Chương
97 – Cốc vũ*
*Cốc vũ:
Một trong 24 tiết trong 1 năm, vào khoảng 19, 20 hay 21 tháng 4.
Lăng Tiêu mơ thấy Tiểu Hôi đè trên người cậu, còn hồng hộc phả
khí vào mặt, quấy phá khiến cậu thật ngứa, theo bản năng vươn tay ngăn trở cái mõm
dài của nó.
"Tiểu Hôi, đừng rộn, ngứa quá đi."
Cổ tay cậu chợt bị chế trụ, một thanh âm trầm thấp vang lên,
"Em gọi ai Tiểu Hôi?"
Lăng Tiêu lúc này mới kịp phản ứng không thích hợp, Tiểu Hôi từ
lúc nào trở nên nặng như vậy, cậu hí mắt ra một cái khe nhỏ, tiểu hôi lang biến
thành đại hôi lang, khuôn mặt sát lại cách mình thật gần.
Đại não Lăng Tiêu đầu tiên kịp thời cân nhắc, mới phân tích rõ
ràng hiện trạng trong trạng thái chưa hoàn toàn thanh tỉnh, dù sao hồi ức
được người khác kể lại không vững chắc bằng tự mình trải qua, buổi sáng tỉnh
lại nhìn thấy mặt Doanh Phong, cậu thừa nhận phản ứng đầu tiên vẫn là muốn vung
quyền đánh qua.
Doanh Phong không bỏ qua truy vấn, "Làm sao em biết nó tên
Tiểu Hôi?"
Lăng Tiêu mờ mịt, "Tôi đặt cho nó a…”
“Đặt khi nào?”
“Hôm qua.”
Vốn ôm ấp một tia may mắn, nghĩ Lăng Tiêu đã khôi phục trí nhớ, Doanh
Phong bỗng chốc thất vọng, lấy trình độ đặt tên của em ấy, hai lần đặt cùng một
cái tên cho sủng vật dường như cũng chẳng có gì lạ.
“Sao thế? Chẳng lẽ nó vốn cũng tên là Tiểu Hôi?"
“Ừm,” Doanh Phong lùi lùi ra sau, “Cũng là do em đặt.”
"Đợi một chút, đừng nhúc nhích!" Lăng Tiêu hứng thú
quan sát Doanh Phong, sao trước đây cậu không hề lưu ý thấy, Doanh Phong trước
mắt này cùng với Doanh Phong trong trí nhớ cậu có bất đồng rất lớn, rõ ràng ở
căn cứ nhìn thấy một người càng phù hợp với ký ức của cậu hơn, nhưng khi nhìn
thấy Doanh Phong trưởng thành, cậu tiếp nhận vô cùng tự nhiên, giống như Doanh
Phong hẳn nên trưởng thành thành bộ dạng này.
Lăng Tiêu tò mò vươn ngón trỏ, từ sống mũi Doanh Phong vẽ xuống,
mũi anh so với khi còn thiếu niên càng thêm thẳng tắp cao ngất, dung mạo ban
đầu vốn còn một tia thanh tú, giờ nét trẻ con ngây thơ đã rút hết, cái cằm từng
hơi nhọn cũng đẽo gọt ra góc cạnh, Doanh Phong mà cậu quen thuộc đó, trong vòng
một đêm thay da đổi thịt, từ một thiếu niên ngây ngô, trưởng thành thành một
nam nhân thành thục.
Ngón trỏ Lăng Tiêu lướt qua làn môi mỏng đến hàm dưới, hầu kết
biểu trưng cho nam giới đặc biệt gồ lên, Doanh Phong bị hành động gần như trêu
ghẹo của cậu quấy nhiễu đến có chút thất thường, mở miệng hỏi, “Em đang làm
gì?”
