Tuesday, December 30, 2014

Đẳng nhĩ ngưỡng vọng - Chương 44

44, Màn 44 – Bày tỏ

Ngày kế tiếp khi Lăng Lang tỉnh lại, đầu còn có chút phát đau, anh sờ lên cổ mình, cái vòng cổ có gắn chuông mang tối hôm qua đã không thấy, không biết từ lúc nào đã được đổi thành cái bằng da mềm mại ngày thường anh thường mang khi ngủ.

Anh giật mình ngây ngẩn nửa ngày mới nhớ tới tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, những chuyện từ trước đến nay anh muốn nói mà không dám nói, muốn làm mà không dám làm, cứ như vậy giữa cảm giác nửa say nửa tỉnh đã biến thành sự thật.
Tình cảnh trong studio chụp ảnh từng màn từng màn quay về - không gian nhỏ hẹp, thân thể trần trụi, biểu tình dâm đãng, rên rỉ mất hồn, đạo cụ tà ác, máy quay lạnh như băng… Sắc đỏ lập tức ửng lên mặt anh, anh không dám tưởng tượng đêm đầu của mình thế nhưng lấy một loại nghi thức như vậy tuyên cáo kết thúc.
“Tỉnh?” Thanh âm vui sướng của Phong Hạo vang lên bên tai, anh quay đầu, chỉ thấy Phong Hạo đang chống một tay chỗ đầu nằm, ánh mắt cong thành hình trăng khuyết, cười đến mê người, nhất thời cảm giác độ ấm trên mặt càng thêm nóng.
Phong Hạo ánh mắt cười đến càng loan, “Nếu tôi ra ngoài nói với phóng viên, băng sơn ảnh đế cao không thể chạm trong lòng công chúng, là một xử nam ngây thơ động một tí là đỏ mặt, chắc là mọi người đều cho là tôi đang nói đùa đi.”
Lăng Lang có vài phần không được tự nhiên quay mặt qua chỗ khác.
“Ây da, tôi nói sai rồi,” Tay Phong Hạo hướng xuống chỗ không nên động vào sờ soạng, “Từ hôm qua trở đi, đã không còn là xử nam.”
Lăng Lang mặc dù có chút thẹn thùng, nhưng vẫn ngoan ngoãn không hề động, tùy ý Phong Hạo đem đậu hủ ăn đủ.
Nhưng anh vẫn có chuyện lo lắng, "Bản ghi hình hôm qua..."
"Không có bản ghi hình."
Lăng Lang sửng sốt.
“Anh chẳng lẽ không phát hiện loại tôi dùng là máy ảnh kiểu cũ sao? Bên trong cũng không có phim, máy quay cũng vậy.”
Phong Hạo vuốt đầu anh, “Tuy rằng tôi rất muốn lưu lại hình ảnh trân quý kỷ niệm lần đầu tiên đáng giá của anh, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không tạo ra nửa điểm khả năng có thể khiến anh lâm vào nguy hiểm.”
Thanh âm của hắn không hiểu sao có một lực lượng có thể khiến tâm tình người khác an ổn lại, “Cùng tôi một chỗ, anh có thể tuyệt đối yên tâm, về điểm này tôi cam đoan với anh.”
Lăng Lang thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Tốt rồi, " Phong Hạo nhấc lên chăn, xuống giường, vẫn là áo dài quần dài võ trang đến tận cổ tay áo, "Đoạn thời gian kế tiếp tôi sẽ rất bận, còn anh hình như lại bị hạ lệnh cấm túc.”
Lăng Lang không rõ, "Vì sao?"
Phong Hạo sờ sờ hai má gầy guộc của anh, “Bởi vì người đại diện chê anh hình tượng không tốt, muốn anh dưỡng cho mập ra mới được ra ngoài, mấy ngày này, anh cứ ở nhà tĩnh dưỡng cho tốt đi.”
Tin tức này đối với nghệ sĩ khác mà nói là rất không xong, nhưng đối với Lăng Lang mà nói tuyệt đối là tin tức tốt, người đại diện cùng ngày đưa đến một xấp lớn kịch bản tới cửa cho anh chọn, để cuộc sống của anh không quá nhàm chán.
Phim còn chưa công chiếu, tuyên truyền đã phô thiên cái địa triển khai, hình ảnh chọn đăng trên poster (áp phích), chính là một khắc quay đầu nhìn lại lần cuối cùng trước khi Lăng Lang nhảy xuống núi. Đạo diễn tây dương trong các giai đoạn tuyên truyền trước lúc công chiếu, đã tuyên dương bốn phía rằng cảnh cuối cùng này chính là tinh thần của toàn bộ bộ phim, hắn sinh thời chưa từng thấy qua diễn xuất sinh động đến thế, bạn căn bản không thể nào tưởng tượng Lăng Lang làm sao mà thể hiện được như vậy.
