Chương
17 – Nhảy vọt
Hiếm có được một ngày Kỳ Đông tỉnh còn sớm hơn cả Lăng Đạo Hi,
hắn nhìn nhìn bên chân mình, Lăng Đạo Hi cuộn mình thành một đoàn co ro ở đó,
cau mày, tựa hồ ngay cả ngủ cũng không ngủ yên giấc.
Kỳ Đông ác liệt đá qua
một cước, Lăng Đạo Hi nhất thời kinh hoảng giật thót mình, thấy Kỳ Đông đã
tỉnh, mới ý thức ra mình bất tri bất giác ngủ quên mất.
"Làm cái mộng đẹp gì đó?” Kỳ Đông trêu chọc cậu.
Lăng Đạo Hi thần sắc rất kém, mắt cũng hơi đỏ lên, "Thực
xin lỗi, tôi mới vừa ngủ."
Cậu vừa định sáp qua, Kỳ Đông khoát tay, ý bảo không cần,
"Mỗi ngày đều làm phiền cậu phục vụ đánh thức, vất vả cho cậu rồi, hôm nay
để tôi cũng cung cấp cho cậu một lần phục vụ đánh thức đi.”
Lăng Đạo Hi bị dọa, cuống quít lắc đầu.
Kỳ Đông nhíu mày, lời nói đã mang theo vài phần uy hiếp,
"Thế nào? Tôi phục vụ cho cậu không được hay sao?"
Lăng Đạo Hi không tự chủ được lùi lùi về phía sau, cả người đều
co vào góc giường.
Kỳ Đông chỉ chỉ chân của mình, "Tôi tới hay là cậu tự tới?
Nếu tôi tới thì không cam đoan có thể dừng đúng lúc đâu đó.”
Lăng Đạo Hi không biết phải làm sao nhìn hắn nửa ngày, cuối cùng
vẫn từng chút tiến sát lại, đem vật dưới khố mình dán lên bàn chân đối phương,
chầm chậm cọ xát.
“Thường ngày cậu thích nhất cái này mà, sao hôm nay lại nhăn nhó
vậy, có muốn tôi giúp cậu một tay
không?” Kỳ Đông cố ý giật giật chân, động tác Lăng Đạo Hi lập tức dừng lại, nhưng
lại không dám tự tiện rời đi.
"Chủ nhân đừng, " Lăng Đạo Hi nhỏ giọng cầu xin
"Đừng gì?”
Lăng Đạo Hi nhắm mắt nhẫn nhịn cho qua một cơn sóng cực cảm đang
ập đến, sau một lúc lâu mới chậm rãi mở ra, "Chủ nhân ngài dùng sức giẫm
tôi một đạp đi.”
Kỳ Đông cự tuyệt, "Giẫm hỏng rồi tôi chơi cái gì?”
Chỉ thấy Lăng Đạo Hi không hề có dấu hiệu báo trước ôm lấy chân
đối phương, dùng lực húc lên một cái, ngay sau đó cậu phát ra một tiếng kêu đau
đớn, cả người đau đến ngã người ra, thứ đang dựng lều nơi đó mềm nhũn xuống.
Kỳ Đông cũng bị hành động của cậu làm kinh hãi, “Cậu đối với bản
thân cũng đủ tàn nhẫn.”
Lăng Đạo Hi nằm đó từng hơi từng hơi thở hào hển, mắt nhìn về
hướng Kỳ Đông, nhưng tầm mắt đã sớm mất đi tiêu cự.
"Quên đi, " Kỳ Đông không có hứng thú phá hủy cậu,
“Thấy cậu liều như thế, sáng nay bỏ qua cho cậu trước, lần sau cậu mà còn có
loại hành vi tự mình hại mình này,“ hắn đứng lên giẫm lên đầu đối phương, “Thì
cứ lăn khỏi chỗ tôi.”
Hắn cúi người, "Tôi thà một con chó cũng không nuôi, cũng
không cần một con chó thái giám, nghe rõ chưa?"
Lăng Đạo Hi bị hắn giẫm lên, miễn cưỡng gật gật đầu.
Kỳ Đông buông chân ra, "Đứng lên đi."
