Tuesday, February 2, 2016

Khế tử - Chương 135

Chương 135 – Hạt tâm*

*Hạt tâm: Trái tim bò cạp
Giải quyết xong một phiền toái lớn, mọi người rất vui mừng quay lại phi thuyền, Hoắc Lạc hưng phấn trong kênh công chúng hát bài ca của Bộ lạc, giai điệu này ở Thiên Túc không người nào thưởng thức được, chỉ riêng Tiểu Hôi tuy rằng một câu cũng không hiểu, lại gật gù đắc ý hòa theo.

Tóc đỏ vừa mới trình diễn màn vũ trụ kích tình, lúc này mặt đỏ y chang như đầu tóc, nguyên bản đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị Lăng Tiêu cười nhạo, lại không ngờ chờ cậu chính là một cái ôm vô cùng mạnh mẽ.
“Thật may cậu không sao," Lăng Tiêu kinh hồn chưa định nói, “Nếu cậu có chuyện gì, tớ thật sự sẽ áy náy tới chết."
“Tớ làm sao có thể có chuyện chớ, tớ có hào quang của Tiểu thiên sứ hộ thể a."
“Ít nói vài câu đi," Băng Xán đem Tóc đỏ túm qua một bên nhận trị liệu, "Đốt tẫn trong cơ thể em còn chưa có tinh lọc hết đâu.”
Nguy cơ giải trừ, mỏi mệt trong cơ thể Lăng Tiêu lúc này mới nồng đậm đánh úp lại, cậu liên tiếp ngáp mấy cái.
Vũ Tập lo lắng quét mắt một vòng, tuy rằng Bộ đội duy trì hòa bình tạm thời chắc là sẽ không xuất hiện nữa, Chẩm Hạc bị trọng thương cũng bị cưỡng chế mang về Thiên Túc, nhưng cái giá phải trả cũng rất đắt đỏ —— Doanh Phong không cách nào sử dụng tinh thần lực nữa, Lăng Tiêu lực lượng hao hết, Thiên Tứ bị tác dụng phụ ảnh hưởng, Sương Phong tiêu hao sức lực cũng không ít.
Sương Phong nhìn ra lo lắng của anh, an ủi, "Xuyên qua Tinh Môn phía trước, chính là phạm vi Thủy Túc, kế tiếp một đường đều là khu yên ổn. Thủy Túc cùng Hoàng Túc quan hệ căng thẳng, luôn được Thiên Túc bảo hộ, không có nguy hiểm gì."
"Vậy là tốt rồi, " Vũ Tập hơi yên lòng một chút, mắt nhìn Lăng Tiêu đã gối đầu lên vai Doanh Phong ngủ say, cùng Tóc đỏ trên mặt vẫn đỏ ửng không bớt, “Có thể tranh thủ chút thời gian cho bọn họ nghỉ ngơi một chút."
Đúng như lời Sương Phong, quanh thân Thủy Túc một mảnh tĩnh lặng, vừa mới trải qua một phen chiến đấu kịch liệt, đột nhiên yên tĩnh khiến người ta nhất thời khó có thể quen.
Lăng Tiêu có một giấc mơ dài, trong mơ một bên là Doanh Phong an nguy không rõ, một bên là Tóc đỏ phần lưng trúng đạn, trong lúc nguy cấp cậu chỉ có thể cứu một người, vì thế cậu cứ rối rắm, lưỡng nan mãi, cuối cùng một người cũng chưa cứu được, ngược lại chính mình tỉnh dậy.
“Em thấy ác mộng sao?" Doanh Phong thấy Lăng Tiêu đột nhiên tỉnh, vì thế hỏi.
“Ừm,” Lăng Tiêu còn buồn ngủ trả lời, trước theo bản năng sờ sờ gáy Doanh Phong, vẫn còn nóng, bất quá so với lúc hôn mê thì tốt hơn nhiều, “Em mơ thấy đề lần đó.”
“Đề gì?”
“Đề ra khi chúng ta chơi trò chơi tình lữ, nếu người bạn yêu nhất và bằng hữu tốt nhất đồng thời ngộ nạn thì cứu người nào trước.”
