Chương
46 – Tấu thư*
*Tấu: Dâng
lên, Thư: Sách, văn kiện…
“Cậu biết cậu ta?” Thái Ân hỏi.
“Ngày đầu tôi báo danh ở Bích Không, chính là người này dẫn tôi
về ký túc xá, xem ra chúng tôi thật là có duyên a," Tinh Lâu dừng lại cách
tượng khoảng một cánh tay, xuyên qua hình chiếu bán trong suốt, cậu ta cơ hồ đã
trông thấy tương lai Nguyệt Ảnh thức tỉnh.
"Chẳng qua lúc ấy tôi nhìn anh ta, mắt vẫn là màu khói,
không nghĩ tới trong thời gian ngắn như vậy, anh ta đã trưởng thành,“ hơn nữa,
lại còn thua.
"Lợi dụng quyền hạn của cậu xâm nhập hệ thống mạng Bích
Không, tôi cần báo cáo sức khỏe mới nhất của người trước mắt này.”
Trong một cái chớp mắt, trong tay Tinh Lâu nhảy ra một bộ bàn
phím ảo, cậu ta một tay ở trước mặt cực nhanh gõ lên, chỉ chốc lát sau hồ sơ Lăng
Tiêu liền từng hàng bày ra.
"Vận khí không tệ, anh ta vài hôm trước vừa vặn làm kiểm
tra thân thể."
Thái Ân thì phủ nhận, "Vận khí hỏng bét thì có, cậu ta có
tổn thương tinh thần cường độ thấp, người bị cái loại tổn thương này, không
cách nào rời khỏi khế chủ của mình quá một tháng, mà chút thời gian đó đối với
việc phục sinh Nguyệt Ảnh mà nói, căn bản không đủ. Máu người Thiên Túc, nhất
định phải trải qua tịnh hóa và tinh luyện cực kỳ nghiêm ngặt, mới có thể được
thân thể Nguyệt Ảnh tiếp nhận, bởi vậy lượng máu cần thiết, không phải một lần
là có thể thu thập đủ."
Tinh Lâu càng nghe sắc mặt càng không tốt, “Vậy nếu cứ liên tục
lấy mẫu thì sao? Dù sao người Thiên Túc năng lực khôi phục mạnh mẽ như vậy, chỉ
cần không chết máu sẽ không ngừng tái sinh.”
"Người Thiên Túc một khi mất máu quá nhiều, máu vừa sinh sẽ
thuộc loại sản phẩm dành cho nhu cầu khẩn cấp, trong khoảng thời gian ngắn có
thể khiến tinh thần phấn chấn, đây đối với đương sự mà nói rất hữu dụng, nhưng
đối với thân thể Nguyệt Ảnh chịu không nổi bất kỳ kích thích nào thì chính là
kịch độc mạnh nhất. Mỗi lần rút máu xong, ít nhất phải chờ đợi một tuần sau,
mới có thể lấy mẫu tiếp theo."
Tình huống so với Tinh Lâu tưởng tượng phiền toái hơn nhiều,
“Nếu như vậy, đem anh ta với khế chủ cùng đóng gói đưa lên tàu Phi Ưng, tôi
không cần biết mất bao lâu, chỉ cần có thể hồi sinh Nguyệt Ảnh, mấy ngàn năm
tôi cũng chờ, có sá gì vài ngày như vậy?”
“Cậu cần phải hiểu,” Thái Ân chân thành khuyên, “Thân thể Nguyệt
Ảnh không ở trong tay chúng ta, kho máu Nguyệt Ảnh cần không ở trong tay chúng
ta, khế chủ mà kho máu cần cũng không ở trong tay chúng ta. Cậu muốn đem ba
người này đồng thời cướp đi, chỉ sợ phải ồn ào đến kinh thiên động địa, đến lúc
đó cái đám người bên quân bộ, nhất định sẽ tìm tới cửa, cậu xác định có khả
năng trước khi họ tìm chúng ta, hoàn thành chuyện này sao?"
Tinh Lâu có chút nóng nảy, rõ ràng chạm tay là đến, lại được
cho hay khó khăn trùng trùng, “Vậy ông muốn tôi làm sao bây giờ?"
"Không cần phải phiền toái như vậy," thanh âm người
thứ ba đúng lúc vang lên, tiếp theo thân ảnh Chẩm Hạc dần dần hiện ra.