Chấn động ở thanh đới xuyên qua hầu kết truyền đến đầu ngón tay
Lăng Tiêu, giọng nam trầm từ tính rung động màng nhĩ cậu, Lăng Tiêu đột nhiên
có chút tiếc nuối, trong ký ức đã mất đi của cậu, khi người này dần dần trưởng
thành, cậu cũng nhất định ngày từng ngày nhìn anh biến hóa, không chừng còn có
thể oán hận khi nhìn thấy chiều cao của anh từng chút một vượt qua mình, đường
nét cơ thể ngày càng săn chắc, vóc dáng phát dục hoàn mỹ vô khuyết.
Nghĩ đến đây, cậu mang theo tâm tình muốn phát tiết chọc chọc
lên cơ ngực co giãn mười phần và cánh tay Doanh Phong, nếu không phải trở thành
khế tử, mấy thứ này vốn phải thuộc về cậu, nhưng hiện tại ngay cả bản thân cậu cũng
thuộc về người khác, thật khiến cho người ta căm giận.
Doanh Phong bị cậu chọc phát phiền, cúi đầu há miệng ngậm lấy
ngón trỏ cậu, giữ trong miệng tinh tế mút vào, đầu lưỡi mềm mại đảo quanh đầu
ngón tay một vòng lại một vòng, trên thân thể sinh ra dấu hiệu nào đó khiến
Lăng Tiêu thầm hô không ổn, vội vàng rút ngón tay ra hốt ha hốt hoảng ngồi dậy.
“Tôi đột nhiên nhớ ra, tôi bây giờ là sinh viên của Ngự Thiên
đi? Chẳng lẽ không cần lên giảng đường sao?” Rõ ràng mặt trời đã lên cao, hôm
nay cũng không phải ngày nghỉ, vì cái gì ngay cả Doanh Phong cũng ở lại ký túc
xá.
“Anh đã xin phép cho chúng ta nghỉ.” Anh nói không phải ‘cho
em’, cũng không phải ‘cho anh’, mà là ‘cho chúng ta’.
"Xin nghỉ? Nghỉ gì cơ?”
“Nghỉ tuần trăng mật.”
Lăng Tiêu: ...
“Tuần trăng mật để lỡ lúc trước, giờ chúng ta bù lại.”
Lăng Tiêu trong lòng kêu gào, như vậy cũng có thể sao? Trường
quân đội quản lý cũng quá lỏng lẻo đi!
"Ách, " Lăng Tiêu vẫn giãy dụa muốn ngồi dậy, “Trên
người dính dấp quá, tôi đi tắm một cái."
Doanh Phong lúc này ngược lại không ngăn cản cậu, thoải mái
tránh ra, "Đằng nào em cũng phải dậy thôi, lát nữa sẽ có người đến.”
"Có người đến? Ai?"
“Nhân viên chuyển phát nhanh.” Doanh Phong thấy Lăng Tiêu còn
chưa có động tác, chủ động hỏi, "Muốn anh ôm em đi sao?”
"Không cần! !" Lăng Tiêu vội hất chăn nhảy xuống, lập
tức chui vào phòng tắm.
Rất nhanh từ phòng tắm truyền ra tiếng nước, lục tà lục tục còn
có tiếng hát khe khẽ, Doanh Phong sửa sang lại giường, chợt nghe Lăng Tiêu ở
bên trong la to.
“Tôi có một câu hỏi!”
Anh trực tiếp dùng tâm linh câu thông hỏi lại.
—— Câu gì?
"Vì cái gì anh dậy thì rồi mà tôi lại chưa!”
Động tác Doanh Phong ngừng một chút, nghi hoặc khó hiểu.
—— Sao em lại không có dậy thì, hai người vốn chính là cùng nhau
dậy thì.
"Thật sao?!"
Trong lòng Doanh Phong nổi lên dự cảm bất tường, anh hình như
đoán được Lăng Tiêu đang nói tới cái gì.
Anh trấn định buông chăn xuống đi ra cửa.