Lăng Đạo Hi lúc này mới giãy giụa đứng lên, chịu đựng dư âm thật
lớn từ cơn đau mà hầu hạ hắn mặc quần áo rửa mặt.
Hết thảy thu thập xong, Lăng Đạo Hi quỳ gối ở cửa mang giày cho
hắn, Kỳ Đông đi ra ngoài một bước, lại lùi về.
"Thừa dịp tôi đi rồi lén quay tay?”
Lăng Đạo Hi lắc đầu như trống bỏi.
“Làm sao tôi tin tưởng cậu được?”
Lăng Đạo Hi nghĩ nghĩ, lục tìm khóa trinh tiết Kỳ Đông mua lần
trước, khóa mình lại.
Kỳ Đông vừa lòng tiếp nhận chìa khóa, "Còn sáu ngày rưỡi,
hảo hảo hưởng thụ đi."
Lăng Đạo Hi phủ phục trên đất, "Chủ nhân đi thong
thả."
Buổi chiều Kỳ Đông huấn luyện xong tinh thần cũng không tệ lắm,
lại chạy tới sân bóng rổ chơi bóng, người đội mình chuyền đập đất (bounce pass) một
cú, bóng dội ngược lên không nghiêng lệch đập trúng khố bộ đội hữu, toàn bộ nam
sinh có mặt đều trăm miệng một lời ‘á’ một tiếng, sau đó không hẹn mà cùng che
đũng quần.
"Có đau không?" Kỳ Đông cười vô cùng hả hê.
Đội hữu ôm nửa người dưới ngã trên đất, nói chuyện đều như từ kẽ
răng rít ra, “Mợ nó cậu không có trứng sao? Còn hỏi tớ có đau không.”
Kỳ Đông ngồi xổm xuống, “Tớ hỏi cậu, cậu có thể táng chỗ đó của
mình một cú không?”
“Mợ nó tớ có ngu đâu?”
“Thì hỏi cậu có thể làm được không mà?”
"Vô nghĩa, đương nhiên không thể, " đồng đội nhe răng
nhếch miệng.
"Nếu có người có thể thì sao?”
"Nếu thực sự có người làm được," đồng đội hít sâu một
hơi, “Thì thằng đó nếu không phải não tàn thì tức là người có thể làm nên việc
lớn.”
Lăng Đạo Hi đã quỳ bên chân Kỳ Đông hơn một giờ, cậu ngay cả mắt
cũng không nhắm, bởi vì thị nếu giác bị cướp đoạt khứu giác sẽ càng thêm linh
mẫn, mà khứu giác mới là thủ phạm khơi mào dục vọng, đối với Lăng Đạo Hi mà
nói, khí vị của Kỳ Đông chính là thuốc kích thích của cậu.
Đây đã là ngày thứ sáu trong ước định, sáu ngày qua mỗi một ngày
Lăng Đạo Hi đều như sống trong địa ngục, rất nhiều lần Kỳ Đông đã cho là cậu
không làm được, nhưng ngoài dự kiến của hắn, cậu lại dựa vào một cỗ lực lượng
không biết tên nào đó mà kiên trì đến nay.
“Tôi không ép cậu phải quỳ,”
Kỳ Đông dùng mũi chân nâng cằm đối phương, “Muốn ngồi hay nằm đều tùy
cậu, đừng có ra vẻ đáng thương thế, cứ như tôi nghiêm khắc với cậu lắm vậy.”
Lăng Đạo Hi không động đậy, quỳ tất nhiên khó chịu, nhưng lại có
thể phân tán một phần lớn lực chú ý, để cậu không tập trung tâm tư vào nửa
người dưới.
"Kiên trì không nổi có thể kêu ngừng bất cứ lúc nào,” về
chuyện này Kỳ Đông từ đầu đến cuối đều biểu hiện thập phần rộng lượng,
"Nhịn hỏng thân thể luôn thì phiền đó.”
Lăng Đạo Hi lắc đầu, "Tôi nói tôi có thể làm được, thì nhất
định có thể làm được."
Kỳ Đông khóe miệng gợi lên, "Xòe tay ra cho tôi coi coi.”
