Chương 54
@Lemon: Nhất thời nổi hứng
truyền trực tiếp @web link
@Mangosteen: Nhất thời nổi hứng
truyền trực tiếp kế bên //@Lemon: Nhất thời nổi hứng truyền trực tiếp @web
link
Hai người phát weibo trước sau
cách chưa đến ba giây, những người nhận được thông báo đặc biệt chú ý đều qua sớm
chiếm chỗ, số còn lại ‘đặc biệt chú ý’ không có tác dụng đều tuyên bố phải tháo
weibo.
*Giải thích chỗ này, ‘đặc biệt chú ý’ chắc là một chế độ follow dạng
như FB để closed friend (bạn thân) vậy đó, nó sẽ báo hết mọi hoạt động của phía
được follow.
Đây là lần đầu tiên Lăng Mông và
Đan Trúc sóng vai ngồi trước máy tính trực tiếp đôi, chỉ cần nhìn cách bố trí
sau lưng họ một cái liền nhận ra đây là phòng Net tình nhân.
—— Chủ bá chuyên nghiệp, thuê
phòng trực tiếp.
—— Có điều kiện thì trực tiếp
đôi, không có điều kiện thì thuê phòng cũng phải trực tiếp đôi.
—— Diễn ân ái thì cứ diễn đi,
còn lấy cớ trực tiếp gì chứ?
—— Đã đến thời khắc đổi thức
ăn mèo thành thức ăn chó, mấy bạn ai muốn thì giơ cái tay nạp tiền lên nào!
—— Nhá đèn! Hướng này... Để lại
cái đèn đầu giường là đủ.
"Hôm nay chúng tôi trực
tiếp cho mọi người một đoạn tấu nói*.”
* Tấu nói: một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói
vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm
thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt.
“Hả?”
“Giỡn mọi người chơi thôi, chúng
tôi hôm nay vẫn trực tiếp chơi game."
—— Không! Chúng tôi muốn nghe
tấu nói.
—— Ai còn lạ gì xem hai người
chơi game!
—— Chủ bá giải trí thì phải ra
dáng chủ bá giải trí chứ!
Lăng Mông lại tự đào hố cho
mình.
“Vậy mọi người nói đi, trực tiếp
cái gì? Trừ tấu nói ra nha, tôi thật sự không biết tấu nói.”
“Ba ba cậu cũng quá không có lập
trường." Đan Trúc cười nhạo cậu.
—— Vẫn là cha nuôi chúng ta có
lập trường hơn.
—— Ba ba đây là cưng chiều
chúng con, cha nuôi đừng nói vậy.
—— Trực tiếp chơi đoán số, ai thắng
cường hôn đối phương.
—— Cái này được đó, mãnh liệt
+1
—— Chơi đoán số chơi đoán số!
Lăng Mông nghĩ thầm, đúng là ngây
thơ quá, Mang thần của mấy người lúc muốn cường hôn căn bản không cần chơi đoán
số.
"Đừng trách tôi không nhắc
nhở mọi người nha, hôm nay đại quản phòng ở ngay tại hiện trường."
Quản lý phòng Mangosteen: Hôm
nay đại quản phòng nhà có hỷ sự, mọi người cứ nói thỏa thích.
—— Đại quản phòng hôm nay hai
thước tám!
—— Chúc mừng đại quản phòng! Chúc
mừng đại quản phòng!
—— Đại quản phòng muốn làm phản!
Chủ bá giận thành một con cá nóc!
“Mọi người rất muốn phòng trực
tiếp của tôi bị đóng cửa phải không?” Lăng Mông nổi giận nói.
—— Không sao hết! Bị đóng cửa thì
vẫn còn có phòng trực tiếp của đại quản phòng để dùng.
—— Tôi có cả đống phòng trực
tiếp, không sợ đóng cửa!
“Hay là như vậy đi, "
Lăng Mông nghĩ ra một ý, “Để tôi lên weibo rút một fan, người được rút trúng có
thể nói một yêu cầu, chỉ cần không quá đáng tôi đều thỏa mãn, xem như tôi cảm
ơn mọi người đã quan tâm trong lúc tôi sinh bệnh.”
—— Được được được, rút tôi!
Tôi cam đoan không đề cập tới yêu cầu quá ♂ đáng!
—— Vận khí cả đời cược hết vào
đây!
“Anh có thể đoạt không?” Đan
Trúc ở một bên hỏi.
“Anh là fan sao?”
"Đương nhiên."
"Vậy cũng không được."
—— Mông Mông lãnh khốc.
—— Mông Mông vô tình.
—— Mang thần đắng lòng.
—— Mông Mông fan trai được an ủi.