Lăng Lang chờ đợi ở nhà, Phong Hạo không biết cả ngày bận rộn chuyện gì, lần trước tuyên truyền cho phần 1 bộ phim, hai nam diễn viên chính cùng vắng mặt, đến bộ thứ hai lại như thế, việc đi ngược lại sách lược tuyên truyền trái lại khơi gợi lòng hiếu kỳ của mọi người, thậm chí có người cho rằng đây là một loại thủ đoạn tiêu thụ mới do nhà sản xuất phát minh – tiêu thụ thần bí.
Nhờ vào thủ đoạn đặc thù này, bộ phim thứ hai còn chưa lên sóng, đã gây nên cơn sốt dư luận, được bình chọn là một trong những bộ phim được giới thanh niên hâm mộ điện ảnh chờ mong nhất.
Quá trình khôi phục khỏe mạnh của Lăng Lang thời gian đầu tiến hành rất gian nan, anh đã hoàn toàn mất đi ham muốn với thức ăn, Phong Hạo một ngày không ở nhà, anh có thể cả ngày cũng không ăn gì, cuối cùng Phong Hạo bất đắc dĩ dùng tới vài thủ đoạn ép buộc nhỏ, mới khiến cho anh dần dần khôi phục chế độ ăn bình thường.
Dưới sự cưỡng chế của Phong Hạo, sắc mặt Lăng Lang ngày càng hồng nhuận hơn, thể trọng cũng từ từ tiếp cận mức nguyên bản, những kịch bản người đại diện đưa anh đều cẩn thận xem qua, phần lớn loại hình nhân vật anh đều đã diễn qua, chỉ riêng có một bộ cổ trang cung đình là anh chưa bao giờ thử, mỗi một diễn viên đều mong muốn không ngừng khiêu chiến các loại hình tượng màn ảnh bất đồng, Lăng Lang cũng không ngoại lệ.
Đợi cho hình tượng của anh rốt cục đạt tới tiêu chuẩn có thể ra ngoài, dưới sự an bài của người đại diện, Lăng Lang cùng với nhà sản xuất và đạo diễn gặp mặt, bọn họ đều hiểu nếu để Lăng Lang nhận vai diễn đó đúng là một khiêu chiến, nhưng cũng là lợi điểm tiêu thụ tuyệt hảo.
“Những vai diễn trước đây của cậu đều là bối cảnh hiện đại, đối với diễn cổ trang cậu có cho rằng bản thân sẽ khống chế tốt được không? Nhất là nhân vật này lại là vua của một triều đại, thân phận ngôi cửu ngũ đặc thù như vậy.” Đạo diễn hỏi anh.
“Tôi cho rằng có thể, tôi có lòng tin này.” Lăng Lang lời ít ý nhiều trả lời.
Bình thường trong những loại thời điểm này, người đại diện đều đảm nhận vai trò người phát ngôn của Lăng Lang, “Tuy Lăng Lang chưa từng đóng phim cổ trang, nhưng kỹ năng diễn xuất của cậu ấy đã rõ như ban ngày, huống hồ chẳng lẽ các anh không thấy vai diễn hoàng đế trong kịch bản này tính cách lãnh khốc vô tình, rất gần với khí chất bản thân Lăng Lang sao?”
"Lời này cũng không phải giả, " đạo diễn nhìn anh từ trên xuống dưới, “Có điều nhân vật Hoàng thượng kia từ nhỏ đã sống an nhàn sung sướng, cẩm y ngọc thực (quần áo nhung lụa thức ăn trân quý), dáng người phải…”
“Không phải phim này còn hai tháng nữa mới khởi quay sao, thời gian dài như vậy cũng đủ cho Lăng Lang dưỡng thành trắng trẻo mập mạp.” Người đại diện giành lời hứa hẹn.
Lăng Lang nghe được người đại diện dùng từ để hình dung anh như vậy, trừng mắt liếc hắn một cái.
Đạo diễn cùng nhà sản xuất dùng ánh mắt trao đổi, "Cũng tốt, vậy xin để chúng tôi suy xét kỹ càng lại, sau đó sẽ cho các anh câu trả lời thuyết phục.”
Lăng Lang từ nơi gặp mặt đi ra, lên xe người đại diện, ngắn gọn nói rõ, "Đến hiệu sách."
"Làm gì?"
"Mua sách."
Người đại diện tìm hiểu, dò tìm phương hướng một chút, quẹo đến nhà sách lớn  nhất trong vùng, Lăng Lang ngụy trang tốt, bước vào mua hết những sách lịch sử về triều đại liên quan có đề cập đến trong kịch bản.
Chờ Lăng Lang ôm một đống sách trở lại trên xe, người đại diện thuận miệng hỏi: “Phong Hạo đang quay MV(music video) ở gần đây, cậu có muốn tiện đường ghé tham quan không?”
"MV?" Anh chưa từng nghe Phong Hạo nhắc qua, đối phương rất ít khi trao đổi chuyện làm ăn với mình, trừ phi đang quay phim, hai người cùng nhau tập thoại mà thôi.
Người đại diện nhìn biểu tình của anh cũng hiểu xảy ra chuyện gì, hắn khởi động xe, "Đi thôi, tôi mang cậu đi bắt kẻ thông dâm."
Nơi Phong Hạo quay MV quả nhiên cách nơi này rất gần, chưa tới mười phút đã đến nơi – một biệt thự hai tầng nhỏ.
Lăng Lang đến khiến mọi nhân viên công tác ở hiện trường đều thực kinh ngạc, dù sao anh chưa bao giờ giao thiệp với giới âm nhạc thịnh hành, bọn họ đều biết vị này là tai to mặt lớn trong giới điện ảnh, nhưng lại chưa bao giờ tiếp xúc qua.
Đây là lần đầu tiên mọi người gần gũi vây xem ảnh đế sống thế này, liên tưởng đến lần scandal ồn ào huyên náo lần trước của anh với Phong Hạo, mọi người nhất thời trong lòng đều rõ ràng.
MV vẫn còn đang quay, Lăng Lang lẳng lặng tìm một chỗ khuất thờ ơ nhìn, Phong Hạo mặc một thân âu phục thuần trắng, giơ tay nhấc chân đều hiển lộ vẻ phong độ cao nhã, chỉ có một người trưởng thành trong một môi trường giàu có, giáo dục tốt đẹp mới có thể có được khí chất quý tộc tự nhiên lại tinh khiết đến thế.
Phong Hạo cũng không phải diễn viên duy nhất trong MV, bên cạnh hắn còn có thêm sáu “gia cụ” (dụng cụ gia đình) - nói chính xác là sáu diễn viên quần chúng, họ đều là nam thanh niên tướng mạo xuất chúng, toàn thân chỉ mặc độc nhất một cái quần tam giác màu trắng, cũng gần tiếp cận cảnh giới hoàn toàn lõa lồ.
Nhiệm vụ của họ trong MV, là sắm vai gia cụ trong cái biệt thự cơ hồ trống rỗng này, mà Phong Hạo là chủ nhân của biệt thự. Vô luận hắn đi đến nơi nào, gia cụ đều như hình với bóng, khi thì biến thành sofa, khi thì biến thành giá áo, Phong Hạo đang sử dụng những gia cụ bằng cơ thể người có sinh mệnh này giống như dùng đồ dùng thông thường ở nhà.
Lúc này họ đang di chuyển đến phòng bếp, Lăng Lang nhìn thấy bốn người trong đó quỳ rạp trên đất, lộ ra sống lưng bằng phẳng, nhân viên công tác đem tấm thủy tinh đặt vững vàng lên người họ, bốn người vừa lúc thành bốn góc chống đỡ cho bề mặt thủy tinh bên trên.
Họ lại bày trên tấm thủy tinh một mâm trái cây và bình hoa, một bàn trà nhân thể (làm từ người) nháy mắt hình thành.
Còn lại hai người, một người giống như trước quỳ rạp trên đất làm thành chỗ ngồi, một người thẳng lưng quỳ gối phía sau người kia làm thành một chỗ tựa lưng, Phong Hạo an vị ở đó, thân ngồi trên một người, dựa vào một người khác, mười ngón tay tao nhã đan chéo khoát lên đầu gối.
Bối cảnh vang lên giai điệu tao nhã, Phong Hạo dựa theo ca từ tạo hình dáng của miệng khi phát âm, đây là lần đầu tiên Lăng Lang nghe Phong Hạo hát, thanh âm của hắn biếng nhác gợi cảm, tràn ngập từ tính, "Đẳng nhĩ ngưỡng vọng, nguyệt lượng chi thượng, thương mang đích thiên nhai, thủ hậu giá kiểu bạch nguyệt quang*..."
*Đợi em nhìn lên, mặt trăng trên cao, chân trời mênh mông hư ảo, có ánh trăng sáng trong trông nom…
Bức tranh trước mắt vô cùng hài hòa, gia cụ hoàn mỹ, chủ nhân hoàn mỹ, nhưng Lăng Lang càng xem càng cảm thấy không có tư vị.