—— Anh đi nhìn xem nhân viên chuyển phát đến chưa.
Cửa phòng tắm bị một cước đá văng ra.
"Doanh Phong! Anh trở về giải thích rõ ràng cho tôi!
!"
Từ phòng khách truyền đến tiếng cửa mở cành cạch, trong phòng
làm gì còn bóng dáng Doanh Phong.
Lúc Doanh Phong trở lại Lăng Tiêu đã tắm xong, đang thở phì phì
ngồi trên salon, một bộ chuẩn bị nhảy dựng lên hưng sư vấn tội bất cứ lúc nào.
May thay sau anh còn đi theo hai người lạ, Lăng Tiêu lúc này mới
bất đắc dĩ đem cơn giận kia tạm thời nuốt xuống.
Trong tay người lạ nâng một cái bảng to, trên mặt dùng vải che,
không hiểu là vật gì.
Lòng hiếu kỳ của Lăng Tiêu tạm thời chiếm thượng phong,
"Đây là cái gì?"
"Ảnh chụp, " Doanh Phong chỉ huy hai người đem cái
khung treo vào phòng ngủ, một nửa mặt tường lập tức bị chiếm hết.
“Là ảnh chụp gì a?" Lăng Tiêu đã nhịn không được muốn đi
bóc lớp bọc ngoài để nhìn chân diện mục.
“Ảnh chúng ta chụp chung ở Lang Túc tinh, anh đã hỏi họ có bản
điện tử không, ai ngờ họ cứ nhất định dùng chuyển phát nhanh vũ trụ chở hiện
vật lại đây.”
Vải bố bị xốc lên, ảnh chụp Lang vương cùng Lang hậu của Doanh
Phong và Lăng Tiêu ở bộ lạc được rửa phóng đại, ngay cả khung viền cũng tràn
ngập nét dã tính đặc sắc của bộ lạc Lang Túc.
Thứ khiến tầm mắt Lăng Tiêu bị thu hút đầu tiên đương nhiên là
đồ án không tầm thường trên mặt.
“Hình vẽ trên mặt tôi là gì?”
"Đây là truyền thống của người Lang Túc, người đã thành hôn
đều sẽ xăm hình lên mặt.”
Thì ra là thế.
“Trên mặt anh cũng có, ấy da, ai vẽ cho anh thế? Khó coi muốn
chết.” Lăng Tiêu cười nhạo nói.
“Em.”
Lăng Tiêu: ...
Kỳ thật nhìn kỹ thì bức vẽ cũng không tệ lắm ha!
Cho nên đây tính là hình chụp hôn lễ của hai người bọn họ sao?
Lăng Tiêu nhìn chính mình trong hình, hạnh phúc sắp từ vẻ mặt
cậu tràn cả ra rồi, đây là chứng cứ chân thật nhất, đánh bại lời từ miệng bất
luận người nào. Vô luận là Doanh Phong, là Tóc đỏ, hay là người khác có cố gắng
thế nào đế chứng minh tình cảm của bọn họ sâu đậm, cũng không trực quan bằng
một tấm ảnh chụp này.
Doanh Phong sở dĩ phí tâm sức lớn đem nó đến đây, có lẽ cũng là
vì để cho cậu chính mắt xác nhận sự thực này.
Lăng Tiêu ngẩng đầu nhìn ảnh chụp, đại khái có thể cảm nhận được
tâm tình ngay lúc đó, hẳn là cũng giống như bây giờ, tràn ngập vui sướng và cảm
động.
Bất quá cho dù như vậy, vẫn là có một vấn đề.
"Vì cái gì tôi..."
"Chúng ta có kỳ nghỉ rất dài, muốn ra bờ biển không?” Doanh
Phong hỏi.
Bờ biển? Lăng Tiêu cao hứng gật đầu, "Đi đi đi!"
