Chương 73 – Đao châm*
*Đao châm có thể hiểu là ‘dao thớt’
Mười
phút không hơn không kém, Tóc đỏ ngậm cờ-lê từ buồng động cơ nhảy ra, trong
khoang thuyền chỉ còn bốn người.
Đèn chỉ
thị trên bảng lần lượt sáng lên, chiếc Thanh đạo phu vũ trụ giống như bị cuồng
phong sóng lớn thổi quét qua lại khôi phục động lực.
"Chỉ
có thể khôi phục sáu bảy phần, em chỉ có thể làm được đến thế.” Thời gian gấp
rút, linh liện thiếu hụt, là một sinh viên không thuộc hệ cơ khí, có thể làm
được như vậy đúng là không dễ dàng.
“Em đã
làm rất tốt rồi,” Băng Xán khen ngợi cậu, sau đó lo lắng chuyển hướng Doanh
Phong, từ góc độ của anh, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng không nhúc nhích trong
buồng lái, “Cậu xác định phải làm vậy sao?”
“Ừ, dù
chúng ta khôi phục mười phần động lực, cũng không thể bay nhanh bằng tinh hạm.”
Thanh âm Doanh Phong trầm thấp, "Đây là phương pháp duy nhất có thể tranh
thủ thời gian.”
“Nếu đây là quyết định của cậu, tôi sẽ toàn lực phối hợp,"
Anh quay đầu gọi Tóc đỏ, "Em mau qua lái, thả dây thừng ra, chúng ta trở
về điểm xuất phát."
Thanh
đạo phu mở mối nối với khoang thuyền đào sinh, dây thừng theo quán tính trong
không gian phiêu đãng không có quy tắc, tựa hồ muốn kiệt lực bắt lấy cái gì. Nhưng
chủ nhân nguyên bản của nó vô tình quay đầu rời đi, khoang thuyền đào sinh hình
cầu lại như lúc trước, trơ trọi trôi nổi giữa vũ trụ, giống như một hành tinh
không có quỹ đạo.
Một tinh hạm hắc sắc khổng lồ bay đến, không tiếng động đem nó
nuốt vào bụng, lại dần dần biến mất trong bóng đêm, nếu không phải có bao nhiêu
mảnh nhỏ do Thanh đạo phu bị đánh trúng rơi ra lúc này đang bập bềnh, căn bản
không ai phát hiện nơi này từng xảy ra chuyện gì.
Khoang
thuyền đào sinh bị hút vào bên trong tinh hạm, nó vốn là một bộ phận của nơi
này, cánh tay máy chuẩn xác tìm được van áp lực, theo sau cửa khoang mở ra, một
nam nhân hình thể cao lớn xuất hiện trong khung nhìn hình tròn.
Lăng Tiêu ẩn nấp chỉ vì giờ khắc này, cậu ngay trong chớp mắt
khi cửa khoang mở ra đã lưu loát nhảy khỏi khoang thuyền phong kín, tay phải
nhanh chóng lắp ráp thành một thanh vũ khí, thừa dịp đối phương trở tay không
kịp, đem nòng súng vững chãi đặt ở lồng ngực của hắn.
"Không được nhúc nhích."
"Thế nào?" Băng Xán thấy giữa ngón tay Doanh Phong
phiếm xuất đạo đạo bạch quang, biết hồn tinh cậu ấy luôn luôn nắm chặt trong
tay đã kích hoạt rồi, điều này có nghĩa là Lăng Tiêu đã chính diện cùng địch
nhân đối chọi.
Doanh Phong từ từ nhắm hai mắt, tầm mắt của anh đã không ở nơi
này.
"Đối phương chỉ có một người," anh dựa vào tầm nhìn
tâm linh đánh giá một góc bên trong tinh hạm, chiếc tinh hạm này thể tích gấp
mấy chiếc tinh hạm xuất ngũ mà họ thấy ở trường quân đội, nhưng trong tầm mắt
có thể nhìn đến thì chỉ có một người, những cương vị vốn nên có người công tác,
đều được thay bằng máy móc.
"Đối phương nhất định không thể tưởng được chúng ta dám
phái một người một mình đổ bộ tinh hạm của họ, nên không phòng bị."
"Nhưng ở đó nhất định còn có người khác, chỉ dựa vào máy
móc thì không cách nào vận hành một chiếc tinh hạm lớn như vậy."