Anh có thể suy diễn không hề lệch lạc là kịch bản đang nói đến một loại tình cảm bất kỳ nào đó, nhưng ba mươi năm chưa từng có kinh nghiệm yêu đương khiến anh không cách nào gọi tên chuẩn xác cảm thụ trong lòng mình giờ phút này.
Đó là một thứ cảm giác có chút ê ẩm, không muốn đối diện, muốn đem Phong Hạo rời khỏi người kia, thậm chí có ý tưởng thay thế chính mình vào đó.
Ngay cả chính anh cũng không biết, vẻ mặt anh giờ phút này mất tự nhiên đến độ nào, ý nghĩ cũng hoàn toàn chạy theo, ngay cả khi ghi hình tạm thời nghỉ một lát, Phong Hạo hướng đến góc của anh đi tới anh cũng không nhận ra.
“Anh tới xem tôi diễn sao?” Trong thanh âm Phong Hạo tràn ngập niềm vui sướng ngoài mong đợi.
Lăng Lang rất nhanh nhìn hắn một cái, lại lập tức rũ mắt, nhẹ nhàng gật gật đầu.
Với năng lực quan sát mẫn tuệ của Phong Hạo, sao lại không phát hiện ra vẻ dị thường của anh. Hắn lại gần một bước, gần đến mức cơ hồ cùng anh mặt đối mặt, “Anh làm sao vậy?”
Ánh mắt Lăng Lang nghiêng đi một chút, cơ hồ đang trốn tránh câu hỏi của hắn.
Phong Hạo quay đầu nhìn nhìn mấy diễn viên quần chúng đóng vai gia cụ, lại nhìn nhìn Lăng Lang, trong lòng đoán được vài phần.
Hắn thừa dịp người khác không chú ý tới bên này, bí mật kéo tay anh, "Anh đi theo tôi."
Lăng Lang tùy ý hắn nắm tay, đi vào gian phòng nhỏ cách vách, nhìn hắn tùy tay khóa cửa lại.
“Nói cho tôi biết, anh đang suy nghĩ gì?” Lăng Lang tựa vào bên tường, Phong Hạo vẫn duy trì khoảng cách chặt chẽ với anh.
Lăng Lang không trả lời.
Phong Hạo giơ tay, thân mật vuốt ve cổ anh, “Có phải anh ăn dấm chua của tiểu diễn viên kia không?”
Lăng Lang cúi đầu xuống, rồi lại bị đối phương cưỡng chế nâng lên.
“Tôi muốn nghe chính miệng anh nói.”
Lăng Lang bị buộc nhìn vào mắt hắn, điểm tâm tư nhỏ này hoàn toàn bại lộ dưới cái nhìn dò xét của đối phương, không thể trốn tránh.
Anh không tiếng động nhìn thẳng hắn trong chốc lát, cuối cùng buông khí giới đầu hàng.
“Phải, tôi ghen, tôi đố kỵ đến mức phát điên.”
Từ lúc anh nói ra chữ đầu tiên, tươi cười đã dần lan trên mặt Phong Hạo, khi chữ cuối cùng chấm dứt, Phong Hạo đã chặt chẽ ôm anh vào lòng.
“Thật vui có thể nghe được anh nói như vậy, điều này chứng tỏ ngoại trừ chủ nhân, trong lòng anh vẫn có xem tôi là người yêu mà đối đãi.”
Hắn buông anh ra, “Cho đến nay anh đều là một sủng vật thật đủ tư cách, tôi có thể cảm nhận lòng trung thành của anh, nhưng lại rất ít cảm nhận được tình cảm của anh.”
“Anh từng nói với tôi anh không biết thích là gì, nhưng bây giờ nhìn qua anh vô hình trung đã nắm được kỹ năng này.”
Hắn cười cười, “Hôm nay biểu hiện của anh thật khiến cho tôi phải nhìn với ánh mắt khác xưa, tôi quyết định tiếp tục lưu thêm một số trong dãy số điện thoại của anh.”
Lăng Lang ngẩn ra, "Chỉ đơn giản như vậy?"
Phong Hạo cười gật gật đầu, "Đối với anh, đây là một bước đi rất lớn, tôi cho rằng nó đáng giá với phần thưởng này."
Hắn lấy điện thoại di động ra, đằng sau dãy số điện thoại của Lăng Lang ghi nhớ thêm một số.
“Nếu anh chính miệng nói với tôi anh yêu tôi, tôi có thể lưu thêm một số nữa.”
Lăng Lang há miệng thở dốc, lại cảm thấy ba chữ kia nghĩ đến thì dễ dàng, nói ra lại dị thường khó khăn.
"Không sao, " Phong Hạo không hề cưỡng cầu, "Điều kiện trao đổi này tôi đã hứa với anh, chỉ cần anh cảm giác mình có thể làm được, có thể tới tìm tôi thực hiện bất cứ lúc nào, tôi chờ anh."
---------------