Lăng Đạo Hi thuận theo mở bàn tay, lộ ra chiếc đinh mũ nắm bên
trong, lòng bàn tay đã có nhiều điểm chảy máu.
“Cậu quả nhiên là người có thể làm nên việc lớn,” Kỳ Đông nhịn
không được cảm khái.
Lăng Đạo Hi không nói một lời thu hồi nắm tay.
“Vừa rồi cậu cứ luôn mồm
lẩm nhẩm gì thế?” Kỳ Đông lại hỏi.
“Đang đọc thuộc lòng một thứ.”
“Đọc cái gì?"
"Số Pi."
“A?” Kỳ Đông dậy lên hứng thú, "Đọc nghe một chút đi."
Lăng Đạo Hi từng số từng số đọc ra, Kỳ Đông nghe chốc lát liền
kêu ngừng.
“Cậu có thể thuộc lòng bao nhiêu số?”
“Khoảng một ngàn số.”
Kỳ Đông không tin.
“Tôi còn có thể đọc ngược.”
Kỳ Đông mở mạng, tìm số Pi, bảo cậu đọc ngược từ số thứ một
ngàn, đọc hơn mười số không trật số nào.
“Số thứ 50 là mấy?” Kỳ Đông thuận miệng hỏi.
"0, " Lăng Đạo Hi mở miệng liền đáp.
“Thứ 500 thì sao?”
"2."
Giờ thì Kỳ Đông đã tin, “Cậu xem qua là không quên sao?”
“Hiểu được phương pháp sẽ không khó.”
“Nhưng cậu đọc thuộc lòng cái này để làm gì?”
"Có thể phân tán lực chú ý."
“Cậu thuộc sắp vượt kỷ lục thế giới rồi đi.”
“Kỷ lục thế giới là một trăm ngàn."
“Chậc chậc,” Kỳ Đông chắc lưỡi, "Chủ nhân của tên đó cũng
thật tàn nhẫn, cậu xem tôi đối với cậu nhân từ biết bao nhiêu,” hắn đá đá cậu,
"Đứng lên đi."
Lăng Đạo Hi giãy dụa đứng lên, nhưng rất nhanh lại té xuống, sắc
mặt trắng bệch, gần như bị sốc.
“Thấy chưa, bảo cậu đừng quỳ rồi,” Kỳ Đông hào phóng đi khuấy
chén nước đường cho cậu liếm.
"Lên giường nghỉ ngơi một lát, " Kỳ Đông khó có được
săn sóc khiến Lăng Đạo Hi cảm thấy thụ sủng nhược kinh, cậu leo lên phần đuôi
giường, chiếm cứ một góc nho nhỏ.
Lăng Đạo Hi nằm trên giường trong chốc lát, chỉ cảm thấy tim đập
càng lúc càng nhanh, trên mặt cũng nóng vô cùng.
"Nước..."
“Ừm?” Kỳ Đông cười đầy thâm ý.
"Trong nước có cái gì, " Lăng Đạo Hi càng ngày càng
khó chịu, bộ vị thân thể nào đó không chịu khống chế mà bành trướng.
"Đó là để cho cậu bổ sung tinh lực, yên tâm đi, tôi cho
không nhiều.”
Lăng Đạo Hi khó mà nhẫn nhịn cọ cọ vào giường, một hồi chợt ý
thức được hành vi của mình, lại cưỡng ép ngừng lại.
"Chủ nhân, ngài trói tôi lại đi, " cậu thở hào hển
thỉnh cầu.
“Cậu xác định?"
Lăng Đạo Hi gật gật đầu, cậu đang dùng một tia lý trí cuối cùng
khắc chế dục vọng của mình, mà phần lý trí còn lại đó rất nhanh cũng sẽ cháy bằng
hết.
Kỳ Đông rút một sợi dây giày, cột căn bộ của cậu thắt thành một
cái nơ bướm xinh xắn.
“Tay nữa,” Lăng Đạo Hi lại thở dốc một trận mới có thể mở miệng
nói chuyện, "Tôi sợ tôi nhịn không được cởi trói ra.”
Kỳ Đông như cậu mong muốn, trói tay Lăng Đạo Hi ra sau lưng.