Lăng Tiêu một mình cùng nam nhân trước mặt giằng co, đối phương
tuy bị cường bách, nhưng vẫn bình tĩnh tự nhiên đứng tại chỗ, ngoại trừ kinh
ngạc rất nhỏ lúc đầu, hắn căn bản không đặt nòng súng đang chĩa lên người mình
vào mắt.
Chênh lệch giữa họ không nằm ở vũ khí, mà ở tuổi tác và lịch
duyệt, sự thành thục trải qua sóng to gió lớn, so cùng can đảm mà chưa trải đời,
khi bọn họ bốn mắt nhìn nhau, trước mắt vắt ngang một khoảng cách mấy trăm năm.
"Là
mày?” Nam nhân cao lớn nhận ra thanh niên lỗ mãng này.
Lăng
Tiêu nghe ông ta nói như vậy, lại nghĩ không ra đã từng gặp qua ở nơi nào.
Cậu lấy
súng trong tay dùng sức chống rồi lại chống, cường điệu thêm một lần,
"Đừng nhúc nhích, mở bàn tay ra.”
Súng
tầm ngắn Doanh Phong kích hoạt uy lực sát thương rất lớn, có thể dễ dàng đục
một cái lỗ to như cái chén trên ngực đối phương, hẳn là đối phương cũng nhất
định biết điểm này, thoải mái mở hai tay, trong lòng bàn tay không có gì, điều
này làm cho Lăng Tiêu nhẹ thở ra.
"Thả bọn họ đi, không được đuổi theo."
Nam
nhân bất động thanh sắc đánh giá chế phục trên người cậu, “Mày tuổi không lớn,
dũng khí cũng không nhỏ, ở cùng mày trên khoang thuyền dọn rác kia đều là đồng
học của mày phải không, nếu có một người lớn ở đó, sẽ chẳng tội gì phải phái mày
đi.”
“Tôi đã
trưởng thành.” Lăng Tiêu thẳng lưng.
Đối
phương trả về một tiếng cười lạnh khinh thường.
“Tụi
bây muốn đem Thương Dương* mang đi đâu?”
*Trước đây dịch là Thương Trường vì trong QT
không đọc được chữ này, lên mạng tra cũng ko có, tớ phải dịch sang tiếng Anh
rồi phiên âm đoán nghĩa đủ thứ… Đột nhiên đến chương này tác giả đổi thành 1
chữ khác và QT đọc được, kiểm tra nguyên đoạn sau đều dùng tên Thương Dương này
nên mình mạn phép đổi lại. Xin lỗi vì sự bất tiện nhé.
Trong đầu Lăng Tiêu vang lên một tiếng sấm rền.
Cậu
ngẩng phắt đầu, “Ông là Thái Ân?"
Cậu thế
nào cũng không nghĩ được người đứng trước mặt mình chính là tội phạm truy nã
quốc gia cấp một mà ngay cả quân bộ đều đối với ông ta thúc thủ vô sách, sống hơn
bốn trăm năm - nhà khoa học thiên tài Thái Ân. Người này thế mà vẫn còn sống,
cho nên qua nhiều năm như vậy, ông ta luôn sống trong tinh hạm, dùng cái này
tránh né quân đội đuổi bắt, mà thiếu niên bị ông ta bắt cóc kia, cho đến tận
hôm nay còn đang liều lĩnh thoát đi.
Lòng
bàn tay đang nắm súng của Lăng Tiêu đổ đầy mồ hôi lạnh, chống lại phần tử nguy
hiểm này, cậu đến tột cùng có bao nhiêu phần thắng?
Nhưng
bất kể thế nào, cũng không thể tiếp tục để Thương Dương rơi vào trong tay ông
ta.
Doanh
Phong nhìn được cảnh tượng hiện trường, nhưng lại nghe không được đối thoại của
họ, chỉ có thể miễn cưỡng từ khẩu hình phân biệt.
“Họ
đang nói gì?"
"Người
kia hình như biết Lăng Tiêu."
"Gì?
Cậu biết ông ta không?”
"Chưa bao giờ thấy qua."
"Bọn
họ hẳn là đã đuổi không kịp nữa, vẫn là mau đem Lăng Tiêu triệu hồi thì tốt
hơn.” Băng Xán cứ luôn có loại dự cảm bất an.