* Lời tác giả: Để đề phòng bị chỉ trích là sao chép, xin thanh minh: MV có phiên bản thật, nhưng không liên quan đến bài này, vì ngăn ngừa độc giả liên tưởng lầm lẫn, ẩn tên ca sĩ cùng tên bài hát.

6 comments:

  1. Replies
    1. Để anh ấy nói ra Hạo ca còn tốn nhiều công phu nữa cơ :)

      Delete
  2. Lăng Lang được cái thật thà quá đáng O3O

    ReplyDelete
    Replies
    1. Uhm, mình rất thích nhân vật trong truyện này. Lăng Lang vừa ngây thơ vừa mạnh mẽ lại thẳng thắn với bản thân và tình yêu của mình. Còn Phong Hạo thì đúng là dâng tâm huyết cả cuộc đời mình cho người yêu. Tình cảm nhân vật rất mãnh liệt! *Nói nhỏ nhỏ* H cũng khỏi chê luôn

      Delete
  3. Cj chủ nhà ưi cho e hỏi bài hát trong này là j tek. E thấy hay wá mà hk bik lời * nói nho nhỏ*

    ReplyDelete
    Replies
    1. Mình đã search phần lời tiếng Trung luôn rồi nhưng không ra nên mình đoán đây chỉ là bài hát tác giả sáng tạo ra cho hợp truyện thôi. Về phần MV có lẽ có cái tương tự ở bên Trung nhưng TG không nói nên mình cũng không biết bài gì lun a :(

      Delete