Tinh Lâu nghe được lời của hắn lập tức truy vấn, "Anh có
biện pháp?"
Chẩm Hạc tràn đầy tự tin, "Người cậu muốn tìm này, vừa mới
náo loạn một trận động tĩnh rất lớn, rất nhanh phải nhận chế tài từ quân đội,
nếu cậu ta bị phán án tù giam, cậu muốn đem cậu ta ra sẽ càng khó.”
“Anh có chủ ý gì?"
"Nếu chuyện này chúng ta làm rất khó khăn, vậy để cho người
làm không khó khăn đi làm là được, chỉ cần bạn bè ở quân bộ của cậu chịu giúp
một chuyện nhỏ, thì kế đó chúng ta có thể ngồi không mà hưởng lộc rồi. Có người
mượn đao giết người, chúng ta mượn đao cứu người, tôi nghĩ có lẽ cậu ta còn
phải cảm tạ cậu, miễn trừ tai ương lao ngục cho cậu ta.”
Tinh Lâu nghe đến đoạn sau, hưng phấn nheo mắt, “Nói rõ một
chút.”
***
“Tôi đã nói với anh, người kia tôi thật sự gặp qua, cậu ta là tân
sinh năm nhất, ngày nhập học là tôi dẫn cậu ta tới ký túc xá."
Hai người đi trong sân trường, Lăng Tiêu còn đang cố gắng giải
thích cho cái kẻ không chịu tin mình Doanh Phong về tin tức thấy trên TV hồi
chiều.
"Nếu là tân sinh, nghĩa là cậu ta là thiếu niên, mà hình
phục hồi trong TV lại đã trưởng thành. Từ thiếu niên đến thành niên, rất nhiều
người bộ dáng sẽ có thay đổi, huống chi người bộ dạng tương tự nhau cũng có rất
nhiều."
“Cơ mà họ không phải là tương tự," Lăng Tiêu kiên trì quan
điểm của mình, “Tôi dám khẳng định, nếu Tinh Lâu trưởng thành, bộ dạng tuyệt
đối so với tượng đá đó giống nhau như đúc, không tin tôi kêu cậu ta ra, tôi có
cách liên lạc với cậu ta nè.”
“Cậu trong giờ lịch sử thực sự chỉ toàn ngủ thôi sao?"
Doanh Phong không chút khách khí châm chọc, "Vào khoảng năm ngàn năm trước
Cựu lịch (lịch cũ), người
Thiên Túc có hai tổ tiên một nam một nữ, tương truyền là nguồn gốc toàn bộ
người Thiên Túc. Họ có địa vị cực cao trong chủng tộc, người đời sau dùng rất
nhiều phương thức để kỷ niệm hai người bọn họ, bao gồm cả cách thi công đắp
tượng họ ở khắp nơi, đây là bài giảng đầu tiên trong sách lịch sử, đừng có nói
với tôi ngay cả điều này cậu cũng không biết."
“Thế sao,” Lăng Tiêu tuy rằng tin tưởng Doanh Phong nói là thật,
nhưng vẫn lầm bầm tỏ vẻ không phục, "Nhưng tôi cảm thấy là cùng là một
người a..."
“Ẩy, Lăng Tiêu!" Đình Lôi vừa thấy Lăng Tiêu, từ đằng xa
liền chào hỏi. Giờ là lúc tan học, trên đường học trò rất nhiều, Lăng Tiêu cùng
Doanh Phong là danh nhân đang nổi trong vườn trường, cậu ta vừa kêu một tiếng,
chung quanh không ít người đều nhìn qua bên này.
“Họ chính là cặp đôi khối mười lúc ở dã ngoại không cẩn thận cử
hành nghi thức trưởng thành a," có người ở một bên xì xào bàn tán.
“Đúng a, nghe nói cái bạn mắt màu xám nhạt đó, một mình đánh bại
Khuê.”
“Ngay cả người đánh bại Khuê mà cũng có thể đánh bại, chẳng phải
là cái người mắt đen đó càng mạnh hơn sao?"
“Nhưng tớ nghe bạn cùng lớp họ nói quan hệ hai người cũng không
tốt, hiện tại xem ra hẳn là tung tin vịt đi."
Doanh Phong thính lực rõ ràng là tốt hơn Lăng Tiêu, nhàn ngôn
toái ngữ Lăng Tiêu nghe không được, anh đều có thể nghe nhất thanh nhị sở. Anh
nhìn lướt qua chỗ truyền đến tiếng đối thoại, thiếu niên trong học viện rất ít
khi nhìn thấy người mắt đen tuổi không khác biệt lắm với họ, dưới cái nhìn
thoáng này lập tức im bặt.
