nào là Hồng Y giáo, rồi Vân Thường - Băng Tâm, rồi còn Thương Vân, Thiên Sách .... Phải nói là tác giả quá lười nghĩ tên ... Quá lười luôn.
Cảm ơn chủ nhà rất nhiều vì đã mần bộ này :((( Mình thích giọng edit của c cực ấy :3 *bắn tym bân tym*
Mấy nay nghỉ dưỡng nên rep trễ, các nàng đừng chấp nhé
DeleteNói thật đọc comment của nàng ta mới nhận ra đó, còn bệnh lười đặt tên của TG thì ai cũng biết, trong DNNV có mỗi 2 nhân vật chính là có tên thôi đó. Qua đây tưởng khá hơn ai dè là lấy từ game à
TG chắc chơi game nhiều đó, chị í viết võng du quá đỉnh mà :)
Xem chuông này thật hả dạ, tui thậm chí cảm thấy những gì người Thiên Túc đối sử với Cô Tinh thì còn đáng nhận bản án thảm thiết hơn nữa, với tui cho dù những thứ máy móc như máy tính, điện thoại còn có tâm yêu quý thì tại sao những con người ấy lại nỡ lòng đối xử tàn nhẫn với "người" mang hình hài giống mình, có tình cảm, cực lực trung thành và thân thiết với mình như vậy, chính sự tàn nhẫn đó đẩy họ vào con đường diệt tộc
ReplyDeleteAnh vông quá mạnh mẽ quá ngầu lòi quá... Aaa *cuồng loạn* :))
Hừ, hết chê tg viết thiếu cảnh quánh nhau rùi chứ ~
DeleteHaha, nàng giống ta đấy, yêu thương điện thoại bàn ghế xe cộ máy tính... Nói đến đây phải nói 1 câu ko liên quan, mọi người trong phòng làm việc của tớ nện bàn phím mà bắt thương cho cái laptop luôn á .
Mê anh công rồi chưa ~~ khửa khửa khửa
tuyệt hảo quyết tâm
ReplyDeleteHoàng gia thiên túc tới bước đường hôm nay âu cũng do tự làm tự chịu, giá như họ đối xử vs những Cô Tinh tốt hơn chứ ko phải cỗ máy mua vui thì thế trận có lẽ đã khác. Nguyệt Ảnh tỉnh dậy đã nói Cô Tinh phản bội lạm sát chứ sao ko nói nguyên nhân bắt nguồn chuyện đó? Lăng Tiêu có lẽ bây giờ đag xuyên không để chứng kiến hết những điều này, tui đoán vậy vì ẻm xuất hiện ở đấu trường sau đó lại biến mất. Mà sau này Doanh Phong có được mảnh Tinh hồn gì đấy như Trục Nguyệt để nhớ lại quá khứ 1000 năm ko ta? Mong là có :))
ReplyDeleteHồn tinh chứ đâu phải tinh hồn? Thôi kệ nó đi hehe. Chắc ko thể nói là spoil vì thấy nàng đọc hết rồi, haha, chứ sau này nó dùng công nghệ ghi hình 3D full HD rồi đem trình chiếu khắp nước đó nàng. Người ta hiện đại dzồi =))
Delete