Tuesday, February 2, 2016

Khế tử - Chương 137 (Hoàn)

Chương 137 - Phượng hoàng

Ở căn cứ, nhân viên công tác báo cáo với Dục Tuyền chuyện vừa mới phát sinh khiến họ rất đau đầu kia.
"Có một linh hồn vừa mới trở về điểm xuất phát, lại không chịu vào lồng năng lượng mà chúng ta an bài cho nó.”
“Tôi đi xem.”

Dục Tuyền đi theo nhân viên công tác cùng đến khu G, quả nhiên có một linh hồn trơ trọi cố chấp dừng trước một lồng năng lượng nào đó, mặc cho nghiên cứu viên dẫn đường thế nào cũng không nguyện rời đi.
Y đi qua, kiểm tra tên trên lồng năng lượng, lại nhìn nhìn linh hồn chấp nhất ở chỗ này không chịu đi, trong lòng rõ ràng.
“Lồng năng lượng kế bên có người chưa?” Dục Tuyền hỏi.
“Mới đầu thì có, nhưng một giờ trước vừa thức tỉnh rồi."
“Vậy thì cứ thế đi.”
Y mở nắp lồng kế bên, linh hồn không chịu quản giáo kia lúc này mới ngoan ngoãn chui vào, tùy ý Dục Tuyền đóng nắp lồng.
Dục Tuyền gỡ xuống bảng tên bên trên lồng, sửa lại một chữ trong đó.
“Nhưng mà,” nhân viên công tác do dự hỏi, “Người kế tiếp của lồng năng lượng này chưa đến phiên tên đó.”
"Không sao,” Dục Tuyền gắn bảng tên lại chỗ cũ, "Tôi nghĩ cậu ấy sẽ thích cái tên này."
Hai mươi tám năm sau
"Minh Tôn! Minh Tôn!"
Thiếu niên bị quấy rầy không ngớt không thể nhịn được nữa, cậu lên sân thượng chính vì muốn thanh tịnh chốc lát, nhưng vẫn bị cái người giãy không thoát được này tìm tới.
“Anh quả nhiên ở đây a!” Thiếu niên hoàn toàn không ý thức được chính mình kỳ thật không được hoan nghênh cho lắm hưng phấn nhảy đến trước mặt cậu, “Tôi có một tin tốt muốn nói cho anh!”
Minh Tôn đối với tin tức tốt người này mang đến chưa bao giờ ôm ảo tưởng tốt đẹp gì, từ sau khi hai người đồng thời thức tỉnh trong hai lồng năng lượng kề nhau, rồi lại vừa vặn bị phân đến cùng một học viện sơ cấp đến giờ, đối phương đã coi cậu là người bạn có duyên phận nhất trong đời, gần đây thậm chí rất có ý tứ muốn đột phá giới hạn này.
“Tin tốt gì a?” Minh Tôn hỏi lại cho có lệ, thình lình bị cái mặt đột nhiên áp tới dọa sợ.
“Cậu dựa gần như vậy làm gì?" Cậu theo bản năng ngửa ngửa người ra sau, nhưng khoảng cách này vẫn đủ gần gũi để nhìn thấy từng chi tiết trên mặt Lăng Phong nhất thanh nhị sở, thậm chí cả tâm tình chờ mong trong đôi mắt thần thái sáng láng của cậu ấy.
“Có phải anh đã thức tỉnh rồi không?" Lăng Phong mắt sáng lấp lánh hỏi.
Minh Tôn đến ngày hôm qua thân thể mới hoàn toàn thức tỉnh, chẳng biết sao tên này biết được.
“Phải thì sao?”
Lăng Phong cao hứng vỗ tay một cái, "Thật tốt quá! Tôi cũng thức tỉnh rồi, chúng ta có thể ký khế ước!"
"Cái gì?!" Minh Tôn cơ hồ hoài nghi cái lỗ tai mình.
“Tôi thích anh, chúng ta ký khế ước đi!"
Minh Tôn đối với việc cậu ấy dễ dàng nói ra lời này có hơi không vui, "Ký khế ước là nghi thức quan trọng trong cuộc đời mỗi chúng ta chỉ có một lần, cậu coi nó là trò đùa sao?"
"Không có, tôi thật lòng đó, tôi đã thích anh thật lâu rồi."
Minh Tôn giễu cợt một tiếng, “Cậu mới tỉnh thức được mấy năm chứ, cũng dám nói câu ‘thích thật lâu’ này?”
"Thật sự đã rất lâu rồi," thanh âm Lăng Phong đột nhiên nhu hòa lại, “Lâu như là đời đời kiếp kiếp ấy.”
Minh Tôn có một thoáng thảng thốt, sâu trong linh hồn giống như bị thứ gì đó đả động, tựa hồ có quá nhiều chuyện bị cậu quên đi, nhưng lại sống động như thật.
“Này? Này!”
Lăng Phong khua khua tay trước mặt cậu, Minh Tôn lúc này mới bừng tỉnh.
“Anh phát ngốc cái gì a?”
Minh Tôn ý thức được chính mình thất thố, lần nữa đối diện Lăng Phong cậu lại có chút chột dạ.
“Anh chắc không phải bị tôi cảm động chứ?"
"Nói hưu nói vượn." Minh Tôn hơi không được tự nhiên quay mặt qua một bên.
“Tôi là tự nguyện dâng lên máu trong tim, anh vậy mà cũng không chịu nhận?"
“Đừng suy nghĩ viễn vông nữa,” Minh Tôn nhịn không được lại muốn bác bỏ cậu ta, “Bác sĩ học đường đã nói, trên nghi thức trưởng thành mỗi người đều chiến đấu theo bản năng, loại chuyện như tự nguyện dâng lên máu trong tim này căn bản không tồn tại."
“Nếu tôi đây có thể làm được, có phải anh liền chịu đáp ứng tôi không?”
Minh Tôn không tin cậu ta có thể, "Cậu muốn làm thế nào?”
“Anh tới lấy máu trong tim tôi, chỉ cần tôi phản kháng, sau này sẽ không quấn lấy anh nữa.”
Minh Tôn thần sắc lộ vẻ nghi hoặc, bọn họ cũng chỉ vừa mới thức tỉnh, thiếu niên đối nghi thức trưởng thành nửa hiểu nửa không, nếu tiến hành đến một nửa cậu ta phản kháng, chẳng lẽ nghi thức còn có thể ngưng lại ngay đó sao?
"Thế nào, đề nghị này không tồi đi?"
Lăng Phong truy vấn khiến Minh Tôn ý thức được đối phương là thật sự đàng hoàng chững chạc hướng về mình phát ra lời mời.
Tuy ý nghĩ này rất hoang đường, nhưng không thể không nói, điều kiện đối phương đưa ra nghe qua rất có lực hấp dẫn.
"Thực sự chỉ cần phản kháng một chút liền từ nay về sau không dây dưa nữa?"
Lăng Phong đặt lòng bàn tay lên ngực, “Lấy linh hồn tuyên thệ!”
Minh Tôn cẩn thận nhớ lại nội dung bác sĩ học đường đã giảng trong một giờ học sinh lý, chắc chắn cậu ta không có khả năng hoàn thành.
“Lúc bị lấy máu trong tim phản kháng là bản năng, tôi không tin cậu có thể vượt qua được, sao có thể có người đối kháng được bản năng chứ?”
Lăng Phong tin tưởng mười phần, "Có dám thử thử xem không?”
“Là tự cậu nói đó.”
"Đương nhiên."
Ôm suy nghĩ muốn dọa cậu ta một phen, Minh Tôn làm động tác giả muốn áp sát lại, không đợi cậu đụng tới đối phương, Lăng Phong liền nhảy ra sau một bước.
“Chờ đã!”
Tốc độ Minh Tôn rút người lại còn nhanh hơn cả Lăng Phong, "Hối hận rồi chứ gì?"
