Chương 5
Weibo và Baidu lại lần nữa náo nhiệt, bất quá lần này đều
nhất tề đổi thành “Nam sinh bọn này chính là chơi game lợi hại vậy đó!”
Lăng Mông suốt ngày bị câu này tẩy não, cuối cùng biến
thành lúc coi sách toán cao cấp đều đọc có một câu vô hạn tuần hoàn. Mùa giải
chấm dứt, Lăng Mông tiếc nuối dừng tại Tinh toản, rốt cuộc không có được huy
chương giải đấu, cậu đem mọi chuyện đều ghi sổ (thù) cho Mang thần.
Mùa giải mới bắt đầu, Lăng Mông hăng hái tự cường, lập chí
muốn tìm Mang thần báo thù.
Người chưa bao giờ xem trực tiếp như cậu lại đăng kí một
tài khoản Douyu, trường kỳ ngồi xổm canh chừng phòng trực tiếp của Mang thần.
Mang thần mở trực tiếp, cậu tới còn sớm hơn cả quản lý phòng; Mang thần không
trực tiếp, cậu liền coi tới coi lui nghiên cứu những bản ghi hình các trận đấu
của đối phương, thề phải mò cho ra đấu pháp của đối phương, biết người biết ta
mới có thể trăm trận trăm thắng.
Cậu ngày coi đêm
coi, đi học coi tan học coi, ngay cả bạn cùng phòng trêu cậu có phải yêu Mang
thần rồi không cũng không có tâm tư phản bác, trong đầu chỉ có thanh âm của một
người tồn tại.
Vì thế trong sân trường Yên Đại thường xuyên thấy được cảnh
tượng như vầy, một nam sinh vừa đi vừa tập trung tinh thần nhìn chằm chằm di động,
thực làm cho người ta hoài nghi cậu đang dùng que dò đường.
Hôm nay trên đường đến căn tin hai Lăng Mông đang dùng que
dò đường thì va vào một người, vì cậu vẫn cúi đầu, trán cậu đụng phải ngực đối
phương.
"Thực xin lỗi." Lăng Mông ôm cái trán đỏ lên nói.
Người kia như có như không liếc mắt nhìn di động của cậu:
"Không sao."
Lăng Mông nghe được hai chữ này thì giật cả mình, cậu đã
liên tiếp nhiều ngày ngâm mình trong giọng thuyết minh của Mang thần, đối thanh
âm này quá quen thuộc, cho dù có dùng máy biến âm cậu cũng nhận ra được.
"Mông Mông, cậu bị sao vậy?” Bạn cùng phòng thấy Lăng
Mông đứng ngốc một chỗ bất động, xoay người gọi.
Lăng Mông bừng tỉnh, vội quay đầu lại, người kia đã sớm đi
xa.
“Nè!” Bạn cùng phòng bất đắc dĩ phải quay trở lại vỗ vai cậu,
“Nhìn cái gì đó? Đi ăn đi a.”
Lăng Mông khẩn trương chộp lấy cánh tay bạn cùng phòng:
“Người vừa rồi là Mang thần!"
"Cái quỷ gì?" Bạn cùng phòng hoài nghi nhìn cậu từ
trên xuống dưới, “Mang thần làm sao mà học trường chúng ta được, anh nói chứ
chú mày gần đây coi Mang thần coi tới điên rồi hở?”
Cậu ta vừa nói thế, Lăng Mông nguyên bản nắm chắc trăm phần
trăm giờ cũng không xác định : "Mang thần lúc trực tiếp chưa lộ mặt bao giờ
sao?”
"Không có." Bạn cùng phòng thực khẳng định nói.
Lăng Mông nghĩ lại, dù có lộ mặt thì sao? Cậu căn bản không
có thấy rõ bộ dáng người vừa nãy.
Happy Halloween^^
ReplyDeleteNàng ra truyện đều đặn quá, thích ghê ah~~~
Lót dép hóng lần "xuất đầu lộ diện" của Mang ca~
Thank nàng^^
Sắp rồi ahihi. Truyện này có một version là đoản, có 12 chương thôi nên mấy chương đầu khá ngắn. Sau đó hình như chị í viết thêm thành truyện dài thì phải. Nhớ hồi xưa làm Hải tặc vương với Túc hạ, trời ơi chương nó dài miên man con ngan ~ Qua đây chương ngắn làm vầy là chậm rồi hihi.
DeleteCảm nhận đến lúc này thì công thụ đều dễ thương cute hết chỗ nói luôn