“Rút fan bình luận thứ sáu đi
ha, chuẩn bị xong chưa? Tôi phát rồi đó.”
@Lemon: Rút
——@ Răng khểnh của Mông Mông:
6
——@ Ngốc mao của Mông Mông: 6
——@ Gò má của Mông Mông: 666
——@ Lông mi của Mông Mông: 6
——@ Ruột thừa của Mông Mông: 66666
——@ Lúm đồng tiền của Mông
Mông: 66
...
Lăng Mông: ...
“Mọi người đổi tên thành cái
gì vậy hả? Ai là răng khểnh ngốc mao của tôi chứ... Còn cái gì mà ruột thừa của
Mông Mông, cậu đã không còn tồn tại rồi có được không?!”
——(Ruột thừa của Mông Mông) Oa
oa oa đừng như vậy tui là một miếng thịt từ trên người cậu rớt xuống mà!
——(Lúm đồng tiền của Mông Mông)
A a a là tôi cướp được sao? ? !
——(Lúm đồng tiền của Mông Mông)
Quả nhiên lúm đồng tiền có vận may mà! ! !
—— Hâm mộ ghen tị căm hận.
—— Người thích uống rượu vận
khí thường không tệ.
—— Đội bạn chú ý, nhất thiết
không được đề cập tới yêu cầu quá ♂ đáng nha!
“Được rồi, Lúm đồng tiền của
Mông Mông cậu có thể nêu yêu cầu, nhưng phải chú ý không được quá đáng."
——(Lúm đồng tiền của Mông Mông)
Tôi tôi tôi, tôi quá kích động, để tôi nghĩ nghĩ đã!
—— Còn nghĩ cái gì nữa, chơi
đoán số đi!
—— Nhảy qua chơi đoán số trực
tiếp cường hôn cũng được!
"Hôn là không được rồi, trực
tiếp bác bỏ."
“Đúng.”
“Mọi người xem đi Mang thần
cũng nói như vậy!"
“Loại chuyện này chúng tôi không
trực tiếp."
Lăng Mông tức giận đấm vào ngực
anh.
—— Chủ bá thanh lưu lấy nắm
tay nhỏ đấm ngực chủ bá sắc tình rồi!
—— Không được xem cường hôn
xem đấm ngực cũng thỏa mãn như nhau.
——( Nắm tay nhỏ của Mông Mông)
ID đã chỉnh [ cười tủm tỉm ]
“Bạn học lúm đồng tiền nghĩ
xong chưa?”
——(Lúm đồng tiền của Mông Mông)
Nghĩ xong rồi! Hôm nay Hảo Tỉnh Suuygo* phát một bức tranh đồng nhân, muốn Mang
thần và Mông Mông dựa theo tư thế trên hình trực tiếp, còn phải đọc lời thoại
trên đó!
*Hảo tỉnh: Một phần mềm chỉnh ảnh, vẽ sketch... (Haosheng), Hảo Tỉnh
Suuygo là tên một bạn fan của chị Dịch, và tấm hình đó đây, có thật luôn.
——Hhhh tui thấy tấm hình đó rồi!
—— Yêu cầu này 6666*
*666: Đọc là [liu liu liu] đồng âm với 溜溜溜
(pinyin: liùliùliù) là Yo yo yo. Nghĩa là khen “Bạn
làm tốt lắm”, “bạn tuyệt lắm” ...
“Hình gì? Còn có tư thế? Để
tui coi đã.”
Lăng Mông click mở weibo
chuyên trang của cậu, nhìn thấy cái tranh đồng nhân bản thân được Đan Trúc ôm
trong lòng chơi game, người vẽ còn sợ người khác không biết đó là cậu, còn viết
thêm chữ LEMON thật to lên áo.
——(Lúm đồng tiền của Mông Mông)
Có phải vẽ rất giỏi không!
“Giỏi chỗ nào?” Lăng Mông vẻ mặt
khinh bỉ, "Tôi thích tranh phong cách tả thực, loại này vừa nhìn là thấy hư
cấu."
—— Cậu COS cái là thành tả thực!
"Không, yêu cầu này rất
quá đáng, tôi muốn đổi cái khác.”
—— Phản đối Mông Mông bỏ phiếu
bác bỏ!
—— Chúng tôi yêu cầu Mang thần
tỏ thái độ.
"Tôi cảm thấy không tệ.”
"Anh..."
“Vẫn hơn chơi đoán số đúng
không?”
Lăng Mông nhụt chí: "Được
rồi... Anh qua đây hay tôi qua đó?”
Đan Trúc nhích nhích ra sau, vỗ
vỗ đùi.