"Không có," Lăng Phong lập tức phủ nhận, "Tuy tôi rất tin tưởng mình có thể chiến thắng bản năng, bất quá để đề phòng…”
Lăng Phong thình lình nâng tay phải lên nắm chắc vai trái của mình, rắc một tiếng đã tháo khớp cánh tay.
Minh Tôn giật mình nhìn trên mặt cậu lộ ra biểu tình đau đớn, "Cậu điên rồi sao?"
“Tôi chỉ là không muốn lưu cho mình dù là một chút khả năng," Một bên cánh tay Lăng Phong vô lực buông thõng, "Bên kia nhờ anh.”
Thấy vẻ mặt Minh Tôn là biểu tình không thể tưởng tượng nổi lại chậm chạp không có động tác, Lăng Phong lại lần nữa thúc giục, “Giúp tôi một chút a, bằng không tôi chỉ có thể đập vào tường.”
“Cậu có cần phải làm đến mức này không?” Minh Tôn vẻ mặt phức tạp.
"Có a, " Lăng Phong mỉm cười hất đầu, "Bởi vì tôi chính là khế tử trong định mệnh của anh a.”
Minh Tôn nhăn mày, tay lại ma xui quỷ khiến đặt lên bả vai đối phương, dùng sức một cái, cả hai cánh tay Lăng Phong đều không thể động đậy.
Khóe mắt Lăng Phong chỉ giật một cái liền khôi phục, "Vầy thì vạn vô nhất thất rồi, đến đi."
Tựa hồ đã quên bẵng ý nguyện muốn thoát khỏi cậu ấy ban đầu, Minh Tôn lại thật sự từng chút cúi người qua, lúc này đây Lăng Phong không chỉ không né tránh, mà còn cố gắng ưỡn ngực, chủ động nghênh đón nhất cử nhất động của đối phương.
Một khắc khi răng nhọn chân chính đâm vào làn da đó, Minh Tôn cảm thấy thân thể người trong lòng chấn động một cái, theo sau đó chính là từng cơn run rẩy rất nhỏ. Vẫn là vị đạo ngai ngái đó, vẫn là cảm giác quen thuộc đó, khí tức đặc hữu từ linh hồn người kia cuồn cuộn không dứt tràn tới. Đồng dạng nghi thức, dường như không chỉ trình diễn một hai lần, cũng không phải dăm ba lần, mà là đời đời kiếp kiếp, thời gian bất đồng, không gian bất đồng, em và anh bất đồng, hai linh hồn tương đồng, chấp nhất tìm kiếm lẫn nhau, chỉ vì hoàn thành sự trao đổi thành tín nhất trọn đời trọn kiếp.
Khi sắc thái hồi ức hoàn toàn lắng đọng lại nơi đáy mắt, răng nanh Minh Tôn ly khai thân thể đối phương, người được anh nửa ôm vào trong ngực, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, hô hấp mỏng manh đến không thể nghe, cơ hồ tìm không thấy sinh khí của người sống.
Thật lâu sau, cậu mới chậm rãi tỉnh dậy, dưới cái nhìn không chuyển mắt của Minh Tôn, từ từ mở to mắt, lộ ra con ngươi màu xám ướt át trong suốt.
"A, xong rồi sao?" Người hiểm hiểm trở về từ bờ vực chuyển sinh khí tức mỏng manh, mở miệng lại vẫn cậy mạnh, "Bất quá cũng chỉ vậy thôi, sớm biết thế này, em cũng không cần tháo khớp tay chi cho phiền phức.”
Tầm mắt cậu cho tới giờ khắc này mới một lần nữa tụ lại tiêu điểm, dừng trong đôi mắt đối phương sâu không thấy đáy, trong trí nhớ, đây là lần đầu tiên Minh Tôn đem lực chú ý đặt trên người cậu lâu như vậy.
"Chúng ta thật sự đã ký khế ước thành công sao?" Lăng Phong ngẫm lại vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, "Thật giống như đang nằm mơ a."
Nhãn châu cậu không an phận đảo tới đảo lui, dư quang quét qua bốn phía, "Em đột nhiên có chút hối hận."
Tay Minh Tôn đặt trên đầu vai cậu mạnh mẽ rụt về.
“Nghi thức quan trọng nhất trong đời em, sao lại hoàn thành trên cái sân thượng tồi tàn này chứ, phòng tân hôn này cũng quá sơ sài đi, em còn cơ hội làm lại không?”
Nghe cậu nói hối hận không phải vì cùng mình ký khế ước, trái tim đang treo lơ lửng của Minh Tôn mới buông xuống.
Họ bốn mắt nhìn nhau thật lâu, lúc này đây chẳng ai dời đi nữa.
“Giúp em chỉnh lại khớp tay được không?” Lăng Phong nói, "Em muốn ôm anh một cái."
Minh Tôn cũng không làm theo lời cậu, mà là vòng tay một cái, đem người gắt gao ôm vào lòng.
"A tay của em! Anh đừng ôm chặt như vậy a, tay của em đau quá!"
Khuỷu tay Minh Tôn càng dùng sức buộc chặt hơn, tiếng kêu đau từ sân thượng truyền ra cũng mang theo ngọt ngào.
"Đau! Đau đau đau đau đau đau đau đau…”
***
Căn cứ Thiên Túc lấy ‘Linh’ làm tên, lại một lần nữa nghênh đón thiếu niên sắp thức tỉnh, đến đây nhận giáo dục về khởi nguồn sinh mệnh của họ.
Họ đều ngước gương mặt tràn ngập tò mò lên, hết sức chăm chú lắng nghe chủ tịch viện nghiên cứu chỗ này giảng giải.
Mà Dục Tuyền tiếp đãi họ, có một bộ mặt biểu tình đơn điệu như quân bài, nội dung giảng giải lại ngoài ý muốn tràn ngập nhu tình:
"... người Thiên Túc có nghi thức trưởng thành tàn khốc nhất trong vũ trụ, từng đôi yêu nhau phải vượt qua nhiều khó khăn hơn so với những chủng tộc khác mới có thể đến được với nhau. Nhưng một khi chúng ta thành công vượt qua, liền trở thành bạn lữ trung thành nhất trong vũ trụ, cho đến khi chuyển sinh, vĩnh không chia lìa."
“Từng có nhà khoa học cho rằng, linh hồn đi qua tịnh hóa trì, ký ức của kiếp trước sẽ biến mất hầu như không còn, lại chuyển hóa thành sinh mệnh mới, cùng đời trước hoàn toàn không quan hệ."
"Nhưng những năm gần đây, chúng tôi phát hiện những linh hồn từng ký huyết khế với nhau, trong chốn u tối sẽ hấp dẫn nhau, cho dù chuyển thế thành một người có tính danh, tướng mạo, tính cách hoàn toàn bất đồng, cũng càng dễ dàng sinh ra tình cảm yêu thích đối với bạn lữ kiếp trước, lần nữa đến với nhau, đời đời làm bạn, kiếp kiếp không dừng…”
< Toàn văn hoàn >
Lời editor: Hết Khế tử rồi, đọng lại thật nhiều cảm xúc nên không biết nói gì. Tiếc nuối duy nhất là không hiểu hết (cho nên không chuyển tải được) ý nghĩa của tên gọi từng chương… Nhưng thôi editor thuộc diện một chữ Hoa bẻ đôi cũng không biết, không thể cầu toàn, dù sao cũng đã cố hết sức, mong bạn đọc đọc với tinh thần bao dung độ lượng.

