Chương
51 – Báo Vĩ*
*Báo: Con
báo, Vĩ: Đuôi
Tinh Lâu nhìn những lời này trên màn ảnh thì không kiềm được nở
nụ cười, suy tư một chút, cậu ta cũng thuận thế trả lời.
—— Suy đoán của cậu thực chính xác.
Quả nhiên! Hằng Hà ánh mắt tỏa sáng, thật không nghĩ tới một
ngày kia, y cũng có thể cùng thần tượng của mình ‘mặt đối mặt’ trao đổi, loại
cảm giác này, so với đạt được giải thưởng phát minh khoa học vinh dự nhất còn
làm y cảm thấy hưng phấn hơn.
Nguyệt Ảnh dưới dạng bó sợi tiến lại dò xét, “Anh lại đang gạt
người."
"Sao có thể nói là gạt người chứ, toàn bộ tư liệu tôi
chuyển cho hắn đều xuất phát từ tay Thái Ân, tôi chỉ bất quá là người phụ trách
truyền lời, nếu như nói không phải, so ra còn kỳ hơn đi.”
"Cũng may người đó là kẻ sùng bái Thái Ân, lại là tên
nghiện khoa học, hết thảy mới có thể thuận lợi như thế."
"Đúng vậy, kế tiếp, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi họ hồi sinh
thân thể của em là tốt rồi. Đáng tiếc, cuối cùng bọn họ sẽ phát hiện, bận rộn
lâu như vậy, lấy được chỉ là một khối thể xác không có tư tưởng, tôi đã không
thể chờ đợi muốn nhìn biểu tình phía quân đội.”
Trong lúc họ nói chuyện, Hằng Hà lại phát qua một đoạn văn tự.
—— Thầy Thái Ân, tôi phi thường rõ ràng mục đích ngài trợ giúp
chúng tôi, hủy bỏ nghi thức trưởng thành, giải trừ huyết khế, cũng là phương
hướng chúng tôi nỗ lực! Có ngài gia nhập, tin tưởng nhóm chúng ta nhất định có
thể sớm thực hiện mục tiêu này, tôi cũng cam đoan sẽ không tiết lộ thân phận
của ngài cho phía quân đội!
Tinh Lâu cười lắc lắc đầu, "Người này thật sự là ngây thơ
đến thú vị."
—— Cố lên.
Cậu ta trả về hai chữ này liền đơn phương ngắt kết nối, sau đó
bấm số Chẩm Hạc.
"Học trưởng, tôi muốn anh giúp tôi thăm dò nguồn gốc Trục
Nguyệt, anh không phải đã quên rồi đi?"
“Tôi thật sự không hiểu nổi, một kẻ như cái tên đó, có gì đáng
để cậu chú ý? Quên đi quên đi, tôi đi đây.”
Tinh Lâu lúc này mới vừa lòng, "Cảm ơn nha.”
Trục Nguyệt lại một lần nữa bị đám ‘bạn tốt’ cùng trường gọi lại
tâm sự, mười năm qua, cậu trải qua loại sự tình này như cơm bữa, không chỉ có
học trưởng, mà cả niên đệ cũng có thể dễ dàng tìm cậu gây phiền phức.
Mà nhiều năm qua kinh nghiệm duy nhất cậu tích lũy, chính là
nhắm mắt lại yên lặng thừa nhận, chờ đối phương phát tiết đủ rồi thì sẽ rời đi,
nhưng mà hôm nay tình cảnh như thế, cư nhiên không để cậu đợi được.
Theo vài tiếng bình bịch trầm đục, chung quanh đã khôi phục yên
tĩnh. Cậu trộm mở một con mắt, ánh vào mi mắt chính là hai chân của một người,
mà mấy kẻ vừa rồi khi dễ cậu thì nằm ngang dọc ngã bên chân hắn.
“Là anh?” Cậu sợ hãi ngẩng đầu, làm sao cũng không tưởng được
lại gặp được Chẩm Hạc ở đây, “Anh không phải là cái tiệm đó… Sao anh lại ở chỗ
này?"
Chẩm Hạc trốn tránh không trả lời, “Ngay cả trình độ này cậu
cũng không dám phản kháng, khó trách mọi người sẽ khi dễ cậu, cậu không thể
kiên cường một chút sao?"
Trục Nguyệt như vậy, thực khiến hắn nhìn không ra có điểm giá
trị nào đáng cho Tinh Lâu chú ý.
“Tôi, tôi đánh không lại đám bọn họ.”
“Cậu ngay cả đánh cũng chưa đánh, thì làm sao mà đánh thắng
được?"
Trục Nguyệt khẩn trương nhìn trên mặt đất, người này vừa rồi lấy
một địch ba thoải mái thủ thắng, tuy là ba cấp thấp, nhưng trình độ cũng cũng
đủ cho cậu ngưỡng mộ.
“Anh, anh hình như rất mạnh a?"
Chẩm Hạc phì một tiếng vui vẻ, "Cậu cứ nói đi?"
“Anh biết Doanh Phong lớp chúng tôi không? Anh ấy cũng rất mạnh,
nếu so với anh, không biết người nào lợi hại hơn."
Chẩm Hạc tính một chút, "Chống lại cậu ta hiện tại tôi
khẳng định không có phần thắng, bất quá nếu là cậu ta lúc thiếu niên, hẳn là có
thể bất phân thắng bại đi."
Trục Nguyệt thật sâu chôn đầu, "Anh lợi hại như vậy, lại có
tiền như vậy, thật là khiến người hâm mộ."
Chẩm Hạc nhìn không ra người này có chỗ đặc biệt gì —— nếu đặc
biệt yếu cũng coi như đặc biệt, hơn nữa loại yếu này cũng không giống giả vờ.
Tinh Lâu uỷ thác có thể kết thúc ở đây rồi, cậu ta chắc là nhất thời nhìn nhầm
thôi.
Hắn vừa định đi, chợt nghe Trục Nguyệt nói, "Tôi muốn mua
một thứ.”
Vừa nghe đến có mối làm ăn, Chẩm Hạc nhất thời hứng thú tăng
vọt, “Cậu đã tiêu phí hai khoản trong tiệm tôi, cậu còn có tiền sao?"
Trục Nguyệt cẩn thận nhìn chung quanh, thấp giọng nói, "Anh
đi theo tôi."
Chẩm Hạc đi theo sau Trục Nguyệt tới ký túc xá cậu ta, nhìn cậu
ta khẩn trương khóa lại cửa phòng.
"Hiện tại tôi đã tới, có chuyện gì có thể nói thẳng."
“Tôi trước tiên là nói về yêu cầu của tôi.” Trục Nguyệt cắn chặt
răng, "Tôi muốn thứ Lăng Tiêu trộm ở căn cứ, giống hệt!”
Chẩm Hạc không tin đánh giá cậu ta, “Đối với tôi mà nói lấy vật
kia không có gì khó khăn, nhưng cậu thật sự cho là mình chi nổi sao? Đừng nói
cái gì nguyên một tháng sinh hoạt phí, dù một năm sinh hoạt phí của cậu đều
chưa chắc mua nổi."
“Anh chờ."
Chẩm Hạc nhìn thấy cậu ta từng bước một mở ra ngăn ngầm ở đầu
giường, biểu tình ngày càng kinh ngạc, thẳng đến khi Trục Nguyệt lấy ra Trấn
hồn thạch từ bên trong.
"Cái này, hẳn là cũng đủ mua thứ tôi muốn chứ?”
Chẩm Hạc sau khi chứng kiến thứ trong tay Trục Nguyệt tầm mắt
liền một tấc cũng không rời, “Không thành vấn đề, một ngày, tôi cam đoan cho
cậu thứ cậu muốn.”
Trục Nguyệt đem Trấn hồn thạch thả lại chỗ cũ, "Chờ anh lấy
được thứ tôi muốn, tôi tự nhiên sẽ đem cái này giao cho anh. Tôi còn có một yêu
cầu, chính là nhất định phải giao dịch hạ tuyến (offline), ở trong này."
"Vì cái gì?"
"Bất kể là vật của anh hay là của tôi, đều là vật phẩm cấm,
lúc chuyên chở xuyên qua chiều không gian rất có thể sẽ bị hệ thống bảo an cản
lại."
“Nếu cậu là lo lắng điểm này thì không cần, người quản lý cấp
cao mạng Thiên Nguyên với tôi rất quen thuộc, hàng hoá từ chỗ tôi mang ra
ngoài, chưa từng xuất hiện vấn đề.”
"Không được, tôi không thể mạo hiểm.” Trục Nguyệt kiên trì,
"Tóm lại đây chính là yêu cầu của tôi, nếu anh muốn khối Trấn hồn thạch
đó, liền tự mình tới đổi đi!"