“Lúc đó em chọn chính là bằng hữu."
Lăng Tiêu cứ nghĩ Doanh Phong không nhớ rõ, nghẹn lời một chút, "Đúng vậy, bất quá khi loại tình huống này thật sự phát sinh, em phát hiện em không chọn được.”
Cậu vuốt ngực, "Vừa rồi em trở lại cứu anh trong khi biết rõ Tóc đỏ gặp nạn, may là cậu ấy tự mình thoát hiểm, nếu lúc đó có gì không hay xảy ra, em thật sự, nghĩ lại mà sợ."
Doanh Phong sờ sờ đầu cậu, “Được rồi, chẳng phải đã không có việc gì sao."
“Anh đừng dùng tinh thần lực!" Lăng Tiêu khẩn trương.
“Cái này không cần thiết hao tổn tinh thần lực."
"Thật sao?" Lăng Tiêu kề đầu qua, “Vậy sờ nữa sờ nữa.”
Doanh Phong dở khóc dở cười đem tóc cậu vuốt lại vuốt, Lăng Tiêu thoải mái đến nheo lại mắt, vừa định nói Tóc đỏ cậu cũng thử xem, lại ngoài ý muốn phát hiện mặt Tóc đỏ đỏ đến mức có chút không bình thường.
"Đều qua đã lâu như vậy, cậu sao còn thẹn thùng chớ,” Lăng Tiêu nhịn không được mở miệng trêu chọc, "Cậu yên tâm tớ đã quên chuyện hai người các cậu trong vũ trụ hôn nhau nồng nhiệt rồi.”
Tóc đỏ gắng gượng mở mắt ra, "Tớ cũng không biết, tớ cảm thấy không thoải mái lắm."
Tóc đỏ luôn không chịu thua ai lại nói mình không thoải mái, khiến cho mọi người chú ý, “Cậu bị sao vậy?"
“Chỗ mới rồi bị đánh trúng sau lưng, thủy chung có một chút đau."
Cậu nói thực khinh miêu đạm tả, nhưng mọi người đều biết đau đớn có thể khiến cậu cắn răng nhẫn nhịn lâu như vậy rồi vẫn phải nói ra miệng, tuyệt không phải chỉ một chút mà thôi.
“Anh xem xem." Băng Xán một phen xốc quần áo trên lưng cậu lên, sau đó cả người liền ngây ngẩn.
Lăng Tiêu cực ít thấy Băng Xán lộ ra vẻ mặt này, vội tiến lên xem, cũng có đồng dạng phản ứng.
Rất nhanh ngoại trừ Tóc đỏ, tất cả mọi người đều tận mắt nhìn thấy biến hóa sau lưng cậu, từ xương cổ xuống phía dưới, từ xương cụt hướng lên, mỗi một khớp xương cột sống đều có một điểm sáng hình tròn đang phát quang. Dọc theo xương sống, cao thấp có một dòng quang tuyến tinh tế xâu chuỗi những điểm sáng đó, tựa như một tinh đồ hẹp dài.
Tóc đỏ thấy mọi người không nói tiếng nào, cũng có chút sốt ruột, "Mọi người thấy gì thế? Trên lưng tớ có gì?”
Những người ở đây ai cũng chưa thấy qua loại tình huống này.
"Làm sao bây giờ?" Vũ Tập hỏi.
"Liên hệ căn cứ." Băng Xán đáp cực nhanh.
Đường dây tới Căn cứ bằng tốc độ nhanh nhất được nối, khi Dục Tuyền nhìn đến tinh đồ trên lưng Tóc đỏ, thần sắc ảm đạm khó có thể tưởng tượng.
“Vừa rồi vật khác thường đã đánh vào xương sống của cậu phải không?"
“Phải,” Tóc đỏ bất an nói, “Nhưng hoàn toàn không thấy có vết thương."
"Đây rốt cuộc là sao?” Băng Xán vội hỏi.
