23, Màn
23 – Lần đầu
Lăng Lang mang kính râm che hết nửa khuôn mặt, mũ ép xuống rất
thấp, đứng tại cửa rạp chiếu phim lượng lưu thông khổng lồ có vẻ phá lệ khiến
người ta chú mục, người qua lại đều hữu ý vô ý nhìn anh vài lần.
Chỉ một lát sau Phong Hạo đã tới, cách ăn mặc không khác biệt
lắm với anh, trong tay còn cầm coca cùng với bắp rang bơ.
“Đợi lâu,” Người xem phim rất nhiều, Phong Hạo xếp hàng rất lâu
mới mua được vé —— nói chính xác là nhận được vé, vì lần đầu công chiếu mới
sáng sớm đã cháy vé, may là Phong Hạo đã đặt trước hai vé trên mạng rồi.
“Chúng ta có cần lén lút đến xem phim thế này không?” Lăng Lang
nghiêng mặt tránh đi vài ánh nhìn.
“Tôi thỉnh thoảng cũng muốn cùng anh giống như những cặp tình
nhân bình thường hẹn hò ăn cơm xem phim,” dù cách kính râm, Lăng Lang vẫn phát
giác ý cười trong mắt cậu ấy.
“Tình nhân bình thường lúc hẹn hò sẽ không xem phim chính mình
diễn.”
Phong Hạo cười trộm, “Cho nên đây mới gọi là tình thú a, làm
những chuyện tình nhân bình thường làm, lại làm chuyện tình nhân bình thường
không thể làm, anh không biết là như vậy thật có lời sao?”
Hai người ngụy trang đứng chung một chỗ càng dễ bắt mắt, cơ hồ
trở thành tiêu điểm ngay cửa rạp. Cũng may rất nhanh bắt đầu kiểm phiếu, hai
người theo dòng người bước vào, một cái sảnh to như vậy mà không còn chỗ ngồi,
đều là đến xem 《Prison Breakback Ocean 》 lần đầu.
“Anh đoán đoạn vượt ngục kia họ sẽ dùng phiên bản nào?” Sau khi
ngồi vào chỗ Phong Hạo nhỏ giọng hỏi Lăng Lang.
“Phiên bản theo nguyên tác.” Lăng Lang nghĩ cũng không cần nghĩ,
“Nếu không, đoạn đánh nhau trên thuyền sẽ trở nên không hợp lý.”
Phong Hạo gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với lời anh, "Nhưng tôi
cảm thấy đoạn phát huy ngẫu hứng kia đáng xem hơn.”
Lăng Lang đoán không sai, hậu kỳ quả nhiên chọn dùng phiên bản
theo đúng kịch bản, ngoài ra, vài đoạn tình cảm mãnh liệt đều bị cắt cũng nằm
trong dự liệu của anh.
Màn giao dịch trong ngục cùng Phong Hạo chỉ đến đoạn hình ảnh
tấm ga giường trắng được treo lên cao
cao, cảnh làm tình trên bờ cát khó có được lưu lại một đoạn hôn môi ngắn, đến
khi con cua tiến vào màn hình, đoạn này cũng chấm dứt, trong rạp chiếu phim vốn
yên lặng nhất thời vang lên một loạt âm thanh tiếc hận.
“Cho dù bọn họ cắt nội dung phim, tôi vẫn nhớ rõ sau đó phát
sinh chuyện gì,” Phong Hạo trộm nắm tay Lăng Lang, “ Đó là đêm đầu cùng nụ hôn
đầu của chúng ta trên màn ảnh.”
Lăng Lang trong lòng nói thầm, ở chung một tháng, trong hiện
thực hai thứ này đều chưa từng phát sinh.
Phong Hạo đưa ống hút tới bên miệng Lăng Lang, anh theo bản năng
há miệng hút vài hơi, sau đó mới ý thức ly nước của mình còn nằm trong tay.
