Chương 49
@Mangosteen: @Lemon tối hôm
qua đột phát viêm ruột thừa cấp tính, được đưa tới bệnh viện trực thuộc trường
để giải phẫu, hiện tại đã không sao rồi. Cậu ấy nhờ tôi báo bình an tới fan, thực
xin lỗi hại mọi người lo lắng.
——@FanA:
Mông Mông không có việc gì là tốt rồi!
——@FanB:
Mông Mông đáng thương, chúc cậu phẫu thuật xong sớm khỏe lên!
——@FanC:
Nhớ chăm sóc đàng hoàng cho Mông Mông nhà tui nha.
——@FanD:
Nếu Mông Mông đã không có việc gì, không ngại giải thích một chút nguyên nhân
anh xuất hiện tại đó chứ? Bingsu xoài tiểu ca [ cười tủm tỉm ]
——@FanE:
Anh có biết là em và khuê mật cãi nhau, cũng chỉ vì em thuộc đảng xoài mà cô ấy
theo đảng táo, giờ anh lại nói cho em xoài táo là một nhà? [ cười tủm tỉm ]
——@FanF:
Em luôn tưởng tượng Mang thần là người mập mạp có thanh âm dễ nghe, nếu không
phải vậy thì vì sao không camera trực tiếp. Vì sự không thành thật của anh, bản
thân em một thanh khống fan (fan cuồng âm thanh) phải từ bỏ bầy đàn. Từ hôm nay trở đi em chính là nhan
khống fan (fan mê trai đệp) của anh. [ cười tủm tỉm ]
——@FanG:
Tôi mặc kệ, tôi phải xem Mangosteen và Apple đấu 1V1, không cho xem tôi quậy à.
...
Lăng
Mông nằm trên giường bệnh cầm di động của Đan Trúc lướt weibo, vì di động của cậu
còn ở phòng ngủ. Người bình luận tất cả đều là người quan tâm cậu, nhưng mà cậu
lại vui không nổi.
"Vì
cái gì ai cũng gọi tui Mông Mông?"
“Có
thể là lúc cấp bách tôi gọi cậu Mông Mông, bị bọn họ nghe được chăng."
“Hình
tượng Chanh ba tui kinh doanh suốt một năm tiêu rồi!” Lăng Mông vô cùng đau đớn.
"Tôi
cũng đâu muốn về sau không thể đúng lý hợp tình mà gọi cậu bảo bối nhi chứ.” Đan
Trúc đang cầm cái bánh chưng ăn say sưa.
Lăng
Mông nhìn anh chòng chọc: “Anh đang ăn gì đó?”
“Bánh
chưng, thịt.”
"..."
Lăng Mông: "Tui..."
“Cậu
không được ăn.” Đan Trúc trảm đinh chặt sắt ngắt lời cậu, “Đừng nói lúc này bác
sĩ không cho cậu ăn gì, cho dù có thể ăn, cũng không được ăn loại thức ăn đầy mỡ
lại không tốt cho tiêu hóa này.”
“Anh
lấy bánh chưng thịt ở đâu ra thế?”
“Lúc trực
tiếp cậu nói muốn ăn bánh chưng thịt, tôi ra siêu thị mua, ai ngờ cậu lại vào bệnh
viện." Đan Trúc đúng lý hợp tình vừa ăn vừa nói, "Phòng ngủ không có
tủ lạnh, không ăn sẽ hư.”
“Nhưng
sao anh phải ăn trước mặt tui chứ?” Lăng Mông giận.
"Bởi
vì tôi phải ở đây để săn sóc cậu mà.” Đan Trúc không chút ngượng ngùng.
Lăng
Mông siêu cấp bực.
“Tôi
phải cố lắm mới ăn hết đó, tôi thích bánh chưng ngọt hơn.”
“Đúng
là thiệt thòi cho anh quá ha.” Lăng Mông nghiến răng nghiến lợi nói.
Đan
Trúc ăn xong bánh chưng phủi phủi tay, sờ sờ đầu Lăng Mông: "Ngoan, ngày
mai mua cháo cho cậu.”
Lăng
Mông vừa không thể ăn cái gì cũng không thể chơi game, bày ra một bộ ‘đời chẳng
còn gì vui’.
“Chán
à? Hay là cậu trực tiếp đi?" Đan Trúc đề nghị.
"Ở đây?"
Rất
nhiều bạn bè trên mạng vì lo lắng cho Chanh ba nên treo máy trong phòng trực tiếp
từ hôm qua đến giờ, đợi một ngày một đêm, cư nhiên thật sự đợi được.
——
Mông Mông! Cậu thế nào rồi Mông Mông!
——
Mông Mông cậu ốm đi rồi Mông Mông!
—— Hu
u u đau lòng quá đi, Mông Mông cậu có khỏe không?
——
Mông Mông mặc quần áo bệnh nhân càng khiến người ta thêm thương yêu mà.