"Bởi vì Bộ đội duy trì hòa bình không thể bắt sống được người của chúng ta, liền nghiên cứu ra một thứ như vậy, chỉ cần bắn vào vị trí chính xác, là có thể ngay tại chỗ thu thập gene của con tin đồng bộ truyền ra ngoài."
"Cho nên vừa rồi quả cầu cổ quái kia cũng không phải muốn mang ai đi, chỉ là muốn vây người bên trong phòng ngừa được cứu hoặc tự sát?" Lăng Tiêu lo lắng hỏi, "Vậy thì có phương pháp nào có thể lấy nó ra không?”
 Dục Tuyền chầm chậm lắc đầu, "Loại thiết bị này đối với yêu cầu trúng mục tiêu rất cao, nhưng một khi bắn trúng rồi lại muốn lấy ra, đương sự hẳn phải chết không thể nghi ngờ."
Lời nói của Dục Tuyền như dội một thùng băng khô xuống họ, “Thu thập gene là một quá trình, khi hai tuyến lên và xuống hoàn toàn liên thông, chính là lúc quá trình này chấm dứt, đến lúc đó Bộ đội duy trì hòa bình liền có được một hệ gene Thiên Túc hoàn chỉnh.”
Y nói xong, mọi người mới phát hiện hai đường dây nhỏ kia không phải đứng yên, mà đang bằng tốc độ thong thả hướng về nhau, hơn nữa đã gần hơn rất nhiều so với lúc trước, khoảng cách đến khi khép kín chỉ còn không đến một ngón tay.
"Đây chẳng phải là Tóc đỏ sẽ…? Chẳng lẽ thật sự không có biện pháp khác sao?" Lăng Tiêu cơ hồ muốn khóc.
“Tôi cũng vừa mới có được tin tức này vài ngày gần đây, nếu cho tôi thêm một chút thời gian, có lẽ có thể nghiên cứu ra đối sách, nhưng hiện tại..." Trong âm thanh của y mang theo nồng đậm cam chịu, mặc cho ai đều nghe ra day dứt chứa trong lời nói.
Phục Nghiêu đã quay trở lại căn cứ đứng sau y yên lặng nghe xong toàn bộ, thủy chung một lời chưa nói, niềm vui mất mà lại được còn chưa lên men xong, đã bị ngưng kết thành tuyệt vọng tàn khốc.
"Thực xin lỗi! Nếu lúc ấy tớ..."
"Đây không phải lỗi của cậu,” Băng Xán ngắt lời Lăng Tiêu, "Lựa chọn của cậu lúc đó là chính xác, nếu đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ lựa chọn như thế."
Tóc đỏ nhoẻn môi, trên mặt không có một tia oán hận, "Dù sao Doanh Phong mới là hi vọng của chúng ta a."
"Nhất định còn có biện pháp giải quyết," Lăng Tiêu bất kể thế nào cũng không chịu buông tha, “Quá trình gian nan như vậy đều khắc phục được, sao có thể dừng lại ở đây?”
Cổng cá nhân trên cổ tay Doanh Phong tít tít vang lên, Lăng Tiêu chỉ kịp thấy rõ tên Phục Nghiêu bên trên đã bị anh không lưu dấu vết rút tay về.
"Không còn thời gian." Doanh Phong đột nhiên mở miệng, Lăng Tiêu sợ tới mức nắm chặt tay anh.
“Tôi biết rồi, cho tôi nói thêm mấy câu là tốt rồi."
Băng Xán mang Tóc đỏ ra một góc, hai người áp trán vào nhau, không biết đang lặng lẽ nói gì, Doanh Phong hướng ra trước một bước, cánh tay lại bị ai đó gắt gao nắm lấy.
Doanh Phong quay đầu, cơ hồ trong nháy mắt đó nước mắt Lăng Tiêu tràn ra.
"Nguyên soái vừa rồi nói với anh cái gì?" Cậu dùng âm lượng chỉ có hai người mới nghe được thấp giọng nghẹn ngào hỏi.
Doanh Phong trầm mặc, anh muốn rút tay ra, lại phát hiện khó mà làm được.
“Ngài chắc không phải muốn anh tự mình động thủ chứ?"
