Chương
43 – Phá toái*
*Phá toái:
Nghiền nát, vỡ vụn
Một thân ảnh nhanh như gió chạy tới, tay phải giương lên, đinh
một tiếng bắn lên một viên thạch anh, lại chuẩn xác bắt lấy, toàn bộ động tác
liền mạch lưu loát. Ngay sau đó kỳ tích phát sinh, dưới chân hắn như sinh ra
lực hút, tòa nhà dựng đứng đối với người này giống như bình địa, chỉ dùng vài
giây liền từ phía dưới tòa nhà leo lên mái, một phen xách cổ Lăng Tiêu lên, hai
người cùng nhảy lên sân thượng.
Lăng Tiêu chưa rõ tại sao mình đột nhiên bay lên, hai chân đã an
toàn tiếp xúc mặt đất, hiệu trưởng vừa đem cả người cậu cứ như vậy xách lên lúc
này mới buông tay ra, hỏi Doanh Phong còn ở ngoài tường, “Tự cậu có thể
chứ?"
Để trả lời, bàn tay đang nắm tường của Doanh Phong dùng sức một
cái, từ bên ngoài nhảy trở về, sau đó liền bước dài về hướng Lăng Tiêu, bộ dạng
hùng hổ đó, Dao Đài và hiệu trưởng đều cho là anh sẽ động thủ với Lăng Tiêu,
theo bản năng chắn phía trước.
Ngay cả bản thân Lăng Tiêu cũng cho rằng như vậy, nhưng thấy
Doanh Phong không chút khách khí đẩy hai người ra hai bên, hai tay đặt lên bờ
vai cậu, cứ như vậy không hề báo trước hôn lên.
Vì chấn kinh, nụ hôn này phá lệ kéo dài, ai nấy đều cả kinh trợn
mắt há hốc mồm, nhất là Lăng Tiêu thân là đương sự, đầu óc trống rỗng, năng lực
tự hỏi bay lên chín tầng mây.
Cái hôn kết thúc, Doanh Phong buông cậu ra, Lăng Tiêu hóa đá
ngẩn ra tại chỗ một giây, hai giây, ba giây, sau đó thân thể yếu ớt ngã về phía
trước, Doanh Phong như đã dự kiến trước, vững vàng tiếp được cậu.
Nếu nói vừa rồi hai người xem còn trợn mắt há hốc mồm, vậy giờ
khắc này đã không thể dùng nghẹn họng nhìn trân trối để hình dung, dường như bị
ánh mắt nhìn chòng chọc của hai người khiến cho không thoải mái, Doanh Phong
lúc này mới không tình nguyện giải thích:
“Tôi đọc trong sách thấy phương pháp này có thể thôi miên làm
dịu cảm xúc."
Hiệu trưởng cùng Dao Đài cứng ngắc quay cổ, không thể tưởng
tượng nổi nhìn nhau, sau đó lại cứng ngắc xoay về.
“Cậu biết không?" Dao Đài dùng một loại giọng điệu đông
cứng tuyệt đối không phải khen tặng nói, “Từ sau khi cậu trở thành khế chủ, chỗ
duy nhất khiến tôi cảm thấy đáng khen, chính là cậu lấy tốc độ như thần nắm giữ
hết thảy kỹ năng khế chủ."
Doanh Phong tự động bỏ qua châm chọc trong giọng điệu của cô, ôm
ngang lấy Lăng Tiêu, còn chưa bước ra một bước, đã bị hiệu trưởng ngăn cản.
Hiệu trưởng rốt cuộc bình tĩnh hơn, đã thoát khỏi khiếp sợ vừa
rồi, “Giao cậu ấy cho ta được không?”
Doanh Phong khó hiểu nhìn ông.
“Ta muốn thử khuyên nhủ cậu ấy, chúng tôi đều là khế tử, có thể
dễ dàng câu thông hơn.”
Doanh Phong suy nghĩ một chút, đem Lăng Tiêu trong lòng đưa về
phía trước, hiệu trưởng có chút xấu hổ, "Ta ôm không nổi.”
Trường kỳ không được nghỉ ngơi đầy đủ đã khiến thể lực ông suy
kiệt, hiệu trưởng bây giờ, về phương diện cần sức chịu đựng này, thậm chí
không bằng một thiếu niên bình thường, vài động tác vừa rồi đã là cực hạn của
ông.
“Thầy muốn tôi đưa cậu ấy đến đâu?”
