Chương 37
Buổi tối Lăng Mông lại gửi qua
Đan Trúc một bao lì xì hai trăm, gửi xong chính cậu cũng phỉ nhổ chính mình, quả
thật giống tiền boa mà.
Đối diện vẫn như cũ thu ngay,
còn gửi cái emo “cám ơn ông chủ”.
Đan Trúc: sáng mai muốn ăn gì?
Lăng Mông: Bánh pie...
Đan Trúc: Cậu muốn nói tới
bánh bao nặn bị hư đem đập dẹp rồi nướng thành, bánh pie căn tin hai?
Lăng Mông: Đúng...
Đan Trúc: Được rồi ông chủ, đã
biết thưa ông chủ.
Đan Trúc: lần sau không cần
phát lì xì, hát một bài là đủ bù.
Lăng Mông: hôm nay còn chưa
hát đủ? Lúc sau tôi hát đến khàn giọng đây nè.
Đan Trúc: Vậy ngày mai tôi
ngâm cho cậu chút quả đười ươi. (Quả này có tác dụng
thanh nhiệt, trị viêm họng mãn tính...)
Lăng Mông ôm mặt, dịch vụ
takeaway của Mang group phục vụ thật đúng lúc đúng chỗ.
Cậu không biết một điều, cùng
lúc wechat với cậu Đan Trúc còn trò chuyện riêng với vị quản lý phòng thứ hai.
Mangosteen: Bạn học Poodle.
Thu Thu Poodle nhỏ: ?
Thu Thu Poodle nhỏ: Mang thần
ngài nói!
Mangosteen: Hình avatar cô vẽ
thật đáng yêu.
Thu Thu Poodle nhỏ: Này trước
đây anh nói rồi mà, a, lại muốn vẽ biểu cảm khác sao?
Mangosteen: Không, là lỡ như có
người khác muốn tìm cô vẽ thì...
Thu Thu Poodle nhỏ: ?
Thu Thu Poodle nhỏ: Tôi hiểu ý
anh rồi! Yên tâm đi! !
Thu Thu Poodle nhỏ: Nếu Guava
kia thật sự tìm tôi, tôi sẽ nói tiếng Anh tôi không tốt, vẽ cho ổng bức hình
trái chuối!
*Guava là trái ổi =)))
No comments:
Post a Comment