Chương
15 – Come out
Kỳ Đông vào văn phòng, cũng cảm giác được không khí thật khác
với ngày thường, mọi người vốn đang tụ lại một chỗ, sau khi nhìn thấy hắn nhất
thời lập tức giải tán, đều trở lại chỗ ngồi của mình, thỉnh thoảng còn trộm
liếc nhìn qua bên này.
Hắn sinh lòng nghi hoặc, bất quá vẫn bất động thanh sắc, lúc này
chợt nghe có người chào mình, "Đông tử!"
Hắn theo âm thanh quay đầu qua, phân biệt nửa ngày, mới nhớ ra
đây là đồng học hồi đại học của mình, quan hệ không phải đặc biệt tốt, sau khi
tốt nghiệp liền không còn liên lạc.
“Sao cậu ở đây?” Kỳ Đông hỏi.
“Tôi tới bàn bạc chút chuyện,” đồng học cũ đi tới, "Thì ra
cậu làm việc ở đây a, hồi đó không phải mọi người đều đồn cậu muốn vào đội
tuyển tỉnh sao?”
"Quá mệt, không đi."
Đồng học cũ chắc lưỡi hai tiếng, "Tiếc nhỉ, đúng rồi, nghe
nói lớp trưởng cũng thuộc công ty các cậu?”
Kỳ Đông đại khái đoán được chuyện gì xảy ra, thản nhiên ừ một
tiếng.
“Trùng hợp thật, đồng học tốt nghiệp đã lâu không gặp, lớp
trưởng cũng chẳng nói tổ chức tụ họp gì cả... A, chết rồi,” người đó vỗ đùi,
"Thiếu chút nữa quên mất tôi còn có việc, mấy giờ rồi?"
Cậu ta xắn tay áo lên, lại phát hiện mình đã quên đeo đồng hồ,
liền vội vội vàng lục di động, thuận miệng hỏi, “Có đồng hồ không?"
Tống Kiệt vừa mới ký xong hợp đồng cũng chạy tới, vừa định nói
mình có đồng hồ, chỉ thấy Kỳ Đông giơ cổ tay lên nhìn thoáng, "Tám giờ
rưỡi."
Tuy chỉ xẹt qua hai giây, Tống Kiệt vẫn thiếu chút nữa đem hai
tròng mắt trừng tới lọt ra ngoài.
“Hỏng rồi hỏng rồi, trễ mất rồi,” đồng học cũ tiếp nhận hợp đồng
trong tay Tống Kiệt, vội vội vàng vàng muốn ra ngoài, cáo từ Kỳ Đông, “Có rảnh
liên hệ nhé.”
Kỳ Đông gật đầu một cái.
Tống Kiệt cũng nhanh chân đuổi kịp, đi ngang qua Kỳ Đông thì vỗ
bốp lên vai hắn, chìa ngón trỏ không ngừng cách không chỉ chỉ vào hắn, chỉ nửa
ngày mới nghẹn ra một câu, "Chờ quay lại tôi lại tra khảo anh.”
Kỳ Đông nhìn theo hai người kia một trước một sau vội vàng đi
rồi, lúc này mới chậm rì rì trở lại bàn làm việc của mình, tầm mắt hắn đảo qua
xung quanh, lập tức thật nhiều người hoặc quay mặt hoặc cúi đầu hoặc hát nhẩm,
làm bộ như vừa rồi không có đang nhìn dáng vẻ của hắn.
Hắn mở máy tính, vừa online, một đồng nghiệp quan hệ không tệ
liền chọt hắn trên MSN:
—— Lương mỗ: Đông tử, cậu có chuyện lớn rồi!
—— Kỳ Đông: làm sao vậy?
Bên kia rất nhanh gửi qua một đường link, Kỳ Đông điểm vào, là hình
chụp chung của hai con chó ngốc, trắng như nhau, cười ngu như nhau, y như song
sinh.
—— Lương mỗ: Đó thực là chó của cậu?
Tuy Kỳ Đông không biết hắn hỏi là con nào, bất quá vẫn trả lời:
—— Kỳ Đông: Ờ.
—— Lương mỗ: Cậu cùng tổng giám đốc thực sự là đồng học?
—— Kỳ Đông: có vấn đề gì sao?
—— Lương mỗ: Sao cậu không nói với chúng tôi!
—— Kỳ Đông: này thì có cái gì cần nói!
Đối diện phát tới một cái biểu tình ‘phát điên’.
—— Lương mỗ: Tôi chạy báo cáo đã, nói sau!
Kỳ Đông biết việc này khẳng định chưa xong, quả nhiên, buổi trưa
Tống Kiệt trở lại, nhất quyết không để y mời cơm không được, hai người chọn một
quán ở phụ cận công ty, vừa ngồi xuống còn chưa kịp gọi món, Tống Kiệt đã hùng
hổ bắt đầu.
"Đông tử, à không, anh Đông, tôi nói chớ anh giấu cũng đủ
sâu a, có còn coi tôi là anh em không?"
Kỳ Đông dù bận vẫn thong dong uống trà, "Tôi giấu cái
gì?"
“Anh còn giả bộ? Làm bạn học với tổng giám đốc, chuyện lớn như
vậy mà anh cũng không nói cho tôi biết?"
Kỳ Đông khinh thường, "Làm bạn học với tổng giám đốc cũng
gọi là chuyện lớn? Vậy tàm bạn học với thủ tướng chẳng phải sẽ hù chết cậu?”
"Không được nói sang chuyện khác!" Tống Kiệt đặt ly
cái cạch xuống, “Bạn học của anh sau đó còn nói với tôi, anh với tổng giám đốc
hồi trung học chính là học cùng trường, đại học ở chung một phòng ngủ, sau đó
lại còn cùng ra ngoài thuê chung nhà?”
“Cậu trở nên nhiều chuyện như vậy từ lúc nào?”
“Hồi cuối tuần tôi tới nhà anh, chủ cho thuê nhà nói anh đã sớm
dọn đi rồi."
“Ừm hửm?”
Tống Kiệt vỗ cái bàn, thân mình nghiêng tới trước, y như đang
bức cung, hung hăng nói, "Thành thật khai báo, có phải anh dọn vào ở chung
với tổng giám đốc không?”
Y nghĩ Kỳ Đông chắc chắn sẽ không thừa nhận, hoặc ít nhất sẽ có
thần sắc luống cuống, ai ngờ Kỳ Đông mặt không đổi sắc, nửa điểm do dự đều
không có, "Phải."
Tống Kiệt hít sâu một hơi, "Ss ~~~~ "
Y ừng ực ừng ực uống nguyên ly nước trà để đè ép cơn sợ, “Thật
không nhìn ra a không nhìn ra.”
Kỳ Đông không để ý đến y, y còn đang ở đó mà tự nói tự nghe,
“Không đúng a, anh rõ ràng mang phụ nữ về nhà qua đêm, cô gái đó bộ ngực còn to
hơn cả mông vợ tôi nữa mà.”
Kỳ Đông khóe miệng co rút, nếu ngày nào đó hắn lãnh cảm với phụ
nữ, tuyệt đối không thể bỏ qua công lao Tống Kiệt.
Tống Kiệt nhìn chòng chọc hắn, vẫn không chịu tin tưởng,
"Sao anh lại có thể là GAY? Anh nếu như là GAY, sao có thể không có hứng
thú với tôi?"
“Tôi cho dù là GAY, cũng không có khả năng đối cậu có hứng thú,
cậu chết tâm đi.”
Tống Kiệt bi thương rên một tiếng.
“Còn nữa, đưa tay đây."
Kỳ Đông không nhúc nhích, Tống Kiệt dứt khoát tự mình động thủ
kéo tay áo hắn lên, “Tôi phắc, tôi quả nhiên không nhìn lầm, đồng hồ này mắc
lắm chứ gì? Ít nhất cũng sáu số đi?”
"Lại còn một thân quần áo này của anh nữa, tôi đã sớm cảm
thấy không được bình thường rồi," y nhìn từ trên xuống dưới, “Hiệu gì
thế?”
"Không biết," Kỳ Đông ăn ngay nói thật.
“Tôi kháo!” Tống Kiệt ôm đầu, "Anh đừng nói với tôi là đồ
thủ công nha!”
Kỳ Đông hãy còn uống trà.
“Còn cái xe anh nữa chớ…” Tống Kiệt đã muốn vô lực, "Tôi
sớm nên nghĩ ra, ai lại đem cái xe tốt như vậy tùy tiện cho người khác mượn
chạy.”
Kỳ Đông gắp một đũa thức ăn đặt vào miệng chậm rãi ăn, gần đây
ăn cơm Lăng Đạo Hi làm mãi, hại hắn cảm thấy đồ ăn của nhà hàng đều có chút
mặn.
"Bất quá tôi có thể hiểu được anh,” Tống Kiệt đau đớn khoát
tay, “Đổi lại là tôi, tôi cũng không có biện pháp cưỡng lại cám dỗ như thế.”
“Cậu nên uống thuốc đi,” Kỳ Đông xem nhẹ y, tiếp tục ăn cơm của
mình, để mặc y ở đó ăn năn hối hận.
Tống Kiệt cả buổi không ăn được gì, cứ luôn lẩm bẩm mẹ lại ép y
kết hôn, vợ thì hiểu lầm y, không sống qua ngày nổi nữa, trái lại Kỳ Đông nên
ăn thì ăn nên uống thì uống, một chút cũng không bị làn sóng năng lượng tiêu
cực của y ảnh hưởng.
Thấy chén dĩa trên bàn đều thấy đáy, Tống Kiệt ngoắc tay gọi
tính tiền, sờ soạng nửa ngày không thấy cái ví.
“Tiêu rồi, hình như quên ở văn phòng mất rồi.”
“Cậu như vậy cũng gọi là có thành ý mời khách?"
"Còn không phải vì trong lòng toàn nghĩ chuyện của anh?
Giúp giúp tôi ứng trước đi, về tôi trả lại anh.”
Kỳ Đông lấy ra ví, rút ra một cái thẻ bạch kim* ném lên bàn,
Tống Kiệt lại một lần nữa cảm thấy cả người thoát lực, ngay cả khí lực đi đường
cũng không có.
*Thẻ bạch
kim: Dạng thẻ tín dụng Platin ấy, thường mới lập thẻ sẽ là Gold, mức tiêu xài
cao đến hạn mức nào đó mới được lên thẻ Platin. Cũng có khả năng đây là thẻ
thành viên của riêng nhà hàng.
Công ty phúc lợi không tệ, bên dưới tòa cao ốc có hẳn một tầng
dành làm phòng nghỉ cho công nhân viên, bên trong bố trí phòng tập thể thao,
phòng chơi billard, phòng thuyết trình, còn có quầy giải khát chuyên cung cấp
nội bộ, thời điểm ba bốn giờ, rất nhiều nhân viên thích tụ tập ở đây uống trà
chiều.
Chuyện bát quái của Kỳ Đông chỉ trong một buổi sáng liền thổi
quét cả công ty, khi hắn xuất hiện tại cửa vào quầy giải khát, tất cả mọi người
không hẹn mà cùng tập trung lực chú ý lên người hắn. Kỳ Đông trời sinh chính là
dành để trưng bày trước mắt người khác, chưa bao giờ dưới loại trường hợp tập
trung mọi ánh nhìn này mà luống cuống, hắn dò xét một vòng, trong quầy giải
khát chỉ còn lại một cái bàn trống, liền không coi ai ra gì đi tới.
Hắn ngồi xuống, mới phát hiện sát bên chính là tiểu tổ đối đầu
trong cùng bộ phận, song phương không hợp đã lâu, giờ phút này mục quang một
vài người lại càng không hữu hảo, Kỳ Đông vẻ mặt xem thường liếc họ một cái,
quả nhiên bên kia có người trầm mặc không nổi nữa.
"Một tên tiểu bạch kiểm bán mông, có gì hay ho mà vênh
mặt,” thanh âm cô nàng kia nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, đúng lúc
trong quầy rất an tĩnh, mỗi một từ đều nghe được rõ ràng.
Bên cạnh lập tức có người chọc cô ta một cái, ý bảo cô ta đừng
có nói lung tung, cô nàng im miệng, nhưng vẻ mặt vẫn tràn ngập khinh miệt.
Kỳ Đông bộ dạng biếng nhác chống cằm, liếc mắt nhìn cô nàng kia,
đột nhiên phì một tiếng bật cười.
Cô nàng tức thì sắc mặt không vui, “"Cười cái gì mà
cười?"
“Suỵt ——" người bên cạnh ra dấu im lặng, ngay sau đó tất cả
mọi người đều thấy Lăng Đạo Hi bưng khay hướng về bên này, đem cà phê cùng bánh
ngọt lần lượt đặt trước mặt Kỳ Đông.
Kỳ Đông chỉ liếc mắt một cái, "Tôi không ăn Matcha.”
Lăng Đạo Hi lập tức nói, "Vậy đổi thành chocolate được
chứ?”
Kỳ Đông điểm mí mắt một cái, Lăng Đạo Hi đem phần matcha đặt qua
chỗ đối diện, lại buông ly cà phê xuống, xoay người rời khỏi, lúc trở lại đã
mang một miếng Black Forest* cho Kỳ Đông.
*Black
Forest: Rừng Đen, Một loại bánh ngọt xuất xứ từ rừng đen của Đức và luôn có mặt
trong top những loại bánh ngon nhất châu Âu.
Anh kéo ghế, ngồi vào đối diện Kỳ Đông, bắt đầu xem văn kiện mình
mang theo, hai người tiếp đó cơ hồ không nói chuyện với nhau, thẳng đến khi Kỳ
Đông dùng xong trà bánh, Lăng Đạo Hi mới vài hớp giải quyết phần cà phê còn
lại, đứng dậy thu thập chén đĩa trên bàn.
Nhân viên quầy giải khát sợ tới mức vội vàng chạy tới,
"Tổng giám đốc để tôi làm là được rồi.”
Lăng Đạo Hi gật đầu một cái, cầm lấy văn kiện theo sau Kỳ Đông
rời khỏi quầy giải khát cho nhân viên, lưu lại một đám người đờ ra.
Hai người về tới văn phòng tổng giám đốc, Lăng Đạo Hi vừa vào
phòng liền dùng đường dây nội bộ gọi một cú tới phòng Nhân sự, Kỳ Đông hai chân
bắt chéo thoải mái ngồi trên sô pha, bất động thanh sắc nghe anh nói hết từ đầu
tới cuối.
“Mượn việc công làm việc tư, ấu trĩ,” chờ Lăng Đạo Hi cúp điện
thoại, Kỳ Đông đánh giá anh như thế.
“Em sẽ không cho phép người nói xấu ngay mặt chủ nhân ở lại công
ty," Lăng Đạo Hi trả lời rất đương nhiên.
"Sau đó thì sao? Em không sợ uy nghiêm của em trong lòng
nhân viên mất sạch?”
Lăng Đạo Hi cúi đầu nghĩ nghĩ, "Em biết chủ nhân là người
không hề quan tâm người khác đánh giá thế nào về mình, chỉ có em,” anh dừng một
chút, "Có lẽ do ảnh hưởng của ba, từ nhỏ em đã đặc biệt để ý tới cách nhìn
của người khác với mình, cho nên từ trước đến nay đều như mang cái mặt nạ mà
sống.”
"Còn nhớ rõ hồi đại học có một đoạn thời gian đồng học lớp
bên cạnh khắp nơi nói xấu em và chủ nhân, lúc ấy em miệng thì nói không quan
tâm, kỳ thật trong lòng sợ hãi vô cùng, em sợ quan hệ với ngài bị đưa ra ánh
sáng, hình tượng hoàn mỹ của em trong lòng người khác sẽ bị đánh vỡ."
Anh trầm mặc hồi lâu.
"Nhưng bây giờ không như trước nữa, em sẽ không quan tâm
những người không liên quan nhìn mình thế nào,” anh ngẩng đầu, ánh mắt kiên
nghị, "Bởi vì em biết điều gì mới là quan trọng nhất với mình.”
Xia xia nàng a :)))
ReplyDelete