Cánh tay Doanh Phong bị Lăng Tiêu cấu đến đau, nhưng vẫn không bằng đau đớn nước mắt cậu mang đến.
“Cậu ấy là bạn của em, là bạn tốt nhất của em.” Lăng Tiêu gian nan lặp lại năm chữ đó.
“Anh biết," Doanh Phong hỏi lại, "Còn nhớ trò chơi đó không?"
Lăng Tiêu cúi đầu, từng giọt lớn giọt lớn nước mắt liên tục rơi xuống, “Nếu đây chỉ là trò chơi thì tốt rồi.”
Doanh Phong sao lại không nghĩ đến, nhưng thời gian càng ngày càng ít, ngay khi Doanh Phong bất đắc dĩ định dùng năng lực khế chủ cưỡng chế Lăng Tiêu buông tay, người bên cạnh lại chủ động nới lỏng tay ra.
“Em biết rồi,” Lăng Tiêu lau nước mắt, thối lui một bước, “Em đi giữ Băng Xán."
Mà thanh âm Băng Xán ngay lúc này truyền đến.
"Vũ Tập, cách mục tiêu còn xa lắm không?"
Vũ Tập cũng đỏ cả hốc mắt, "Còn 6000EAU."
"Doanh Phong, Lăng Tiêu, thật có lỗi, chúng tôi chỉ có thể tiễn các cậu đến đây,” anh bình tĩnh nói, “Xin đem di vật của chúng tôi mang về.”
"Băng Xán!"
"Kiếp sau cũng phải nhận ra tớ a,” Tóc đỏ cười hì hì hướng Lăng Tiêu nói, “Cậu tên tiểu hầu tử mở plug-in gene hoàng thất.”
"Tóc đỏ!"
Không đợi Lăng Tiêu nói gì, Băng Xán lưu loát rút ra chủy thủ bên hông Tóc đỏ, cùng cái của mình dùng lực đẩy ngược vào, cụp một tiếng, hai thanh chủy thủ hợp hai làm một, một chiều thẳng tắp đâm vào tim Tóc đỏ, một chiều nhắm ngay chính mình, thân thể anh nghiêng về phía trước, từ nay về sau hai người liền như hình với bóng, hai linh hồn quấn quanh nhau, bay khỏi khoang thuyền, về phía vũ trụ mờ mịt.
"Sao lại thế?” Hoắc Lạc khẩn trương hỏi, “Tôi vừa rồi nhìn thấy hai đạo lam quang bay mất, chuyện gì xảy ra?"
Thanh âm hắn một mình vang vọng trong không gian rót đầy bi thương, Lăng Tiêu từng bước một đi đến nơi họ rời đi, mắt đẫm lệ nhặt lên hai thanh chủy thủ chặt chẽ đan xen trên mặt đất, tay kia thì từ bên hông lấy ra khối Tư niệm thạch còn chưa được gửi đi.
“Tớ nhất định sẽ đem di vật của các cậu mang về Thiên Túc,” tiếng cười sang sảng của Tóc đỏ tựa hồ từ những đường khắc cong vẹo kia truyền đến, “Tớ cam đoan."
Điện thoại của Hoắc Lạc còn chưa ngắt, bất quá nội dung lại thay đổi.
“Thủ hạ dò đường phía trước báo cáo đường gia tốc đến Hỏa Túc bị Hoàng Túc phái binh phong tỏa, cần thay đổi tuyến đường không?”
"Không thể đổi,” Vũ Tập cố hồi phục từ nỗi bi ai thật lớn, “Thay đổi tuyến đường nghĩa là phải đi đường vòng, rời đi Thiên Túc quá xa, lực dẫn linh hồn của chúng ta sẽ càng ngày càng nghiêm trọng, tôi đã có thể cảm giác được thể lực đang từng chút trôi đi, tin tưởng thời gian còn lại cho Doanh Phong cũng không nhiều."
"Từ nơi này đi qua, chính là phạm vi của Hỏa Túc, cũng là cực hạn mà thân thể chúng ta có thể thừa nhận.” Sương Phong nói tiếp.