Thấy anh xoay đầu lại, Phong Hạo ánh mắt loan loan, đem ống hút
Lăng Lang vừa dùng đưa vào miệng mình, “Gián tiếp hôn môi."
Lúc này trên màn ảnh, vì quá thiếu nước, Lăng Lang cùng Phong
Hạo đều tiến nhập trạng thái hôn mê gián đoạn, có khi anh tỉnh, có khi hắn
tỉnh, dù có khi hai người cùng thanh tỉnh, nhưng cũng không hề nói chuyện, như
thể chỉ cần nói nhiều thêm một lời sẽ bốc hơi mất lượng nước còn trong cơ thể,
mà chiếc thuyền nhỏ sớm đã không còn động lực phiêu lưu giữa biển rộng mênh
mông, tựa như vĩnh viễn không đến được điểm cuối.
Màn đêm buông xuống, ánh trăng bao phủ khiến hình ảnh mang chút
lãnh ý, gió biển ẩm ướt thổi tỉnh Lăng Lang, anh nhìn người bên cạnh, hơi thở
mỏng manh như tơ, có thể sống qua đêm nay hay không cũng khó nói.
Lăng Lang giãy dụa bò lên, đồ tiếp tế trong khoang thuyền ngoài
thuốc và công cụ thì chẳng còn lại gì, nhưng Lăng Lang vẫn tìm kiếm, ngay lúc
người xem thắc mắc anh đến tột cùng đang tìm cái gì, một thanh chủy thủ đã bị
anh cầm trong tay, đúng là thanh lúc trước Phong Hạo dùng lấy viên đạn ra cho
anh.
Nhìn thấy Lăng Lang nắm chủy thủ, từng bước gian nan lết đến bên
người Phong Hạo, mọi người giật mình, một người sống sót hoặc hai người cùng
chết, đã đến lúc đưa ra quyết định, mà hiển nhiên, Lăng Lang không có ý định
cho Phong Hạo cơ hội lựa chọn.
Lăng Lang suy yếu cầm chủy thủ lay lắc bên người Phong Hạo, tầm
mắt mơ hồ được biểu hiện ra trên màn ảnh, khi thì tập trung lúc lại tan rã,
chủy thủ trước mắt khi thì là một thanh, khi thì biến hóa thành vô số thanh,
vài lần thiếu chút là đụng tới chính mình.
Anh lắc đầu, rốt cục ổn định tầm mắt, đối mặt Phong Hạo, giơ
chủy thủ lên cao.
Màn ảnh lại thêm một lần chuyển về không gian xung quanh, một
tiếng rên vang lên, sau đó là thanh âm kim loại rơi trên ván gỗ.
Lăng Lang không khống chế nổi nữa, ngã xuống bên người Phong
Hạo, dòng máu tươi chảy xuôi từ tay anh tìm đến bên miệng Phong Hạo.
Không biết qua bao lâu, lục địa rốt cục hiện ra trong màn ảnh,
một thoáng đó, khán giả cơ hồ lớn tiếng hoan hô giùm hai người.
Mất nước nghiêm trọng lại mất quá nhiều máu, Lăng Lang lúc này
gần như đang hấp hối. Phong Hạo dùng khí lực toàn thân tha Lăng Lang từ trên
thuyền xuống, bản thân cũng không chống đỡ nổi ngã xuống cạnh anh, hai người
tựa hồ đều ở đoạn cuối của sinh mệnh.
“Welcome back.” Một thanh âm vang dội vang lên, Phong Hạo chỉ
còn một hơi thở nghe thấy thanh âm mở mắt ra, ánh vào đôi mắt là lão đối thủ
của hắn.
“Là ông.” Phong Hạo nhếch khóe miệng, cho dù thân thể suy yếu đến
cực hạn, dù nằm trên đất đứng cũng không đứng nổi, hắn vẫn không lộ ra nửa điểm
mệt mỏi, thần thái vẫn kiêu ngạo hệt như năm đó.