Bị hạn chế tự do Lăng Đạo Hi trái lại nhẹ nhàng thở ra, cậu nằm
ngửa trên giường trong chốc lát, lại trở mình nhẹ nhàng ma sát ga trải giường
vài cái, miệng vô thức nỉ non tôn xưng (cách gọi kính trọng) chủ nhân, từng chút dời đến
bên chân Kỳ Đông.
Cậu mặc sức cọ xát hai má bên chân chủ nhân, ngậm ngón chân chủ
nhân vào miệng, như trẻ con mút kẹo mà duyện hút một lát, cuối cùng lưu luyến
liếm lòng bàn chân, sau đó lại quyết tâm xoay người qua, không nhìn không nghe
cũng không nghĩ tới.
Trong phòng tĩnh lặng một lúc, có chăng chỉ là tiếng Lăng Đạo Hi
hít thở cấp bách cùng tiếng tim cậu đập dồn.
"Chủ nhân," Lăng Đạo Hi đánh vỡ yên tĩnh đó, cậu nhãn
thần mê ly nhìn lên trần nhà, “Qua đêm nay, tôi chính là con chó duy nhất của
ngài.”
“Ừ, vui không?”
“Vui,” hầu kết cậu vô lực giần giật, "Chỉ cần nghĩ đến điều
đó, dù gian nan thế nào tôi cũng có thể kiên trì tới cùng."
Kỳ Đông khoanh tay, “Tôi đã đối với cậu như vậy, cậu còn muốn
làm chó của tôi?”
Thanh âm Lăng Đạo Hi nghe như vọng lại từ thế giới xa xôi nào,
“Chủ nhân biết tôi là biến thái, nhưng không ghét bỏ tôi, trên đời này không có
ai đối với tôi tốt hơn chủ nhân. Vì chủ nhân, chuyện gì tôi cũng nguyện ý làm,
đừng nói là bảy ngày, ngay cả bảy mươi ngày, bảy trăm ngày, bảy vạn ngày, bảy
triệu ngày… Dù kỳ hạn này còn dài hơn số Pi, tôi cũng làm được.”
Kỳ Đông lạnh lùng nhìn cậu không nói.
Lăng Đạo Hi giãy giụa dời về hướng Kỳ Đông một chút, "Chủ
nhân có thể khoát chân lên người tôi không, như vậy tôi có thể thoải mái hơn
một chút."
Kỳ Đông gác hai chân lên ngực cậu, hắn có thể cảm nhận được dưới
chân truyền đến nhịp tim đập kịch liệt, phảng phất như trái tim hừng hực đó có
thể phá ngực bùng nổ bất kỳ lúc nào.
Lăng Đạo Hi chậm rãi khép mắt, toàn thân trầm tịch lại, tựa hồ
đã trở về thuở ban sơ của sinh mệnh.
***
Khi Tưởng Nghiên đến lần nữa, trong tay mang theo túi lớn túi
nhỏ.
“Em đây là đang làm gì?” Kỳ Đông nhìn cô đem mấy thứ trong túi từng
cái lấy ra, sau đó đặt vào nơi mà cô cho là thích hợp.
“Em cảm thấy nhà anh rất đơn điệu, hẳn là cần thêm vài thứ đồ
trang trí,” Tưởng Nghiên muốn đặt bình hoa lên đầu kệ tủ, lại với không tới,
“Anh giúp em chút đi.”
Kỳ Đông duỗi tay đưa bình
hoa lên, "Cũng không phải sống luôn ở đây, trang hoàng cho rực rỡ để làm
gì.”
"Một hoàn cảnh tốt sẽ khiến tâm trạng sảng khoái mà, đàn
ông các anh quá không chú trọng tiểu tiết đi."
Cô lại lấy chai nước hoa xịt phòng ra, Kỳ Đông lập tức nhíu mày,
“Đừng xịt, anh ghét thứ này.”
"Nga, " Tưởng Nghiên vội vàng thu lại, “Vậy túi hương
thì sao? Cái này đặt trong tủ quần áo có thể chống ẩm."
Kỳ Đông cảm thấy buồn cười, "Em lại không ở đây, có cần
phải lăn qua lăn lại mấy thứ đó vậy không?”