"Vậy thừa dịp các anh còn có thể hoạt động, liều mạng với họ!” Hoắc Lạc suất lĩnh lôi lang vọt tới trước nhất, bộ đội Lang Túc rất nhanh liền cùng quân độc lập Hoàng Túc giao hỏa, tình hình chiến đấu kịch liệt, vòng phong tỏa lại thủy chung không thể đột phá.
Địch ta song phương càng không ngừng có người thương vong, thời gian kéo càng dài, đối với bọn họ lại càng bất lợi.
"Bọn họ thế lực nganh nhau, nhưng không thể để cho lực lượng người Lang Túc tiêu hao quá nhiều ở đây, khoảng cách cuối cùng của Doanh Phong còn cần tới họ.” Vũ Tập đứng dậy nói.
Lăng Tiêu cất di vật của Tóc đỏ hai người, từ trong lồng ngực lấy ra một thứ khác, “Anh nói đúng, đốt tẫn của tôi còn chưa sử dụng, để tôi đi.”
Cậu mới bước ra một bước, sau cổ bỗng nhói lên, thân thể liền không theo khống chế của mình nữa.
Vũ Tập sau khi điểm trụ Lăng Tiêu liền dễ dàng gỡ xuống đốt tẫn từ trên tay cậu, “Để tôi đi, đừng quên, cậu còn chuyện quan trọng hơn phải làm.”
Một câu rơi lại Vũ Tập đã ra tới cửa khoang, Lăng Tiêu đã khôi phục tự do quyết đoán muốn đuổi theo, "Anh không thể sử dụng đốt tẫn..."
Cậu chưa nói xong, cảm giác giống hệt lúc nãy lại truyền đến, Sương Phong cũng bình tĩnh đi ngang Lăng Tiêu không thể động đậy, “Tôi cũng biết.”
Sương Phong cùng Vũ Tập sóng vai đứng chung một chỗ, trên tay cùng là ống thuốc màu cam thuộc về mình, “Nhất định phải mang Doanh Phong về a."
Nói xong hai người liền xuyên qua khoang ra ngoài, Lăng Tiêu nhào qua đuổi lại chỉ tông vào vách khoang lạnh như băng.
“Đường phong tỏa được mở một lỗ hổng!" Tiểu Hôi khẩn trương hỏi Doanh Phong, "Làm sao đây!"
"Hết tốc độ tiến về phía trước!"
Tiểu Hôi đẩy cần lái, phi thuyền mang theo bộ đội cơ giáp Lang Túc từ chỗ hổng đột phá trùng vây, hai bóng người nhỏ bé ở phía sau, thay họ chặn toàn bộ truy kích, bóng dáng đó cách xa dần, cuối cùng hóa thành hai hạt bụi trong vũ trụ mờ mịt mắt thường khó có thể phân biệt.
"Khoảng cách đến đường gia tốc còn 3EAU, 2,1… Động cơ chuyển tiếp đã khởi động, bắt đầu gia tăng tốc độ..." thanh âm Tiểu Hôi rành mạch truyền đến, phi thuyền dưới tác dụng của đường gia tốc, bằng vận tốc ánh sáng hướng đến trạm tiếp theo của họ.
“Sắp tới điểm tới hạn, Lăng Tiêu anh có khỏe không?" Tiểu Hôi quay đầu lại thân thiết hỏi, lại vừa lúc nhìn thấy Lăng Tiêu phịch một tiếng ngã sấp ra đất, tựa như đột nhiên bị hỏng.
"Giảm tốc độ!" Doanh Phong vội nói, bước nhanh lên ôm lấy cậu, khựng lại trong một chớp mắt rất khó nhận ra, sau đó lại như không có việc gì đặt cậu lên ghế.
"Thế nào?" Doanh Phong ngồi xổm xuống bên cạnh cậu.
“Hình như có chút không nhúc nhích được rồi,” Lăng Tiêu gian nan hoạt động ngón tay vài cái, "Bất quá em cảm thấy vẫn có thể đi xa hơn chút nữa.”
“Đến đây đã đủ.”
