Chương 39
Lăng Mông mặc trang phục bồi
bàn sơmi trắng ghi-lê đen trốn sau quầy hàng trong lều lướt di động. Chế phục
này không biết là nữ sinh trong lớp thuê ở đâu ra, áo ghi-lê chật vô cùng, dù
là người gầy như Lăng Mông mặc vẫn có chút thở không nổi.
“Bạn học, làm phiền, một ly
chanh tuyết cám ơn."
“Chúng tôi còn chưa mở
quán...” Lăng Mông nói được một nửa thì phát hiện không đúng, chủ nhân thanh âm
này cậu quá quen thuộc.
Quả nhiên vừa ngẩng đầu, nhìn
thấy Đan Trúc đồng dạng một thân trang phục cấp quản lý, khác nhau ở chỗ đối
phương mặc một cái áo khoác dài màu đen, càng làm tôn thêm vóc người cao ngất
thon dài. Lăng Mông nhìn quen Đan Trúc mặc thường phục cộng thêm dép lê, đột
nhiên khoác đồng phục lên người, khiến Lăng Mông ý thức được thuộc tính đẹp
trai này là không có hạn mức cao nhất, điều này làm cậu một người cùng giới có
chút ghen tị.
“Sao anh ở chỗ này?"
“Cậu đã tới nửa ngày, chẳng lẽ
không phát hiện kế bên chính là quầy của chúng tôi sao?” Đan Trúc chỉ chỉ cây
xoài to cực bắt mắt trước gian hàng.
"Ách... Đúng ha, trùng hợp
ghê.” Lăng Mông mới không muốn thừa nhận cậu từ đầu tới giờ ngồi chỗ này lướt di
động, căn bản là không nhúc nhích.
"Nơ." Đan Trúc chỉ
chỉ cậu.
"Gì?"
“Cài lệch rồi.”
"A?" Lăng Mông đưa
tay chỉnh, kết quả thành ra càng lệch.
Đan Trúc hơi cúi người, “Tôi
giúp cậu.”
Lăng Mông buông tay để cho anh
làm, thuận miệng oán giận: "Cái áo ghi-lê này chật ghê, chật tới mức tui
thở không nổi luôn.”
Đan Trúc giúp cậu điều chỉnh
nơ áo xong, lại nới nới áo ghi-lê: “Nhưng cậu mặc nhìn đẹp lắm.” Thắt lưng có vẻ
đặc biệt mảnh khảnh.
"Thật sao..." Lăng
Mông cũng đâu phải chuyện gì cũng gật bừa.
Trước ngực cậu cài một chiếc
kim cài áo hình quả chanh, Đan Trúc thuận tay gảy một cái, "Chanh cũng rất
đáng yêu."
"Đây là quà tặng bọn tui
chuẩn bị tặng cho khách hàng đó, lát nữa tui cũng lấy cho anh một cái."
"Lăng Mông!" Hoa
khôi hệ đang cầm một xấp tờ rơi lại, “Nhờ cậu đem mấy phiếu ưu đãi này tới quảng
trường phát được không?"
"Vừa lúc tôi cũng phải
đi, cùng đi đi." Đan Trúc nói tiếp.
Hoa khôi hệ phát hiện hiện trường
có thêm một anh đẹp trai lạ mặt: "Vị này là..."
“Là học trưởng ở quầy kế bên,
bạn của tôi.”
"Xem ra hôm nay hai quầy chúng
ta đều không phải lo đến lượng tiêu thụ rồi.”
"A? Làm sao biết được?"
Lăng Mông không rõ.
Hoa khôi hệ nhét tờ rơi vào
lòng Lăng Mông, “Mau nhân lúc chưa mở hàng đi lẹ đi, chờ lát nữa bận lắm.”
Lăng Mông đỏ mặt tiếp nhận:
"Tôi đi đây."
Hai anh đẹp trai mặc đồng phục
xuất hiện tại quảng trường trung tâm là rất bắt mắt, ven đường không ít người
trộm lấy điện thoại ra chụp ảnh.
“Hướng mười một giờ có hai cô
gái đang chụp hình chúng ta." Lăng Mông cắm mặt xuống đường, vừa đi vừa
nói.
“Phương thức báo địa điểm của
cậu bại lộ hết rồi, chỉ có người chơi Thiên Hà mới thích nói hướng bảy giờ có
minh hữu, hướng bốn giờ có quân địch."
