14,
Chương 14 – Đứa ngốc rớt xuống Ma giới
“Rõ ràng là sợ đến phát run.” Tây Mặc buồn cười nhìn cậu, ngón
tay thon dài từng cái từng cái cởi bỏ cúc áo cậu, “Bảo bối không phải sợ, anh
sẽ cho em thật thoải mái.”
Cúc áo cởi chưa được ba bốn cái, Tây Mặc đột nhiên nghe từ sau
lưng truyền đến một trận thanh âm leng keng choang ầm, quay đầu lại chỉ thấy
nào nến nào ghế đổ nguyên một đống, một bóng dáng trắng nhỏ đang lao về phía
mình.
"Ô gâu!" Tiểu bạch cẩu che phía trước Lâm Cảnh, hung
ác hướng Tây Mặc sủa gâu gâu.
“Mày đến xem náo nhiệt cái gì!" Tây Mặc nghiến răng nghiến
lợi, nếu không phải vì con chó đần độn tham ăn này, mình sao phải sử dụng ma
pháp trước mặt Lâm Cảnh.
Tiểu bạch cẩu trừng mắt, một bộ ta phải liều mạng.
“A! Chúa ơi! Mình vừa mới nhìn thấy gì! Chó tử thần của ta!”
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng gầm rú của Freddy, “Mau để cho ta
vào!”
"Đại nhân ngài nhìn lầm rồi." Quản gia kiên nhẫn giải
thích.
“Đó rõ ràng là chó tử thần của ta! Mau trả nó lại cho ta!”
Freddy lửa giận ngút trời, rất có tư thế phải phá banh cái nhà.
Tây Mặc bất đắc dĩ xoa xoa chân mày, ra ngoài giải quyết cái
sinh vật đơn bào kia.
Chứng kiến Tây Mặc ra cửa, tiểu bạch cẩu khôi phục bộ dạng dịu
dàng ngoan ngoãn, chạy tới trước ngực Lâm Cảnh cọ cọ.
"Cảm ơn mày.” Lâm Cảnh đem cún con kéo vào lòng, hốc mắt có
chút đỏ lên.
"Gâu gâu!" Tiểu cẩu duỗi ra tiểu móng vuốt đập cậu.
Freddy là nhi tử của Ma Vương, tại Ma giới quyền lực vô thượng,
nhưng loại vinh quang này đối với cái tên Huyết tộc dư thừa tự kỷ cuồng trước
mặt một xu cũng không đáng, vì vậy vương tử Freddy tôn quý lại một lần nữa bị
Tây Mặc đạp té xuống đất.
"Dừng tay!" Ngay lúc Tây Mặc có ý định đạp cước thứ
hai, xa xa đột nhiên truyền đến tiếng gầm giận dữ, sau đó chỉ thấy một đống lớn
hoa hồng rất nhanh di động qua.
Tây Mặc có chút kinh hãi, này là giống sinh vật mới gì? Thành
quả mới của Cổ Đặc Lan Tây, hoa hồng biết nói chuyện?
"Lê Tư Đặc." Freddy từ dưới đất đứng lên, rất ảo não
bộ dạng mất mặt của mình bị y nhìn thấy.
"Vô liêm sỉ!" Trong đống hoa hồng thò ra một cái tay,
thẳng tắp chỉ vào Tây Mặc.
Tây Mặc phí hết một mớ công phu, cuối cùng từ trong đống hoa
hồng kia tìm được cái đầu Lê Tư Đặc.
"Ngươi tại sao phải đem hoa hồng bọc lấy người?" Tây
Mặc có chút không tiếp nhận được.
“Mốt mới nhất Milan mới phát hành.” Lê Tư Đặc kiêu ngạo giương
đầu, "Toàn cầu chỉ có một bộ này, đừng có vọng tưởng ta sẽ bán cho
ngươi!"
"Lê Tư Đặc." Freddy kinh nghi bất định, "Có gai
không a?”
“Ngu ngốc! Ngươi mới có gai!” Lê Tư Đặc gắt gỏng, “Những đóa
hồng này là dùng tơ lụa Phương Đông cổ xưa nhất may đó! Cách ta xa một chút!
Cùng ngươi đứng chung sẽ làm giảm phẩm vị và độ mẫn cảm đối với trào lưu mới
của ta!”