Chẩm Hạc bất đắc dĩ lắc lắc đầu, "Được rồi, thứ cậu muốn
tôi sẽ chuẩn bị, cũng mời cậu bảo quản tốt thù lao của tôi, tôi sẽ tự mình đến
lấy.”
***
Lăng Tiêu đã ở phòng hiệu trưởng vòng vo nhìn trái nhìn phải
chừng nửa giờ, hiệu trưởng đoán được cậu đột nhiên ghé thăm nhất định còn có
mục đích khác.
“Cậu nếu muốn hỏi cái gì, đừng ngại nói thẳng.”
Nếu hiệu trưởng đều đã nói như vậy, Lăng Tiêu cũng dứt khoát hỏi
ra miệng.
"Hiệu trưởng, thầy có biết một người tên là Lăng Tinh
không?”
Hiệu trưởng trong lòng căng thẳng, "Cậu hỏi cậu ấy làm gì?”
"Này..." Lăng Tiêu do dự, từ sau khi gặp qua tên này,
cậu liền thủy chung rất để ý, "Lần trước lúc đi thăm căn cứ, Trực Thượng
tiến sĩ từng nói, người thức tỉnh trong cùng một lồng năng lượng, có dòng họ
giống nhau, thì giống như huynh đệ tỷ muội của chủng tộc khác. Tôi ở thư viện,
thấy trong số người sống sót sau ‘Sự kiện tẫn diệt’ có một cái tên như vậy,
theo cách nói của tiến sĩ, thì người đó chính là ca ca của tôi, tôi rất muốn
biết thêm nhiều chuyện về anh ấy.”
Hiệu trưởng thong thả đi vài bước, lâm vào hồi ức, "Ta đối
tên này nhớ rất rõ ràng, bởi vì khối nhóm Lăng Tinh, là nhóm học sinh đầu tiên
nhập học sau khi ta đến Bích Không. Khi đó ta còn chưa phải hiệu trưởng, họ
cũng chỉ là tân sinh, ta nhìn họ từ lớp một lên đến lớp mười, tựa như ôn lại
một lần những năm tháng học trò.”
“Học sinh lứa đó, rất nhiều người thiếu niên chín tuổi thì đã
thức tỉnh, tới năm thứ mười, còn chưa thức tỉnh chỉ có một mình Lăng Tinh. Tuy
về thân thể họ thức tỉnh sớm, nhưng trên tâm lý lại đồng loạt đối chọi với nghi
thức trưởng thành, thậm chí hợp thành một nhánh liên minh phản trưởng thành,
còn không ngừng lôi kéo thêm nhiều thiếu niên trong trường, trên mạng gia nhập.”
"Có một lần nhóm cấp cao của họ, tìm một chỗ bí mật tổ chức
họp cái gọi là liên minh đại hội, Lăng Tinh cũng bị kéo đi. Cũng chính hôm đó,
một người kích thích tố ngoài ý muốn không khống chế được, sau đó một dẫn phát
một, đến khi tất cả mọi người không còn chịu khống chế của lý trí, dùng vũ khí
trong tay, đối với đồng bạn chính mình thống hạ sát thủ."
"Lăng Tinh lại như gặp kỳ tích không bị lan đến, nhưng ở
trong góc nhìn thấy hết toàn bộ sự tình. Ngày hôm sau, khi người lớn tìm được
bọn họ, số người còn sống chỉ còn là một nửa trước đó, mà Lăng Tinh là người
duy nhất sống sót còn là thiếu niên.”
“Sau khi sự kiện đó phát sinh, hiệu trưởng và toàn bộ quản lý
viên nhà trường tự nhận trách nhiệm từ chức, ta cũng là từ đó trở đi đảm nhiệm
quyền hiệu trưởng, nhưng Lăng Tinh đã không còn là học trò của ta.”
Lăng Tiêu từng thấy tận mắt hai linh hồn rời đi, đối với cậu đã
tạo thành nỗi kinh sợ thật lớn, khó có thể tưởng tượng Lăng Tinh trốn trong
góc, nhìn những người bạn mình bạt đao tương hướng, huyết dịch tứ tiên (rút đao nhắm vào nhau, máu văng khắp nơi), không
ngừng có linh hồn bay đi thì sẽ là tâm tình thế nào. Nhưng cậu không hiểu câu
nói tiếp đó của thầy hiệu trưởng.
"Không còn là học trò của thầy? Vì sao?”
“Những người còn sống sót sau sự kiện đó, đều lưu lại tổn thương
tâm lý mức độ khác nhau, Lăng Tinh cũng vậy, cậu ấy không có cách nào tiếp nhận
nghi thức trưởng thành, cũng không thể đối diện những bạn học cũ, bởi vậy không
bao lâu sau thì nghỉ học."