"Phòng y tế thì tốt rồi, ta sẽ ở đó chờ cậu ấy tỉnh
lại."
Lăng Tiêu khi tỉnh lại chỉ có hiệu trưởng bên người, cậu không
biết mình làm sao lại ngủ, nhưng ký ức trước khi ngã xuống vẫn còn, hai sự kiện
cách nhau quá ngắn, cậu thà rằng tin tưởng nụ hôn kia là một giấc mộng.
“Cậu đã tỉnh," hiệu trưởng nhìn Lăng Tiêu lúc này, nhớ lại
nhiều năm trước chính mình tỉnh lại từ trong mờ mịt không biết phải làm sao.
"Thầy hiệu trưởng?" Cậu cúi đầu nghi hoặc nhìn chiếc
giường dưới thân, “Vì sao tôi lại ngủ ở đây?"
“Cậu đang ngủ, Doanh Phong đưa cậu đến nơi này, là ta yêu cầu,
" ánh mắt đồng dạng màu xám nhạt của ông khiến Lăng Tiêu cảm thấy an tâm,
"Cậu hiện tại cảm thấy khá hơn chút nào chưa?”
Lăng Tiêu ngập ngừng gật gật đầu, ngay cả chuyện mình lúc ấy
không phải chủ động nhảy xuống đều quên.
“Vậy, cậu có muốn cùng ta đi thăm một người?"
"Ai?"
"Bằng hữu tốt của cậu, Lam Thịnh."
***
Đây là lần đầu tiên Lăng Tiêu tới Trung tâm kiểm soát tinh thần,
trong tưởng tượng của cậu nơi đây hẳn là giống một bệnh viện, nhưng sau khi
tới, mới phát hiện nơi này càng giống một khu nhà giam.
"Đã lâu không gặp," một người mặc chế phục màu trắng
tự mình ra cổng nghênh đón bọn họ.
"Nếu như có thể, tôi hi vọng cả đời này cũng không phải
nhìn thấy anh,” hiệu trưởng mỉm cười cùng ông chào hỏi, thuận tiện giới thiệu với
Lăng Tiêu, “Đây là Thiên Tế, viện trưởng Trung tâm kiểm soát, năm đó là bác sĩ
chủ trị của ta, không thể tưởng được giờ cũng thăng lên viện trưởng."
"Rốt cuộc là bác sĩ thăng lên viện trưởng làm người khác
không tưởng nổi, hay là bệnh nhân lên làm hiệu trưởng càng bất khả tư nghị hơn?”
Thiên Tế nói móc ông, “Một trăm năm trước đây, tôi còn vì cậu có thể sống sót
hay không mà cảm thấy lo lo lắng lắng, ai mà biết được đến hôm nay, cậu đã là
giáo viên đứng đầu một trường.”
“Vậy tôi đây thật đúng là đã cô phụ kỳ vọng của anh,” hiệu
trưởng đùa.
Thiên Tế hơi hơi mỉm cười đáp lại câu đùa của ông, tiếp theo ôn
hòa vỗ vỗ lưng Lăng Tiêu, “Đây là học sinh mà cậu nhắc đến trong thư?”
“Phải.”
Thiên Tế chuyển hướng Lăng Tiêu, "Hiệu trưởng của mấy cậu
nói với tôi, Lam Thịnh nhập viện cách đây không lâu là bằng hữu của cậu? Cậu ấy
là người rất kiên cường, tôi không thể để các cậu gặp mặt, bất quá có thể chấp
thuận cho cậu qua nhìn cậu ấy một chút.”
Lăng Tiêu đối với nơi đây chưa hiểu rõ hết, dưới sự dẫn dắt của
Thiên Tế, từ cổng một đường đi tới tòa nhà trung tâm.
"Nơi này biến hóa rất lớn a," hiệu trưởng vừa đi vừa
đánh giá kiến trúc ven đường, ông nhớ năm đó mình rời đi có vài khu không giống
hôm nay.
“Nhớ ngày đó khi cậu ở đây, không sai biệt lắm đem hết các phòng
đều hủy đi một lần, cậu vừa đi, chúng tôi lập tức hướng cấp trên xin kinh phí,
tu sửa toàn bộ trung tâm lại.”
“Đừng nghe anh ta khoa trương," hiệu trưởng bất đắc dĩ nói
với Lăng Tiêu.
