Chương 46
Đan Trúc theo đúng lời mình
nói, mỗi sáng sớm sáu giờ đứng dưới lầu ký túc xá chờ Lăng Mông, hai người cùng
nhau chạy bộ, chạy xong cùng đi căn tin hai ăn điểm tâm, sau đó đều tự đi đi học
hoặc quay về ký túc xá.
Ngay cả bạn cùng phòng cũng trêu
chọc cậu hầu như mỗi ngày:
"Đi hẹn hò với Mang thần
làm hằng ngày?”
Lăng Mông: ←_←
"Hẹn hò với Mang thần làm
hằng ngày về rồi?”
Lăng Mông: →_→
Vào ngày đại hội thể dục thể
thao, Đan Trúc kiến thức được nhân khí của Lăng Mông trong hiện thực, chạy năm
ngàn mét nam là hạng mục nặng gần nhất trong đại hội, người có thể tham gia hạng
mục này thường nhận được đãi ngộ chúng tinh phủng nguyệt của bạn học cùng
ngành.
"Mông Mông đừng khẩn
trương, ca ca xoa bóp chân cho, thả lỏng thả lỏng." Đây là bạn học Hoắc
Trung Quốc cùng phòng của Lăng Mông.
“Trước khi đấu phải giữ cho cơ
bắp căng ra, thả lỏng còn chạy cái gì?"
"Mông Mông cố lên, cầm giải
nhất ba ba mời con ăn cơm.” Đây là bạn học Lưu Liên phòng kế bên bị lây ‘bệnh
ba ba’ của Lăng Mông.
“Lăn đi.”
"Lăng Mông, đây là
chocolate tớ mua cho cậu, nhất định phải cố lên nha!"
“Cám, cám ơn...”
Đây là bạn học Tào Mai hoa
khôi của khoa không thể lầm được.
Đan Trúc là người duy nhất
trong đội cổ động viên đến từ bên ngoài, cách một khoảng, nhìn Lăng Mông bị cả
trai lẫn gái vây vào giữa chiếu cố đủ kiểu, cảm giác mình không thể chen qua được
cái vòng đó.
Lăng Mông ngẫu nhiên từ khe hở
giữa đám người phát hiện Đan Trúc, hai người trao đổi một ánh mắt.
Lăng Mông cười phất phất tay với
anh.
Chút cảm giác lạc lõng mới đây
nháy mắt bị tươi cười xua tan, Đan Trúc giơ nắm tay, hướng cậu làm một thủ thế
‘cố lên’.
Gió lạnh phơ phất, mây che mặt
trời, nhờ ông trời chiếu cố, đây là thời tiết thích hợp cho chạy đường dài nhất.
Một tiếng súng vang, Lăng Mông
và một đám rời khỏi vạch xuất phát, nhóm người đang tụ lại một chỗ theo khoảng
cách gia tăng cũng dần tản ra, dần dần từ một đám biến thành một đường, Lăng
Mông lẫn trong nhóm cuối không nhanh không chậm mà chạy.
"Không nghĩ tới phải
không, cái thân Mông Mông nhỏ xíu vậy mà cũng có thể chạy đường dài.” Cùng
phòng Hoắc Trung Quốc trong quá trình trận đấu trò chuyện với Đan Trúc.
“Quả thực không nghĩ tới.”
“Hồi năm nhất, mọi người còn
chưa biết nhau, đại hội thể dục thể thao toàn là tự nguyện báo danh. Lúc Lăng
Mông chủ động báo danh hạng mục năm ngàn mét đã làm toàn thể bạn học trong hệ cảm
động sắp chết, nghĩ nó ôm tâm tình hy sinh bản thân cứu vớt đồng bọn mà đi cho
đủ số, anh đoán coi kết quả ra sao?”
"Thế nào?"
"Thằng nhóc đó đứng nhất!
Nhìn đoán không ra chứ gì, nhìn người không thể nhìn tướng mạo."
Tầm mắt Đan Trúc dừng trên thân
ảnh đơn bạc ở xa xa, dù phía trước đằng sau cậu đều là người, Đan Trúc vẫn có
thể chỉ cần liếc mắt một cái là tìm được cậu.
Khoảng cách giữa các tuyển thủ
càng ngày càng xa, người dẫn đầu cách người chạy cuối hơn phân nửa vòng, Đan
Trúc có chút lo lắng cho Lăng Mông, rất khó tin quán quân mùa trước theo lời Hoắc
Trung Quốc là sự thật.