Trái ngược với những người khác sợ hãi Doanh Phong, Đình Lôi
thấy Lăng Tiêu xuất hiện thì lộ ra vẻ mặt hưng phấn.
"Hai ngày nay không thấy cậu, tớ nhớ muốn chết,” cậu vô tâm
vô phế há mồm, nói xong liền cảm thấy một trận gió lạnh thổi qua. Đối diện
Doanh Phong sắc mặt không tốt, Đình Lôi trong lòng âm thầm kêu khổ, thôi rồi,
lại nói bậy.
Lăng Tiêu ngược lại chẳng có cảm giác gì, "Tớ cũng vậy a,
bác sĩ Dao không cho tớ đi học, tớ sắp buồn chết rồi."
Đình Lôi ha ha vài tiếng, không dấu vết lui về phía sau một
bước, “Các cậu đi ăn cơm a?"
Ngầm ý: quan hệ hai người các cậu từ khi nào thì tốt như vậy,
lại còn cùng đi ăn cơm nữa chứ.
“Phải a,” Lăng Tiêu nhiệt tình mời, "Cùng đi a?”
Đình Lôi vội vàng lắc đầu, Doanh Phong trong lòng cậu luôn là
sinh vật cấp S, sau khi lên làm khế chủ thăng thành cấp SS, kỳ kiến lập quyền
sở hữu khiến cho cấp bậc nguy hiểm tăng như bão tới SSS, trốn còn không kịp,
sao có thể chường mặt ra.
Mấy bạn nhỏ khác cùng lớp cũng lục tục đi qua, không ít đều chủ
động chào hỏi Lăng Tiêu, Doanh Phong mẫn tuệ phát hiện có một đạo tầm mắt âm
lãnh từ một bên truyền đến, anh hơi hơi nghiêng đầu, ánh mắt liền vừa vặn đối
diện Trục Nguyệt.
Ban đầu khi đám học trò truyền tai nhau hai người kia không đi
học là vì làm tổ trong ký túc xá hưởng thụ tuần trăng mật thì Trục Nguyệt không
tin, vì cậu cho rằng Doanh Phong không có khả năng tiếp nhận Lăng Tiêu. Hôm nay
chứng kiến hai người sóng vai cùng đi, biểu tình Doanh Phong tuy vẫn như trước
lãnh đạm, nhưng lại nói nhiều hơn gấp mấy bình thường, bản thân cậu cũng sinh
nghi đối với nhận định của mình.
Nghĩ đến hai người có thể đã xảy ra loại quan hệ đó, cậu liền
hận đến nghiến răng nghiến lợi.
"Đúng rồi, chúng tớ vừa rồi ở bãi đáp máy bay học viện,
thấy phi hành khí của quân đội," Đình Lôi đột nhiên nói.
Những lời này đồng thời khiến cho hai người cảnh giác, "Cậu
xác định không nhìn lầm?" Lăng Tiêu hỏi.
"Đương nhiên, dấu hiệu quân bộ tớ sao có thể nhìn lầm, tớ
còn thấy trên đó xuống hai người, hướng về dãy phòng y tế rồi.”
Trong lòng hai người mơ hồ dâng lên bất an, bọn họ trao đổi một
ánh mắt, rất nhanh chạy đến phòng y tế, vừa đến cửa liền gặp Dao Đài từ bên
trong đi ra, phía sau còn đi theo hai quân nhân thân mặc chế phục.
"Bác sĩ Dao, " Lăng Tiêu khẩn trương vọt tới trước
mặt, đề phòng nhìn hai người áp giải cô.
"Không có chuyện gì," Dao Đài sợ bọn họ gây chuyện,
cướp lời mở miệng, "Tôi chỉ là theo họ về phối hợp điều tra, điều tra xong
liền về.”
Lăng Tiêu biết Dao Đài là bị cậu liên luỵ, trong lòng rất áy
náy, "Thực xin lỗi, nếu không phải vì tôi…”
"Chỉ là một cuộc điều tra theo thông lệ mà thôi, " Dao
Đài trái lại an ủi cậu, “Tôi sẽ giúp các cậu cầu tình, dù sao lúc ấy các cậu là
thiếu niên, quân đội rất khoan dung đối với thiếu niên phạm sai lầm, các cậu
không cần quá lo lắng."