Một lần nữa cảm ơn các bạn đã theo dõi truyện cũng như ủng hộ tinh thần của tôi trong suốt quá trình edit. Cuối cùng cảm ơn tác giả Dịch Tu La của chúng ta đã viết một áng văn làm rung động lòng tôi.

80 comments:

  1. xia xia chủ nhà
    à mà ta đi làm thêm nàng ạ, haizzz
    k có time cmt cho nàng rùi
    :(((
    à mà, ta có tem hở???

    ReplyDelete
    Replies
    1. Nô nồ, có nhiều silent reader bóc tem trong thầm lặng ~
      Nghỉ Tết đi chứ nàng, hay là nàng làm thời vụ, chỉ có Tết mới làm?

      Delete
    2. chưa có đọc mà sao thấy cmt của mọi ng khủng hoảng vầy nè?
      die hết vs nhau là sao???
      có khi nào phiên ngoại đội mồ sống dậy or sang 1 kiếp khác không???
      ta đi làm thêm Tết nàng ạ, làm xuyên Tết luôn :))

      Delete
    3. Vậy à, có khi nào nàng làm phục vụ quán cafe ko. Nói nhỏ nha đó là giấc mơ của ta, ta thích mang tạp dề mặc đồng phục làm trong quán lắm, hụ hụ lạc đề rồi! Ta muốn nói một câu TRUYỆN NÀY KHÔNG CÓ PHIÊN NGOẠI!
      Khi nào đọc nàng sẽ biết cái happy ending này nó happy thế nào :D

      Delete
    4. hồi đọc cảm ơn em vẫn cười ta cảm thấy Dịch tỷ quá ác với bạn Hổ, còn k thèm cho bạn ý mảnh tình vắt vai nào trừ với bé Lăng Dương, nhưng như vậy ta lại thích (thông cảm, ta theo chủ nghĩa độc chiếm, bạn Hổ đã yêu tiểu Dương thì cả đời cũng phải yêu, dù k đc đáp lại cũng phải âm thầm yêu). Còn đến Khế tử thì ta cảm thấy như vầy là HE rồi, vì với ta k cần phải yêu nhau tới đầu bạc răng long, chỉ cần yêu nhua tới hơi thở cuối cùng là đủ rồi, Dịch tỷ còn cho họ cả ngàn kiếp sau vẫn yêu nhau là quá HE rồi
      à, ta làm bảo vệ cho lottemart nàng ạ, còn quán cafe thì ta cũng làm rồi, nhưng k có đẹp như nàng tưởng tượng a, ta mặc thường phục thôi à (nàng xem nhiều truyện tranh quá rồi đó)

      Delete
    5. Nhưng ta vẫn tốn một số khăn giấy và nc mắt nên cái kết này ta vẫn thấy nó buồn. Có cái mart nào thu bảo vệ nữ sao!!! Hồi thích làm phục vụ quán thì chưa có bit đọc truyện tranh, haha. Anyway, nàng (hay chàng đây) cố lên a, lao động là vinh quang!!!

      Delete
    6. ta lại cảm thấy kết như này là mĩ con ông nãn rồi :)))
      (có lần đọc 1 bộ kết là thụ die, công sống cả đời cô độc, mà ta vẫn cảm thấy nó HE, vì 2 ng yêu nhau, vs ta chỉ cần yêu nhau chết cũng k phản bội là HE rồi (độc chiếm dục nó thế đó nàng)
      ta làm cho công ty bảo vệ (và mart đó thuê công ty này), nhưng công việc của ta là điều xe và quẹt thẻ :P

      Delete
    7. Ta tò mò giới tính đằng ấy lắm đấy, làm bv thì dc mặc đồng phục rồi chứ, chớ hồi cafe thì ko dc mặc mà, haha
      có phải với nàng thì 1 công chục thụ mới là BE ko hả

      Delete
    8. đồng phục xấu mù, k thích.>..<
      1 công mà 2 thụ hay 1 thụ 2 công thôi là ta đã ghét bỏ k thèm đọc rồi, ta ghét nhất 3p,np xong tới phụ tử, những truyện đó k thèm đọc chứ đừng nói là BE
      nàng có kết hoạch gì mới chưa?k thì dịch nốt quyển 2 bộ dưới chân ng tình của Dịch tỷ đi, ta đang dịch mà cái USB bị virut, đi luôn rồi

      Delete
    9. Chả lẽ bên đó drop rồi sao, hu hu hu

      Delete
    10. bạn đó k nói là drop, nhưng kiểu ngưng không thời hạn á
      cũng gần năm rồi k thấy hoạt động lại
      nàng dịch đi, q2 thịt không luôn, k có thanh thủy như PhongTiêu nhà nàng đâu :P

      Delete
    11. Đã nói ng ta thích thanh thủy mà sao ko có ai tin tuiiiiiiii!!!!
      Hừ hừ, lại còn đem thịt ra câu tui nữa chớ, có chấp nhận dc ko!

      Delete
  2. Đây là HE sao??? Quá tàn nhẫn r!!! Ta khíc hết nc mắt r!!! K chịu! Thích LT vs DP!!! Huhuhuhu bắt đền!! Ăn vạ nè

    ReplyDelete
    Replies
    1. Đồng cảm! Mấy couple của tui rủ nhau đi bán muối hết trơn mà gọi là HE! Khóc luôn

      Delete
  3. Ít nhất là đời đời kiếp kiếp hai anh vẫn đến được với nhau a^^ Coi như là an ủi đi!!!

    ReplyDelete
    Replies
    1. Chính xác là tác giả đang an ủi mình, hu hu

      Delete
  4. Chủ nhà edit nhanh quá, mình tuần vừa rồi bận không lên ngó được, mà mới một tuần đã hoàn rồi ; ;"

    Kết đã bị chút spoil trước, nhưng mà vẫn đau lòng quá ; ;" bao nhiêu người phải chết mà cuối cùng chỉ biết được kết cục viên mãn của Doanh Lăng hai người (giờ là Minh Lăng nhỉ...)

    Thực sự ai trong truyện này mình cũng ít nhiều có tình cảm rất tốt. Nên họ ra đi... tới bác Long Dần cùng khế tử của bác mà cũng làm mình ngây ngẩn cả người.

    Trục Nguyệt, một lần nữa lại thấy tiếc cho cậu ta. Mình từng viết cmt, câu chuyện này đã có rất nhiều người phải trả giá vì không biết buông bỏ. Mà cậu ta cuối cùng, buông bỏ được lại là vì không còn đường nào khác. Người ta bỏ hết thảy vì mong vào một tương lai tốt hơn, cậu ta lại vì chẳng còn gì để hy vọng.
    Đến cả người Thiên Túc cổ vốn chẳng có ràng buộc khắc nghiệt như người hiện đại, Thái Nhĩ còn có em trai bồi tụng.
    Trục Nguyệt lai tạp lại như không thuộc giống người nào, kiếp sống đáng ra cũng nên chấm dứt từ 4000 năm trước. Thân phận lạc lõng không thuộc về đâu, tâm can có lẽ còn cô đơn hơn mọi Cô Tinh trước giờ.
    Thực sự là với cậu ta cho tới thời điểm cuối cùng vẫn làm mình có nhiều bứt rứt không ngớt :'( nhất là thoại cậu ta nói, hầu như chỉ có thấy tuyệt vọng...

    Còn tiếc cho Băng Thiên với Vũ Sương nữa :'((((( trời đất ơi hai đôi dễ thương như vậy :'((((( đoạn Băng Xán tận tay giết người yêu đồng thời tuẫn táng theo mình bật khóc luôn. Hai người ấy có thể bình tĩnh tới như thế, phải yêu nhau tới thế nào mới có thể thản nhiên đưa sinh tử vào tay đối phương như một niềm hạnh phúc tới vậy?
    Vũ Sương thì tiếc phần nhiều hai người ít đất diễn quá mà đã phải ra đi rồi ; ;" *dù chả biết có nhiều đất diễn hơn thì mình thỏa mãn hơn hay lúc họ chết mình phiền lòng hơn nữa...*

    Doanh Lăng thì gọi là viên mãn nhưng thực chất viên mãn đó lại không chân chính thuộc về bọn họ. Nói thế nào thì nói, vẫn có cảm giác mỗi kiếp người là một khác biệt, kiếp trước kết thúc là hết. Nên kết thúc của Doanh Lăng vẫn cứ là một câu chuyện buồn, Minh Lăng của tương lai ở mặt nào đó giống truyền thừa từ thế hệ "cha ông" mà hưởng hạnh phúc hơn...

    Ngoài ra, không biết mọi người thấy thế nào chứ mình thấy mấy chap cuối Dịch tỷ viết kiểu hơi vội sao đó, các tình tiết hơi dồn dập quá. Nhiều cái kết nhân vật giải quyết cũng gây cảm giác bỏ ngỏ nhiều chỗ, vừa tiếc nuối cũng vừa thắc mắc quá nhiều :'(

    Chẳng biết có thể trông chờ có phiên ngoại không ; ;"

    Ngoài lề là, mình từng có chút thương cảm cho Lăng Tiêu bị đè 4000 năm, cơ mà coi mấy trò ẻm bày, như đeo lens đen dọa Doanh Phong đó, thấy bị đè 4000 năm nữa cũng đáng đời =))

    Hầy, truyện nhiều chương như vậy, mình đọc còn hơi ngại chứ nói gì tới người edit. Mà đọc xong còn thấy thiếu thiếu, muốn dài thêm, chẳng biết chủ blog thấy sao sau khi hoàn thành =)) thấy thoát nợ hay tiếc muốn dài hơn =))

    Nà truyện không có phiên ngoại thiệt là buồn :'( mong Dịch tỷ sẽ có suy nghĩ mà thêm phiên ngoại đôi nào đó ; ;"