"Thôi học?" Từ khi tỉnh thức đã vào học viện giống như
họ, thôi học rồi thì đi đâu mà sống?
Hiệu trưởng từ tầng cuối giá sách lấy ra một cuốn sổ đã cũ, phía
trên phủ đầy bụi, ông nhẹ nhàng lau đi.
"Đây là sổ lưu niệm tốt nghiệp khóa của họ, quyển này chính
là của cậu ấy, nhưng cậu ấy cho tới bây giờ đều không trở về lấy.”
Hiệu trưởng mở ra trang đầu tiên, di ảnh tập thể trên đó so với
cái Lăng Tiêu nhìn thấy ở thư viện còn khiến người khác không đành lòng nhìn
hơn. Trong hình mỗi người trong tay đều đang cầm một khung ảnh, trong khung
chính là ảnh chụp trắng đen của một người khác, hình tốt nghiệp của họ, chỉ có
thể dùng phương thức này trình diện đầy đủ.
Hiệu trưởng chỉ vào một thiếu niên tay không đứng gần nhất, “Cậu
ấy chính là Lăng Tinh, ảnh chụp trước khi cậu ấy thôi học một ngày, sau khi
chụp xong hôm sau cậu ấy liền rời đi, những người trong hình còn sống đến hiện
tại cũng rất ít ỏi.”
“Vậy Lăng Tinh thì sao?” Lăng Tiêu vội vàng hỏi, "Anh ấy
còn sống không?"
Trầm mặc một lúc lâu, hiệu trưởng thong thả lắc lắc đầu.
“Sau khi cậu ấy rời trường, thì về giáo hội sinh sống, ta thỉnh
thoảng cũng nghe người khác nhắc tới những tin tức liên quan đến cậu ấy, có lẽ
do ám ảnh năm đó, sống thì cũng tạm, nhưng thủy chung không trưởng thành.”
“Vậy anh ấy sao lại chết?”
“Cậu ấy bị xử tử."
Lăng Tiêu cả kinh, "Xử tử?"
"Bởi vì cậu ấy phạm tội."
"Tội gì?"
"Tội phản quốc."
Lăng Tiêu kinh ngạc trì trệ nói không nên lời, cậu nhớ rõ Dao
Đài từng nói, đã rất nhiều năm không ai bị xử tử hình tại Yểm Đường, mà tội
phản quốc, cũng là tội danh cao nhất Thiên Túc, là sai lầm tuyệt đối không thể
tha thứ.
"Tin tức này năm đó chấn động một thời, đáng tiếc khi chân
tướng truyền tới, sự tình đã qua thật lâu, ta cũng không có cơ hội thấy mặt cậu
ấy lần cuối.”
Hiệu trưởng thở dài một tiếng khép sổ lại.
“Chuyện cậu ấy ta chỉ biết chừng đó, nếu cậu còn muốn biết thêm,
cũng chỉ có thể đến giáo hội tìm kiếm đáp án. Vừa lúc đây là đồ của cậu ấy, cậu
thuận tiện đem nó qua đó đi.”
Lăng Tiêu tâm tình trầm trọng ôm sổ lưu niệm từ phòng hiệu
trưởng đi ra, chủ động gọi điện cho Doanh Phong, miễn làm trái luật của anh ta.
“Tôi có việc phải tới giáo hội gần đây xem một chút, có thể sẽ
về hơi muộn.”
“Cậu đi giáo hội làm gì?"
"Giúp thầy hiệu trưởng đưa qua một món đồ,” cậu giữ lại một
nửa sự thật.
Doanh Phong đối với kỹ thuật lái của cậu rất không tin tưởng,
“Cậu quên chuyện ngày hôm qua rồi sao?"
Lăng Tiêu thực bất đắc dĩ, "Hôm qua là trường hợp đặc biệt,
hôm nay tôi đã tốt rồi.”
“Cậu chờ, tôi đưa cậu đi.”
Lăng Tiêu vì lái xe gây chuyện trên đường phải bồi thường một
khoản lớn, biểu hiện thành thật ngoài dự liệu, khi Doanh Phong tới, cậu đang an
phận ngồi ở vị trí kế bên tài xế, trong lòng đang cầm một quyển sổ cũ.
“Đó là cái gì?"
"Nga, chính là thứ thầy hiệu trưởng muốn tôi mang đến
đó."