“Ừ.”
Doanh Phong sử dụng Triệu hoán khế tử, nhưng Lăng Tiêu không xuất hiện từ không
trung như mong đợi, anh cả kinh tập trung tinh lực lần nữa, lại cảm giác đầu
kia của ý niệm trống rỗng, cái gì cũng bắt không được.
Băng
Xán đứng lên, Doanh Phong tuy cái gì cũng chưa nói, nhưng biểu tình của cậu ấy
đã nói cho anh, chuyện mà chính mình lo lắng nhất đã xảy ra.
“Bọn nó hẳn đã chạy xa rồi đi, mày cứ như vậy bị bỏ lại mặc kệ,
không để ý sao?" Thái Ân hảo tâm nhắc nhở Lăng Tiêu.
Thời gian theo Lăng Tiêu dự tính không sai biệt lắm, lúc này dù
cậu có rời đi, Thái Ân cũng đuổi không kịp bọn họ, nghĩ đến đây Lăng Tiêu ngay
cả ngữ điệu đều thoải mái thiệt nhiều.
“Tôi
không có bị bỏ lại mặc kệ," Cậu loan loan khóe môi, "Khế tử của ông
đã chết, nhưng khế chủ của tôi còn sống."
Những
lời này của cậu thành công khiến sắc mặt Thái Ân âm trầm vài phần, “Cái gọi là
kế hoạch tác chiến của tụi mày chắc không ngây thơ đến độ cho mày đến kéo dài
thời gian, sau đó lại để khế chủ của mày triệu hoán mày về chứ?”
"Mặc
kệ có ngây thơ hay không, ông đã không thể đuổi kịp họ là sự thật."
“Nhưng mày
cũng không trở về được.”
Lăng
Tiêu mặt ngoài cực lực ra vẻ trấn định, nhưng đã cảm thấy nghi hoặc, Doanh
Phong sớm nên kéo cậu về rồi mới phải, nhưng vì sao đến giờ còn chưa động thủ.
"Người
trẻ tuổi chưa từng rời khỏi khế chủ của mình nửa bước, thực nghĩ chút năng lực
đó chính là vạn năng, chỗ nào cũng dám xông vào, người nào cũng dám cướp. Mày
có biết triệu hoán của khế chủ phạm vi là bao nhiêu không? Khi bọn nó lần thứ
hai tăng tốc thì tụi mày đã không thể thuấn di đến bên người đối phương, tiếp
theo là tầm nhìn tâm linh mất hiệu lực, cuối cùng ngay cả thanh âm của tâm linh
câu thông đều nhắn không tới, đứng trước khoảng cách, huyết khế có đôi khi cũng
chẳng làm được gì đâu.”
Lăng
Tiêu sắc mặt dần dần trắng bệch, thanh âm của Doanh Phong cơ hồ là bằng chứng
vang lên trong đầu.
—— Kế
hoạch có vấn đề, anh…
Thanh
âm của anh dừng lại, Thanh đạo phu đã ra khỏi phạm vi hữu hiệu của tâm linh câu
thông, Lăng Tiêu tin tưởng Thái Ân nói là sự thật.
“Giờ
thì mày biết tao vì sao không nóng nảy đuổi theo chưa?” Thái Ân một bộ giọng
điệu nắm chắc thắng lợi trong tay, "Bởi vì bọn nó sớm hay muộn sẽ trở
lại."
"Thế nào?" Băng Xán gấp đến độ tiến về phía trước một
bước.
Doanh
Phong thần tình phức tạp, "Triệu hoán hình như có giới hạn khoảng cách,
tôi đã thất liên với cậu ấy."
Thanh
đạo phu thắng gấp một cái.
“Anh
nói anh triệu Lăng Tiêu về không được hả? Sao anh không phát hiện sớm một chút?"
Tóc đỏ kéo cần điều khiển muốn quay đầu, nhưng động tác của cậu chỉ tiến hành
đến một nửa đã bị buộc dừng lại.
Tóc đỏ kinh ngạc quay đầu, Doanh Phong chặt chẽ giữ cần điều
khiển, nhãn thần đối phương lóe sáng, tựa hồ dưới đáy lòng đang tiến hành một
hồi thiên nhân giao chiến.
"Đừng quay đầu, tiếp tục đi tới." Doanh Phong thấp
giọng ra lệnh.