    Cuối cùng là chúc mừng chủ blog lại hoàn thành 1 bộ \m/ vất vả cho cậu rồi \m/

    ReplyDelete
    Replies
    1. Mình thấy thương cho Trục Nguyệt nhưng có lẽ một cái vĩnh viễn chính là giải thoát, bởi vì như tác giả cũng nói, Trục Nguyệt vào phút cuối trong mắt đã có sự 'thấu hiểu tất cả'... Từ lúc có được Trấn hồn thạch thì Trục Nguyệt đã không còn vô tư, nhớ lại ký ức mỗi một đời thì cũng giống như đã sống qua từng ấy năm, chắc không chỉ có đời này là phải chịu cười nhạo khuất nhục, chỉ có một Chẩm Hạc sẽ chân chính để mắt tới mình... Ôi càng nói chỉ càng thương tâm!
      Những đôi phụ trong truyện thì quá dễ thương, đều làm nổi bật tình cảm gắn bó, một lòng với nhau, còn trung với Tổ quốc chấp nhận mọi hy sinh, mình rất cảm động. Tiếc là chỉ có thể tự suy tưởng về tương lai "đời đời kiếp kiếp" của họ.
      Mình sẽ theo dõi trang Tấn Giang coi có phiên ngoại ko, chứ truyện hoàn bên Trung cả năm rồi ko thấy gì chắc cũng ko nên trông mong nhiều.
      Lăng Tiêu, có lẽ quá chấp nhất với tình cảm, cộng thêm tiếc nuối lúc rời đi nhìn thấy hành động của DP trong quá khứ, nên kiếp này vô cùng thẳng thắn với tình cảm của chính mình, mất đi cái tính hiếu thắng của kiếp trước, đúng là một bước tiến rồi :). Sau này mỗi đời sẽ dễ dàng đến với nhau hơn, ko tréo ngoe như đầu truyện nữa
      Truyện nhiều chương nhưng mình làm từ từ, rồi cũng xong, nhìn lại cũng đã 8 tháng, qua lúc nào ko hay ...đến lúc hết rồi thì vui buồn lẫn lộn, cũng may có mọi người ủng hộ tinh thần trong quá trình edit, cảm kích bất tận, một lời khó nói hết.
      Tóm lại cảm ơn mọi người, cũng cảm ơn riêng bạn đã chịu khó bộc bạch tâm tình như thế. Happy new year nhé

      Delete
  5. Tại sao Doanh lại thành họ Minh?? Ko phải là kế tiếp họ sao?

    ReplyDelete
    Replies
    1. Có mỗi bạn thụ là muôn đời họ Lăng thôi, còn DP thì đổi họ liên tục mà, đằng ấy thấy đó, họ Kinh họ Minh họ abcxyz...

      Delete
    2. Tất cả các bạn thụ của Dịch Tu La đều là họ Lăng hết bạn nhé =))))) Dịch tỷ mở plug-in hết đấy =)))) còn công thì muôn vàn họ =)))))))

      Delete
    3. Đúng gồi, chị í có "tình" với họ Lăng ~

      Delete
  6. Coi bộ này đau tim thật. Mà đúng là phải xem từ đầu tới đuôi mới thấy hết cái hay của truyện này. (Cơ mà có những lúc ta gần như bỏ ngang vì những đoạn ngược quằn quại). Dịch tỷ viết đoạn kết thế này là tuyệt lắm rồi. Chết ko phải là hết mà chỉ là 1 bắt đầu 1 hành trình mới thôi

    ReplyDelete
    Replies
    1. Đúng là đau tim, mấy bạn mà theo truyện kiểu 2 ngày 1 chương (lúc chưa hoàn) còn đau hơn nữa, chủ nhà thì khỏi nói, đã thành bệnh kinh niên rồi!!

      Delete
  7. Cảm ơn chủ nhà rất nhiều.
    Mình không đủ từ ngữ để nói ra những cảm xúc của mình lúc này nữa. Ba ngày ôm máy đocj muốn liều mạng. Chỉ biết nói một câu: Thật thoả mãn.
    p/s: Mà mình để ý tên chương quá nửa là lấy tên skill các phái trong game Kiếm tam ... Như Khô tàn và Hạt Tâm là hai skill của Ngũ Độc. Và tên nhân vật lại lấy nội mông môn phái trong game. Như Minh Tôn (Lưu Ly Thể) là nội công tank của Minh Giáo, còn Phần Ảnh thì là nội công dame của Minh Giáo :))))) Dịch tỷ thật lười nha nha nha :)))))

    ReplyDelete
  8. Ôi thì ra chân tướng là đây!!!
    Bạn có chơi game hả, mình thì chỉ đọc võng du chứ ko chơi game nên đúng là đọc còm của bạn mà choáng váng, chưa kể tên nhân vật bạn nhắc tới trong còm trước cũng là lấy từ Kiếm tam mà ra
    Bó tay với chị í. Vậy là những skill đó chắc có liên quan tới 1 hình ảnh nào đó trong chương á, bạn nào chơi game tự liên tưởng nha
    Cảm ơn phát hiện của bạn nhoa ~

    ReplyDelete
    Replies
    1. Ủa thế hoá ra không ai biết à? Mình tưởng nhiều người chơi kiếm tam lắm chứ :)) Đọc truyện cảm giác từ đầu tới cuối đều cứ như bê hết từ game bê ra :)) Để liệt kê hết nhé: Tinh Lâu Nguyệt Ảnh là một skill quan trọng của Vạn Hoa, Thương Vân là tên một môn phái, Vân Thường Băng Tâm là 2 tâm pháp của Thất Tú, Kinh Vũ là tâm pháp của Đường Môn, còn chưa kể đến tiêu đề của tất cả các chương đều liên quan đến skill trong game ví dụ như Thất Tinh, Thương Khung, Cửu Chuyển skill của Thuần Dương; Bà La, Thượng Nguyên skill của Thất Tú;...
      Thật ra cũng chả liên quan gì lắm đâu tác giả lười nghĩ tên đấy =)))))))

      Delete
    2. À còn Ám Trần skill tàng hình của Minh Giáo, Vấn Thuỷ là tâm pháp Tàng Kiếm =)))

      Delete
    3. Có 1 người mù tịt Kiếm Tam ngồi đây nè =.=
      Sao giờ này mới có người xuất hiện nói với tui những lời này? Vì sao quá muộn màng? Vì sao và vì sao?
      Nói chớ hồi đó đau đầu với mấy cái tên này lắm đó, vẫn giữ niềm tin là có 1 cái gì đó liên quan tới nội dung chương, há há hóa ra mình ngây thơ vãi =))
      Anyway, sống bằng niềm tin bấy lâu nay tớ cũng quen roài haha. Cảm ơn sự khai sáng của nàng và cả lầu trên trên trên nàng nà. Hok bit đời này mình còn cơ hội thể nghiệm Kiếm tam ko huhu

      Delete
  9. Chủ nhà vất vả rồi ^^

    ReplyDelete
    Replies
    1. :) Khổ xong cũng có được thành quả xứng đáng mà ~
      Nên là khổ trong vui vẻ, hihi

      Delete
    2. Ad vất vả r! +1 truyện hay, hấp dẫn, tình tiết gay... Gấn bất.. Ngờ nữa. Ed khỏi nói rất thích luôn hihi *cúi đầu * :3

      Delete
    3. CHời đọc comment của nàng vấp té ngay chữ Gay... haha, lọt hố trèo lên mới thấy chữ "cấn" OTL

      Delete
  10. 😭 đọc truyện mà cảm xúc như đi tàu lượn 😂 mai mốt thấy tên Dịch Tu La chắc bỏ chạy quá 😂

    tính ra Lăng Doanh ở bên nhau có 1 năm hớn xíu à đi... nhưng mà kiếp sau này sao có vẻ nhưng bạn ấy vẫn không có kì nguy hiểm ha :v

    ReplyDelete
    Replies
    1. Chắc cũng có chứ nhưng có lẽ chả cảm nhận được đau khổ gì đâu, vì pé í yêu và được yêu mà :D

      Delete
  11. Lần đầu đọc chap cuối mà cảm xúc lẫn lộn như vầy. Mình vẫn là thích Lăng Doanh hơn cơ!!! tại sao ko Dịch tỷ ko để cho 2 đứa bên nhau lâu hơn a~ bạn lăng vừa xuyên không về với bạn doanh mà 2 người đã hi sinh rồi TT.TT

    ReplyDelete
    Replies
    1. Các bạn ấy có cả vĩnh viễn để bên nhau mà nàng còn muốn j nữa a :D
      Truyện kết thúc die hết trơn. Hầy. May là chap cuối còn chút tươi sáng chứ ko là ủ rũ tới ám ảnh luôn á

      Delete
  12. Thế là end rùj , mà HE cáj nỗj j có mà SE thì đúng hơn . đọc đến mấy chương cuối này mà khóc trôj hết thị trấn , cuối cùng thì lạj die hết cx may mà còn cp của Phi Cảnh & thầy hiệu trưởng vs cp Phục Nghiêu & Niếp Vân là HE thực sự thuj ,lờj ta mún ns thì m.n comt bên trên cả rùj, ta ko nhắc lạj nữa....bây h tâm trạng of ta lẫn lộn rất nhìu cảm xúc ko thể ns nên lờj. Đây là bộ dammei thứ 2 ta đọc ( bộ đầu tiên ta đọc là Phượng vu cửu thiên , chắc là aj cx pít nhỉ) ,sau khj đọc ta rút ra kết luận :từ nay về sau never đọc những thể loạj dammei ngược ntn ,có đọc thì chọn thể loạj như PVCT mà đọc. Ko thì ta pảj nhập viện vì truỵ tim vs thiếu muốj mất thuj...hix(TT^TT)
    P/s:i'm really tks kiu very much vì đã edit bộ truyện này..