Lăng
Mông không biết nói gì: "Tuy tôi một ngày không ăn gì, nhưng đâu đến mức gầy
nhanh vậy đâu?”
"Còn
nữa, ai cho mấy người gọi tôi là Mông Mông!"
—— Mới
phẫu thuật xong phải giữ cho tâm trạng luôn thoải mái nha Mông Mông.
——
Mông Mông không thích nghe chúng tôi sẽ không gọi được không Mông Mông?
—— Đừng
có kêu Mông Mông nữa Mông Mông nhà tôi giận lên là siêu hung!
Lăng
Mông bị mọi người cứ Mông Mông tới lui gọi tới mức cậu chẳng còn cách nào, đành
phải thôi miên bản thân mình suy yếu hoa mắt cái gì cũng không thấy.
"Tối hôm qua dọa mọi người
một trận hả? Cũng may viêm ruột thừa là tiểu phẫu thôi, mấy ngày nữa là có thể
xuất viện."
—— Mông Mông bảo trọng thân thể
nha!
—— Phải
nghỉ ngơi nhiều! Trực tiếp và vân vân không cần vội!
—— Cầm
thức ăn mèo đi mua mấy món ăn dinh dưỡng, phải bồi bổ lại!
Dưới
sự dẫn dắt của một người, toàn phòng trực tiếp đều xoát lễ vật, Lăng Mông căn bản
đọc không hết, đành phải cảm ơn chung một lần.
"Cám
ơn đồ hộp mèo bạc hà mèo giá leo mèo và thức ăn mèo của mọi người, bao nhiêu
đây là đủ rồi, xoát thêm nữa là biến thành chủ bá vô lương khai đao lừa tiền đó."
—— Cái
giá cho cú lừa này cũng quá cao!
—— Lúc
trực tiếp lo nói chuyện phiếm lừa tiền cậu cũng làm mà còn để ý chuyện nhỏ
này?!
【 Diễn đàn bá báo 】Người dùng Guava tặng
đình viện mèo cho chủ bá Lemon, kèm lời nhắn: Sớm ngày bình phục.
Lăng Mông: ...
"Cám
ơn đình viện mèo của Guava, không cần tiêu pha!”
“Cứ để
cậu ta xoát đi, xoát xong tôi cũng đạp xuống.”
—— Âm thanh nền? ? ?
—— Là tôi nghe nhầm hay thực sự
có âm thanh nền?
—— Vị bạn học tạo âm nền kia,
bộ thực cho rằng mấy chục vạn người ở đây nghe không ra thanh âm của anh phải
không?
—— Có bản lĩnh thì lộ mặt, có
bản lĩnh thì cùng lên sóng đi!
Đan
Trúc ngồi vào bên giường, chen chúc cùng Lăng Mông, hai người đồng thời xuất hiện
trên hình ảnh trực tiếp.
“Anh
đến thật à...” Lăng Mông không nghĩ Đan Trúc thực sự lộ mặt trực tiếp, lại còn là
tại phòng trực tiếp của cậu.
Đan
Trúc thần sắc tự nhiên: "Cảm ơn Guava tặng đình viện mèo cho Mông Mông nhà
tôi, chờ Mông Mông hết bệnh rồi tìm lúc nào tôi với cậu 1V1."
Từ một
khắc khi Đan Trúc xuất hiện trước ống kính, tần suất xuất hiện của từ ‘đẹp trai’
cao đến mức Lăng Mông cơ hồ sắp không nhận ra cái chữ này, dù anh mặc thường phục
đơn giản nhất, cũng không chỉnh đốn tỉ mỉ, lúc thượng đế sáng tạo Đan Trúc thật
rất bất công.
“Một
làn sóng fan gái còn ba mươi giây để đến hiện trường." Lăng Mông cảm khái.
—— Đừng
khóc, Mông Mông cậu cũng có rất nhiều fan mẹ mà!
—— ( Yêu
cuộc đời yêu Chanh Chanh ) đừng quên cậu còn có tôi fan mẹ chướng vĩnh không trèo
tường!
——
Mang thần đẹp trai như vậy! Sao trực tiếp chưa bao giờ mở camera!
—— Phải
đó! Còn tinh thần phân liệt gạt tụi em! Xấu xa!
"Không
phải cố ý muốn gạt đâu,” Đan Trúc giải thích, "Nhiều người biết ở trong
trường rất dễ bị nhận ra, không tiện.”
"Tôi chính là ở trường
nghe anh ta nói một câu là nhận ra ngay đó!” Lăng Mông đắc ý.
“Ừm, biết
Mông Mông coi trọng tôi nhất mà."
Lăng Mông: ...
Tiện
nghi này chiếm được cũng quá thuận tiện tự nhiên!
—— Thì ra Mang thần và Mông
Mông là bạn học à?
“Anh ta là học trưởng.
“Đã nói với mọi người là đừng có
bị biểu tượng của người này lừa, anh ta căn bản không phải xoài gì đó đâu.
