Chương 15
Từ lúc Lăng Mông rơi xuống vũng lầy tới nay đối thủ bị cậu
đánh bại đâu chỉ ngàn người, săn sóc phút lâm chung càn quét biến thiên hạ, tự
nhiên sẽ không lưu lại ấn tượng đặc thù gì đối với cái tên Mangosteen vừa dài vừa
khó nhớ, hoàn toàn không biết hai người từng có một đoạn nghiệt duyên kia. Lăng
Mông lúc này đang bị một câu khiến cho giá trị cừu hận đạt max của người từng
là bại tướng dưới tay khiến cho nổi cơn tam bành.
“Trả ảnh chụp đây, không cho nữa!” Cậu thò tay qua lấy, đối
phương nhấc tay, lấy không được.
Cậu dứt khoát đứng lên đoạt, Mang thần nhẹ nhàng giơ tay
cao quá đầu, Lăng Mông nhảy nhảy vài lần cũng không với tới.
"Mau trả lại cho tôi.” Lăng Mông thẹn quá hóa giận.
"Đây là phần thưởng giải đấu, làm gì có đạo lý thu hồi?”
“Đáng ghét! Khốn nạn! Bộ cao thì giỏi lắm sao!”
“Tớ về rồi!” Bạn cùng phòng giọng nói như chuông đồng người
chưa vào cửa thanh âm đã tới trước, "Đã nói phần thưởng Mông Mông cậu chuẩn
bị không xài được rồi, một cái cũng không phát đi được nè... Ối da đây là vụ
gì?”
Bạn cùng phòng vào cửa, nhìn thấy một vị suất ca xa lạ đang
giơ tấm ảnh chụp, đùa Lăng Mông thấp hơn anh ta tối thiểu 10cm nhảy lên giật, rất
giống cái loại người xấu lấy đồ ăn ra dụ dỗ tiểu động vật.
“Cậu rốt cục đã trở lại!" Lăng Mông giống như nhìn thấy
cứu tinh, "Giúp tớ cướp ảnh chụp về!"
“Anh là ai? Tui chưa từng gặp qua anh, có phải anh đang khi
dễ Mông Mông không đó?”
Đan Trúc thấy người có thế lực tương đương đến, trước một
bước nhét ảnh chụp vào túi.
“Cậu hiểu lầm rồi."
Nghe giọng anh nói, bạn cùng phòng sửng sốt: "Tôi có
biết anh không ta?”
Không đợi Đan Trúc trả lời, bạn cùng phòng đã sửa miệng:
"Không đúng, có phải anh trong ban phát thanh của trường không?”
“Hình như cậu nhận sai người."
“Anh ta là Mang thần!" Lăng Mông ở bên cạnh quát lên,
“Tớ đã nói anh ta sẽ lấy tiểu hào đến dự thi mà!”
Nghe nói Đan Trúc chính là Mang thần, ánh mắt bạn cùng
phòng tỏa sáng, nhiệt tình tiến lên bắt tay: "Thì ra anh chính là Mang thần,
hạnh ngộ hạnh ngộ, tôi là fan của anh a! Tự giới thiệu một chút, tôi là bạn
cùng phòng Mông Mông, tên là Hoắc Long Quốc."
Lăng Mông há hốc mồm, rõ ràng ngay cả phòng trực tiếp của
người ta cũng không chú ý, sao lại đột nhiên thành fan?
“Lúc Mông Mông nói anh học cùng trường tụi này tôi còn
không tin, còn tưởng nó tìm anh tìm tới điên rồi chớ, không nghĩ tới là thật
a!”
“Cậu đừng có nói cái loại lời khiến người khác hiểu lầm có
được không!" Lăng Mông phát điên.
Đan Trúc cùng bạn cùng phòng bắt tay, ánh mắt lại dừng trên
người Lăng Mông ở một bên: “Cái này cũng có thể bị phát hiện, năng lực điều tra
của Mông Mông rất mạnh nha.”
"Khó trách tôi nghe giọng anh quen tai như vậy, anh
không biết đâu, Mông Mông mỗi ngày đều coi anh trực tiếp, quả thực giống như bị
bỏ bùa mê, cái lỗ tai tôi đều sắp ưm ưm ưm a a a a...”
“Cậu mau câm mồm đi!" Lăng Mông nhào qua bịt miệng bạn
cùng phòng kéo cậu ta cách xa Đan Trúc, sợ cậu ta lại nói ra chuyện mất thể diện
gì.
Đan Trúc khiêu mi: “Không thể tưởng được Mông Mông chú ý
tôi như vậy.”
"Ai chú ý anh chứ! Tôi đây gọi là phải biết người biết
ta, trăm trận trăm thắng!"
Đan Trúc bừng tỉnh đại ngộ: "Khó trách lần đánh cuộc
kia cậu có lòng tin như vậy, còn nơi chốn khắc chế tôi.”
"Cuối cùng còn không phải bị anh vận c*t chó thắng mất?”
Lăng Mông nghĩ tới đó liền tức giận.
Đan Trúc cười cười, cũng không phản bác.
"Đúng rồi, cậu mới nói cái gì không phát được?” Lăng
Mông nhớ tới bạn cùng phòng vừa rồi là thay cậu phát phần thưởng về.