“Là tao.” Lão đối thủ khanh khách nở nụ cười. “Không nghĩ đến
phải không, mày vừa lên bờ tao đã đích thân tới đón, có phải tao đối với mày
rất tình thâm ý trọng không.”
Phong Hạo vẫn đang cười, nhưng hắn giống như đã đoán được gì, nụ
cười ngày càng mất tự nhiên.
Lão đối thủ cũng đang cười, nụ cười rõ ràng phấn chấn hơn Phong
Hạo nhiều, “Thông minh như mày, chắc giờ đã đoán ra rồi?”
Hắn búng tay, lập tức thủ hạ trình lên một bộ máy, có điểm đỏ
đang chớp tắt trên địa đồ.
“GPS định vị toàn cầu, tao nghĩ mày nhất định đã thấy qua.” Lão
đối thủ hảo tâm giới thiệu cho hắn,” Nếu không có nó, làm sao tao tìm được mày
nhanh như vậy?”
Khóe miệng tươi cười của Phong Hạo chợt tiêu thất, biểu tình
trên mặt âm trầm đến đáng sợ.
“Trong tay hắn là thiết bị thu sóng, có muốn biết thiết bị phát
sóng ở đâu không?” Lão đối thủ cười như hồ ly.
Phong Hạo không hỏi, hắn cũng không cần hỏi, bởi vì một vật lạnh như băng đang áp vào ấn đường hắn, Lăng
Lang vốn đã kề bên cái chết giờ đang cưỡi trên người hắn, mặt không đổi sắc
dùng súng chỉa vào trán hắn.
“Thế nào, đại lễ tao tặng mày, có thích không?” Lão đối thủ vỗ
tay cười to, “Mày nhất định không tưởng tượng được, tao đã sớm đem thiết bị
phát sóng gắn trong người hắn, trong khoảng thời gian này, may là mày với hắn
như hình với bóng.”
"Cậu bán đứng tôi, " Phong Hạo thẳng tắp nhìn chằm
chằm người trên thân, cảnh tượng này thật giống như đã từng trải qua, chẳng qua
lúc ấy, người kia vứt súng hung hăng hôn xuống, mà giờ khắc này, Phong Hạo biết
loại sự tình đó sẽ không bao giờ còn xảy ra nữa.
Lăng Lang chậm rãi lắc đầu, "Tôi không bán đứng anh, tôi từ
ngay từ đầu chính là chấp hành nhiệm vụ."
"Chấp hành nhiệm vụ đến mức cả mạng cũng dâng lên? Chấp
hành nhiệm vụ đến mức dâng ra thân thể của chính mình?"
"Ít nhất tôi đã hoàn thành nhiệm vụ, " Lăng Lang không
vì lời hắn nói mà thay đổi chút nào.
Lão đối thủ đầy hứng thú nghe bọn họ đối thoại, "Mày giờ có
nói gì đi nữa cũng vô dụng, hắn là một tay tao nuôi lớn, mày biết ưu điểm lớn
nhất của hắn là gì không?”
Hắn cố ý dừng lại thừa nước đục thả câu, "Chính là trung
thành vô điều kiện với tao, chẳng ngại chết vì tao.”
"Tao nuôi hắn hai mươi mấy năm, chỉ hạ duy nhất một mệnh
lệnh, đó là đem mày còn sống từ trong tù ra, từ lúc hắn nhận được mệnh lệnh
này, đã biết mình đối mặt với cái gì.”
Lão đối thủ lắc đầu, “Bây giờ tao đứng mày nằm, tao thắng mày
thua, mày có biết chênh lệch lớn nhất của chúng ta là gì không? Chính là bên
cạnh tao có người nguyện ý vì tao mà chết, mày thì không có.”
"Ông vắt hết óc lên kế hoạch tất cả chuyện này, chỉ vì muốn
từ miệng tôi moi ra bí mật kia?” Phong Hạo đột nhiên chen miệng nói.