“Vậy sao,” thanh âm Lăng Tiêu hơi cứng, "Lực lượng của anh cũng giảm bớt đi nhiều phải không, vừa rồi thiếu chút nữa ôm em không nổi chứ gì?”
Doanh Phong không thể phản bác, chỉ nói, "Anh nhất định có thể trở về được.”
“Em tin tưởng anh có thể trở về,” Lăng Tiêu không chớp mắt nhìn chằm chằm người trước mặt, “Em cũng tin tưởng anh nhất định có thể thành công."
Lôi lang tiếp cận phi thuyền, "Thời gian không nhiều lắm, giao Doanh Phong cho tôi đi!”
Doanh Phong không đứng dậy, mà giúp Lăng Tiêu vén những sợi tóc che trước mắt sang bên.
"Cám ơn em bồi anh đến đây.”
“Em đã từng nói, anh là niềm kiêu ngạo của em,” Lăng Tiêu lộ ra một nụ cười, “Mà em cũng muốn trở thành kiêu ngạo của anh.”
Doanh Phong cúi người xuống, nhẹ nhàng đặt một cái hôn lên trán cậu.
“Em vẫn luôn phải.”
Chiếc phi cơ nhỏ dưới hộ tống của đàn cơ giáp đảo mắt liền biến mất tăm, chỉ để lại chiếc phi thuyền chở Lăng Tiêu cùng Tiểu Hôi trôi nổi tại chỗ cũ.
"Tiểu Hôi."
"Sao vậy?" Tiểu Hôi lập tức chạy tới.
“Bay về trước xa hơn một chút."
Tiểu Hôi ngây ngẩn cả người, "Nhưng đã đạt đến khoảng cách cực hạn của anh rồi."
“Anh biết," Lăng Tiêu thong thả chớp mắt, “Nhưng anh có cảm giác, nếu như có thể gần anh ấy hơn một chút, khả năng anh ấy trở về cũng lớn một chút."
“Nhưng mà…”
"Yên tâm, anh đối với việc thân thể mình có thể thừa nhận tới trình độ nào rất rõ ràng."
Tiểu Hôi không còn cách nào đành phải lái phi thuyền về hướng Hỏa Túc tinh một chút, sau đó nói cái gì cũng không đi thêm nữa.
Lăng Tiêu lẳng lặng nằm trên ghế, như là đang ngủ, sau một hồi mới mở to mắt.
“Đã qua bao lâu rồi?"
Tiểu Hôi nhìn giờ, “Họ hẳn là đã xấp xỉ đến nơi."
Lăng Tiêu yếu ớt gật đầu, lên tiếng nói vài chuyện vụn vặt.
“Tuy cậu là do anh nhặt được, nhưng thời gian anh ở bên cạnh cậu quá ngắn, thật đáng tiếc."
Tiểu Hôi nhớ tới quá khứ, có chút khổ sở cúi đầu.
"Chờ chúng ta trở về, cậu hãy cùng Lạc Lạc quay về Lang Túc tinh, học tiếng mẹ đẻ cho tốt. Đó mới là cố hương của cậu, có đồng loại của cậu, tiếp tục lưu lại Thiên Túc, cậu cả đời chỉ có thể làm một xử lang.”
Tiểu Hôi không lên tiếng, gật gật đầu.
“Cho anh sờ bộ lông của cậu lần nữa đi.”
Bóng người cao lớn tiêu thất, thay vào đó chính là một con lang xám không hề đáng yêu, lại thập phần uy mãnh, Lăng Tiêu cố hết sức nâng tay lên, trên lưng nó chậm rãi vuốt ve hai cái.
"Không mềm mại như trước."
Cậu bình luận.
"Đâm vô tay."
Tiểu Hôi đột nhiên kích động hướng ngoài cửa sổ tru lên, Lăng Tiêu quay đầu, chỉ thấy một đám linh hồn màu xanh thẳm xẹt qua ngoài cửa sổ, hướng tới Thiên Túc tinh đồng loạt bay đi, tựa như một cơn mưa sao băng long trọng thế kỷ.