Nhìn Dao Đài theo hai quân nhân rời đi, Doanh Phong bình tĩnh mở
miệng.
“Hai người này không phải người bên Phục Nghiêu.”
"Phục Nghiêu?"
"Chính là ông trưởng quan lần trước áp giải cậu, quân
chương mà quân nhân dưới tay hắn đeo, không giống với hai người vừa rồi."
Lăng Tiêu nghĩ nửa ngày cũng không hiểu chuyện này đại biểu ý tứ
gì, "Cho nên?"
“Người bên quân đội phụ trách vụ án này, rất có thể đã thay
đổi.”
Dao Đài cùng Trực Thượng đối mặt từ xa một cái, liền bị tách ra
lấy khẩu cung, Dao Đài tâm sự nặng nề, chuyện này có thể không dính líu đến cô,
nhưng Trực Thượng tất phải gánh vác trách nhiệm quản giáo bất lực, không biết
về điểm này, quân đội sẽ xử trí như thế nào.
Trong phòng thẩm vấn cách đó vài gian, Trực Thượng đang thật cẩn
thận trả lời câu hỏi của nhân viên ghi chép.
“Vì sao căn cứ không nộp lên ‘đốt tẫn’ đời hai?”
“Lúc quân đội thanh tra, căn cứ giữ lại cho mình một phần bản
mẫu để dùng khi cần đến, lúc ấy từng viết trên báo cáo, trên đó cũng đã được
phê chuẩn, có điều người biết chuyện này phi thường ít, tuyệt đại bộ phận nhân
viên công tác trong căn cứ đều không biết rõ.”
“Có những ai biết?”
“Tôi, khế chủ của tôi Dao Đài, còn có trợ lý nghiên cứu viên Dục
Tuyền, ba người chúng tôi đều từng là học trò của thầy Thái Ân.”
"Nếu phòng thí nghiệm đó trưng bày thứ quan trọng như vậy,
vì sao không khóa lại?"
Trực Thượng chần chờ nửa ngày mới mở miệng, "Lúc xảy ra
chuyện, bởi vì tình huống khẩn cấp, tôi không suy nghĩ nhiều như vậy. Nhưng hồi
tưởng lại một chút toàn bộ sự việc nghe từ khế chủ của tôi, lúc ấy tôi tiến vào
gian phòng thí nghiệm đó thì cửa không khóa, mà dưới tình huống bình thường, nó
hẳn phải được khóa.”
"Cũng chính là nói có người tới trước anh mở khóa?”
"... Đúng vậy."
“Có những ai có khả năng làm được chuyện này?”
"Rất nhiều người, cấp độ bảo mật của phòng thí nghiệm khá
thấp, mật mã khóa dùng thống nhất, mật mã cách một đoạn thời gian sẽ đổi một
lần, chỉ cần là nhân viên công tác lâu dài ở căn cứ, đều có thể mở ra."
"Thân là người phụ trách chủ yếu của căn cứ, cứ coi như
trước đó không có phát hiện, sau đó vì sao không kiểm kê số lượng dược
phẩm?"
Trực Thượng áy náy nói, "Đây là do tôi sơ suất, bởi vì hoàn
toàn không ngờ sẽ có người xâm nhập, khế chủ của tôi tiêm vào đời hai bị tác
dụng phụ ảnh hưởng rất lớn, sau đó tôi một mực khẩn trương chăm sóc cô ấy. Sau
khi cô ấy thoát khỏi nguy hiểm, phòng thí nghiệm đã được những đồng nghiệp khác
thanh lý sạch sẽ, nên tôi đã không tra tỉ mỉ.”
Người bên quân đội đưa ra một phần báo cáo, "Đây là báo cáo
do anh trình lên sau ngày chuyện phát sinh, bên trong viết rõ chuyện hành tinh
tan rã và lồng phòng hộ trục trặc, cùng với sử dụng đời hai.”
“Phải.”
"Nhưng đối với nguyên nhân gây ra sự cố cũng chỉ miêu tả vô
cùng ngắn gọn, có thể giải thích một chút là vì sao không?”
“Đó thực sự chỉ là chuyện ngoài ý muốn, là một thực tập sinh
phạm lỗi gây ra.”