"Đúng vậy, " lão đối thủ ánh mắt trở nên âm hàn,
"Lão Tam lão Thất đều đã chết, hiện tại mày là người duy nhất trên thế
giới biết bí mật, mày cho là trốn trong ngục mày sẽ an toàn? Nói cho mày biết, dù
mày nằm chết dí trong quan tài, tao cũng muốn đào mộ mày lên, bắt mày đem bí
mật nói ra."
"Nếu tôi không muốn nói?"
“Tao sẽ dùng khổ hình tàn nhẫn nhất mày có thể nghĩ đến tra tấn
mày, khiến mày muốn sống không được muốn chết không xong, đến khi mày phải van
xin tao cho mày được nói.” lão đối thủ chậm rãi gằn từng tiếng, tàn nhẫn ẩn
trong giọng nói khiến người nghe không thể kìm được rùng mình.
Phong Hạo đột nhiên thoải mái cười ha hả, lão đối thủ biến sắc,
"Mày cười cái gì?"
"Tôi cười ông chuẩn bị nhiều khổ hình như vậy, kết quả hoàn
toàn không cần dùng đến, " hắn dùng ánh mắt thâm ý nhìn Lăng Lang,
"Bởi vì tôi đã không còn là người duy nhất trên thế giới biết bí mật kia."
"Mày nói gì? Ý của mày là?" Lão đối thủ khẩn trương
lên.
"Đúng vậy, cách đây không lâu, tôi đã đem bí mật này nói
cho hắn biết , " Phong Hạo nhìn Lăng Lang ánh mắt càng toát ra ôn nhu như
đang nhìn tình nhân bằng tình cảm chân thành nhất.
"Thật sao?" Lão đối thủ nhanh chóng nhìn về phía Lăng
Lang.
"Phải, hắn đã nói cho tôi biết , " Lăng Lang mặt không
đổi sắc nói.
"Ha ha ha ha, " lão đối thủ ngửa mặt lên trời cười to,
"Thật là trời cũng giúp ta!"
"Bí mật chỉ cần một người biết là đủ rồi, " hắn rốt
cục cười xong , "Xem ra mày đến cuối cùng một chút giá trị tồn tại cũng
không có.”
Hắn đối Lăng Lang lạnh lùng ra lệnh, "Giết hắn."
Lăng Lang không chút do dự lên đạn.
"Anh hối hận không?" Anh hỏi hắn một lần cuối cùng.
Phong Hạo chậm rãi lắc đầu, lần thứ ba lập lại đáp án của mình,
" Cuộc đời tôi, cho tới bây giờ không biết cái gì gọi là hối hận."
Lăng Lang cùng người dưới thân nhìn nhau một lát, đột nhiên nở
nụ cười, nhận thức Lăng Lang lâu như vậy, Phong Hạo vẫn là lần đầu tiên thấy cậu
ấy cười.
"Ông ta nói đúng, bí mật chỉ cần một người biết là đủ rồi,
chỉ cần tôi chết đi, ông ấy sẽ không giết anh."
Phong Hạo sắc mặt thay đổi, "Khoan đã, cậu muốn làm
gì?"
"Lúc này đây, tôi cũng không hối hận."
Anh giơ súng nhắm ngay huyệt thái dương của mình, không chút do
dự bóp cò.
Đoàng —— tiếng súng làm kinh sợ vô số chim biển, mây che lấp mặt
trời, ngàn dặm không ánh sáng.
kết thúc phim buồn quá :(( nếu có truyện nội dung tương tự như phim này thì mình cũng không dám đọc :((
ReplyDeleteĐừng để bị buồn lây (như tui) nha nàng :)
Delete3 năm rồi á. K ngờ cái nick còn ở đây để mà bình luận
ReplyDeleteNhưng nick này là nick của lớp t lại lấy đi dùng. Thật ngại quá. Đến mật khẩu cũng k nhớ n biết lần sau còn đăng nhập lại được không
Delete