“Biết ngay là cậu sẽ không thừa nhận, cho nên chúng tôi đặc biệt
bảo lưu chứng cứ,” ông dẫn họ tới trước một gian phòng bệnh, nói với Lăng Tiêu,
“Coi đi, đây chính là phòng cậu ta từng ở.”
Gian phòng kia —— không, chính xác phải nói là cái phòng giam
cực kỳ nhỏ hẹp kia, bên trong ngoại trừ một cái giường đơn thì không còn gì
khác, ba mặt phong bế, mặt tiếp giáp hành lang do những chấn song lạnh như băng
tạo thành. Lăng Tiêu tiếp tục nhìn kỹ, phát hiện chất liệu tường giống hệt loại
dùng trong phòng huấn luyện, nhưng khiến người khác truật mục kinh tâm chính
là, trên mặt tường rắn chắc, nơi chốn đều lưu lại dấu vết bị lực nặng đập lên,
có vài chỗ thậm chí trũng vào cả nửa mét.
"Vì sao bên trong chẳng có gì hết?" Lăng Tiêu nhất
thời khó có thể tiếp nhận, cậu nghĩ hoàn cảnh trung tâm cho dù không đến mức
thoải mái, nhưng ít ra phải cho người ta ở được chứ.
“Bởi vì mặc kệ có đồ gì, đều có kết cục bị đập nát vụn, thứ
không nát, cũng có thể bị biến thành công cụ tự mình hại mình.” Thiên Tế thấy
hiệu trưởng nhìn căn phòng lâm vào trầm tư, lặng lẽ kéo Lăng Tiêu một phen, ý
bảo cậu lánh đi.
“Hiệu trưởng của các cậu ở nơi này sáu năm," đi thẳng đến
chỗ đối phương không nghe được, Thiên Tế mới mở miệng.
"Lâu như vậy?" Lăng Tiêu chấn kinh, cậu cảm thấy để
cho cậu ở nơi có hoàn cảnh thế này sáu ngày cũng khó mà chịu nổi.
“Từ cái ngày cậu ấy bị đưa vào, cho đến lúc rời đi, suốt sáu
năm, ngày cậu ấy ra viện, chính là kỷ niệm sáu năm ngày nhập viện.”
“Sao có thể như vậy..." Lăng Tiêu khó có thể tin.
“Chúng tôi đã từng đều cho là cậu ấy không ra được, không nghĩ
tới cậu ấy cuối cùng vẫn xuất viện, chúng tôi cho là sau khi rời khỏi đây cậu
ấy cũng sống không được lâu, nhưng cậu ấy mỗi một năm đều đổi mới trông đợi của
chúng tôi.” Thiên Tế tán thưởng từ đáy lòng, “Hiệu trưởng của các cậu thật là
một người đáng tôn kính, đến hôm nay mọi người khi nhắc tới cậu ấy đều mang
trong lòng kính nể."
Lăng Tiêu chỉ biết là hiệu trưởng là một khế tử không phát dục,
tách khỏi khế chủ độc lập sinh sống rất nhiều năm, thậm chí thầm lấy ông làm
mục tiêu, lại không thể tưởng được ông sống gian nan như thế.
"Nhớ năm đó, cậu ấy cũng là nhân vật phong vân của Bích
Không, cùng Phục Nghiêu được xưng là hy vọng ngày mai của Thiên Túc, chỉ ở sơ
cấp học viện đã được quân bộ chú ý, lúc đó tiền đồ vô lượng."
"Đáng tiếc thế sự vô thường, Phục Nghiêu tìm được bầu bạn
suốt đời thích hợp với hắn, hiện giờ song song ở quân bộ thành tựu xuất sắc,
hiệu trưởng các cậu lại bởi vì một hành vi sai lầm, đến nay cả thân thể đều
không thể phát dục.”
“Hai người trẻ tuổi ngày xưa đều được chú mục, kết cục lại như
mây và bùn, mỗi lần nhớ lại, không khỏi làm người ta thổn thức."
Thiên Tế cảm khái qua đi, chỉ thấy hiệu trưởng đang đi về phía
họ.
“Bi ai xong rồi?” Ông cố ý thay một giọng điệu thoải mái.
"Cái phòng đó sao các anh không tu sửa?”
“Nơi có giá trị kỷ niệm như thế đương nhiên cần phải hoàn chỉnh
bảo lưu lại, mỗi lần có tân nhân vào đây, trung tâm đều lấy sự dốc lòng của cậu
làm tấm gương, nói cho bọn họ biết luôn có một ngày họ cũng sẽ rời đi nơi này.
Tuy cậu đi rồi, nhưng tinh thần của cậu vĩnh viễn phát quang phát nhiệt, chiếu
rọi hậu nhân."
Hiệu trưởng tươi cười có vẻ chua xót, “Thật đúng là vinh hạnh
của tôi."
“Nếu đã truy điệu xong rồi, chúng ta đây tiếp tục đi tới chứ.”
Họ theo hành lang đi về phía trước, người gặp ven đường dần dần
nhiều hơn, Lăng Tiêu lướt qua từng gian phòng bệnh, chứng kiến một đám người cử
chỉ quái dị, có người hai mắt thất thần, có người thì thào độc thoại, có người
nóng nảy gầm lên giận dữ, có người không biết đau đớn đập đầu vào tường, đoạn
đường này đi tới, thấy càng nhiều, trong lòng càng trầm nặng.
“Bệnh nhân đến đây nhận trị liệu, khi nhập viện đều phải ký hiệp
ước, hiệp ước có hai loại, tử ước cầu sinh, sinh ước cầu tử.”
Lăng Tiêu không rõ, "Cái gì là sinh ước?”
"Cái gọi là sinh ước, chính là điều khoản ước định rất rộng
rãi, chúng tôi sẽ tận lực trợ giúp người bệnh sinh tồn, chỉ khi nào họ cảm thấy
khó có thể chịu nổi nữa, khi muốn buông tha, trung tâm sẽ tôn trọng quyết định
của họ.”
Thiên Tế chỉ vào những người mặc quần áo bệnh nhân nhưng có thể
tự do ra vào nói, “Họ chính là những người kí kết sinh ước, khỏi hẳn là may
mắn, nhưng tuyệt đại bộ phận người, sẽ không ra khỏi cánh cổng nơi này.”
“Vậy tử ước thì sao?”
“Tử ước là điều khoản buộc định, mặc kệ phát sinh tình huống gì,
mặc kệ bệnh nhân yêu cầu thế nào, chúng tôi đều phải bảo đảm sinh tồn của họ,
vô luận dùng thủ đoạn gì."
“Thống khổ tử ước phải trải qua thật khó mà dùng lời để diễn tả,
có rất ít người chọn ký, hiệu trưởng của các cậu năm đó ký chính là tử ước, cậu
ấy cũng thế.”
Thiên Tế đứng lại trước một cửa phòng, chấn song phòng bệnh này
đang được hạ xuống, Lăng Tiêu đi qua, liền thấy Lam Thịnh.
“Giờ cậu đã biết bạn của cậu kiên cường cỡ nào rồi chứ, cậu nên
vì cậu ấy mà cảm thấy kiêu ngạo."
Trong chớp mắt khi Lăng Tiêu nhìn đến người đã lâu không gặp đó,
nước mắt suýt nữa rơi xuống. Cậu ấy bị giữ chặt trên giường, thống khổ kêu la
giãy dụa. Xung quanh cậu, có ba nhân viên y tế mạnh mẽ kìm giữ tứ chi cậu, dù
vậy vẫn có vẻ rất cật lực.
“Vì sao,” Lăng Tiêu không thể lý giải, "Vì sao không cho
cậu ấy dùng thuốc trấn định?”
“Cậu đang thấy lúc này là cậu ấy ban ngày, tận lực dựa vào sức
người khống chế, mà thuốc trấn định chỉ có thể dùng vào ban đêm khi bệnh trạng
nghiêm trọng hơn. Kháng tính đối với thuốc của người Thiên Túc hình thành rất
nhanh chóng, liều trấn định mà cậu ấy đang dùng, đã gấp người thường mười mấy
lần, không thể thêm nữa.”
Lăng Tiêu cảm thấy mũi từng đợt chua xót, giờ cậu rốt cục đã
hiểu, vì cái gì Thiên Tế không cho bọn họ gặp mặt, lúc này dù cho Lăng Tiêu
đứng trước mặt Lam Thịnh, đối phương cũng chưa chắc nhận ra được cậu.
“Cậu ấy có chướng ngại giấc ngủ vô cùng nghiêm trọng, phải nói
nơi này ai cũng thế, họ suốt đêm không thể đi vào giấc ngủ, cho dù ngủ cũng rất
nhanh sẽ bừng tỉnh. Rất nhiều người cũng là vì không thể chịu đựng được điểm
này mới bỏ cuộc, y học càng ngày càng phát triển, nhưng đối với quần thể những
người này vĩnh viễn vô kế khả thi.”