"Nói
đùa gì vậy?! Lăng Tiêu một mình ở đó, anh có biết nguy hiểm cỡ nào không?”
Doanh
Phong trầm mặc mấy giây, gian nan nói ra miệng, “Tôi biết.”
“Biết
mà anh còn muốn cản tôi?” Tóc đỏ không thể lý giải cả giận nói, "Dù các
anh tình cảm chỉ có ba sao, nhưng cậu ấy cũng là khế tử của anh, chẳng lẽ anh
ngay cả sống chết của cậu ấy cũng không quan tâm?”
Một bàn
tay phủ lên lưng bàn tay Tóc đỏ, ôn nhu và kiên quyết, "Doanh Phong quyết
định đúng, làm theo lời cậu ấy.”
"Ngay
cả anh cũng…”
Băng
Xán quay đầu, Tóc đỏ cũng theo bản năng xoay theo, nhìn thấy thiếu niên hôn mê
bất tỉnh đang nằm nơi đó.
Không
cần thêm một chữ thừa nào, Tóc đỏ đã minh bạch lời họ muốn nói.
Tay cầm
cần điều khiển của cậu bắt đầu phát run, cảm giác được cậu giãy dụa, Băng Xán
tăng thêm lực lượng trên tay.
“Em đã
biết."
Tóc đỏ nhắm mắt, gạt cần trong tay, Thanh đạo phu theo lộ tuyến
được định trước bằng tốc độ nhanh nhất bay tới.
"Không, ông sai rồi.” Thanh niên trước mặt Thái Ân đột
nhiên mở miệng.
Thái Ân
hơi nhếch mi, không biết mình sai ở đâu.
“Họ sẽ
không quay lại, dù tôi ở đây cũng sẽ không."
"Xem
ra tình cảm khế chủ của mày và bạn học đối với mày bất quá chỉ như thế, biết rõ
mày gặp nguy hiểm cũng không trở lại cứu mày.”
“Chuyện
này cùng với tình cảm tốt xấu thì liên quan gì,” Lăng Tiêu bình tĩnh nhìn thẳng
vào mắt ông ta, “Bởi vì tôi đã trưởng thành, tôi tin tưởng bạn bè tôi, cũng sẽ
lựa chọn giống như tôi. Thiếu niên đó không phải Thương Dương, cậu ấy mạo hiểm
dù phải hồn phi phách tán trong không gian cũng phải chạy khỏi nơi này, chẳng
lẽ ông đến giờ còn chưa rõ lựa chọn của cậu ấy sao?”
Thái Ân
biểu tình âm vụ nhìn cậu, "Người khác lựa chọn như thế nào tao không biết,
tao chỉ biết mày lập tức sẽ gặp phiền toái lớn."
Một
tiếng vang trầm đục, Lăng Tiêu mềm nhũn té trên mặt đất, mất đi tri giác.
"Quá
chậm," Thái Ân bất mãn nhìn người xuất hiện sau khi Lăng Tiêu ngã xuống,
trong tay hắn còn cầm súng gây tê.
“Tôi
chỉ hiếu kỳ sao ông lâu như vậy mà chưa lên, nên mới hảo tâm xuống xem, không
nghĩ tới ông thế nhưng ngốc đến bị người cưỡng ép, chỉ số thông minh của một
nhà khoa học thiên tài như ông, vào ngày Thương Dương trốn đi cũng đi theo rồi
sao?”
“Tôi
tưởng là nhân viên vệ sinh dọn dẹp vũ trụ, không nghĩ tới là sinh viên Ngự
Thiên, để họ cướp mất Thương Dương là tôi sơ suất.”
"Dù
sao ông hiện tại cũng có con tin trong tay, trực tiếp để họ tới trao đổi người
không phải là được sao?”
“Đừng
có ngây thơ, quân đội chắc chắn không dùng thiếu niên đến trao đổi một người
trưởng thành, người này một chút tác dụng đều không có, còn có thể hấp dẫn hỏa
lực quân đội tới đây.”
"Như
vậy a, " người kia nhún nhún vai, "Tôi quăng cậu ta khỏi đây là
xong.”
“Tôi
muốn nói đối với tôi vô ích, nhưng cậu ta là người Tinh Lâu cần, chúng ta còn
phải cam đoan cậu ta còn sống," Thái Ân thấp giọng oán trách, “Sao lại xui
xẻo đụng phải cậu ta vậy chứ.”
