Chương 50
Căn tin hai Yên Đại tuy đạt số
phiếu bình chọn cao về khoản ‘khu ăn uống khó nuốt nhất làng đại học’, nhưng bệnh
viện trực thuộc Yên Đại lại là bệnh viện uy tín danh vang lẫy lừng của Hồ Sóc,
sinh viên của trường nếu chữa bệnh tại đây, có thể giảm miễn phần lớn phí tổn.
Cho nên thường xuyên có người
lấy hai chuyện này ra trêu ghẹo sinh viên Yên Đại —— ăn thức ăn tệ nhất, hưởng
trị liệu xịn nhất.
Lăng Mông trẻ tuổi, thân thể
khôi phục rất mau, sau khi bạn học cả lớp thay phiên vào thăm một lượt, nhận được
giấy chấp thuận xuất viện của bác sĩ.
Nằm viện mấy ngày khiến Lăng
Mông nghẹn muốn hỏng, vừa trở lại phòng ngủ liền bắt đầu chơi game, lúc Đan
Trúc đưa cơm trưa cho cậu cậu đang chơi, đưa cơm chiều vẫn đang chơi, chẳng có
chút tự giác nào của người vừa khỏi bệnh.
"Đừng chơi nữa, nghỉ ngơi
một chút." Đan Trúc dùng thủ đoạn cương quyết kéo cậu khỏi cái máy tính.
Cũng may có thức ăn trấn an.
"Tối nay ăn cái gì, bánh
canh hả? Tốt quá, tôi thích ăn nhất là bánh canh đó.”
“Phỏng đó, để nguội nguội hãy
ăn.” Đan Trúc bắt lấy cái tay đang vươn ra cầm muỗng, kéo vào lòng chậm rãi xoa
lưng bàn tay.
“Chừng nào tôi mới ăn bánh chưng
thịt được đây?... Anh đang làm gì thế?”
"Chờ thêm chút đi, mấy
ngày gần đây cậu nên cố hết sức ăn thanh đạm... Giúp cậu xoa bóp tay, đánh lâu
như vậy, bộ cậu muốn bị viêm gân giống tôi sao?”
Tay Lăng Mông thật đúng là có
hơi nhức, bị Đan Trúc ấn một cái, vừa đau vừa dễ chịu.
"Thoải mái thoải mái thoải
mái... Ngao ngao ngao...” Cậu la bài bãi.
"Nhỏ giọng chút, để phòng
kế bên nghe được lại nghĩ cậu đang làm gì đó.”
Lăng Mông ngửi được mùi khói
xe, mặt đỏ lên.
"Đúng rồi, anh đem hết mấy
cái mũ trong ngăn kéo đi đi, mất công tôi lại bị phạt chạy bền.”
Lăng Mông đẩy anh ra xa một
chút.
Trên bàn là huy chương giải quán
quân chạy đường trường của Lăng Mông, Đan Trúc cầm trong tay ngắm nghía.
“Tôi trước đây đã muốn hỏi, vì
sao cậu lại chạy tốt vậy?”
"Đơn giản lắm, lúc anh chạy
đến thời điểm kiên trì không nổi nữa, chỉ cần kiên trì thêm một chút, sau đó sẽ
rất nhẹ nhàng."
“Cậu có biết lúc cậu chạy nước
rút tôi nghĩ gì không?"
"Nghĩ cái gì?"
Đan Trúc xoay người nhìn chăm
chú vào cậu, “Nếu tôi có một thân sức lực, tôi sẽ cho cậu một thân sức lực; nếu
tôi có thể tiêu hao mười thân sức lực, tôi sẽ đem mười thân sức lực đó cho cậu.
Dù cho cậu xong tôi có phải tê liệt, thì một khắc đó cũng rất đáng."
Trái tim Lăng Mông bang bang đập
mạnh, đây là phản ứng chỉ khi cậu nói chuyện với nữ sinh mới có, cậu nghĩ thầm,
lẽ nào Đan Trúc đi phẫu thuật chuyển giới rồi?
Cậu vội hi ha đổi đề tài câu
chuyện.
“Ai tui còn chưa có được (ký hợp đồng với
Douyo?!) dài hạn đâu, cũng giống như anh
chơi trò chơi giỏi như vậy, tôi cũng hâm mộ lắm.”
“Cậu có biết vì sao tôi chơi
game giỏi không?”
Lăng Mông ngây người: “Là thiên
phú?"
"Bởi vì có người đã nói với
tôi, mọi việc đều phải nghiêm túc đối đãi.”
“A, người đó nói đúng quá ha.”
Đan Trúc nhìn chằm chằm cậu,
“Cậu thật sự không có chút ấn tượng nào sao?”
"Cái gì?" Lăng Mông chẳng
hiểu ra sao.
"Không có gì."
Lăng Mông nhìn Đan Trúc thu
gom mấy cái mũ nằm rải rác khắp nơi, nhớ tới lời Đan Trúc từng nói vào lần đầu
tiên tới phòng ngủ của cậu.
“Nói thật đi, anh có này kia với
fan không?”
Đan Trúc ý vị thâm trường liếc
mắt nhìn cậu một cái: "Này thì phải xem cậu có phải là fan của tôi không.”
Lăng Mông phản ứng lại, ý thức
được người này lại đang lái xe.
“Khỉ, anh lại gi...”
"Giả gay bán hủ đúng
không? Tôi nói giúp cậu,” Đan Trúc cướp lời, “Bốn chữ này sắp bị cậu dùng thành
thành ngữ luôn rồi."
"Chẳng lẽ không đúng
sao?" Lăng Mông lầm bầm.
“Cậu muốn tôi chứng minh thế
nào đây?"
Lăng Mông không đuổi kịp tư
duy của anh ta, "Chứng minh cái gì?"
Đan Trúc tiến gần, dùng miệng
mình áp lên miệng cậu.
Lăng Mông choáng váng, không
nhúc nhích tùy ý Đan Trúc hôn.
Cứ như vậy tinh tế hôn môi một
lát, Đan Trúc mới buông môi đối phương, lui về tại chỗ.
“Anh không có giả.”
PS: Đổi xưng hô nha
No comments:
Post a Comment