"Ảnh hưởng của khế chủ đối khế tử quá lớn, khế tử mất đi
khế chủ, cả đời đều không thể có được cảm giác an toàn, như thực vật thủy sinh
bị cắt mất rễ, ngày qua ngày trôi nổi phiêu linh, đến khi tàn lụi.”
“Tôi cũng từng cảm thấy rất khó hiểu, vì cái gì người Thiên Túc
lại có chế độ phối ngẫu dị dạng như vậy, vì thế tìm đọc rất nhiều sách cổ, phát
hiện tính chi phối tuyệt đối của khế chủ đối khế tử, không phải cướp đoạt, mà
là nhượng bộ."
"Nhượng bộ?" Cách nói này ngay cả hiệu trưởng đều chưa
từng nghe qua.
“Phải, tuy trên sách cổ phần lớn nói không tỉ mỉ, bất quá căn cứ
vào một cuốn tư liệu lịch sử rất lạ ghi lại, quan hệ phối ngẫu của người Thiên
Túc sớm nhất không phải như thế, cảnh ngộ họ gặp phải tàn khốc hơn chúng ta
nhiều, hai người yêu nhau phải giết chết đối phương mới có thể trưởng thành,
hậu nhân bởi vì không thể chịu đựng được bi kịch như vậy, cho nên mới có huyết
khế tồn tại."
“Trong nội dung khế ước, khế chủ đem một bộ phận linh hồn chuyển
giao cho khế tử, mà nửa kia thì lấy việc buông tha cho quyền lợi bản thân làm
cái giá để đánh đổi lấy sinh mệnh, lấy thân phận khế tử trọn đời dựa vào khế
chủ mà tồn tại. Đây chính là nguyên nhân khế chủ có thể khống chế khế tử, bởi
vì cái họ điều khiển chính là linh hồn vốn thuộc về mình."
“Cho nên thoạt nhìn bề ngoài, quan hệ khế chủ và khế tử là áp
bức và bị áp bức, nhưng trên thực tế ý định ban đầu của huyết khế này, cũng là
khế chủ vì để khế tử của mình sống sót mà nhượng bộ, là một loại chủ động hy
sinh. Về phần ban đầu vì cái gì đôi bên yêu đương nhất định phải liều mạng
ngươi sống ta chết, thì trên sách cổ không có ghi lại."
“Giờ thì các cậu đã biết, tại sao khế tử vào lúc phát dục rời đi
khế chủ rất khó tồn tại, bởi vì linh hồn họ đạt được từ khế chủ tìm không thấy
nơi nó thuộc về. Mà chúng ta hiện tại làm công tác cứu hộ, chính là hành vi đi
ngược đường, trước đây có người nói chúng ta làm như vậy là xuất phát từ chủ
nghĩa nhân đạo, nhưng trăm năm qua, chứng kiến nhiều người thống khổ như vậy, tôi
cũng càng ngày càng không nhận ra được mấy chữ ‘chủ nghĩa nhân đạo’ nữa.”
Ông nói xong, thở dài, "Thực xin lỗi, bắt các cậu chia sẻ
gánh nặng cùng tôi.”
"Không có, " Lăng Tiêu lắc đầu, "Cám ơn ngài nói
cho tôi biết những điều này.”
Thiên Tế quan hoài bội phần nhìn chăm chú vào cậu, “Bác sĩ Dao
cũng từng nói với tôi tình huống của cậu, khế tử nhận trị liệu tại đây, không
phải khế chủ mất sớm, thì chính là bị vứt bỏ, so ra, cậu so với họ may mắn hơn
nhiều lắm."
“Giờ cậu cũng đã tận mắt nhìn thấy hết thảy nơi này, hiệu trưởng
của các cậu nói cậu ta không bao giờ muốn gặp lại tôi nữa, tôi sao lại không hy
vọng không bao giờ phải ở nơi này lại nhìn thấy cậu ấy, còn cả cậu nữa, cũng
như bất cứ người nào khác. Trung tâm kiểm soát vốn là một chỗ không nên tới, dù
chỉ có một cơ hội nhỏ là thế, cậu đều phải cách nó cho xa, không phải ai cũng
có thể kiên cường như hiệu trưởng các cậu, tuyệt đại đa số người một khi tiến
vào, sẽ không ra khỏi được nữa.”