"Cũng không phải táo luôn.
"Nếu
không phải tôi tố giác anh ta, giờ chắc kiwi cũng có quá.
"...
Kiwi không phải tôi sinh! Đầu mấy người đen quá vậy!”
——5555555555
——5555555555555
——555555555555555555
—— Tui
tới chậm! Tại sao ai cũng khóc? Lẽ nào là Mông Mông? ? ? Đừng mà!!!
"Miệng
khô sao?" Đan Trúc lo lắng Lăng Mông nói nữa cổ họng không thoải mái.
"Có
thể uống nước chưa?”
Đan
Trúc nhìn giờ: "Nhẫn nại thêm chút nữa."
Vừa vặn
ly nước nằm gần đó, anh thuận tay cầm lấy, dùng bông vải dấp chút nước chậm lên
môi Lăng Mông.
“Nhuận
môi trước đi.”
Phòng trực tiếp đảng xoài và đảng
táo đạt tới đoàn kết trước nay chưa từng có.
——yo~~~~~~~~~~
—— Chủ bá tình dục, giả gay
bán hủ!
——
Chúng tôi xoát thức ăn mèo cho hai người, hai người lại cho chúng tôi ăn đồ ăn cho
chó*!
*Bên Trung người độc
thân thì gọi là cẩu/chó độc thân, mấy đôi tình lữ diễn ân ái thì gọi là ‘đồ ăn
cho chó’ aka ‘cẩu lương’. Cho cẩu (độc thân) ăn cẩu lương nghĩa là hành động cứ
ân ái trước mặt thiên hạ.
“Đó
là mọi người không thấy cảnh anh ta ở bên cạnh tôi ăn bánh chưng chọc thèm tôi
lúc nãy, giận thật chứ, rõ ràng cái bánh chưng đó là mua cho tôi."
—— À, biết Mang thần mua bánh
chưng cho cậu rồi.
—— Biết
cậu diễn ân ái trá hình rồi.
—— Bánh
chưng cho chó thôi chứ gì? Tôi ăn.
—— Bánh
chưng cho chó tính là bánh chưng ngọt hay bánh chưng mặn đây?
—— Nếu
là đồ ăn cho chó vị chanh, tui nghĩ phải là bánh chưng chua.
Lăng
Mông cáo trạng không thành, ngược lại bị xuyên tạc thành diễn ân ái, thiếu chút
nữa lại giận thành một con cá nóc.
"Tôi
mệt! Off đây!”
—— Nhanh
off đi, nghỉ ngơi sớm một chút! Dưỡng tốt thân thể!
—— Chờ hết bệnh rồi lại trực
tiếp, Mông Mông chúng tôi chờ cậu!
——
Mang thần đại đại nhất định phải chiếu cố tốt Mông Mông nhà ngài nha!
"Yên
tâm đi, tối nay tôi ngủ lại đây bồi Mông Mông."
—— Trước
khi đi cũng không quên phát miếng đồ ăn cho chó hà!
“Anh không
về phòng ngủ à?” Lăng Mông tắt trực tiếp rồi hỏi, “Tối qua anh canh đêm, cũng
chưa nghỉ ngơi cho đàng hoàng."
"Tôi
ở lại đây cũng ngủ ngon được mà, " Đan Trúc giúp cậu chỉnh lại giường,
“Tôi không bị lạ giường.”
“Trên
cái giường đó của anh ngay cả chăn cũng không có." Đan Trúc đáng thương
đêm qua chỉ đắp cái áo khoác ngoài.
"Tôi không lạnh."
“Vậy
anh qua đây ngủ,” Lăng Mông hướng bên cạnh vỗ vỗ, “Tôi ốm, không chiếm chỗ
đâu.”
Dù Lăng
Mông có gầy hơn nữa, giường bệnh trong bệnh viện cũng là giường đơn, hai người
chen chúc trên một cái giường, ở giữa cơ hồ không có khe hở.
Giấu
dưới mùi thuốc, Đan Trúc ngửi được trên người Lăng Mông một cỗ hương chanh vô
cùng khoan khoái nhẹ nhàng.
“Cậu
nghe mùi như trái chanh ấy."
"Chắc
là do tôi dùng dầu gội và sữa tắm đều là vị chanh rồi.”
Đan
Trúc áp sát vào ngửi ngửi.
"Thơm."
Lăng
Mông cũng làm ra vẻ hít hít mũi.
“Anh
cũng dễ ngửi lạ lùng luôn.”
“Vậy
sao?”
"Một cỗ mùi bánh chưng thịt.”
Lăng Mông cố ý nói.
Đan Trúc cười ôm ôm cậu vào
lòng, “Chờ cậu hết bệnh rồi, mua cho cậu một đống, cho cậu ăn ngán luôn.”
Giỡn gì vậy chứ, Lăng Mông trước
khi ngủ mơ mơ màng màng nghĩ, ba ba có thể ăn cả tấn!
No comments:
Post a Comment