"Ách," Tưởng Nghiên cười ngượng nghịu, “Em đi coi
trong phòng anh có thứ gì có thể bày trí không.”
Cô nhanh như chớp lủi vào phòng ngủ Kỳ Đông, Kỳ Đông mặc kệ, cứ
để cô tự do, mình thì ở lại phòng khách xem TV.
“Trong phòng anh có mấy thứ rác rưởi em đem bỏ giúp anh nhé,”
Tưởng Nghiên tự chủ trương bố trí phòng ngủ của Kỳ Đông xong, đem mấy thứ bỏ đi
nhét hết vào bao, định ra ngoài vứt đi.
"Tùy tiện, " Kỳ Đông ngay cả đầu cũng không quay lại.
Tưởng Nghiên ra ngoài chốc lát đã trở lại, lấy trong túi đồ mình
đem tới ra cái tạp dề, vui vẻ đeo vào bắt đầu nấu cơm.
Lăng Đạo Hi tan học trở về, thấy Tưởng Nghiên ở phòng bếp bận
rộn, mỉm cười bắt chuyện với cô.
"Hội trưởng cậu về rồi à, hôm nay tớ xuống bếp, mời cậu ăn
ngon.”
"Nga?" Lăng Đạo Hi có chút ngoài ý muốn, "Chẳng
phải cậu nói cậu không biết nấu ăn sao?”
“Suỵt ——" Tưởng Nghiên ra dấu với cậu, trộm nhìn ra phòng
khách, "Tớ vừa mới học được, cậu ngàn vạn lần đừng nói lộ ra, tớ muốn cho
người nào đó một bất ngờ.”
Lăng Đạo Hi thấy bộ dạng này của cô thì không nhịn được cười,
rất thấu hiểu mà gật gật đầu, "Tớ thực chờ mong."
"Đúng rồi, tớ sắp xếp lại phòng Kỳ Đông, còn dư không ít
mấy thứ đồ chơi nho nhỏ, cậu coi thích cái nào thì lấy về phòng mà chưng,”
Tưởng Nghiên hào phóng nói.
“Vậy sao?” Lăng Đạo Hi tò mò, "Tớ đi xem xem.”
Cậu rời bếp đi vào phòng ngủ Kỳ Đông, không đến hai giây liền
xoay người đi ra, "Thảm đâu?” Cậu hỏi Kỳ Đông.
Kỳ Đông không biết cậu đang nói gì.
“Thảm của tôi đâu?” Cậu đề cao âm lượng không chỉ một chút,
Tưởng Nghiên ở trong bếp cũng nghe được, tay còn cầm cái vá chạy ra.
“Thảm gì?”
“Thảm trên mặt đất,” Thanh âm cậu trở nên lo lắng.
Tưởng Nghiên sửng sốt, "Đó là tấm thảm của cậu? Nhưng nó
nằm trong phòng Kỳ Đông a, tớ thấy nó hơi cũ, màu cũng không hợp nên tiện tay
đem bỏ rồi.”
Lăng Đạo Hi khó có thể tin, "Bỏ sao?”
“Làm, làm sao vậy?" Tưởng Nghiên chẳng hiểu gì hết.
“Ai cho cậu bỏ đồ của tôi!”
Tưởng Nghiên bị cơn giận thình lình của cậu dọa tới, theo bản
năng lui ra sau một bước.
Động tác của cô nhắc nhở Lăng Đạo Hi mình thất thố, cậu ánh mắt
phức tạp nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, sau đó xoay người tông cửa ra ngoài.
“Đây rốt cuộc là chuyện gì?” Tưởng Nghiên qua hơn nửa ngày mới
tìm lại được thanh âm.
Phản ứng Kỳ Đông ngược lại rất lãnh đạm, “Ai bảo em vứt đồ của
cậu ấy?”
“Chẳng qua là một cái thảm cũ mà thôi, lại nói, thảm của cậu ấy
vì sao lại xuất hiện trong phòng…” Tưởng Nghiên im bặt, cô vốn thông minh, rất
nhanh liền ý thức được không đúng chỗ nào.