Phảng phất như xác minh lời ông, trong căn phòng cuối hành lang
truyền đến một trận xôn xao.
“Chuyện gì vậy?” Thiên Tế ngăn lại một nhân viên y tế đi ngang.
Đối phương hơi rũ mắt, “Bệnh nhân số 31 đã quyết định buông tha,
đang làm xác nhận cuối cùng.”
Ánh mắt Thiên Tế cũng ảm đạm đi, ông chuyển hướng hiệu trưởng,
"Cảnh tượng như vậy, cậu hẳn là rất quen thuộc đi."
Hiệu trưởng trầm mặc một chút, gật đầu.
Ông lại chuyển hướng Lăng Tiêu, "Chúng ta cũng đi nhìn xem
đi."
Đoàn người Lăng Tiêu theo sau nhân viên y tế đến nơi, bệnh nhân
số 31 trong lời họ chính là người ở phòng kế cận, có một nữ y sĩ đang đặt câu
hỏi với cô. Cách một tấm kính, Lăng Tiêu không nghe được nội dung các cô đối
thoại, chỉ có thể nhìn thấy cô ấy chốc chốc lắc đầu, chốc chốc lại gật đầu,
không bao lâu sau, nữ y sĩ liền lui ra.
Cô nhẹ nhàng lắc lắc đầu, người ở đây đều hiểu hàm ý động tác
này.
Trên không trung vang lên tiếng chuông, một tiếng lại một tiếng,
ngân dài vang vọng. Trong tiếng chuông bi tráng lại thê lương, tập thể mọi
người cúi đầu.
Y sĩ cầm ống tiêm đi vào, cúi thấp người chào bệnh nhân số 31,
sau đó vững vàng đem kim tiêm xuyên qua làn da trắng nõn, chuẩn xác không thiên
lệch đâm vào huyết quản cô.
Cô ngẩng đầu, khuôn mặt thiếu niên, song mâu xám nhạt, từ khi tỉnh
thức đến khi tử vong, màu mắt là biến đổi duy nhất của cuộc đời này. Sắp phải cáo
biệt thế gian, bắt đầu một đoạn sinh mệnh hoàn toàn mới, có lẽ vì những người
khác đều cúi đầu, tầm mắt của cô đối diện người duy nhất đang nhìn về bên này
Lăng Tiêu.
Bọn họ bốn mắt nhìn nhau, Lăng Tiêu là cảnh tượng cuối cùng lưu
trên võng mạc của cô kiếp này, mà cô trong mắt Lăng Tiêu, đang hướng về cậu
ngọt ngào cong môi mỉm cười.
‘Hẹn gặp lại’, Lăng Tiêu thấy khẩu hình của cô, dù trước đó bọn
họ chưa bao giờ gặp mặt.
Thân thể cô gái từng chút trong suốt, biến mất, cuối cùng hóa
thành hồn phách lam sắc phiêu lượng, tựa như Bình Tông sáng sớm ngày đó.
Đây là lần thứ hai, Lăng Tiêu trơ mắt nhìn một linh hồn bay đi,
từ nơi cách cậu chưa đến hai mét trước mắt, trong nháy mắt biến mất cuối chân
trời.
“Cậu nhìn thấy chưa?” Tay hiệu trưởng lặng yên không một tiếng
động đáp lên bả vai Lăng Tiêu, "Nơi này chính là Trung tâm kiểm soát tinh
thần, nơi mà một khi cậu đã tới một lần, sẽ không bao giờ còn muốn đặt chân vào
nửa bước.”
Như đã hứa :)
ReplyDelete:))) Hôn rồi kia. Nụ hôn buồn cười nhất năm a~~~ Mà đằng ấy ơi, trong hộp của Lăng Tiêu có phải là chủy thủ của Lam Thịnh không?
ReplyDeleteTa đau lòng T^T~~~ khúc cuối thê lương quá!
ReplyDeleteMấy chương này buồn, nhưng sau thì hết rồi, vì Lăng Tiêu và Doanh Phong đều đã có nhiều kiến thức hơn, nhìn nhận vấn đề khác đi nên sẽ thay đổi tích cực
DeleteTrong hộp của LT mình cũng chưa thấy nói gì, mình đoán là cái tờ báo cáo có cái đồ thị cảm xúc thể hiện tình cảm của LT ấy, có lẽ cuối truyện mới giải thích quá, để coi ai đoán đúng nhá ~~