Doanh Phong ôn nhu vuốt rồi vuốt thuận lông cậu, Lăng Tiêu cứ có
cảm giác mình hình như đã quên chuyện gì? Quên đi, kệ nó!
Ly phi sa mua lâu như vậy, vẫn là lần đầu tiên có cơ hội ở thuỷ
vực đại triển quyền cước, Lăng Tiêu mở chế độ du thuyền chơi đến bất diệc nhạc
hồ, Tiểu Hôi hưng phấn treo ở đầu thuyền, bọt sóng nghênh diện mà đến làm ướt
hết bộ lông của nó.
“Thể chất Tiểu Hôi không thể so với chúng ta, em lưu ý đừng để
nó bị cảm," Doanh Phong ấn một cái chốt, du thuyền biến thân thành tàu
ngầm, lặn xuống dưới nước.
Lăng Tiêu lần đầu tiên nhìn thấy cảnh đẹp nơi đáy biển, những
sinh vật biển quái lạ xuyên qua san hô và hải tảo, có cá đèn trên đỉnh đầu có
bóng đèn sắc thái biến ảo, có sao biển phiếm kim quang và những con sứa biển
thân thể mỏng manh như một bông hoa tuyết, Lăng Tiêu cho tới bây giờ chỉ có thể
nhìn trên sách những điều này, giờ xem muốn không kịp.
"Muốn đi ra ngoài không?” Doanh Phong hỏi.
"Có thể chứ?" Lăng Tiêu vui sướng.
Doanh Phong kích hoạt hai mảnh hồn tinh, hai người đều được một
cái bóng khí thật lớn bao lấy, thành bóng khí óng ánh mềm mại ngăn cách nước
biển bên ngoài, lại đem hết thảy sắc thái tham lam hấp thu, đem mặt cong trong
suốt chiếu rọi đến ngũ quang thập sắc. Những làn sóng nước dao động đập lên
thân nó, quang ảnh chập chờn, như mộng như ảo.
Tiểu Hôi ghé vào tấm kính tròn trên tàu ngầm, đôi mắt trông mong
nhìn họ, Lăng Tiêu đùa dai đuổi bầy cá hoặc sứa tới trước mặt nó, dụ cho nó
dùng móng vuốt khẩy khẩy, nhưng còn cách một tầng thủy tinh thật dày nên không
tới được, gấp đến độ hai tiểu trảo trên dưới cào loạn.
Lúc này một tiểu mỹ nhân ngư lớn cỡ một bàn tay thong dong bơi
qua trước mặt Lăng Tiêu, thân hình tuy nhỏ, ngũ quan lại tinh xảo như được điêu
khắc, đuôi cá được vảy ngân lam bao bọc tựa như một tác phẩm nghệ thuật hiếm
thấy trên đời.
“Ôi, xem mỹ nhân ngư kìa!” Lăng Tiêu cũng không quản Doanh Phong
có nghe tiếng cậu được không, kích động hướng anh hô to.
Doanh Phong áp sát vào cậu, hai cái bóng khí chồng vào nhau, đè
ép nhau, biến dạng, đến một giới hạn nào đó, bung một cái, bóng khí hợp hai làm
một, biến thành một cái bóng khí lớn hơn, an ổn vây Doanh Phong và Lăng Tiêu
bên trong, hình thành một không gian tư nhân phong kín.
Mỹ nhân ngư đại khái là cảm thấy loài sinh vật biển chưa bao giờ
thấy qua này rất kỳ quái, bơi tới tìm
tòi đến cùng, Lăng Tiêu cùng cô đánh giá lẫn nhau, đều coi đối phương là phong
cảnh. Lăng Tiêu vươn ngón tay ra, mỹ nhân ngư cũng bắt chước làm theo, còn cách
lớp bóng khí điểm một cái lên đầu ngón tay cậu, xúc cảm trơn mịn khiến cô khó
hiểu nghiêng nghiêng đầu.