"Bảo bối." Freddy rất ủy khuất, muốn cầm chặt tay Lê
Tư Đặc, lại bị ống tay áo tầng tầng lớp lớp hoa hồng lung lay cho hoa mắt, tìm
không thấy.
Bá tước lơ đãng sửa sang tay áo, lộ ra một khúc ngón tay trắng
mảnh.
"Lê Tư Đặc." Freddy thừa cơ túm lấy tay hắn không
chịu buông, “Chúng ta cùng nhau quay về Ma giới được không?"
"Không đi!" Lê Tư Đặc dùng tư thái ưu mỹ lắc đầu.
“Nhưng mà phụ thân của ta rất muốn gặp ngươi, hắn còn có lễ vật
muốn tặng cho ngươi." Freddy lắp bắp.
"Cái gì?" Lê Tư Đặc khiếp sợ, "Hắn tại sao phải
muốn gặp ta, hắn đã sắp một ngàn tuổi rồi! Ta không thích lão đầu tử niên kỷ
quá lớn!”
"Lê Tư Đặc!" Freddy dở khóc dở cười nhìn hắn.
"Ta không đi." Lê Tư Đặc cao ngạo rút tay về, quay
người vừa định đi, dưới chân lại vừa trượt, vì vậy lảo đảo một cái thiếu chút
ngã sấp xuống.
"Coi chừng a!" Freddy nhanh tay lẹ mắt ôm lấy hắn.
"Cút! Ta mới không phải vì phụ thân ngươi muốn gặp ta nên
khẩn trương đến không biết đi đường, ta càng không hề trông đợi lễ vật của
hắn!!” Lê Tư Đặc thét lên, "Ta ngã sấp xuống là vì đã dẫm vào đuôi áo,
đuôi áo!!!”
“Phải phải phải.” Freddy đem hắn ôm vào lòng, “Đuôi áo quá dài
rất bất tiện, bảo bối ta ôm ngươi trở về thành.”
Lê Tư Đặc quẩy người tượng trưng một cái, sau đó liền hùng hùng
hổ hổ bị Freddy mang về thành.
Tây Mặc bình tĩnh xem hết trò khôi hài này, trong lòng cảm khái
hai tên yêu nghiệt này dây dưa đã hơn một trăm năm, sao không thấy chán chứ.
"Thân vương." Từ trong thành một thiếu niên tóc đỏ
bước ra, “Ngài trở về rồi."
“Ừ.” Tây Mặc xoay người lại, "Đi lấy vài món điểm tâm ngọt
tới, lập tức."
Đi vào phòng ngủ, liếc thấy Lâm Cảnh đang ngồi ở trên giường
ngẩn người.
“Gâu gâu gâu!” Tiểu cẩu hung thần ác sát hướng Tây Mặc sủa, túm
lông màu đen trên ót dựng thẳng lên.
“Có đói bụng không?” Tây Mặc ngồi vào bên người Lâm Cảnh, “Em
còn chưa ăn tối.”
Lâm Cảnh không nói một lời, chỉ đem cún con ôm về lồng ngực mình
che chở.
“Chán ghét anh đến thế?” Tây Mặc vươn tay giúp cậu sửa sang tóc,
"Anh đã nghĩ em cũng có chút yêu thích anh.”
Lâm Cảnh chán ghét nghiêng đầu sang chỗ khác, tận lực cùng hắn
giữ khoảng cách.
"Chưa từng có người cự tuyệt tôi!" Tây Mặc nâng cằm
cậu, bắt buộc cậu đối mặt chính mình.
"Cũng chưa từng có người lợi dụng tôi." Lâm Cảnh thanh
âm khàn khàn.
"Cậu đến cùng vì cái gì cảm thấy tôi lợi dụng cậu?"
Tây Mặc cau mày, “Cậu có gì đáng để tôi lợi dụng sao?”
Lâm Cảnh đẩy tay hắn ra, không chịu mở miệng nữa.
Tây Mặc sắc mặt trầm xuống, hung hăng hôn lên đôi môi cậu.
Tiểu cẩu nổi điên bổ nhào lại, bị Tây Mặc hung hăng ném ra mặt
đất, ẳng ẳng nghẹn ngào không đứng lên
nổi nữa.
Lâm Cảnh liều mạng giãy dụa, nhưng căn bản là không làm nên
chuyện gì, y phục trên người bị lôi kéo thất linh bát lạc, hơn nữa Tây Mặc hôn
môi phô thiên cái địa không theo quy luật, cả người sắp hít thở không thông.