“Durex của cậu a.” Bạn cùng phòng rút từ trong giỏ ra mười
hai gói nhỏ hình vuông, bày ra một bàn Lăng Mông, “Tớ tới hết mười hai phòng
cũng không ai lấy, đều bảo tớ cầm về cho Mông Mông dùng, còn thiếu chút bị hướng
đạo viên đi tra phòng người ta chộp được, cậu nói có xấu hổ không?”
Cậu ta thở dài thở ngắn ngồi xuống: "Lẽ ra tớ phải biết,
chơi Thiên Hà đều là cẩu độc thân, tớ vì cái gì lại nghĩ quẩn đi chơi cái trò
này.”
Lăng Mông cũng thực đau đầu không biết làm sao xử lý mấy thứ
này, trong lúc vô ý lại bắt được Đan Trúc đang cười trộm.
“Anh còn không biết xấu hổ mà cười? Còn không phải đều tại
anh?”
“Chính cậu yêu cầu đánh cược mà.”
“Vậy tặng hết cho anh đi, anh không phải rất nhiều fan sao?
Cầm đi mà cua fan.”
Đan Trúc cười mà không nói.
Lăng Mông chỉ là nói nói ngoài miệng, cuối cùng vẫn đem
Durex trải đầy một bàn cất vào ngăn kéo, lộ ra bảng đánh máy phân tổ trên bàn.
"Rõ ràng là trái măng cụt*, còn không biết xấu hổ mà
giả trái xoài.”
*Tên ảnh là
Đan Trúc, trái măng cụt là sơn trúc, TA là Mangosteen bị gọi tắt Mang thần, chữ
‘mang’ là quả xoài
Lăng Mông nhỏ giọng sỉ vả bị Đan Trúc nghe được: "ID của
tôi vốn chính là măng cụt, chỉ là bị người ta gọi lầm thành quả xoài, thời gian
lâu dần tôi cũng lười sửa họ. Lại nói, tôi thích ăn xoài hơn.”
“Tôi dị ứng xoài.” Lăng Mông cố ý nói.
“Hôm trước cậu còn gặm một trái to như vầy, ăn đến mức đầy
tay đầy miệng đều là nước, thực hối hận không chụp hình lại được.” Bạn cùng
phòng sớm không nói muộn không nói mà xen mồm.
“Cậu không nói thì chết sao hả!” Lăng Mông hận chết con heo
cùng phòng này.
“Phần thưởng của tôi còn chưa có lãnh xong đâu.” Đan Trúc cảm
thấy bản thân cần phải nhắc nhở Mông Mông cái người hay quên này.
“Anh không phải lấy được ảnh rồi sao? Còn phần thưởng gì nữa?"
“Cậu quên vị trí bạn tốt cậu đáp ứng tôi rồi sao? Tôi phải
tận mắt thấy cậu thêm bạn thì mới đi được, bằng không sợ cậu lại trở mặt không
thừa nhận.”
Lăng Mông nghẹn lời, cậu mới không muốn thừa nhận cậu vừa rồi
đúng là có nghĩ vậy, “Anh không sợ tôi thêm xong lại xóa sao?”
"Dù sao tôi biết cậu ở đâu, cậu xóa thì tôi lại đến
thôi.”
"Anh... !"
“Vị trí bạn tốt?!” Cùng phòng lại kích động, "Mang thần
tôi có thể cầu một chỗ không?”
Đan Trúc vẻ mặt thật có lỗi: "Danh sách bạn tốt của
tôi đã sớm đầy, hôm nay đặc biệt vì Mông Mông mà dành ra một chỗ.”
“Mợ, Mông Mông cậu mau thêm a, đây chính là vị trí bạn tốt
của Mang thần đó, lúc anh ta trực tiếp chỉ cần có cơ hội chường cái mặt ra cậu
liền nổi luôn!”
“Tớ chẳng lẽ còn chưa nổi lúc anh ta trực tiếp bao giờ
sao!”
Nếu không lơ mơ lờ mờ lên kênh trực tiếp của Mang thần,
Lăng Mông cậu có đến mức đi tới đâu cũng bị đập cùng một câu vào mặt không? Phẩm
bài Chanh ba cậu khổ tâm kinh doanh nhiều năm như vậy, kết quả phải đến mức lưu
lạc thành danh hài một thế hệ?
Cùng phòng được nhắc nhở mới nhớ tới sự tích chói lọi của
Lăng Mông, lan can trong đầu cũng cuộn lên cùng một câu hết lần này đến lần
khác, bị nhãn thần bức bách của đối phương uy hiếp, muốn cười lại không dám cười,
nhịn nhẫn thật sự vất vả.
"Thêm bạn tốt tôi đi, về tìm cậu đánh đôi.” Thái độ
Đan Trúc có thể nói là khá thành khẩn.
Cùng phòng nghẹn cười đáp: "Yên tâm đi, tôi có tài khoản
Mông Mông, nó không thêm thì tôi với anh thêm.”
Lăng Mông giận: "Cậu rốt cuộc giúp ai hả! (╯‵□′)╯︵┻━┻ "
Haizz, bạn với chả bè... Mê "giai" bán đứng bạn bè *cơ mà...1 like*😁
ReplyDeleteThank nàng ^^
Haha nàng có cần mỗi chương đều phải thank không hở. Đọc thì thấy cảm kích nàng nhưng cũng hơi sợ nàng mệt í
Delete