Chương 51
Lăng Mông bị dọa chấn kinh, chậm
rãi lùi về góc giường, cuối cùng cả người cuộn mình trong góc, giống như giây tiếp
theo Đan Trúc sẽ cưỡng gian cậu vậy.
Đan Trúc đã lường trước Lăng
Mông sẽ có phản ứng như thế, kiên nhẫn dỗ cậu: “Em đừng trốn, ra đây.”
Lăng Mông khẩn trương nuốt một
ngụm nước bọt: "Anh... Không có giả hả?"
"Không có."
“Vậy là thật sao?”
"Thật."
“Vậy...” Tốc độ vận chuyển đại
não cậu chậm gấp đôi bình thường, “Người anh nói trên weibo là tôi hả?”
"Phải."
“Nhưng mà,” Lăng Mông hoang
mang chớp chớp mắt, “Tôi đâu có phát sáng.”
“Em không phải không phát
sáng, mà em là bị mù, anh thể hiện rõ ràng như vậy, em lại cứ cho là vì hiệu quả
trực tiếp."
"... Chẳng lẽ không đúng
sao?"
“Anh hỏi em, lúc đưa bữa sáng
cho em thì có trực tiếp không?”
"Không có."
“Lúc cùng em chạy bộ có trực
tiếp không?”
"Không có."
"Ở bệnh viện cùng giường
có trực tiếp không?”
"... Cũng không có."
“Em cảm thấy tại sao anh phải
vào lúc không trực tiếp lại tạo ra nhiều hiệu quả trực tiếp như vậy?"
"Bởi vì... Anh đang theo
đuổi tôi?”
Đan Trúc cho cậu một ánh mắt
tán thưởng ‘Em cuối cùng cũng hiểu ra rồi’.
“Tôi vẫn luôn xem anh là bạn tốt,”
Lăng Mông lắp bắp nói, “Tôi, tôi không nghĩ tới nhiều như vậy."
“Anh cho em thời gian nghĩ.”
Lăng Mông cúi đầu nghĩ nghĩ:
"Nếu tôi cự tuyệt, có phải tình bạn giữa chúng ta cũng kết thúc luôn
không?”
Đan Trúc có một khắc ngừng thở:
“Anh cho tới bây giờ chưa hề muốn phát triển tình bạn với em.”
"Có phải về sau sẽ không
còn lui tới không?"
"Yên tâm, nếu em cự tuyệt,
anh sẽ không quấn lấy em.” Đan Trúc ra vẻ trấn định nói.
“Thế, có phải sau này sẽ không
cùng mở hắc, cũng không còn Mang hội take away?” Cậu thật cẩn thận nhìn Đan
Trúc, trong ánh mắt tràn đầy vẻ dò xét.
Đan Trúc nhịn hết nổi nữa, tiến
lên dùng một bàn tay hung hăng nhéo mặt Lăng Mông.
"Trong đầu em ngoài game
với ăn còn gì khác không?”
"Đau! Đau đau đau đau!” Lăng
Mông há mồm la.
Đan Trúc nhéo nhéo, trên tay
buông lỏng, mặt cũng dần dần tiến gần. Động tác của anh rất chậm, chậm đủ để Lăng
Mông cảm giác được ý đồ của anh, cũng có một ngàn lẻ một cơ hội đào thoát.
Nhưng Lăng Mông giống như bị hạ
định thân chú cứ đờ ra tại chỗ không nhúc nhích, khoảnh khắc Đan Trúc áp môi
lên còn nhắm chặt hai mắt.
Đan Trúc nâng mặt cậu, như
quên đi tất cả mút đôi môi mềm mại của đối phương. Khác với lần hôn dò xét vừa
rồi, nụ hôn này triền miên lại hữu lực, cơ hồ phong tỏa toàn bộ hô hấp của Lăng
Mông.
Lăng Mông không thở được, chỉ
phát ra âm thanh “ư ử” kháng cự, đối phương lại càng xâm lấn mạnh mẽ hơn, Lăng
Mông mơ mơ màng màng bị mở khớp hàm, đầu lưỡi bị bắt cùng đối phương dây dưa, lúc
thì đại não trống rỗng, lúc lại thất thần suy nghĩ sao nụ hôn của Đan Trúc vừa
không phải vị măng cụt cũng chẳng phải vị xoài.
Trước khi hôn Lăng Mông đến thiếu
dưỡng khí, Đan Trúc rốt cục buông cậu ra. Mặt Lăng Mông đỏ như lửa đốt, cơ hồ
có thể so với hiệu quả khi bị chín mươi chín tiểu thư bủa vây.
"Có, có chuyện gì thì nói
đàng hoàng, đừng một lời không hợp liền dùng miệng được không?"
“Anh phát hiện để đối phó em,
nói thì không hiệu quả bằng dùng miệng.”
Lăng Mông uyển chuyển biểu đạt:
“Tôi vẫn có thể nói đạo lý mà.”
“Anh thì không.”
Lăng Mông: "..."
"Huống chi tín vật đính ước
em cũng tặng rồi, không được đổi ý."
“Tui tặng anh tín vật đính ước
hồi nào?”
Đan Trúc lấy trong túi áo ra một
thứ, mở lòng bàn tay, bên trong là chiếc kim cài hình quả chanh mà Lăng Mông
cho anh hôm lễ hội văn hóa.
“Thứ này có năm xu mà sao anh
cũng mang theo bên mình, với lại hôm đó tôi không biết đã đưa cho bao nhiêu chị
em gái rồi.”
“Cái đó không giống, của các
cô ấy là quà tặng.”
"Còn của anh?”
"Hàng không bán."
Lăng Mông: ...
Khác nhau cái chỗ nào đâu!
"Khác nhau ở chỗ cái này
em từng đeo qua, hơn nữa tự tay đưa cho anh.” Đan Trúc như đọc hiểu được tâm tư
của cậu, “Anh nói nó là tín vật đính ước thì là tín vật đính ước."
"... Này là sao đây,
ngang ngược!”
“Em nên thấy may vì đây là phòng
ngủ, dù có ngang ngược cũng được chiết khấu.”
“Vậy nếu không được giảm giá
thì sao?”
“Vậy thử xem xem cái em mới
cho anh dùng có tốt không.”
Vừa mới cho? Lăng Mông lại đỏ mặt.
"Thắng lại!"
Đan Trúc đưa tay kéo Lăng
Mông: "Đi, mang em ra ngoài ăn."
“Hả? Còn bánh canh...”
“Nhắn cái tin cho bạn cùng
phòng em, mời cậu ta ăn.”
Trải qua một tuần canh suông
nước lọc, Lăng Mông nghe được ra ngoài ăn đương nhiên là rất vui vẻ rồi, bao
nhiêu chuyện phiền não đều quẳng ra sau đầu, vô cùng cao hứng theo sát Đan Trúc
ra cửa.
“Nhưng mà sao tự nhiên lại ra
ngoài ăn?"
“Ăn ngon một chút, để chúc mừng.”
"Chúc mừng cái gì?"
“Thoát đời độc thân.”
hên quá đang đọc thấy luôn chương mới~ cuối cùng chúng nó cũng có tiến triển rồi nha ;; v ;;
ReplyDeleteTới 2/3 truyện mới tiến hehe
Delete