Hoắc Trung Quốc ngược lại tràn
ngập tin tưởng, mỗi lần Lăng Mông chạy ngang đều hô lớn cố lên để cổ động cậu.
"Mông Mông! Nước!"
Quá nửa chặng đường, Hoắc Trung Quốc mượn cơ hội đưa cậu chai nước suối đã vặn
mở. Lăng Mông chân không ngừng nghỉ đón lấy, ngậm một hơi trong miệng, còn lại
vung vẩy tưới lên đầu, thuận tay ném đi, vừa lúc rơi vào trong tay Đan Trúc chạy
chậm theo ở biên đường đua.
"Mông Mông cố lên!"
Đan Trúc tiếp được cái chai, không để ý quần áo bị vẩy ướt, hướng về phía bóng
lưng của cậu hô to.
Đường băng một vòng bốn trăm
mét, năm ngàn mét phải chạy mười hai vòng rưỡi, đến nửa sau, một số nhỏ tuyển thủ
rõ ràng thể lực chống đỡ hết nổi, bao gồm cả bạn học ngay từ đầu đã chạy ở tuyến
đầu cũng dần tuột lại sau, mà Lăng Mông phát huy ổn định, ngược lại từ cuối lội
lên đoạn giữa.
Vòng thứ ba đếm ngược, Lăng
Mông bằng tốc độ mắt thường có thể thấy gia tốc, Hoắc Trung Quốc không kiềm được
hô to: "Mông Mông cố lên! Vượt qua thằng phía trước đi! Vượt qua nó!”
Lăng Mông vững vàng giẫm bước liên
tục tiến tới, vượt qua từng người từng người một dẫn trước mình, có người không
cam lòng còn muốn tăng tốc cạnh tranh một phen, nhưng thể lực cực hạn rất nhanh
bị Lăng Mông bỏ lại sau.
“Vòng cuối! Vòng cuối!” Đám
sinh viên đằng xa hét lên, tuyển thủ chạy đầu cách người chạy cuối hẳn một
vòng, mà Lăng Mông cũng thành công bước vào vòng cuối, tuyển thủ chạy trước cậu
chỉ có ba người.
"Cố lên cố lên cố lên!
Mông Mông cố lên! Vượt qua tên đó anh cho cậu xưng ba ba!”
Bên tai Đan Trúc tràn ngập tiếng
hô khích lệ, trong đó thanh âm sung sức của Hoắc Trung Quốc là vang xa nhất.
Có lẽ nhận được tín hiệu như vậy,
dưới chân Lăng Mông nhịp bước nhanh hơn, người chạy thứ ba cũng bại trận, nếu bảo
trì xu thế này, tệ nhất cũng có thể đạt huy chương đồng. Nhưng Lăng Mông hiển
nhiên chưa thấy đủ, vẫn đang phấn khởi tiến lên, lấy lực lượng dự trữ kinh người
vượt qua người thứ hai.
Đan Trúc bỗng nhiên thực kích
động, tim đập nhanh vô cùng, cho dù là lúc xem bạn học cùng khoa thi đấu anh
cũng chưa từng trải qua loại cảm thụ cùng chung tâm tình với tuyển thủ thế này,
giống như người đang chạy không phải Lăng Mông mà là chính anh.
Anh chạy đến điểm cuối, tại vạch
đích liều mạng hét lên tên Lăng Mông, dù bị chìm khuất trong một mảnh tiếng
khích lệ, anh vẫn hy vọng thanh âm mình truyền được đến tai Lăng Mông.
Lăng Mông bắt đầu chạy nước
rút, cậu còn cách người chạy đầu khoảnh mười mét, năm mét, ba mét, một mét...
"Mông Mông cố lên!"
Hiện tại, ngay chính Đan Trúc cũng không nghe được thanh âm của mình.
Vóc người Lăng Mông hoàn toàn
không cao lớn, nhưng lại giống như ẩn chứa lực lượng vô hạn, vào giờ khắc này hết
thảy đều bộc phát.
Tầng mây hé ra một khe hở, ánh
mặt trời nương theo đó rọi xuống, mặt đất dần ấm lên, ngoại trừ do ánh nắng còn
vì nhiệt tình trên sân vận động.