Khi ngón tay hơi lạnh tiến vào nơi không thể tưởng tượng phía
sau, Lâm Cảnh rốt cục hoảng sợ trừng to mắt, hung hăng cắn lên bả vai xích lõa
của Tây Mặc.
Quỷ hút máu thân vương đau đến hít vào một hơi, đẩy Lâm Cảnh ra
cúi đầu nhìn, phát hiện bờ vai của mình đang ẩn ẩn chảy máu.
“Đây là cách cậu đáp lại tôi?” Tây Mặc cơ hồ muốn bóp nát cái
cằm của cậu, “Cậu nói, tôi phải trừng phạt cậu thế nào?”
Lâm Cảnh từ nhỏ đến lớn, ở nhà có cha mẹ sủng ái, ở bên ngoài có
Hàn Dật Phong che chở, sau khi tốt nghiệp đại học trực tiếp đến viện nghiên
cứu, dù không hiểu nhân tình thế thái nhưng một chút thiệt thòi cũng chưa từng
nếm qua, ai biết lần này bị người vừa lừa gạt vừa mắng vừa uy hiếp, còn thiếu
chút bị cường bạo, trong một lúc chịu quá nhiều kinh hãi, vì vậy chỉ biết liều
mạng trốn vào góc giường, một câu cũng nói không nên lời.
"Thân vương." Danny từ ngoài cửa tiến đến.
"Ai bảo ngươi đến?" Tây Mặc hung dữ nhìn về phía cậu.
"Thân vương nói muốn điểm tâm ngọt." Danny không dám
ngẩng đầu.
“Giờ không cần nữa, đem cho sủng vật khác đi!” Tây Mặc sửa sang
lại y phục của mình, nổi giận đùng đùng ra cửa, trước khi đi không quên lập kết
giới tại cửa phòng ngủ.
Danny cắn cắn môi, nhìn bốn bề vắng lặng, vì vậy vụng trộm đưa
cho Lâm Cảnh một khối bánh ngọt nhỏ.
“A?” Lâm Cảnh có chút ngoài ý muốn.
“Ăn đi, nếu không có khí lực…, đến lúc đó rất dễ ngất, thân
vương sẽ tức giận.” Nói xong Danny vội vàng chạy đi.
"... Này!" Lâm Cảnh gọi lại, “Cậu có thể giúp tôi tìm
một chút thuốc không? Chó con của tôi bị thương.”
“Chó con?” Danny nhìn chó tử thần trong góc tường, thoáng có
chút kinh ngạc, "Nó là sủng vật của ngươi?"
"Ừ." Lâm Cảnh gật đầu.
“Đây là chó tử thần thuần chủng nhất, sẽ không bị thương đâu,
nghỉ ngơi một hồi là tốt rồi." Danny đem cún con ôm đến bên người Lâm
Cảnh, “Ta không thể ở đây quá lâu, ngươi nghỉ ngơi thật tốt a."
Lâm Cảnh còn chưa kịp nói cám ơn, Danny đã như gió chạy ra khỏi
phòng.
Tiểu cẩu thấp giọng sủa gâu gâu, tuy vẫn không thể vui vẻ giống
như trước đây, nhưng cũng đã có thể miễn cưỡng đi lại.
"Thực xin lỗi, hại mày bị thương." Lâm Cảnh ôm cún con
vào tấm chăn mềm mại, lấy miếng bánh ngọt đút cho nó.
Tiểu cẩu thân thiết cọ cọ đầu vào lòng bàn tay Lâm Cảnh, ngoắt
ngoắt cái đuôi muốn chọc cho cậu vui vẻ.
Lâm Cảnh không nỡ để cún con lo lắng cho mình, vì vậy khóe miệng
giương lên, hướng nó lộ ra một nụ cười thản nhiên.
Trong căn phòng đầy ma pháp hôn ám, Tây Mặc nhìn dáng tươi cười
ôn hòa của Lâm Cảnh trong thủy tinh cầu, hung hăng bóp nát ly rượu đỏ trong
tay.
Quỷ hút máu e ngại ánh mặt trời, bởi vậy đại đa số gian phòng
trong tòa thành này mặt trời đều chiếu không tới, chỉ dựa vào nến thủy tinh bất
diệt chiếu sáng quanh năm, nhưng điều này không bao gồm phòng ngủ của Tây Mặc,
đây có lẽ là gian phòng duy nhất có cửa sổ trong thành.
Lâm Cảnh trợn mắt ngồi một đêm, đến tận sáng sớm hôm sau ánh mặt
trời lan chiếu vào phòng.
Người hầu gái đẩy đến một xe đẩy thức ăn tinh xảo, Lâm Cảnh ngay
cả nhìn cũng lười nhìn.
"Gâu gâu." Cún con thấp giọng kêu, cọ lên đùi Lâm
Cảnh.
"Đói bụng?" Lâm Cảnh vươn tay cầm qua một miếng chân
giò hun khói, đút tới miệng cún con.
"Gâu!" Tiểu cẩu dùng móng vuốt đập bụng Lâm Cảnh.
“Tao không đói.” Lâm Cảnh sờ sờ đầu cún nhỏ.
"Ẳng." Tiểu cẩu xoay qua chỗ khác, đưa cái mông nhắm ngay
cục chân giò hun khói kia.
Lâm Cảnh dùng ngón tay chọt chọt nó, cún con quay đầu lại, ai
oán nhìn cậu một cái —— đồ đần mới tuyệt thực, không còn khí lực thì làm sao mà
chạy trốn!
Lâm Cảnh thật cũng không ngốc đến độ tuyệt thực tự sát, chẳng
qua là thật sự không muốn ăn, bất quá lúc này nhìn cún con náo như vậy, nội tâm
cũng có chút ôn hòa, vì vậy ngoan ngoãn đút miếng sandwich vào miệng.
Cún con dụi vào lòng Lâm Cảnh, dùng cái đầu đầy lông húc húc
cậu.
Huyết tộc đều là sinh vật ăn đêm, bởi vậy ban ngày tòa thành
chìm trong một mảnh tĩnh lặng.
Lâm Cảnh ăn xong bữa sáng, đứng trước bệ cửa sổ nhìn ra xa ngẩn
người.
Trước mặt là một mảnh dây leo tường vi um tùm, xuyên qua khe hở
giữa những dây leo khô héo, tựa hồ có thể nhìn thấy những cao ốc cách đó không
xa, thậm chí còn nghe được tiếng còi xe đứt quãng.
Cửa phòng ngủ phong ấn huyết sắc ẩn ẩn lượn lờ, đêm rất nhanh sẽ
lại đến, khuất nhục cùng sợ hãi đêm qua, cậu không bao giờ còn muốn trải nghiệm
lần nữa.
Lâm Cảnh cắn răng một cái, ôm cún con từ cửa sổ nhảy xuống.
Tòa thành cũng không cao, nhưng sau khi Lâm Cảnh nhảy xuống, hai
chân lại không tiếp xúc mặt đất chắc chắn trong tưởng tượng.
Chung quanh đen kịt một mảnh, thân thể đang rơi nhanh xuống, tựa
hồ vĩnh viễn không đến được điểm cuối.
Tây Mặc đứng trước thủy tinh cầu nhìn hết thảy những phát sinh
trong phòng ngủ, than nhẹ một tiếng.
"Thân vương." Quản gia tiến lên giúp hắn phủ thêm áo
khoác đen khảm đầy bảo thạch, "Ngài muốn đi ra ngoài?"
"Đi nói với Freddy, có một đứa ngốc rớt xuống Ma
giới." Tây Mặc cầm lấy huyết mã não trên bàn, “Bảo hắn giúp ta chăm sóc
tốt vài ngày."
Mình thường thay đổi xưng hô theo tâm trạng nhân vật, với truyện này Đông Tây tân cổ giao duyên nên lúc ta-ngươi lúc cậu-tôi tán loạn. Haizza... Tui cũng khổ não lắm, không biết có bạn nào đọc thấy...không được xuôi không?
ReplyDeleteTui thấy bình thường mà, cứ thế phát huy đi ng đẹp.
ReplyDeleteNa hảo la!
Deleteta cũng thấy vậy, dù sao thì lúc cãi nhau thì làm sao anh em nổi
ReplyDeleteĐúng đó hihi, nhưng do khi đang edit thì khó theo mạch truyện lắm nên vụ xưng hô cứ bị lấn cấn
DeleteThích truyện này mà cũng thích phong cách hành văn của bạn nữa 😀
ReplyDeleteHi hi, mình cảm ơn nhé
Delete