    ReplyDelete
    Replies
    1. PVCT mà nàng đọc hết luôn rồi hả. Ta thấy bộ ấy cũng ngược tơi bời mà hehe.
      Ta cũng không chịu nổi truyện ngược, Khế tử là "lỡ" lọt hố thui ~

      Delete
  13. Cách chọn xưng hô của bạn rất tuyệt, chú thích cũng rất công phu. Cảm ơn bạn rất nhiều

    ReplyDelete
    Replies
    1. Không có chi a. Mình chú ý xưng hô lắm nhưng thường càng chú tâm vào cái gì thì càng khó nhìn tổng thể, không biết cảm giác người đọc thế nào, thường rất phân vân khi chọn, lại còn hay bị kiểu ban đầu tưởng tốt sau đó biến xấu, làm rối loạn hết lên :)
      Anysay, công sức được thừa nhận mình rất vui.

      Delete
  14. Tớ đọc đến lần thứ 2 mà vẫn khóc quá trời.... Thật sự là tớ không hài lòng với cái kết. Dù biết là 2 đứa vẫn ở bên nhau vào kiếp sau, và có lẽ họ sẽ hạnh phúc hơn kiếp này. Và cũng biết là nếu như Lăng Tiêu và Doanh Phong không chết thì sẽ không đọng lại trong lòng người đọc sâu sắc như vậy, và mạch truyện tới đó sẽ bị kẹt. Nhưng mà tớ muốn người được hạnh phúc là Lăng Tiêu và Doanh Phong cơ. :((((((( nên dù thấy tụi nhỏ ở kiếp này vẫn hạnh phúc mà vẫn buồn quá. :((((((

    Thật sự bộ này, từng cái kết của mỗi cặp đôi trong đây đều làm tớ khóc :(((( cả Dao Đài-Trực Thượng, Bình Tông-Lam Thịnh hay Trục Nguyệt-Chẩm Hạc đều khiến tớ nhớ hoài, buồn hoài, khóc hoài mỗi khi đọc lại.

    Khụ... Liên miên lảm nhảm quá nhiều.... Nói chung là cám ơn bạn đã hoàn thành rất hay 1 bộ vô cùng xuất sắc như vậy. :((((((((((

    ReplyDelete
    Replies
    1. Nhận lời cảm ơn mà đứt từng đoạn guột, nàng tốn không ít nước mắt nhỉ, tớ cũng thế lúc edit mà cứ sụt sùi...

      Delete
    2. Ối tới giờ mới thấy comment xin lỗi cậu nhiều OTL

      Ôi đến giờ tớ vẫn không thể ngừng trash bộ này, mỗi lần buồn mà không khóc được là lại đem nó ra đọc lại rồi khóc ngon ơ...

      Thiết tha suggest bài Ta hứa sẽ nhận ra của Lê Cát Trọng Lý cho bộ này. Hồi bữa tớ đang đọc shuffle trúng xong cái khóc sấp mặt :((( bài đó siêu hợp với bộ này. Là siêu siêu hợp!!!!

      Delete
    3. Tui đi search nghe ngay và luôn đây!!
      Nàng có cái thói quen giống ta, đọc truyện rồi khóc để giải tỏa. Cho đến nay thì bộ ta hay đọc lúc muốn khóc là Quân túy trần hương của Thụy Giả đó. Còn truyện trong nhà mình nói thật chưa rảnh đọc lại truyện nào, hihi

      Delete
    4. í chời đi search xem thử ngay và luôn! :((

      ừm đúng là tớ thấy ít editor đọc lại mấy bộ mình làm, chắc là do lúc edit đã dồn hết tim cho nó rồi chăng?

      Delete
    5. Hok bit mấy pạn editor khác thì sao chứ tớ thì chờ quên nhiều nhiều rồi mới đọc lại để tìm cảm xúc nhưng do tự edit nên muốn quên thì hơi lâu :)
      Đọc Thụy Giả thì nhớ chuẩn bị khăn nha. Tớ thích truyện ấy lắm lắm luôn. Mà truyện của Thụy Giả được dịch hết rồi chứ tớ mong hốt dc 1 bộ nào hay hay mà chưa ai mần của tg này lắm, để tô điểm thêm cho nhà, hị hị

      Delete
  15. Chào chủ nhà <3
    Mình đã thức mấy đêm, đến hôm nay thì cũng đọc đến dòng cuối của chương này, vốn định mỗi 1 chương tâm đắc hoặc cảm xúc dạt dào sẽ bình luận 1 chút nhưng thấy như vậy có khi lại phiền (vì truyện được post cũng tầm 1 năm rưỡi trước rồi) nên cũng nhịn đến đây mạn phép xin được viết 1 cái biểu đạt tình cảm hơi dài dài
    Với mình mà nói kết thúc như thế này bảo là HE cũng hơi khiên cưỡng, bởi vì cho dù là cùng người nhưng kiếp trước là kiếp trước, kiếp này là kiếp này, dù Lăng Phong với Minh Tôn lại đến với nhau, nhưng đó cũng là kiếp sau mất rồi. Mình thấy Dịch tỷ không phải là ngược các bạn thụ họ Lăng, mà thật ra chính là ngược đọc giả mới đúng =___=
    Mình biết Dịch tỷ từ Ngã bất phối, bởi vì lúc đó mình còn đang cực thích võng du, xong đến Chờ anh nhìn lên và Dưới chân người yêu, thực sự 2 bộ này cũng đột phát cực hạn của mình rồi TT_TT, vì mình vốn không thích đọc SM, chủ nô, điều giáo... cho lắm, lúc đọc cảnh báo của Dưới chân người yên mình còn chần chừ quyết định nên đọc hay bỏ qua, nhưng có lẽ vì Ngã bất phối quá hay để mình bất chấp đâm đầu theo lao, trong lúc đọc thì tâm trạng của mình vẫn luôn là căm tức mấy anh công (đặc biệt là Kỳ Đông), nhìn mấy bạn Lăng bị ngược (mặc dù với họ đó lại là đãi ngộ =_=) là mình tức đến không chịu được. Thế mới nói truyện SM của Dịch tỷ không hợp gu của mình nhưng lại có khả năng khiến mình không thể không có hứng thú đọc một cách kỳ lạ (cái này có phải giống tự mình ngược mình không :))), chỉ tiếc truyện của chị sao lại ít như vậy, còn tiếc hơn nữa là chị í viết võng du thần sầu như vậy, tác phẩm võng du lại ít đến thảm thương, nhưng bất quá tuy ít, chất lượng lại không thể không thể chê vào đâu được. Sau 2 bộ kể trên, trong nhà của bạn cũng chỉ còn lại mỗi Khế tử của chị ấy là mình chưa đọc, nhưng nghe giới thiệu là thanh thủy văn lại cảm thấy chùng chân (vì mình cũng không quen đọc thanh thủy hehe), sau khi trì hoãn 1 thời gian (mình không phải dạng đọc liên tục hết bộ này đến bộ khác, chỉ khi có hứng thì mới tùy tiện tìm) thì cũng quyết định bắt đầu làm quen với Thiên Túc tinh. Mình là người (tự cho là) cũng khá lạc quan đi, nên mình luôn nghĩ sẽ không sao cả, bởi thế nên khi bị từng đợt từng đợt bi kịch Dịch tỷ dội xuống thì ảnh hưởng tâm tình lại thật nặng nề, mình tưởng chỉ có 1 mình Bình Tông là bạn tốt nhất của Lăng Tiêu mất đi là đã khá "bi kịch" rồi, nhưng không ngờ, cuối cùng lại là từng người từng người một rời khỏi họ, mình nghĩ truyện mà nhân vật chính cho dù có sống sót đi nữa, nhưng các nhân vật phụ - bạn bè, người thân đều mất đi thì có cái gì gọi là HE chứ? À lúc đầu mình tưởng Lăng Tiêu nói đem Doanh Phong trở về là đem người sống trở về, không ngờ lại là đem linh hồn trở về, đến tận lúc Doanh Phong dùng mạng đổi mạng vẫn giữ vững 1 niềm tin nhân vật chính làm sao có thể chết... nhưng rồi chính mình lại bị tác giả cho 1 kích trí mạng... lại nói một bộ truyện mà kết thúc khiến đọc giả khóc vì đau lòng, khóc vì thương tâm chứ không phải vì vui sướng hạnh phúc thì làm sao mà gọi là HE cho được :(
    Nhân vật đáng thương nhất trong truyện này, mình cũng không biết là nên chọn ai, nhưng mình thực sự tội nghiệp Chẩm Hạc, không biết phải diễn tả sao nữa, Chẩm Hạc bị cướp đi tất cả, tài sản mọi thứ không nói, mà mình thấy thứ quan trọng nhất Chẩm Hạc bị cướp là tự do, là tuổi thiếu niên thiêng liêng mà anh ấy kiên trì muốn giữ, bị kẻ mình ghét trói buộc, lại không thể giết chết đối phương, đến cuối cùng dùng phương thức đồng vu quy tận cùng nhau tiêu diệt, thế nhưng đối phương lại vẫn có thể sống, còn anh lại hồn phi phách tán, thiệt có bao nhiêu là đau lòng, Dịch tỷ không công bằng nhất, chính là đối với Chẩm Hạc. Thương cảm kế tiếp là đôi Vũ Tập - Sương Phong, mặc dù trong suốt bộ truyện, đôi này xuất hiện không mấy nhiều, chính là vì chi tiết họ lúc ra đi ngay cả di vật cũng không thể lưu lại... hmmm nhắc lại 1 lần mấy chi tiết này tự dưng lại khiến mình buồn thêm 1 lần :( nuối tiếc nhất tính ra là Tư niệm thạch của Tóc đỏ, lại không thể đến được tay Băng Xán :(

    ReplyDelete
    Replies
    1. Càng đọc nhiều truyện của Dịch tỷ mình lại càng thấy phục, cảm thấy đầu óc chị í suy nghĩ về nhân sinh đã vượt đi xa rất xa rồi. Có 1 điều mình rất thích đó là tất cả những nút thắt của câu chuyện đều được tác giả tỉ mỉ chăm chút mở ra, giải thích rất rõ ràng đầy đủ, khiến người đọc thật thoải mái, lúc mà Lăng Tiêu phải quyết định lựa chọn khôi phục lại trí nhớ cũ hay giữ trí nhớ hiện tại, mình vô cùng sợ tác giả sẽ an bài cho Lăng Tiêu chọn giữ lại đoạn trí nhớ phía sau, như vậy cho dù đó là ký ức vui vẻ đi nữa, mình sẽ rất uất ức nếu Lăng Tiêu quên hết đi thời gian trước kia, cảm giác như chính mình bị mất trí nhớ, không thể nhớ lại được, cực kỳ khó chịu, mình không thoải mái...
      Lại không biết mấy ngày sau mình lấy cái gì để khôi phục tâm trạng đây nữa, lần trước kết thúc Ngã bất phối đã mất một thời gian dài mình không đụng đến truyện nào khác để trấn định tinh thần :(
      Những điều muốn nói về truyện còn rất nhiều nhưng mà là nhiều trong suy nghĩ, tay lại không gõ ra hết được nên mình chỉ nói đến thế, phần còn lại là dành 1 sự vô cùng cảm phục dành cho chủ nhà, cảm ơn bạn rất nhiều đã dịch mấy bộ của tác giả này, hơn nữa lại còn dịch rất hay, rất mượt mà, chú thích cũng đầy đủ, mình nghĩ là so với bản gốc đã truyền tải được gần như hoàn hảo rồi. Mình trước nay đọc truyện, chưa từng bình luận bất cứ điều gì ở bất cứ truyện nào, kể cả ở nhà dịch Ngã bất phối mà mình vô cùng thích (ý mình là thích Ngã bất phối, không phải thích nhà đó ^^), nhưng vào nơi này của bạn, đọc truyện này, cùng với sự nhiệt tình và thân thiện (xuyên suốt các chương mỗi bình luận người khác đều thấy bạn trả lời) khiến mình thật tâm muốn nói ra 1 lời cảm ơn bạn, sâu sắc từ đáy lòng luôn (tự nhiên nói ra thấy trước nay mình đọc chùa cũng thật tệ, xin lỗi nhiều a TT.TT)
      Tới đây thì mình không biết nói gì diễn tả lòng mình nữa rồi cho nên xin được kết thúc, vì mình không quen đọc truyện chưa hoàn nên là đợi Hải tặc kết thúc mình lại đến biểu đạt tình cảm dạt dào cho bạn <3 Chúc bạn nhiều sức khỏe, dịch ra càng nhiều truyện hay nữa, cố lên a!

      Hic, xin lỗi vì khung bình luận không tự động giãn ra nên lúc viết mình không biết nó lại dài như vậy cho tới khi publish lên, Wordpress lại giới hạn bình luận 4096 ký tự nên phải ngồi chỉnh chỉnh sửa sửa cắt ra 2 đoạn thế này, thật ngại quá làm phiền chủ nhà rồi =_____=

      Delete
    2. Không phiền đâu :)
      Kể cũng hơi kỳ nhưng mình thích đọc đi đọc lại bình luận lắm, đọc rồi suy ngẫm, và mình tin là dù tác giả hay editor đều mong sau khi độc giả đọc xong còn đọng lại chút gì đó trong lòng. Đọc những bình luận dài mình rất cảm kích, vì type lâu mà đọc thì nhanh mà, âu cũng là bệnh chung của editor :)
      Mình cũng cảm nhận được tấm lòng của bạn qua những con chữ đó. Kể ra ngày đầu lập blog không nghĩ sẽ gắn bó, lập blog là vì Ngã bất phối của DTL nên muốn tự làm một truyện thôi, nhưng sau đó cứ ngồi chằm chằm nhìn lượt view rồi đọc comment, cảm thấy an ủi, chính các bạn mới tạo nên sinh khí cho blog mình đó.
      Mình thì rất thích thanh thủy mà blog ngoài truyện này ra thì toàn H không là H, toàn nặng đô, haha.
      Nhờ bạn mới biết bình luận giới hạn độ dài á.
      Mình đọc comment của bạn bị choáng ngợp trong hạnh phúc nên hơi lan man. Mấy hôm nay không rep dc ức chế ghê. Truyện đang làm phải nói là lê lết vì dạo này cuộc sống mình nhiều thay đổi quá, lâu lâu bạn ghé lại coi hoàn chưa nhé. Nhưng theo mình thì có lẽ Ngã bất phối đứng quá cao là cái bóng quá lớn rồi nên truyện đang làm (dù Võng du này theo một lối riêng rất khác biệt) nhưng không ấn tượng bằng. Ngã bất phối mãi mãi là tình yêu của mình :)
      Sáng nay có chuyện buồn mà đọc rồi reply được thấy an ủi ghê, cảm ơn bạn ủng hộ nha

      Delete
    3. Ngã bất phối đúng là để lại ấn tượng quá sâu sắc, đến nỗi dù sau đó mình có đọc thêm mấy bộ võng du, tuy cũng hay nhưng lại không khiến mình có cảm xúc bằng
      Kể ra bạn thích thanh thủy mà trong nhà lại dịch 2 bộ "cực phẩm" như vây cũng thiệt là... không biết cảm xúc như nào ha =]]
      Dĩ nhiên là từ nay mình sẽ thường xuyên ghé lại đây ngó xem tiến độ bộ Hải tặc (và nhiều bộ sau nữa :3), chỉ mong nơi này đừng có lâu lâu hoặc có chuyện gì cái private thì mình bơ vơ lẳm TT.TT tại nhiều lần tìm truyện mà nhà dịch truyện đó privạte, buồn ơi là buồn, mặc dù có nhiều chỗ khác đăng lại nhưng chả hiểu sao chỉ thích đọc nhà chính chủ :D
      Không biết tới hôm nay thì bạn đã hết buồn chưa, nhưng mà mau chóng vui lên nha :D
      Sáng nay mình về quê, bạn có ở Sài Gòn hong sau Tết mình lên tặng quà quê cho đời vui trở lại XDDD (errrr hong biết sao có cảm tình với bạn lẳm...)

      Delete
    4. Giờ này đã nghỉ Tết thì chắc bạn là sinh viên ha :). Mình thì làm việc ở Sài Gòn, tới cận Tết cũng sẽ về quê. Vừa nghe có người muốn tặng quà là cảm giác cứ như đang được cầm món quà trên tay rồi ấy, nhiêu đó đủ vui lại rồi. Bạn làm mình nảy ý tưởng ra cafe off 1 lần, hihi. Chẳng biết đến lúc đó có ai chịu đi ko nữa.
      Còn cái vụ buồn thì cuộc sống phải có thôi lâu lâu lại thế, từ từ nó hết thôi. Có 1 chỗ để lên tâm sự và có người chịu đọc chịu chia sẻ là mình đã hạnh phúc hơn nhiều người rồi :)
      Hơi sớm nhưng chúc bạn ăn Tết vui vẻ nhá

      Delete
    5. Quên nói, quà thật thì đừng bận lòng nhé. Thường về quê lên là xách nhiều đồ lỉnh kỉnh lắm. Mình nhận tấm lòng là được roài :) Cảm ơn bạn nhoa

      Delete
    6. Mình về đến quê roài teehee
      Mình sinh viên năm cuối rồi, chuẩn bị thất nghiệp đây TT.TT
      Cafe off cũng hay nha, nhưng gặp thiệt ngại lắm, hong biết nói gì trơn á =]]
      Mà thiệt là bạn không biết tiếng Trung hả, không biết mà dịch như vậy thiệt là tài nha ( ´ ▽ `).。o♡
      À phải rồi chương 132 lần đầu e của Thái Nhĩ xuất hiện, tên là Thái Nhược, sau đó và mấy chương sau lại chuyển thành Thái Nhượng đó

      Delete
    7. Vụ nhầm tên cảm ơn bạn báo mình nhá, để mình coi rùi chỉnh lại, hủy chứng cứ đi. Mình biết tiếng Trung chứ, khi coi phim cũng phân biệt được với tiếng Thái và Hàn Nhật đồ đó nhưng họ nói gì thì hẻm có hiểu :D
      Về việc họp off chỉ là ý tưởng lóe lên thôi tại mình thích võng du mà, chứ gặp thật thì ... thôi khoan, để tránh mọi người vỡ mộng về mình, haha.
      Mạn phép hỏi quê bạn ở biển hay núi hay miền sông nước vậy

      Delete
    8. Chứng cứ kiểu này không ai đọc thấy đâu =]]
      Quê mình ở Cà Mau, nhưng ở thành phố nên không phải kiểu sông nước đi xuồng ghe đâu =]]
      Gặp thì sau này nhất định phải gặp nha (✧ω✧) nhưng mà từ từ đã, biết đâu trước đó trên đường đời vô tình có duyên mình đã va quẹt phải nhau Σ( ̄。 ̄ノ)

      Delete
    9. Nghe nói Cà Mau xa lắm, ở cuối cùng bản đồ Việt Nam phải hôm ~
      Aiz, tình hình là sang năm cũng muốn làm bộ nào nữa mà chưa có ý tưởng gì, ai đó có đề xuất gì hok nè

      Delete
    10. Nó đó ~
      Ý tưởng thì mình chịu, hong biết đề xuất gì ráo, hôm trước cũng mò mẫm xem thử, xong lên được cái trang Tấn Giang thì tịt luôn =]] huhu hóa ra tìm truyện tìm raw cũng không có đơn giản như vậy TT.TT
      Nhưng mờ vì tình eo lớn nên tiếp tục võng du đi người ơi ('▽^人)

      Delete
    11. Thấy bảo Quỷ phục binh đoàn rất hài mà 1 là dài quá dài 2 là có nhà làm roài nên chúng ta chỉ việc chờ, hehe

      Delete
    12. Hài là thích rồi nha, chứ mềnh không muốn đọc thêm mấy bộ u ám bi kịch nữa rồi +_+

      Nửa đêm cảm thán: định đọc lại 1 bộ mà tự nhiên nhà đó 502 Bad Gateway rồi huhu, buồn lòng quá đi ngủ TT_TT

      Delete
    13. Ừm, lâu lâu lang thang đọc truyện thấy thế cũng không khỏi ngậm ngùi. Editor mà close blog thường là gặp cú sốc gì đấy không thể chấp nhận, chứ ban đầu lập blog ra ai chả mong có 1 chỗ để chia sẻ đồng cảm với những người cùng sở thích :(

      Delete
  16. Cảm ơn chủ nhà nhiều nha, cảm ơn vì đã edit, thật sự là thích mấy thể loại như thế này lắm, lâu lâu mới kiếm được bộ hợp ý lại edit tốt thế này, cơ mà đọc xong mới comment thế này chủ nhà sẽ không giận chứ? \(^3^)/ ♡♡~

    ReplyDelete
    Replies
    1. Ồ không sao, bản thân chủ nhà là thể loại silent reader vạn năm không comment bao giờ nên rất hiểu, thấy còm là mừng rồi :D
      Bạn đọc truyện thấy thích là cả nhà cùng vui rồi heng

      Delete
  17. Hay quá! Đọng lại rất nhiều cảm xúc, thật sự buồn khi kết thúc một bộ truyện hay như thế này. Silent reader đọc một lèo bây h mới điểm danh đây. Hi hi mong chủ nhà thông cảm, thankiu chủ nhà đã dịch một bộ truyện hay như thế này. Tặng cho chủ nhà nghìn like luôn 👍

    ReplyDelete
    Replies
    1. Cảm ơn bạn nha, thích truyện là mình vui rồi. Đồng cảm với bạn là truyện hay, trong thời gian edit mình bị nó ám ảnh luôn đó :)

      Delete
  18. Vừa dấng thân vào bộ này của bạn dịch vài ngày trước thôi mà đã đọc chùa tới tận tập cuối. Nhưng mình vẫn tự dặn lòng mình là nhất định phải để lại comment cho bạn. Cám ơn bạn rất nhiều vì đã bỏ nhiều tâm sức dịch bộ này. Nể phục cách dịch trôi chảy và chặt chẽ của bạn vô cùng, đọc nhiều đoạn thấy phức tạp rắc rối cực kỳ nhưng k hiểu sao bạn có thể dùng 1 2 câu văn mà diễn giải hết. Không biết tiếng Trung thi sẽ như thế nào nhưng qua lời văn của bạn cảm giác gột tả được từng tính cách của nhân vật có những đặc sắc riêng, nhất là những đoạn độc thoại lưu manh của bạn Lăng Tiêu, cảm giác như là đang đọc văn gốc của tg luôn vậy.
    Còn về nội dung của truyện thì phải nói mình rất rất thích tính cách của cả hai nv chính. Nhưng câu chuyện làm mình buồn và ám ảnh nhất là chuyện của Lăng Tinh và Kinh Vũ. Cảm thấy hai người đó như là hai người bất hạnh nhất thế gian :((( Ngoài ra cũng cảm thấy đoạn kết hơi trống vắng và hơi vội, nếu có thêm phiên ngoại nữa thì thiệc tốt ah. Nhưng dù sao về phương diện cảm xúc thì mình nghĩ là trọn vẹn. Thực sự là một tác phẩm hay, nội dung đặc sắc và gây mất ngủ ah! :) Lại lần nữa cảm ơn bạn đã edit, bạn thiệc rất dũng cảm khi vừa edit vừa đọc nha! Thường một người phải đọc hết hoặc hơn nửa rồi sẽ mới dám bắt tay vào edit nếu k lỡ truyện đầu voi đuôi chuột lại thành ra phải khổ sở đâm lao theo lao ah! Chúc bạn tìm được người cảm hứng mới để tiếp tục cho ra nhiều sản phẩm hay như v nữa nhé! Mình người đọc muộn hơn cả năm giờ mới lết vào comment cũng hơi hoang mang không biết có lạc quẻ quá không ;))

    ReplyDelete
    Replies
    1. Đã ngừng check in blog mỗi ngày và ngừng edit rồi mà vào đọc comment vẫn cảm động không nói nên lời :)
      Vụ vừa đọc vừa edit chắc do tính cách á, mình mà đọc trước vài chương là mất hứng làm luôn, sau vài lần thì cẩn thận hơn, chỉ đọc trước khi nào không hiểu mạch truyện hay tình tiết thôi. Mình cũng chỉ chọn truyện VIP để tránh bị hẫng quá mức. Lúc edit Khế tử chẳng hiểu sao sung quá trời mỗi ngày 1 chương, edit xong tốc độ type nhanh lên hẳn luôn =)). Có lẽ căn bản truyện này đã hay rồi nên dịch ra cũng không đến mức khó coi, haha.
      Anyway, mình định ngày nào đó sẽ đọc lại truyện trong nhà, giờ mình quên hết trơn ồi, chỉ nhớ sơ sơ tình tiết chính thôi. Thật là hạnh phúc khi có người cùng chia sẻ sở thích :)
      Chúc bạn vui khỏe nhá

      Delete
  19. Mong duoc lam quen với chủ thớt, mình cũng ở saigon.cũng là người hoa. 😊 đây là lần thu 3 minh dọc lai Khế Tử, cảm xúc vẫn dạt dào . Thanks chủ thớt nhiu nhiu đã dịch ra nhiều tác phẩm quá hay. Văn phong rất mượt.

    ReplyDelete
  20. 1 cậu trai lạnh lùng,rất thông minh và 1 cậu trai ngốc nhưng thật hiếu động , 2 cậu trai cùng nhau lớn lên , thuỷ chung bất kể là học tập huấn luyện đều ở bên nhau. Sau 10 nam, 1 ngày kia, 2 cậu trai đang trong vườn hoa, cậu trai lạnh lùng đang đọc sách bỗng ngẩng đầu nhìn lên, thấy cậu trai ngốc đang nhảy nhót chơi đùa với nu cười toả nắng. Cậu trai lạnh lùng nhìn thật lâu bỗng lên tiếng nói với cậu trai ngốc :"cậu làm Khế tử của tớ nhé. " cậu trai ngốc sửng sờ sau đó nổi giận :"tại sao tớ phải làm Khế tử, tớ muốn làm Khế chủ của cậu thôi. " nhưng cậu trai lạnh lùng vẫn 1 mực thuỷ chung nhìn vào đôi mắt cậu trai ngốc, trong đó mang theo biết bao nhu tình cùng chân thành, cậu trai ngốc dần dần mặt đỏ lên, sau đó nhỏ giọng nói :" tớ đồng ý làm Khế tử của cậu, bất quá cậu phải đối xử thật tốt với tớ đấy, chỉ yêu thương 1 mình tớ ,Như vậy tớ mới yêu thương cậu đó. ". Cậu trai lạnh lùng đem nu hôn đặt lên môi cậu trai ngốc sau đó lần lượt đến cổ và tới nơi trái tim, 2 linh hồn đã hoà làm Một. Để lại ấn ký trong đôi mắt xám nhạt , như 1 lời thề son sắt , "cả đời này anh sẽ bảo vệ và yêu thương em, Trân trọng em, chia sẻ đau đớn ngọt bùi, luôn bên cạnh em cùng nhau đến bách niên giai lão, trọn đời chỉ có em mà thôi. ", và ấn ký trong đôi mắt đen tượng trưng cho 1 lời thề vĩnh Cửu "cả đời này có em sẽ luôn yêu thương anh, chăm sóc và kề vai sát cánh cùng anh đến đầu bạc răng long, và trong trái tim em luôn đong đầy tình yêu dành cho anh." Khế Ước lại 1 lần nữa truyền thừa.

    ReplyDelete
  21. Hihi. Minh vừa Đọc xong truyện thì liền có cảm hứng muốn viết 1 cai kết, muốn 1 lần Khế Chủ chủ động theo đuổi Khế Tử, và thêm vào ý nghĩa đôi mắt của họ, linh hồn họ đã trao nhau chính là lời thề cho tinh yêu vĩnh Cửu. Minh con muon them 2 đôi Băng Thiên Vũ Sương của kiếp sau nữa nhung chua nghĩ ra. 😁. Chủ nhà thông cảm minh chưa hỏi trước đã tự ý mượn đất để thoả nguyện vọng của mình. 😁
    Ngóng thêm thật nhiều truyện của chủ nhà nhé. Bắn tim. ❤❤❤❤❤❤❤

    ReplyDelete
    Replies
    1. Hihi, blog là để chia sẻ mà, mình edit xong cũng cảm xúc dạt dào nhưng hơm có viết được :)
      Khế tử đúng là 1 truyện hay. Thật vui vì mình đã chọn dịch truyện này. Còn về vụ ngóng truyện của mình thì, aiz, mình hổng có edit nữa, vì ko có thời gian ấy, nên chắc nhà có 5 truyện vậy thôi, làm nàng thất vọng rồi :)

      Delete
  22. Chúc mừng chủ nhà hoàn truyện!! Từ bên Mỷ cám ơn!

    ReplyDelete
    Replies
    1. :) Nàng ở xa quá ~
      Sống nơi đất khách quê người cảm giác thế nào hở nàng

      Delete
  23. truyện hay quá.. kiếp trước của 2 anh nằm ngay cung ly.. làm tui hơi hụt hẫn xíu.. nhưng may là được an ủi nhờ câu đời đời kiếp kiếp cuối cùng.. truyện này ko có phiên ngoại hay phần khác.. tiếc ghê...
    dù s cũng cảm ơn chủ nhà đã dịch bộ này.. hay quá hay ♡♡♡

    ReplyDelete
    Replies
    1. Có 1 phiên ngoại đó bạn, trong Mục lục có link tới đó hihi. PN này mình làm mãi sau này nên ko post liên tục

      Delete
  24. Lời trước tiên là thật cám ơn Windy đã thực hiện bộ này, hiu~ hiu~ . Truyện đúng là thu hút đến tận phút cuối cùng, không những thế trong quá trình đọc còn được trải nghiệm cảm xúc lên lên xuống xuống, trời ơi dù biết các nhân vật nếu hăm có gì đặc biệt chết đi sẽ được hồi sinh lại nhưng người ta vẫn là rất đau lòng lắm đó.
    Mà thật là khâm phục Dịch đại thần lắm luôn á, có thể sáng tạo ra một thế giới và các tình tiết như vậy, đúng là đỉnh quá.
    Thật là vui khi đọc được thêm một câu chuyện hay thế này nữa. :D

    ReplyDelete
    Replies
    1. :) Tự nhiên qua đây nàng nghiêm túc thấy ớn à, ko có chi nè. Chị Dịch viết truyện chặt chẽ quá ha. Nghe nói sắp có sách vào năm 2020, nghe tin này cảm khái quá, hồi làm truyện này tớ cũng ko đọc trước nên tâm trạng lúc edit cũng lên lên xuống xuống y chang mọi người. Cảm ơn nàng ủng hộ nha

      Delete
  25. Cảm ơn bạn đã dịch bộ truyện này. Thật sự rất hay. Có nhiều cảm xúc không biết gọi tên thế nào. Nhưng có một điều chắc chắn là mất không ít nước mắt khi đọc. Nhưng đọc xong lại cười vì biết tình yêu vẫn còn tồn tại.

    ReplyDelete
  26. Cảm ơn chủ nhà vì đã dịch một bộ truyện xuất sắc như vậy. Đối với đây là truyện hay nhất đến thời điểm hiện tại. Truyện mang lại cho mình rất nhiều cảm xúc. Cảm ơn bạn nhiều lắm, sẽ đọc tiếp mấy bộ của Dịch tỉ nữa ahhhh

    ReplyDelete
  27. Cám ơn nhà dịch nhé. Mình biết tới bộ này hơi muộn. Bạn dịch trau chuốt lắm. Mình tiếc cho 2 đôi phụ trong nhóm quá. Ước chi tác giả cho ra 1-2 phiên ngoại về việc họ gặp lại và khế ước với nhau lần nữa. Không có thì thôi, không có thì mình tưởng tượng. Bộ này ước chi có một ngày có manhua nhỉ hoặc lên hoạt hình nhỉ. Nếu lên hoạt hình với nét vẽ và CGI bây giờ, thì đã phải biết.

    ReplyDelete