Lăng Mông đuổi theo người chạy
đầu, cậu này đã bảo trì vị trí nhất suốt hơn nửa trận đấu đương nhiên sẽ không
khoanh tay nhường lại giải quán quân một cách dễ dàng, hai người song song tiến
lên, tốc độ cơ hồ có thể so với thi chạy một trăm mét.
"Cố lên cố lên! Mông Mông
cố lên!" Đan Trúc la đến khàn cả giọng, đồng thời mừng rỡ nhìn Lăng Mông tốc
độ không chậm đi ngược lại càng thêm nhanh, mà tuyển thủ chạy song song với cậu
hiển nhiên không thể trường kỳ bảo trì tốc độ tiến tới điên cuồng như vậy, đành
trơ mắt nhìn mình dần chậm hơn nửa người, rồi một người... Rốt cục khi còn cách
vạch đích một đoạn ngắn thì vô duyên với giải quán quân.
Lăng Mông vững vàng chạy thứ
nhất, chênh lệch với người chạy thứ hai đến mười mét, không hề trì hoãn hướng về
vạch đích. Đan Trúc vào lúc cậu chạy qua vạch thì bắt đầu cùng cậu chạy song
song, đúng lúc ổn định đối phương vì tốc độ quá nhanh mà bước chân hơi lảo đảo,
giúp cậu giảm đi lực quán tính.
"Quá tuyệt vời! Cậu quá
tuyệt vời!" Đan Trúc hiếm thấy kích động, hận không thể đem người ôm lấy xoay
tròn tại chỗ 360 độ mới có thể biểu đạt tâm tình giờ phút này. Anh hiện tại thập
phần lý giải được hành động Lăng Mông hôn màn hình, nếu lúc này sân đấu chỉ có
hai người bọn họ, chắc anh cũng khống chế không được xúc động hôn một cái lên má
lúm đồng tiền phiếm hồng của đối phương.
Lăng Mông thở rất gấp, cả người
tản ra nhiệt khí tuổi thanh xuân sau khi vận động, Đan Trúc đỡ cánh tay cậu, chậm
rãi cùng Lăng Mông đi trên đường đua.
"Mông Mông cậu ngầu chết!”
Một thân hình bự chảng nhào lên từ phía sau, suýt nữa xô Lăng Mông hai chân mệt
mỏi ngã xuống đất.
Hoắc Trung Quốc kích động bá cổ
Lăng Mông, tay kia vò tới vò đi cái đầu tóc vốn đã bù xù của cậu: “Thằng này
ghê gớm vãi linh hồn! Quá lợi hại!"
Ngày càng nhiều bạn học của Lăng
Mông ào qua, chen vào giữa Lăng Mông và Đan Trúc, cánh tay Lăng Mông đang được
dìu dần dần thoát ly bả vai Đan Trúc, rất nhanh Đan Trúc cũng bị tách khỏi cậu
mới đầu chỉ bằng khoảng cách một người, sau đó càng ngày càng xa, càng ngày
càng xa, công thần mang vinh quang cho khoa bị đám sinh viên kích động vây chặt
vào giữa, bên người đã không còn chỗ cho Đan Trúc đứng.
Đan Trúc dừng chân lại bên
ngoài đám người, nhìn nhóm người vô cùng phấn chấn vây quanh Lăng Mông rời đi,
ánh mặt trời rơi rụng, Lăng Mông như tỏa ra ánh sáng vàng.
Đột nhiên, Lăng Mông trong vầng
sáng xoay đầu lại, hướng về Đan Trúc cách một khoảng phía ngoài, giơ cánh tay mệt
mỏi lên vẫy vẫy.
Đan Trúc tự đáy lòng dâng lên
niềm vui sướng, bắt chước động tác Lăng Mông, cũng mỉm cười phất phất tay với cậu.
Đêm đó, trên weibo Mang thần từ
trước đến nay chỉ tán gẫu chuyện game và trực tiếp, hiếm thấy một cảnh sắc khác
hẳn, câu chữ giống như một chén canh gà*.
*Canh gà: Từ châm biếm chỉ mấy lời phát biểu nghe thì văn vẻ nhưng
rất sáo rỗng.
@Mangosteen: Thích một người
biết phát sáng, thì sẽ phân không rõ, đến tột cùng là tình yêu phủ lên mắt một đôi
thấu kính, hay bản thân cậu ấy chính là nguồn sáng.
No comments:
Post a Comment