Doanh Phong không tiếp tục truy vấn, chuyển Ly phi sa sang hình
thức phi hành, ra chỉ thị trên bảng hệ thống, phi hành khí liền tự động bay đến
mục tiêu.
Hai người đều là lần đầu tiên đến thăm giáo hội, gian giáo đường
nơi Lăng Tinh ở khi còn sống này cũng không lớn, nhưng có một cái viện lạc (sân trong) rất đẹp, bên trong
trồng đủ loại hoa cỏ, có vài loài sinh trưởng ở Thiên Túc, mà đa phần còn lại
họ đều chưa từng thấy qua, tựa hồ kỳ hoa dị thảo của mỗi một tinh cầu, đều được
tập trung vào một khoảnh sân nho nhỏ này.
Họ men theo đường mòn, xuyên qua sân trong, đi vào giáo đường,
tượng thờ treo xa xa đằng trước. Bốn phía là kính đủ sắc màu, ngăn ánh mặt trời
chiếu xuống, chỉ có từng vệt ánh dương xuyên vào qua cánh cửa sổ nhỏ đằng sau
tượng thờ là còn bảo lưu màu sắc vàng óng.
Doanh Phong chưa bao giờ tới nơi này, càng chưa từng được truyền
đạt tư tưởng thần linh, nhưng khi anh đặt bước chân đầu tiên vào đây, liền cảm
nhận được tâm hồn bình tĩnh, đó là một loại dịu dàng khó mà hình dung, hết thảy
nhân tố xao động trong linh hồn đều được an ủi, trên thế giới này không còn gì
đáng để phẫn nộ, bi thương, hay thù hận, còn lại chỉ có sự tĩnh mịch, hi vọng,
và tốt đẹp.
Anh lẳng lặng cảm thụ tất cả, thời gian chậm lại, không còn là
một giây tiếp một giây, mà là tro bụi dưới ánh mặt trời thản nhiên vũ động, là
đồng hồ cát bị người nghiêng góc sáu mươi độ, là tiếng vang tí tách khẽ nhỏ từ
vòi nước rỉ, lưu lại một khe hở, để thời gian từng giọt từng giọt chảy ra, quá
khứ, hiện tại, tương lai, đều ngưng tụ trước mắt, người trước mặt cũng như anh,
thật lâu không nhúc nhích, tựa hồ cũng đang hưởng thụ quãng thời gian dằng dặc
này.
Doanh Phong đột nhiên cảm thấy Lăng Tiêu yên lặng có chút lâu.
"Lăng Tiêu." Anh gọi.
“Gì?” Lăng Tiêu bỗng nhiên quay đầu, mang trên mặt vẻ điềm tĩnh
Doanh Phong chưa bao giờ thấy qua, khóe miệng cậu hơi giương lên, đó là cái mỉm
cười phát ra từ tận đáy lòng trong vô thức, ý cười một đường hướng tới, tràn ra
đuôi mắt cậu.
Ánh sáng chiếu qua song cửa sổ, vòng qua tượng thờ, nghịch hướng
rọi vào người cậu, đem nụ cười này một nửa che giấu trong mông lung, lại vì thị
lực không tầm thường của họ mà nắm bắt mỗi một chi tiết chân chân thật thật.
Những mảnh nhỏ linh hồn tự do quấn quanh thân, trong nháy mắt
này đột nhiên mãnh liệt tập trung lại, hung hăng đập một kích vào trái tim
Doanh Phong, thật lâu trước kia, dường như có một người từng mỉm cười như vậy
với anh, nói với anh những lời rằng,
—— nếu
anh không thể nhận thức tình cảm của nhân loại, ít nhất anh có thể thử đi tin
tưởng thần. Thần sẽ yêu anh như yêu bất cứ ai, chỉ cần anh tin tưởng người,
tình yêu của người sẽ truyền đến anh, cho anh được giống như một người bình thường,
học được cách làm sao để yêu.
Chương này post làm quà sinh nhật bạn Đặng Ngọc Huyền Hương, nàng hãy nhận tấm lòng của ta a a a
ReplyDeleteTèn tèn ten tèn tén ten, tèn tèn...tén tén ten tèn ten tènnnnn
Thương nàng, cưới nàng về làm phu nhân a~~~ :)))
DeleteÔi lẽ nào chỉ vì 1 phút lỡ lầm post lên mà ta phải thất thân sao~
DeleteTa ko cam tâm, ta bỏ chạy đây
*Leo lên Ly phi sa*