“Anh không thấy hai chuyện này quá mức trùng hợp sao? Hơn nữa
chúng tôi đã kiểm tra băng ghi hình từ các camera theo dõi toàn bộ căn cứ, toàn
bộ hành trình của hai thiếu niên kia cơ hồ không bị quay được, trong gian phòng
thí nghiệm đã muốn hoang phế kia lại càng ngay cả thiết bị giám sát cũng không
có, ai cũng không biết bọn họ ở bên trong đến tột cùng làm gì, lời khai của họ
có chân thật hay không cũng còn cần phải tra thêm.”
"Không đúng,” Trực Thượng vội vàng phủ nhận, "Mới đầu
tôi cũng từng hoài nghi, nhưng sau đó tôi đã tra xét lặp lại nhiều lần trình tự
thiết định của thực tập sinh, xác định đó đều là việc ngoài ý muốn xảy ra đồng
thời mà thôi.”
"Từng hoài nghi? Tức là từng có đối tượng hoài nghi, là
ai?"
"Không, không hề liên quan gì đến người đó…”
"Là ai?" Người bên quân đội không chịu bỏ qua.
Trực Thượng nửa ngày mới không tình nguyện mở miệng, "Bởi
vì người phụ trách kiểm tra thiết bị khởi động ngày hôm đó chính là Dục Tuyền,
nên tôi từng hoài nghi, nhưng cũng chỉ là nghi ngờ mà thôi, hơn nữa rất nhanh
liền chứng thực toàn bộ sự kiện không có liên quan đến cậu ấy.”
"Cho nên anh ta không chỉ biết trong phòng thí nghiệm có
đời hai, còn có cơ hội phá hư thiết bị khởi động, nếu nhớ không lầm, năm đó
người giúp đỡ tội phạm truy nã Thái Ân tiêu hủy hồ sơ thiếu niên, cũng đem mục
tiêu bí mật chuyển đi cũng chính là anh ta đi?"
Trực Thượng sắc mặt ngưng trọng, "Sự kiện sau là sự thật,
nhưng cậu ấy cũng rất nhanh biết quay đầu, lập công chuộc tội, về phần chuyện
trước đều là hiểu lầm."
"Có phải hiểu lầm hay không chúng tôi sẽ tra, đây không
phải nội dung anh cần quan tâm,” nhân viên ghi chép khép lại hồ sơ, “Tuy trong
toàn bộ sự kiện anh không có sai lầm chủ quan, nhưng thân là chủ tịch viện
nghiên cứu căn cứ, anh phải chịu trách nhiệm quản giáo bất lực, chúng tôi sẽ
tạm thời bãi bỏ chức vụ của anh, đợi sau khi điều tra rõ mọi chuyện sẽ phán
quyết lại.”
Trực Thượng bất đắc dĩ cúi đầu, "Tôi đã biết."
***
“Anh nói bác sĩ Dao cùng tiến sĩ thật sự sẽ không có chuyện gì
chứ?” Lăng Tiêu từ sau khi trở lại ký túc xá liền tâm thần không yên.
Mà Doanh Phong thì đang cúi đầu, nghiêm túc nghiên cứu biến hóa
trên thân thể của mình. Từ sau khi hoàn thành nghi thức trưởng thành, thân thể
anh biến hóa ngày càng rõ ràng, thời gian liên tục cũng ngày càng dài, mỗi lần
đều phải dùng cách tắm để giải quyết, anh cho rằng đối với thân thể không thể
nào không có hại.
Cấp bậc đánh giá tâm lý Lăng Tiêu cũng khiến anh thấy nan giải,
bất quá cũng không phải là không có phương pháp nào để vẹn toàn đôi bên, Lăng
Tiêu không biết mình sắp gặp tai vạ đến nơi, thấy anh không phản ứng còn đẩy
anh một cái cố gắng gọi về chú ý của anh, “Anh nói chúng ta có nên tìm thầy
hiệu trưởng không, hoặc là báo cho ông trưởng quan Phục gì đó, tôi cứ có cảm
giác chuyện này không đơn giản như vậy."
Doanh Phong lúc này mới quay đầu, tầm mắt rơi thẳng lên người
Lăng Tiêu, bản năng mách bảo Lăng Tiêu trong ánh mắt đó tràn ngập nguy hiểm, vô
ý thức né tránh ra sau.
Động tác này của cậu ngược lại càng khiến Doanh Phong kiên định
ý nghĩ của mình, anh là người có khế tử, vì cái gì còn phải vất vả kiềm nén dục
vọng chứ?
