Chương 12
Ta là trọng tài: trận đấu chấm dứt! Chúc mừng @ Tổ bảy -
Lăng Mông đoạt quán quân! @Tổ một - Đan Trúc đoạt á quân!
Nhóm tuyển thủ đều đứng ra chúc mừng, sau khi trọng tài
phán xong liền thay phiên bắt đầu mưa lì xì, mặc kệ thua hay thắng, đều tham
gia vào cuộc đại chiến giành tiền mừng, chỉ duy độc quán quân Lăng Mông không
có động tĩnh.
"@ Tổ bảy - Lăng Mông Mông Mông, có phải tôi có thể
lĩnh phần thưởng rồi không?" Đan Trúc ngay trong nhóm đặc biệt gọi Lăng
Mông hỏi.
Lăng Mông rất thiếu hưng trí đánh chữ: "Tôi ở ký túc số
hai phòng 315, tự anh tới lấy đi.”
Không bao lâu sau có tiếng gõ cửa, Lăng Mông uể oải lên tiếng:
“Vào đi.”
Cửa mở, một anh đẹp trai phấn chấn dương quang sải đôi chân
dài tiến vào, dù mang dép lê cũng không ảnh hưởng gì tới khí chất trên người.
“Tới lấy phần thưởng chứ gì?” Lăng Mông ỉu xìu chỉ về phía
cái bàn của mình, “Trên bàn đó, anh đi lấy đi.”
Đan Trúc cầm lấy cái gọi là ảnh khỏa thân của Lăng Mông, là
hình cậu chụp lúc tắm hồi ba tuổi, một thằng nhóc cởi truồng ngồi xổm trên đất
vọc nước, Đan Trúc nhịn không được bật cười.
"Cười cái gì?" Lăng Mông mất hứng hỏi, "Cái
này chẳng lẽ không phải ảnh khỏa thân?”
“Phải, đương nhiên là phải.” Đan Trúc mở miệng cười nói.
Nhưng anh vừa mở miệng, Lăng Mông liền trừng to mắt, thanh
âm này rất thành thục, dù có dùng máy biến âm cậu cũng nhận ra được.
“Anh là Mang thần? !"
Đan Trúc nhếch mày, “Không thể tưởng được tai Mông Mông
linh như vậy, thế có phải là bây giờ có thể thêm bạn tốt tôi rồi?”
Lăng Mông ngây sững tại chỗ, mục đích cậu tổ chức giải đấu
là vì muốn bắt được Mang thần, vậy mà khi Mang thần thật đứng trước mặt cậu, cậu
lại cảm thấy việc này sao lại huyền huyễn như vậy?
"... Không thể nào a, nếu nói đúng là anh, vậy sao lại
phạm phải sai lầm cấp thấp đó?”
Đan Trúc nghĩ nghĩ: "Đại khái là vì phần thưởng hạng
nhì có lực hấp dẫn hơn?"
Lăng Mông nghẹn lời, cậu vài lần muốn nói lại thôi, cuối
cùng vẫn nhịn không được hổn hển la lối:
“Muốn thắng thì thắng, muốn thua thì thua, anh có thấy cái
loại hành vi này của anh rất quá đáng không a?”
Đan Trúc vui vẻ, anh xòe tay, một bộ biểu tình ‘vậy thì xin
lỗi nha’: “Hết cách rồi, nam sinh bọn này chính là chơi game lợi hại vậy đó!”
:)) chúc mừng nàng đã hoàn thành phần đoản văn ~~~
ReplyDeletekhông biết Dịch tỷ làm như nào kéo dài được cái đoản này thêm 71 chương nữa cơ mà sắp có chương dài để đọc rồi haha ~>v<~
nàng Win cố lênnnn
Ờ. Sau này (có lẽ) là quá trình tán tỉnh nhao, chứ nàng thấy đó ấn tượng Đan Trúc trong lòng Mông Mông thật là không ra gì haha.
DeleteMà có ai biết TG dựa theo bối cảnh game nào không vại cho ta lời khuyên với
chòi má còn tận 71 chương lận sao ko biết má Dịch truyện này chơi trò chi đây ?(#-3-)/~~~
ReplyDeleteThì 71 chương tán tỉnh nhao chứ còn gì nữa ~
Delete~.~ có nhung lời nói, một khi đã nói ra, lien không thể rút lại được... Chỉ một câu nói thành lưu danh muôn thuở^^
ReplyDeleteThanks nàng^^
Chỉ 1 câu nói mà thành tên truyện luôn haha. Mông Mông cute dã man
Delete