Lăng Mông nghĩ nghĩ, hình như
là vậy thật: “Điều này có thể trách tôi sao, tôi vốn chính là Thiên Hà cẩu.”
"Hoặc là làm bộ như không
thấy, hoặc là xoay mặt qua, thoải mái nhìn ống kính, sau đó mỉm cười thì tốt rồi."
“Anh một tên giấu mặt nổi danh
trên mạng mà còn hiểu biết hơn tôi ha.” Lăng Mông than thở, thình lình ngẩng mặt
thì đối mắt ngay với người chụp ảnh, vội vàng cười cứng ngắc.
Lúc này là chín giờ sáng, du
khách đã lục tục vào. Người phát tờ rơi giống bọn Lăng Mông rất nhiều, nhưng nhờ
ơn cái thế giới yêu chuộng vẻ ngoài này ban tặng, tờ rơi họ phát rất ít khi bị
từ chối không nhận. Nhưng mà cái thể chất thẹn thùng của Lăng Mông là nhìn thấy
nữ sinh càng xa lạ cậu lại càng khẩn trương, nên chỉ dám nhét tờ rơi vào tay nam
sinh, hễ có nữ sinh đi ngang cậu liền cúi đầu giả vờ không thấy.
“Thích ăn bingsu xoài và chanh
tuyết phần lớn là mấy cô gái nhỏ, cậu chỉ đưa nam sinh vậy là không được.” Đan
Trúc dùng hành động thực tế chỉ đạo cậu, chuyên chọn nữ sinh mà phát.
Lăng Mông vừa nhìn liền nảy ra
chủ ý, đi theo sau lưng Đan Trúc, Đan Trúc phát một tờ cậu liền tận dụng thời
cơ nhét thêm một tờ, rất giống một người hầu nhỏ.
Người trong quảng trường càng
ngày càng nhiều, tự nhiên sẽ có nữ sinh to gan chủ động lên đòi tờ rơi sẵn tiện
bắt chuyện.
“Đây là của quầy hàng các anh
sao?”
“Đúng vậy, chờ đi dạo mệt thì hoan
nghênh em qua ngồi một chút." Lời mời của Đan Trúc nghe qua thật rất khó khiến
người ta cự tuyệt.
Nữ sinh cúi đầu xem tờ rơi, “Em
thích ăn chanh tuyết nhất đó, xin hỏi ở đâu vậy a?”
Đan Trúc khẽ đẩy Lăng Mông một
cái, Lăng Mông theo phản xạ đọc thuộc lòng bài đã học lên, “Quầy A38 khu Tây, đối
diện cây anh đào, trước quầy có quả chanh to rất dễ nhận biết. Ngoài chanh tuyết
chúng tôi còn có dưa hấu tuyết ô mai tuyết trà chanh trà bưởi nước ô mai, dùng
vé ưu đãi thì có thể hai mươi giảm hai.”
Cậu trả lời như đọc thuộc lòng
thành công chọc cười nữ sinh: "Cậu cũng sẽ ở đó chứ?”
"Tôi, lát nữa tôi quay về.”
“Vậy tôi nhất định tới.”
"Nga..." Lăng Mông cố
gắng nghẹn ra một câu, "... Vậy mình chờ bạn."
Quay đầu, Lăng Mông phát hiện ánh
mắt Đan Trúc nhìn cậu có điểm cổ quái.
“Vậy mình chờ bạn? Kỹ thuật
trêu ghẹo em gái của cậu chẳng phải quá lưu loát sao?”
"Tui là dưới tình thế cấp
bách, không nghĩ ra được nên nói cái gì ."
“Cậu mỗi ngày trong game tự
xưng ba ba, sao nhìn thấy nữ sinh lại khẩn trương như vậy?"
“Cái đó mà giống nhau sao?
Trong game đều là đám con trai thô tục.”
“Vậy nhóm fan nữ của cậu thì
sao? Cậu đối với các cô ấy cũng thẹn thùng sao?"
Lăng Mông cảm thấy anh hỏi vấn
đề này rất không hiểu nổi: “Tôi đâu phải anh, làm gì có fan nữ a?”
“Cậu đương nhiên là có, thí dụ
như... fan mẹ chướng của cậu, còn có quản phòng thứ hai của cậu.”
Lăng Mông hồi tưởng một chút:
"Nga... Tui đều coi mấy cổ như nam sinh.”
Đan Trúc thở dài: "Xem ra
cậu chỉ có thể làm ba ba ngoài miệng.”
"Có ý gì?"
"Không có gì."
No comments:
Post a Comment