Phương pháp kiến lập quyền sở hữu tốt nhất, không gì ngoài triệt
để chiếm hữu, trên người con mồi lưu lại mùi của mình, liền sẽ không bị đối thủ
cạnh tranh dòm ngó.
Nghĩ đến đây, một tay anh đè lên bả vai Lăng Tiêu, xoay người
khóa một cái, thuận thế tự nhiên cưỡi lên người đối phương.
Lăng Tiêu bị diễn biến thình lình xảy ra dọa sợ, hai người gần
nhau như vậy, cậu đã có thể cảm thụ lực áp bách đến từ khế chủ. Lăng Tiêu khẩn
trương nuốt một ngụm nước bọt, "Anh, anh làm gì?"
Doanh Phong bình tĩnh giống như đang trả lời một vấn đề khoa học
nghiêm cẩn, “Khoảng cách đến lúc qua kỳ nguy hiểm của cậu còn tới ba ngày, tôi
không tin cậu có thể thành thành thật thật đợi, cũng không có biện pháp suốt
ngày giám thị cậu. Cậu từng nói một đêm bảy lần là có thể làm đến ba ngày không
xuống được giường, vậy hãy để chúng ta thử xem phương pháp này có thật hữu hiệu
như vậy hay không."
“Khoan khoan!” Lăng Tiêu thấy thân thể anh ta đã sắp áp xuống,
vội vàng đưa tay ngăn lại, "Chúng ta từng thỏa thuận anh không thể ép buộc
tôi, hơn nữa tôi cam đoan phương pháp này một chút cũng dùng không tốt!”
"Hiệp nghị của chúng ta là tôi không được dùng lực lượng
khế chủ ép buộc cậu, tôi hiện tại hiển nhiên không có. Hơn nữa chúng ta còn có
một điều khoản thỏa thuận khác, vì tình trạng tinh thần của cậu tôi sẽ áp dụng
thủ đoạn tất yếu, cậu không thể cự tuyệt."
Thân mình Doanh Phong lại đè xuống thêm một chút, lúc này Lăng
Tiêu phải dùng hai tay liều mạng chống, “Chờ thêm chút nữa đã! Tôi còn có một
lần cơ hội đề xuất điều kiện, tôi cự tuyệt! Tôi vô cùng cự tuyệt!"
"Điều kiện này tôi không tiếp nhận, đề xuất vô hiệu.”
Lăng Tiêu sốt ruột kêu, "Nếu anh không tiếp nhận, vậy điều
kiện cuối tháng không được xoát sạch tiền trong thẻ cũng sẽ mất hiệu lực!"
Chuyện mà Doanh Phong đã quyết định, không ai có thể thay đổi,
anh dùng lực đem Lăng Tiêu đè xuống, giọng điệu không cho cự tuyệt.
"Tùy tiện xoát!"
AAA sắp có thịt ăn ~~~~~
ReplyDeleteTớ có nên tạt nước không? Lỡ cầm thùng nước rồi thôi tạt lun nè
DeleteNGHE ĐỒN TRUYỆN NÀY LÀ THANH THỦY VĂN NHA~~~
Oàa :(( cũng phải có ám chỉ chứ TTwTT
ReplyDeleteĐọc đi rồi thấy nó phũ lắm cơ
DeleteMá ơi sét đánh ngang tai. Thanh thủy văn???!!!!!!
ReplyDeleteĐúng zồi ~
DeleteĐã nghiệm chứng!! (Hoàn rồi mà), há há
:((( thất vọng với thanh thủy văn :(((
ReplyDeleteĐấy thấy chưa ~ Nhưng thanh thủy hay mờ
DeleteHự hự đọc tới câu cuối tớ cười lộn ruột =))))
ReplyDeleteTùy tiện cười!!!
DeleteTuỳ tiện xoát!!!
DeleteKhí phách!!!!!!!!!
Ặc ặc, đừng nói nàng đang lết đi đọc lại nha!!! 2 còm của nàng cách nhao nửa năm á
DeleteVới lại, đồng ý, quá khí phách!!!
Có nhà ê đít H rồi á cả nhà ơi
ReplyDeleteNhà nào thế bạn ơii
DeleteMn có bt pass cho h ko ạ, cho em xin với ạ
DeleteTui không nhớ đây là lần thứ mấy tui đọc lại bộ này nữa..kkkk
ReplyDelete