—— Oa oa oa oa oa oa
—— Ôi ôi ôi ôi ôi ôi
—— Ngao ngao ngao ngao ngao ngao
Lăng Mông thập phần không tình
nguyện dịch qua, yếu ớt ngồi trên đùi Đan Trúc.
"Yên tâm ngồi đi, em cũng
đâu có nặng.” Đan Trúc vòng tay qua ôm thắt lưng cậu.
“Nè! Tay đâu phải để đó!”
“Trên tranh vẽ như vậy mà,” Đan
Trúc đặt biệt chỉ chỉ, “Em xem đi, không phải vẽ rất rõ đây sao?”
“Không có ôm ở thấp như
anh!!!”
"Không có sao?"
—— Cuối cùng là để ở đâu? Căn!
Bản! Nhìn! Không! Tới!
—— Tại sao bàn trong tiệm Net
không phải làm bằng kính? Giận quá!
—— Chỉ đành vừa xem vừa tưởng
tượng.
Lăng Mông hết cách chỉ đành bộc
phát đại sát khí: “Anh đụng trúng vết mổ rồi!”
Cậu vừa nói vậy Đan Trúc quả
nhiên thành thật, nhẹ nhàng ôm cậu bất động.
"Được chưa?” Lăng Mông cứng
rắn nói, “Phải ngồi bao lâu đây?”
——(Lúm đồng tiền của Mông Mông)
Còn phải đọc lời thoại!
"Còn có lời thoại nữa?”
Lăng Mông nheo mắt nhìn kỹ lại:
“Chanh ba của chúng ta... Chơi game thật là lợi hại... Ừm, để trong ngoặc, cái
quỷ gì đây?"
Cậu lại đọc tiếp: "Mông
Mông thật là lợi hại nha..."
"Câu này là của anh.” Đan
Trúc xen mồm.
"... Là của anh anh không
đọc! Tôi đọc xong mới nói!”
“Làm lại. Mông Mông thật là lợi
hại nha.”
“Im... miệng, anh tại... sao,
lại ra, ra, ở đây...”
Lăng Mông đọc hết nổi: “Cái lời
thoại tà ác gì đây, lời thoại này cũng quá tà ác rồi đó? Lời thoại tà ác này rốt
cuộc ai nghĩ ra vậy? Tôi mà lại nói loại lời thoại tà ác này sao?”
Cậu nói bốn lần ‘lời thoại tà
ác’, trên hình ảnh trực tiếp có thể thấy Mang thần giấu đầu vào sau lưng cậu, bả
vai không kiềm được run run.
"Người ta nói chính là ‘từ
trong phòng đi ra ngoài’ mà, em đang nghĩ gì thế?” Đan Trúc cười nói.
"... Tôi chính là đang
nghĩ tới phòng! ! !”
——23333333333
——66666666666666
——555555555555555555
Lăng Mông thở phì phì trở về
chỗ của mình.
“Tôi thật không nên cho đám ô
hợp mấy người cơ hội đề xuất yêu cầu.
“Còn bức tranh tôi hô hoán này
nữa, sao mấy người vẽ toàn cái gì đâu không, không nên vẽ mấy thứ không có ý
nghĩa gì như vậy, không thấy lãng phí tài hoa sao? !"
—— Mông Mông không vui hả?! Tiếc
ghê, tôi còn đang tính đề cử tranh Sò nướng đường cát muối tiêu* nè.
*Nguyên cái này là tên của bạn vẽ tranh. Cũng có thật
Lăng Mông do dự một chút:
"Cái đó là gì thế? Nghe có vẻ ăn ngon.”
—— Đặc biệt đặc biệt ăn ngon!
Tôi lên weibo tag cậu coi nha!
Một phút đồng hồ sau, Lăng
Mông mở hình ra, trong hình là Đan Trúc từ phía sau lưng ép mình quỳ áp vào tường,
hai chân còn mạnh mẽ chen giữa hai chân mình.
Trang kế tiếp còn rất tri kỷ giải
thích.
STEP 1: Tự nhiên tách ra hai
chân;
STEP2: Cam đoan kiểu gì cũng
thoát không được.
*Tranh đây
Lăng Mông tức giận tắt luôn
trang web: “Off!”
Cuối cùng cũng đã trở lại 😅
ReplyDeleteMới vào đọc chương liền được phát "cẩu lương" để gặm, lúc rày đi đâu cũng toàn "cẩu lương" cuối năm thế này thiệt làm nhụt trí FA mà😅. Chanh ba vẫn cute như vậy kkk.
Cảm tạ nàng Windy đã dịch 😁
Hic tớ lặn cả tháng luôn rồi, chắc qua Tết mới cập nhật tiếp được quá. Có lỗi với mọi người ghê ahuhu
Delete