“Ném
cũng không được, giữ lại cũng không xong, vậy giờ làm sao đây?”
Thái Ân
nghĩ nghĩ, "Đem cậu ta quăng vào khoang thuyền đào sinh đi, cho cậu ta một
bộ phát tín hiệu, sẽ có người tìm được cậu ta.”
"Thật
phiền phức," người kia nhặt súng trên đất lên, vũ khí đó lại ngay khi rời
tay Lăng Tiêu nháy mắt tiêu thất.
"...
Phiền nhất là cái đám dùng vũ khí hồn tinh này, một chút chiến lợi phẩm cũng
không lưu cho người ta.”
Từ loa
phóng thanh truyền đến âm báo động tự động, “Radar kiểm trắc được có hạm đội
phi hành đang tiếp cận, có đổi tuyến đường an toàn không?”
Thái Ân
chậc một tiếng, "Người quân đội đến thực là mau.”
Ông ta
xoay người bước nhanh lên tầng trên, vừa đi vừa cao giọng dặn, "Giờ mà
quăng cậu ta ra ngoài sẽ bị phát hiện, trước đừng quan tâm cậu ta, Thương Dương
hẳn là bị đưa đến trạm không gian gần nhất, chúng ta nắm chắc thời gian đem
người tìm về rồi rời khỏi đây.”
Thanh đạo phu bị đánh tả tơi vọt vào trạm không gian, nhân viên
công tác sớm đợi ở đường băng.
"Chúng
tôi đã thông tri quân đội đi trước cứu viện, các cậu làm rất tốt, chuyện kế
tiếp giao cho chúng tôi là được rồi, cấp trên lệnh cho các cậu phải lập tức
quay về mặt đất.”
Băng
Xán và Tóc đỏ hỗ trợ đem thiếu niên mang ra khỏi khoang còn chưa kịp nói ra một
chữ ‘không’, Thanh đạo phu ở trạng thái đỗ bến liền cực nhanh lộn ngược về,
trong khi mọi người trợn mắt há mồm bay vào vũ trụ.
Tóc đỏ
tức giận đuổi theo ra ngoài, “Doanh Phong anh là đồ ngu, chạy cái xe gom rác ra
ngoài thì làm được cái khỉ gì a? Anh quay lại mang tôi lên với a!”
Một
chiến hạm loại nhẹ nhàng tiện lợi lặng yên không một tiếng động dừng bên cạnh
cậu, cửa khoang mở ra, lộ ra Băng Xán trên ghế lái.
Tóc đỏ
nhãn tình sáng lên, bổ nhào vào, Băng Xán kéo cần điều khiển, lại một lần nữa
trước mặt nhân viên đang làm việc nghênh ngang rời đi, người phản ứng trước
chạy vội đuổi theo, nhưng làm sao đuổi kịp tốc độ chiến hạm.
“Khế chủ của mình so với khế chủ của Lăng Tiêu thông minh
hơn," Tóc đỏ đắc ý nhìn một đám người vừa chạy vừa phất tay ra hiệu họ
dừng lại đằng sau, nhưng nhân ảnh họ ngày càng nhỏ, "Cho nên mình so với
Lăng Tiêu thông minh hơn."
“Quan hệ nhân quả không thành lập," Băng Xán khởi động gia
tốc lần thứ hai, anh nhất định phải đuổi theo Doanh Phong mới được, "Không
an tâm giao cho quân đội cứu viện là bởi vì vừa rồi chiếc tinh hạm kia có hệ
thống ẩn thân, dù là quân đội cũng chưa chắc tìm được."
Tóc đỏ
lập tức khẩn trương, “Vậy ai mới tìm được?"
"Doanh
Phong, nếu Lăng Tiêu còn trên chiếc tinh hạm đó, cũng chỉ có Doanh Phong mới
tìm được.”
Mình thấy để vậy hợp lý rồi đằng ấy ơi :))) Nghe Thái Ân dùng "tao" thấy rất bá, đúng chất Boss nha.
ReplyDeleteNói mới nói nha, thân là nhà khoa học chú không thể thư sinh văn nhã một chút sao hả chú Ân!!
DeleteTa đã căm bách. Chủ nhà chắc vẫn còn nhớ ta.... nhỉ?