Cô chậm rãi buông cái vá ra, cởi tạp dề, đi đến cửa phòng ngủ
Lăng Đạo Hi, đứng đó một lúc lâu, dường như phải hạ quyết tâm thật lớn, rốt cục
đẩy cửa, đi vào.
Cô đến trước bàn Lăng Đạo Hi, vươn tay sờ, thật sạch sẽ, không,
phải nói là quá sạch sẽ.
Cô nhìn quanh phòng, không có một chút hơi người.
Thân là phái nữ, trực giác của Tưởng Nghiên từ trước đến nay đều
rất chuẩn, lần này cũng không ngoại lệ.
"Chẳng lẽ lời đồn đó là thật?” Cô đứng ở cửa phòng Lăng Đạo
Hi, nhìn Kỳ Đông trên ghế sa lon, hốc mắt hơi đỏ lên.
Kỳ Đông từ đầu đã không cản cô, giờ phút này cũng chỉ lạnh lùng
ngồi đó không mở miệng nói chuyện.
“Hai người rốt cuộc có quan hệ gì?" Tưởng Nghiên mang theo
tiếng nức nở hỏi lại một lần, vẫn không có câu trả lời.
Tưởng Nghiên cảm thấy khó mà chịu đựng được việc ở trong căn nhà
này nữa, ngay cả không khí xung quanh cũng khiến cô hít thở không thông, cô
xách giỏ tông cửa lao ra, hận không thể mau chóng rời xa cái nơi thương tâm
đằng sau.
Nửa giờ sau, Lăng Đạo Hi trở lại, trong lòng ôm thật chặt một
cái thảm vô cùng bẩn.
Cậu nhìn quanh nhà không thấy Tưởng Nghiên, liền biết mình gây
họa rồi.
Lăng Đạo Hi đi đến trước mặt Kỳ Đông quỳ xuống, “Xin lỗi.”
"Cẩu cẩu thành công đuổi đi nữ chủ nhân, vui chứ?”
Lăng Đạo Hi muốn đứng lên, "Tôi.. tôi sẽ đi tìm cô ấy giải
thích ngay bây giờ."
Kỳ Đông một cước đem cậu giẫm lại, “Cậu cảm thấy cô ta sẽ nghe?”
Lăng Đạo Hi cúi đầu, không biết nói cái gì cho phải, đành phải
nói xin lỗi thêm một lần.
"Quên đi," Kỳ Đông bỏ chân xuống, “Cái loại con gái
không cho làm đó không có cũng được.”
Hắn chỉ chỉ giữa háng mình, "Lại đây."
Lăng Đạo Hi không nghĩ tới hắn lại muốn lúc này, nhưng vẫn thuận
theo quỳ gối đi qua, đem thánh vật của chủ nhân ngậm trong miệng liếm đến cứng.
Cậu như bình thường phun ra nuốt vào một hồi, Kỳ Đông đột nhiên
đưa tay đè vai cậu đẩy cậu ra.
Lăng Đạo Hi không rõ chính mình làm không đúng chỗ nào, ngẩng
đầu dùng ánh mắt hỏi hắn.
Kỳ Đông diện vô biểu tình nhìn chăm chú vào mắt cậu, “Tôi muốn thao
cậu.”
Thật biến thái a~~~~ Tớ tin rằng bạn Lăng có "Bàn tay vàng" mà!!!! Chứ không làm sao sống nổi trước sự áp bức bóc lột của bạn Kỳ chứ. Vui nhất là câu bạn Kỳ nói mình vẫn còn hiền lành chán, chủ nhân của cái tên kỷ lục mới biến thái. Anh nghĩ ai cũng giống anh chắc, Kỳ chủ nhân?
ReplyDeleteHơi za, ảnh nghĩ vậy thật đấy. Nhưng nói chung đây cũng lại thêm 1 cặp "biến thái xứng biến thái", "sinh ra dành cho nhau" a ~
DeleteỪa, Phong Hạo còn không biến thái bằng Kỳ chủ nhân nữa, ít ra Phong cả chúng ta còn biết thương hoa tiếc ngọc, chăm chỉ làm việc nhà~
DeleteCòn thèng ni ngủ cũng ko chịu tự tỉnh còn chờ ng ta 'phục vụ quánh thức', hừ
Delete