Chương 47
——@FanA: Sofa!
——@FanA: ? ? ?
——@FanA: Nước có hơi sâu ha,
sofa này tui không ngồi đâu.
——@FanB: Mang thần đây là... Đang
bày tỏ?
——@FanC: Tôi cảm thấy hẳn là
đang trích đăng lời hay ý đẹp.
——@FanD: Phía sau có phải thiếu
cái chữ ký —— Lục Kỳ*?
*Lục Kỳ là một tác gia bên Trung
——@FanE: Mang thần của tôi lại
trích đăng canh gà tình yêu trên weibo? Này sai quá sai.
——@FanF: Tưởng fo (viết tắt follow) sai người suýt tí ấn tắt trang rồi.
——@FanG: Mặc dù là canh gà
nhưng vẫn cảm động một cách khó hiểu. Tôi theo trước tỏ lòng kính trọng.
——@FanH: Gõ bảng, moi ra được trọng
điểm chưa? Cậu ấy, đặc biệt nha —— Cậu ấy.
——@FanL: Cho nên bên dưới hẳn nên
@Lemon?
——@FanJ: @Lemon
——@FanK: @Lemon
...
——@FanZ: Đừng ồn nữa được
không? Tôi cảm thấy Mang thần chắc chắn bị đạo hào. Có hội fan cương thi chuyên
đi đạo tài khoản weibo, tài khoản bị đạo sau đó hay đăng mấy bài canh gà ngăn
ngắn để lôi cuốn quảng cáo, nếu có thể thì hãy liên hệ bản nhân Mang thần bảo
anh ấy tìm lại mật mã đi! @Lemon
Đến trưa Lăng Mông bị réo gọi
liên tục trên mạng mới biết tin, nhìn đi nhìn lại weibo Đan Trúc mấy lần, di động
cũng lật tới lật lui coi coi, vẫn không hiểu anh ta có ý gì.
Lăng Mông: Tài khoản weibo của
anh bị đạo à?
Đan Trúc chậm chạp không trả lời,
Lăng Mông nghĩ, lẽ nào di động bị trộm, nên trộm luôn cả tài khoản weibo?
Chờ Đan Trúc nhắn qua Lăng Mông
đã ngủ trưa xong.
Đan Trúc: Không có.
Đan Trúc: Cùng bạn ra ngoài
chơi, giờ mới nhìn thấy tin.
Lăng Mông nổi giận, bạn bè gì
vậy chứ, chơi chuyên tâm như vậy, di động cũng không ngó ngàng, chẳng lẽ trên
thế giới còn có thứ gì chơi vui hơn di động sao?
Lăng Mông: À, anh đột nhiên
trích đăng cái đoạn canh gà, làm tui sợ hết cả hồn.
Đan Trúc: Không phải trích
đăng.
Lăng Mông: ?
Đan Trúc: Cảm xúc bộc phát.
Lăng Mông: Không phải anh đang
yêu đương thật đó chứ?
Đan Trúc: Ừ.
“Ừ”? Cậu hỏi là câu hỏi chọn lựa
mà, trả lời “Ừ” là có ý gì?
Ừ, không phải thật.
Ừ, đang yêu đương thật.
Lăng Mông cân nhắc, khả năng
là cái sau lớn hơn.
Cho nên cái tên Đan Trúc kia
thật sự đang yêu đương rồi, đối tượng hẳn là người cùng anh ta ra ngoài chơi,
chơi đến nỗi người ngày thường trả lời tin cậu trong tích tắc giờ đây cả di động
cũng không xem.
Về sau cũng không còn Mang hội
take away, Đan Trúc sẽ chỉ đưa bữa sáng cho ai đó thôi.
Cũng sẽ không cùng nhau chạy bộ
buổi sáng, dù sao đại hội thể dục thể thao cũng đã xong.
Cũng sẽ không cùng nhau mở hắc,
trong lúc trực tiếp giả gay bán hủ nữa.
Lăng Mông lại mở weibo của Đan
Trúc ra trái xem phải xem, trong lòng có chút oán độc, một người biết phát sáng
à, người gì vậy chứ, trọc đầu chắc?
Đám bạn cùng phòng lục tục thu
dọn đồ đạc về nhà, ngày mai là Tết đoan ngọ, bạn cùng phòng Lăng Mông đều là người
địa phương, người nào cũng hứa hẹn lúc trở lại sẽ mang đồ ăn ngon cho Lăng Mông.
Chưa tới vài canh giờ, phòng ký túc chỉ còn lại mỗi mình Lăng Mông.
Lăng
Mông ăn Tết một mình thì nhớ nhà vô cùng, cậu vào nhóm wechat một nhà ba người gọi
cho mẹ cậu.
Mông
Mông: Mẹ! Tết bánh chưng vui vẻ! Muốn ăn bánh chưng nhân thịt. Bánh bên đây
toàn là nhân ngọt thôi!
Mẹ Mông
Mông: Con trai, con mau thành thật khai báo.
Mông
Mông: Dạ?
Mẹ Mông
Mông: Có phải con có bạn gái rồi không?
Mông Mông: Hả? ?
Mẹ Mông
Mông: Còn làm chuyện có lỗi với người ta?
Mông Mông: A? ? ?
Mẹ Mông
Mông: Kêu ba ba. gif
Mông Mông: ...
Mông Mông: Không phải! Mẹ! Mẹ nghe
con giải thích đi! !
Mẹ Mông
Mông: Ba ba không nghe. Gif
Mẹ Mông Mông: Ba ba không cần
giải thích. gif
Mông
Mông: Vì cái gì ngay cả mẹ cũng xoát gói biểu tình nữa??! Ba, ba coi mẹ kìa!!
Ba Mông
Mông: Con đã trưởng thành, ba ba thực vui mừng. gif
Mông Mông: Ba! ! !
No comments:
Post a Comment