“Anh ấy thành công." Lăng Tiêu thưởng thức một màn ngàn đời khó tìm đó, máy báo động tượng trưng cho tình trạng thân thể Doanh Phong lúc này cũng sáng lên đèn đỏ.
"Cũng đến lúc để anh ấy trở lại rồi."
Lăng Tiêu đem hết khí lực toàn thân, từ trong lòng lấy ra một ống thuốc tiêm trong suốt khác, “Lúc này sẽ không có ai đến tranh với mình nữa.”
Không đợi cậu cầm chắc, ống thuốc liền rơi xuống đất.
“Xem ra anh làm không được,” cậu gọi Tiểu Hôi, "Đến giúp anh.”
Một lần nữa biến trở về hình người Tiểu Hôi nhặt lên ống thuốc, nhắm ngay cánh tay Lăng Tiêu, rồi lại bắt đầu do dự.
"Nếu Doanh Phong không về tới được, anh sẽ hồn phi phách tán tại đây." Cậu có chút lo lắng nói.
Lăng Tiêu cong lên khóe môi, “Cùng anh ấy sinh sống lâu như vậy, cậu còn chưa tin vào anh ấy sao?”
Tiểu Hôi chần chừ, cho đến khi Lăng Tiêu lại thúc giục.
"Nhanh lên, Doanh Phong đã không còn thời gian."
Tiểu Hôi cắn răng một cái, đem kim tiêm đâm vào da Lăng Tiêu, thong thả đẩy chất lỏng bên trong vào.
“Cậu biết không?" Lăng Tiêu thì thào tự nói, "Kiếp trước anh chính là như vậy, phải tiêm hai mũi mới chết, anh cứ  có cảm giác đời này cũng phải hai mũi đó.”
Bạch quang chói mắt thoáng hiện, Tiểu Hôi sợ ánh sáng nhắm mắt lại, khi mở mắt ra Doanh Phong ở xa ngoài ngàn dặm cũng đã rõ ràng xuất hiện trước mắt.
(Mọi người hiểu chỗ này không, kỹ năng chung cực của khế chủ ‘lấy mạng đổi mạng’ đó, vì khoảng cách này nằm ngoài phạm vi hiệu lực của mọi kỹ năng khác rồi)
Lăng Tiêu ngửa đầu mỉm cười nhìn anh, “Anh đã trở lại."
“Anh đã trở lại." Doanh Phong cúi đầu nói.
“Em biết, anh sẽ không để em thất vọng."
"Đời này trở thành khế tử của anh, em rất vui.”
"Nếu kiếp sau có thể, em vẫn nguyện ý..."
Doanh Phong hướng tới cậu chìa ra nắm đấm tay phải, Lăng Tiêu từng chút một nâng lên của mình, nắm tay hai người rốt cục trên không trung chạm vào nhau.
Chính trong sát na đó, tay Lăng Tiêu liền xuyên qua thân thể nửa trong suốt của đối phương, vô lực rơi xuống.
Những vệt đốm chói mắt vây xung quanh Lăng Tiêu nhảy múa, kể ra những yêu thương nhớ nhung, từ kiếp đầu tiên hai người gặp nhau trở đi, đời đời kiếp kiếp, vĩnh không dừng nghỉ.
Hai hàng nước mắt từ khóe mắt Lăng Tiêu chảy xuống, nhưng ý cười lại thủy chung chưa từng rời khỏi môi.
“Cậu đừng lo lắng, anh không khổ sở,” Lăng Tiêu đối Tiểu Hôi giải thích, “Đây là phản ứng tự nhiên khi ký khế ước song phương có một người rời đi, mau, cầm tới đây.”
Tiểu Hôi vội đem cái chai sớm ôm trong ngực mở nắp, những mảnh nhỏ linh hồn ngưng tụ cùng một chỗ lập tức quay cuồng đổ vào trong, Tiểu Hôi nhanh chóng đóng nắp lại, thật cẩn thận đặt vào lòng Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu ôm chặt cái chai đựng linh hồn Doanh Phong, thật không nỡ mà cọ xát lên bề mặt.

"Đi, em mang anh về nhà."

2 comments: