Chương 40
“Yo ~~~ Chanh ba ba!" Bạn
bè Đan Trúc không ai là không biết vị danh nhân mạng trường Yên Đại này, cách
thật xa đã bắt đầu ồn ào.
Lăng Mông tiến về phía trước
làm bộ như không nghe thấy, Hồng Mậu Đan lớn tiếng tiếp đón cậu: “Chanh ba ba,
tui mời cậu ăn bingsu xoài nha?”
Lăng Mông lập tức lộn trở lại:
"Thật sao?"
"Đương nhiên, tui làm cho
cậu một phần siêu lớn!”
"Thật tốt quá, tôi thích
ăn nhất bingsu xoài đó.”
Đan Trúc đằng sau hữu nghị nhắc
nhở: "Kiềm chế chút, cậu ấy sẽ ăn sạch quầy chúng ta đó.”
Xoài rất ngọt, ngâm trong sữa
chua, còn trộn thêm dưa hấu, dưa lưới và bột bán, Lăng Mông vừa ăn vừa khen
không dứt miệng.
"Thật sự ăn rất ngon, anh
cũng nếm thử chút.” Cậu hướng Đan Trúc đang đi ngang qua bàn đề cử, Đan Trúc
thuận thế cúi đầu, ăn luôn muỗng xoài cậu vừa múc lên.
“Ừm, ngon.”
Lăng Mông: ...
Ý cậu là muốn Đan Trúc tìm Hồng
Mậu Đan lấy một phần mới, không nghĩ tới anh ta trực tiếp ăn bằng cái muỗng
mình đã dùng qua, thật sự là chẳng chút để ý. Giờ lại đến phiên Lăng Mông rối rắm,
cái muỗng bị Đan Trúc ngậm qua rồi, cậu có nên dùng nữa hay là không đây?
Hoa khôi hệ đợi hết nửa ngày
không thấy Lăng Mông trở về, quay đầu phát hiện cậu đang ngốn lấy ngốn để ở cách
vách.
“Thật quá đáng mà, em thật vất
vả tìm được một nam sinh hỗ trợ, mấy anh chị cư nhiên dùng một chén bingsu xoài
đã đem người lừa đi.”
Hồng Mậu Đan thấy người đang
la lối là một mỹ nữ, cũng cười trả lời: "Mỹ nữ đừng nóng giận, anh cũng mời
em ăn một chén."
Khách hàng đầu tiên tới cửa,
cô nàng cầm hai tấm vé ưu đãi, lắc lư không ngừng.
“Tôi gọi một phần chanh tuyết ở
kế bên, ở chỗ này ăn bingsu xoài có thể chứ?"
“Dù cô gọi một phần bingsu xoài
bên đây, qua cách vách ăn chanh tuyết cũng không thành vấn đề, chúng tôi hai
nhà là một.” Hồng Mậu Đan xưa nay vốn kỹ tính cũng chẳng buồn phân biệt bên này
bên kia nữa.
Một câu ‘tuy hai mà một’ của Hồng
Mậu Đan khiến cho Lăng Mông và Đan Trúc cứ phải qua lại giữa hai quầy hàng liên
tục, tin tức chỗ này có anh đẹp trai thông qua các phần mềm xã giao truyền ra, một
truyền mười mười truyền trăm, khách hàng càng ngày càng nhiều, tám mươi phần
trăm đều là nữ sinh.
"Tôi mua một phần chanh
tuyết, một phần bingsu xoài, có thể chụp ảnh chung với hai vị phục vụ sinh tiểu
ca không?”
Không chờ Lăng Mông nói chuyện,
Đan Trúc đã đem cậu đi bán: "Không thành vấn đề, yêu cầu hợp lý của khách
hàng chúng tôi đều sẽ tận lực thỏa mãn."
Lăng Mông đứng bên trái một cô
gái xa lạ, cứng ngắc giơ chữ V.
Có người khơi mào sẽ có người
thứ hai, người thứ ba, Lăng Mông nghĩ không ra tư thế nào khác, cứ chữ V từ đầu
tới cuối.
Cũng không phải không có ai nhận
ra Lăng Mông.
“Í? Cậu không phải cái gói emo
kia sao?”
"Thật sự không phải, bạn nhận
sai người." Lăng Mông mặt không cảm xúc trả lời.
"Không thể nào! Cậu phồng
má tui coi coi.”
Lăng Mông phồng má.
"Không sai! Chính là cậu!”
Tiếp tục chụp ảnh chung.
“Mịa nó Chanh ba? Tôi không mù
chứ? Thật là bản nhân sao?"
Lăng Mông đã buông tha việc
giãy dụa: “Chẳng phải chỉ là chụp ảnh chung sao? Đến đây đi đến đây đi."
Cũng may nhận ra cậu là Chanh
ba ba đều là nam sinh, Lăng Mông không hề câu nệ, ngược lại bày vẻ mặt ghét bỏ.
Chụp ảnh chung xong quay đầu lại
tìm Đan Trúc đã sớm trốn ra đằng sau, thanh âm của anh rất dễ nhận biết, khó bảo
toàn không bị người chơi Thiên Hà nhận ra.
Nếu tin Mang thần cũng ở đây
mà truyền ra, Lăng Mông nghĩ thầm, há há, bingsu xoài cũng khỏi cần bán, trực
tiếp thu phí chụp ảnh chung cho rồi.
Khách hàng càng nhiều, yêu cầu
quái đản càng nhiều, ví dụ như vị này.
"Tôi mua một phần chanh
tuyết, một phần bingsu xoài, có thể yêu cầu ảnh chụp chung của hai vị phục vụ
sinh tiểu ca không?
Lăng Mông đã chuẩn bị sẵn sàng
giơ V, nhưng đối phương lại không đứng giữa bọn họ.
“Tôi là nói, ảnh chụp chung của
hai người các anh.”
"A?" Tay giơ chữ V của
Lăng Mông ngừng giữa không trung, không hiểu ý của cô.
Đan Trúc choàng qua vai cậu, "Là
thế này phải không?"
“Có thể thân mật hơn chút
không?”
Đan Trúc thừa dịp Lăng Mông
chưa chuẩn bị, từ phía sau dùng kiểu ôm công chúa ôm ngang cậu lên.
“Được được được!” Khách hàng hưng
phấn giơ di động lên điên cuồng chụp.
"Nè!" Lăng Mông
kháng nghị.
"Khách hàng là thượng đế."
Thượng đế đóng gói năm phần
chanh tuyết năm phần bingsu xoài vô cùng cao hứng đi rồi, hai quầy hàng cùng
lúc treo bảng đã bán hết lên.
Lăng Mông nằm ẹp ra bàn, Đan
Trúc ngồi xuống bên cạnh cậu, đem ly kem cuối cùng anh tư tàng (cất riêng) đặt trước mặt cậu.
"Mệt muốn chết rồi chứ
gì?”
"Chủ yếu là chụp hình mệt,
" Lăng Mông vật vờ đứng lên, "Không thể tưởng nổi làm chủ bá phải giả
gay bán hủ, bán đồ ngọt cũng phải giả gay bán hủ, nhân sinh thật sự là quá gian
nan."
"Đúng rồi, " Lăng
Mông vươn nắm tay, "Xòe tay ra”
Một cái kim cài hình quả chanh
lọt vào lòng bàn tay đang mở của Đan Trúc.
“Tôi hỏi muộn quá, quà tặng
phát đi hết rồi, chỉ còn một cái tôi đang mang thôi. Anh thích, tặng cho anh."
No comments:
Post a Comment