ReplyDeleteÒ, vẫn nhớ, đằng ấy cứ lâu lâu lại đi hoang để rồi căm bách 1 lần ;)
DeleteĐọc tới chương này lại nghĩ tới chương trước.
ReplyDeleteAiz truyện này nhiều tên quá nhớ ko nổi =]]]].
Nếu theo như lời mục sư trong thánh đường thì lăng tiêu kiếp này là may mắn nhất nhỉ. Cô tinh phải trải qua 3 kiếp mới có thể có cảm xúc. Mà cô tinh lăng tinh nuôi có thể là f3 cũng có thể là f2 nhỉ nói chung chỉ có doanh phong bây giờ là có cảm xúc đúng nghĩa(?!) mà tính ra thì cô tinh của lăng rinh cũng đã có cảm xúc rồi đó chứ =]]]]. Còn thái ân và tinh lâu. Thì t nghĩ là thái ân đã tách một phần linh hồn của mình r nuôi dưỡng nó sau đó thông qua mạng cấy vào tinh lâu.
Uhm` r đọc thì nghĩ tại sao có lăng tiêu mà nguyệt ảnh còn tồn tại, có phải nguyệt ảnh chỉ là phân tinh thần tiêu cực nhất mà linh hồn lăng tiêu là phần tích cực.vd như nguyệt ảnh là f3 thì kiếp trước là f2, f2 này có 2 phần cảm xúc, mà ng đầu tiên gặp cô tinh là f2, lúc đó có thể chỉ là thoáng qua hoặc cô tinh ko phải là 1 ng quan trọng với f2, hoặc cô tinh là 1 ng quan trọng của f2 nhưng hị ép chết ko thể luân hồi bình thường nên biến thành cô tinh. Trong bn ngàn năm đó có thể f2 của lăng tiêu đã chuyển thế rất nhiều lần và ko phải lần nào cũng gặp lại dc cô tinh(nguyệt ảnh).
Còn tinh lâu, có thể đó là fn của vị thiên tổ, bị đám thái ân tìm dc nên mới chọn tinh lâu để cấy ghép linh hồn(trí nhớ)...
Huhu càng nghĩ càng loạn :((
À mà thấy mn bảo tác giả ưu ái doanh phong quá, thì e lại nghĩ là doanh phong(kiếp trước) là 1 thực thể vốn sinh ra để chiến đấu, để hủy diệt, nhưng đã được lăng tiêu(kiếp trước) cảm hóa, nên ngoài sứ mạng lớn nhất của doanh phong là vảo vệ lăng tiêu, người có quá nhiều bí ẩn ở tiền kiếp, ng của hoàng tộc, một ng có địa vị ko tầm thường, có năng lực mà cũng dễ thành mục tiêu nên ng bảo vệ phải càng cường đại.
Ak, cái comment...
DeleteTình tiết đằng ấy nghĩ ra chắc viết thành 1 truyện luôn được rồi đó
Tinh Lâu và Thái Ân đâu liên quan gì nhau đâu, Nguyệt Ảnh và Lăng Tiêu thì tùy đằng ấy đoán ~ đọc tới khúc hiện tại mình post thì giải đáp gần hết rồi, còn 1 đoạn nữa cố lên nha
Tinh Lâu là tự bạn ấy lưu trí nhớ của mình lên mạng đó, sau đó mỗi đời chỉ cần đăng nhập mạng là trí nhớ đó sẽ ào vào, để tiếp tục sự nghiệp, còn Thái Ân và Tinh Lâu chỉ lợi dụng và giúp nhau thôi, vì có cùng (1 phần) mục đích đó :)
DeleteĐọc comment của bạn thấy vui + lạ thật đó, thì ra cùng 1 tình tiết có nhiều cách nghĩ như thế ~ Tiếp tục YY thôi!!
ồ tại e nhớ lúc trước đọc chương nào đó lần đầu chẩm hạc gặp tinh lâu thì gọi cậu ta là thái ân nên lộn luôn tới h mà sau khi đã đọc xong chương 2 mới tháy mọi chuyện quá sức ảo diệu.
Delete=))
h qua chương 3 là mọi việc sáng tỏ với quá trình doanh phong truy thê =)))
à lộn phần 2 phần 3 chứ =))
DeleteGiờ hết nhầm rồi héng :)
Deletelinh liện -> linh kiện
ReplyDelete