“Dễ thương thật, nếu có thể mang về thì tốt rồi." Lăng Tiêu
cảm khái.
"Loại sinh vật này rời khỏi biển rất khó tồn tại, nếu thích
thì có thể lại đến xem." Doanh Phong từ phía sau tiếp cận, ôm cậu vào
lòng, mỹ nhân ngư vì hình thể cậu đột nhiên biến lớn nên bị kinh hách, vẫy đuôi
bơi đi, chỉ để lại một chuỗi bọt khí nhỏ như trân châu, bốc lên cao trong làn
nước biển.
"Chúng ta cũng lên đi, " Doanh Phong nói xong câu đó,
bóng khí bắt đầu nổi lên, không biết anh dùng cái gì, xung quanh họ cũng tuôn
ra vô số bọt khí, vờn quanh nhau cùng tranh đoạt hướng lên mặt nước, dưới tác
dụng của áp lực không ngừng biến ảo tốc độ, thẳng đến khi lao ra khỏi mặt biển,
bọt nước dương khởi lấp lánh kim quang.
Bóng khí thật lớn bay lên không trung, quấy nhiễu vài chú chim
biển qua đường, rồi lăn mình rơi xuống, tưng lên vài cái, cuối cùng mới bồng
bềnh trên mặt nước.
Ly phi sa theo kịp, một lần nữa biến thành du thuyền đưa họ vào
bờ biển, Doanh Phong chọn một chỗ đất trũng không lớn không nhỏ, sau khi thủy
triều rút đi, chỗ này đã hình thành một cái ao thiên nhiên.
“Anh muốn làm gì?” Lăng Tiêu quả thực khẩn cấp muốn biết Doanh
Phong còn có thể làm ra thêm trò gì.
Doanh Phong tuyển chọn ra vài mảnh hồn tinh thuộc hệ nguyên tố
nắm trong tay, sau đó đem hai tay ngâm vào ngập trong nước biển, chỉ chốc lát
công phu, mặt nước toát ra nhiệt khí.
“Suối nước nóng!” Lăng Tiêu kinh ngạc cười không khép được
miệng, gấp rút cởi y phục ra nhảy vào, một cỗ ấm áp từ lòng bàn chân truyền lên
đỉnh đầu, cậu không tự chủ được thở một hơi thật dài.
“Thật khoan khoái, anh cũng tới đi.”
"Chờ chút, " Doanh Phong xách gáy Tiểu Hôi ném vào
nước, mình thì vào trong Ly phi sa, một lát sau từ bên trong lấy ra một cái
rương.
Lăng Tiêu ghé vào bờ đá, nhìn Doanh Phong đem sữa mang sẵn đến
rót ra chén, rồi lấy hai mảnh hồn tinh đưa cho mình, cậu kích hoạt một cái, lại
là chuối tiêu.
"Vì cái gì anh không tự mình làm?”
Doanh Phong bỏ chuối đã lột xong vào chén, một bên nói,
"Loại hồn tinh này tên là Vô trung sinh hữu, anh lần nào làm cũng ra một
thứ khác nhau, chỉ có em lần nào cũng biến ra chuối tiêu.”
Lăng Tiêu: ... Tôi kỳ vậy sao?
Doanh Phong nắm cái chén trong tay, âm thầm ngưng tụ tinh thần
lực, một lát sau, hỗn hợp rắn và lỏng bên trong bắt đầu xoay tròn, tốc độ càng
lúc càng nhanh, thẳng đến khi chuối tiêu bị đánh thành hồ, cùng với sữa pha
trộn hoàn toàn, bên trên hiện lên một tầng bọt trắng mê người.
Lăng Tiêu nhìn đến đây nhịn không được hỏi, "Anh dùng tri
thức học được ở trường quân đội làm mấy cái này, thầy có biết không?"
“Học dĩ trí dụng (học là để
dùng), cũng không phải chỉ có chiến đấu mới có thể dùng đến.”
Doanh Phong đưa kem sữa chuối tiêu đã làm xong cho Lăng Tiêu,
không biết anh đã vụng trộm xử lý nhiệt độ khi nào, cư nhiên còn ướp lạnh,
ngâm mình trong suối nước nóng uống đồ lạnh, cảm giác không thể thích hơn nữa.
Lăng Tiêu thoả mãn uống một hớp lớn, vươn lưỡi liếm sạch bọt
dính trên môi trên, thích ý híp mắt lại.
Cậu cơ hồ thoải mái đến sắp ngủ, bên tai thủy chung truyền đến
thanh âm sàn sạt, như là tiếng cọ xát của bút chì lên mặt giấy.
“Sao anh không vào?” Lăng Tiêu đưa tay muốn kéo anh, lại phát
hiện trong tay Doanh Phong có thêm một cuốn sổ kí hoạ, mà anh đang lướt tay tô
vẽ cực nhanh trên đó.
“Anh đang vẽ gì thế?”
Doanh Phong đưa bản vẽ cho cậu xem, một bản thân cậu vẻ ngoài và
thần thái đều đẹp đẽ nằm trên mặt giấy.
“Anh cư nhiên còn biết vẽ tranh?”
“Vẽ người vẫn là lần đầu tiên."
Lăng Tiêu cầm sổ lại, lật từng tờ ngược về trước, phía trước là
đủ loại thực vật, dù chỉ vài nét bút, cũng phác thảo nên đầy đủ đặc điểm thực
vật đó rồi.
“Vì cái gì đều là vẽ hoa cỏ?" Cả cuốn sổ có mỗi tờ vẽ cậu
là nhân vật.
"Chỉ là muốn vẽ thì vẽ thôi.” Cho nên khi mục sư mời anh
hoàn thiện từ điển thực vật, anh mới có thể vui vẻ tiếp nhận như vậy.
"Giỏi quá, " Lăng Tiêu càng xem càng không thể giấu được
lòng hâm mộ, anh ấy lại có thể ngay đến vẽ mà cũng vẽ đẹp như vậy, cuối cùng
lật đến trang vẽ mình, tự kỷ mà thưởng thức nửa ngày.
“Bức này tặng cho tôi đi.”
“Em muốn để làm gì?”
"Sưu tầm."
"Tùy em."
Mặt trời dần ẩn sau mặt biển, Doanh Phong thu hồi sổ, nhặt mấy
tảng đá xếp chụm lại, dưới hỗ trợ của Hỏa diễm hồn tinh và chất đốt, lửa rừng
rực bùng lên.
Hai người nằm bên cạnh đống lửa, tay nắm lấy tay, dưới ánh trăng
sao lấp lánh hưởng thụ tuần trăng mật đến chậm, thủy triều phát ra tiếng hô hấp
có quy luật, bờ cát lam quang một mảnh.
"A, sao băng,” Lăng Tiêu chỉ vào chân trời, nơi đó quả
nhiên có vài ngôi sao băng xẹt qua, "Nghe nói thấy sao băng thì phải cầu
nguyện đó.”
“Em muốn cầu nguyện điều gì?” Doanh Phong hỏi.
Lăng Tiêu nghĩ nghĩ, "Nguyện vọng hẳn là phải muốn đạt
được, nhưng tôi đã có tất cả những gì mình muốn rồi. Sau khi trải qua chuyện
của Bình Tông, thầy hiệu trưởng, Thương Dương và bác sĩ Dao, tôi đã không mong
gì hơn nữa.” (Ý LT là
so với họ thì cậu may mắn hơn nhiều rồi không dám cầu mong gì thêm)
“Nếu nhất định phải cầu nguyện một điều gì đó, thay vì đạt được,
tôi càng hy vọng…”
“Sẽ không mất đi."
Ngọt chết tui rùi a~~~~ o(╥﹏╥)o
ReplyDeleteHí hí, mấy chương này ngọt ngào nhoa~
DeleteDịch tỷ toàn đánh 1 cái rồi cho cục kẹo, hừ
Vậy ta chuẩn bị đưa mông chờ Dịch tỷ đánh rồi đi~~~~ ಥ_ಥ
DeleteỪm, ta cũng nghĩ thế, sau khi cho kẹo chắc tỷ ấy lại ngược tiếp cho mà coi
DeleteTa hơm thích ngược nga, muốn các bạn ấy cứ hường phấn, cứ bung lụa như vầy nga~~~~ (ㄒoㄒ)
DeleteSẽ ngọt thêm vài chương ~
DeleteSau đó thì ngọt ngào trong gian khó
:)))) "ngọt ngào trong gian khó" nghe ra giống vị kẹo Cu đơ nga.
DeleteHẹn hò lãng mạn quá
ReplyDeleteHi hi, đây chắc là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của couple chính đó, LT dễ bị dời lực chú ý ghê, có ai không đoán được 'vấn đề' của em í không?
DeleteChăc đoán được hết mà, bọn mình đâu có một Doanh Phong để di dời sự chú ý đâu ^^~
DeleteChỉ có thể nói, DP quá hiểu tính của LT, ảnh như thế thì LT chỉ có nước tùy ảnh an bài thôi ~
Deletemột lần nữa CÁM ƠN CHỦ NHÀ
ReplyDeleteà mà, ngược tiểu Tiêu lâu như vậy, ngược Phong ca có 1 chút, thật không cam lòng mà >..<
xin lổi, ta sủng thụ, nhưng cuồng ngược :)))
Ta có thể hiểu là nàng sủng ai thì càng thích ngược người đó hông
DeleteCái đồ ếch!!!
à không, ta sủng thụ, cuồng ngược công
Deletemà đc cái Dịch tỷ chuyên chủ công mà ngay cả thụ nó cũng không có tiền đồ (như ta) cũng sủng công nên ta không còn gì để nói..=..=
Ố? Vậy ư?
DeleteNhưng Dịch tỷ toàn là chủ thụ chứ nhỉ?
Dịch tỷ thiên vị công như thế còn chưa đù chủ công sao nàng???
Deletehay nàng còn chủ công hơn tỷ ấy chớ (nghi nghi à nha)???
Ể, phát hiện định nghĩa 'chủ' của hai ta có khác biệt nha ~, tớ nghĩ 'chủ' là chỉ nhân vật chính (nhất), dù bị ngược tơi bời thì người ta cũng là vai chính, còn người còn lại theo nghĩa nào đấy cũng là vai phụ xoay quanh nhân vật này thôi.
DeleteĐúng ko ta? Quánh nhao coi ai thắng là bit hà
ầy zô, chủ công là thiên vị công á, túm quần lại ổng không những là nhân vật chính mà còn được ưu ái đủ kiểu, kiểu con cưng á
ReplyDeletehaizzz....
Vậy hả, hí hí, update, enter
DeleteÔ dồi ôi. Tưởng còn tiếp tục ngược ai dè ngọt sâu cả răng :(((
ReplyDeleteĐằng ấy thích ngược á? ối dồi ôi !!
Deletetâm lí bất an í mà :((((((((
Deletevới theo mấy truyện thường thì kiểu nó ngược nó sẽ ngược 1 lèo, còn truyện dịch tỷ thì ngược từng chập huhuhuuuuu chả biết lúc nào lại bị thọt cho 1 cú :((((
Nàng nói đúng đó, lên lên xuống xuống mệt cả tim
DeleteSao mười ngàn tám trăm năm đói khác cẩu lương cuối cùng đã được phát đầy đủ. Hạnh phúc qué.
ReplyDeleteBị bỏ đói mười ngàn tám trăm năm mà còn sống luôn!!! May quá là may ~~
Delete