Q2 - Chương
13 – Tinh anh
Khi hai người về đến nhà, Samoyed đã đói bụng lắm rồi, không
ngừng vây quanh Kỳ Đông vừa xoay tròn vừa kêu ô ô, mấy lần Kỳ Đông suýt nữa
giẫm trúng nó.
"Tới ăn cơm," Lăng Đạo Hi đem khay đựng thức ăn cho
chó bỏ vào chỗ nó thường ăn, Kỳ Đông vừa định nói nó không ăn thức ăn người
khác cho, liền thấy Samoyed nhị hàng vèo vèo phóng qua, vểnh mông ăn phải nói
là vui vẻ.
“Nó cư nhiên ăn đồ em cho?” Kỳ Đông rất ngoài ý muốn.
Lăng Đạo Hi càng ngoài ý muốn, "Nó vẫn luôn ăn mà, sao
vậy?"
Kỳ Đông đảo mắt một vòng qua một người một chó, “Anh em tụi em
quả nhiên rất có duyên.”
Dùng xong cơm tối, Kỳ Đông quyết định hảo hảo huấn luyện một
chút đôi anh em ăn ý này, hắn cầm một cái đĩa ném*, quăng ra ai cướp được trước
liền được thưởng giẫm bụng.
*Đĩa ném:
Flying disc, trò này dành cho người chơi nhen.
Trước mặt Samoyed, sức cạnh tranh của Lăng Đạo Hi hoàn toàn bằng
không, anh trơ mắt nhìn Samoyed tung xòe bốn cái chân, vui thích ngậm cái đĩa
bị ném trở về, sau đó lật mình một cái nằm ngửa dưới chân Kỳ Đông, hưởng thụ bàn
chân to của chủ nhân nhu đến nhu đi trên cái bụng ấm áp mềm mại lại còn xù lông
của mình, sâu trong yết hầu phát ra tiếng ư ử thoải mái.
Lăng Đạo Hi hâm mộ nhìn nó, thật muốn nằm ở đó chính là mình.
"Thấy chưa? Em còn không bằng cả một con chó,” Kỳ Đông vào
những lúc thế này vẫn không quên châm biếm anh, tùy tay lại vứt cái đĩa ra
ngoài, Lăng Đạo Hi vừa định động, chỉ thấy Samoyed lật mình một cái liền xông
ra, rõ ràng thể trạng rất lớn, động tác lại như tia chớp, chẳng tốn chút sức đã
ngậm cái đĩa vào miệng, tiếp tục cao cao hứng hứng quay về lĩnh công.
Samoyed bị giẫm đến thú tính đại phát, liền ôm đùi Kỳ Đông cọ
xát lên xuống.
“Fuck, tinh trùng mày lên não à,” Kỳ Đông mắng một câu,
"Đến lúc tìm một em chó cái cho mày rồi có đúng không?”
Samoyed không hiểu cái gì là ‘chó cái’, chỉ cảm thấy chân chủ
nhân chính là thiên đường, cứ ở đó mà cọ a cọ không biết mệt.
Kỳ Đông quay đầu nhìn thấy Lăng Đạo Hi quỳ gối một bên vẻ mặt
không giấu nổi hâm mộ, chỉ cảm thấy buồn cười.
“Sao hả, em cũng muốn cọ?"
Lăng Đạo Hi nhìn Kỳ Đông một cái, trong mắt đều là chờ mong.
“Em nói coi em ngoại trừ biết nói, có gì khác nó không?”
Samoyed ngao ô một tiếng, ý bảo mình cũng biết nói, bị Kỳ Đông
một cước đá văng, "Còn cọ! Cọ một quần đầy lông chó rồi mày có giặt cho
tao không?”
Kỳ Đông vỗ vỗ ống quần, tầm mắt đảo qua, Lăng Đạo Hi đang nhìn
chòng chọc chân hắn, dục vọng trần trụi rất rõ ràng, cũng không hề chú ý thấy
chủ nhân của mình đang nhìn mình.
Kỳ Đông liếc xéo anh một lúc lâu, mới ngồi xuống duỗi chân ra,
"Đến."
Lăng Đạo Hi mừng rỡ muốn điên, anh cẩn thận xác nhận nửa ngày Kỳ
Đông đúng là kêu mình, lúc này mới cao hứng bò lên, học bộ dạng Samoyed ôm lấy
chân Kỳ Đông hưng phấn ma sát, biểu tình mê say vô bì.
"Nhìn em lẳng lơ kìa, hẳn nên đem cái bộ dạng em lúc này
chụp một tấm đăng lên mạng,” Kỳ Đông mắng.
Lăng Đạo Hi đã chìm đắm trong loại khoái cảm khuất nhục này, phỏng
chừng lúc này Kỳ Đông mà thật muốn chụp anh cũng sẽ không cự tuyệt.
Kỳ Đông hiểu rõ nhất năng lực tính dục của Lăng Đạo Hi, đoán
không quá ba phút người này sẽ buông khí giới đầu hàng. Quả nhiên mới ngoài hai
phút, Lăng Đạo Hi đã kêu lên như chó bắn ra, song nhãn mê ly nhìn không chuyển
mắt gương mặt chủ nhân đã ban cho anh khoái cảm.
Cao điểm qua đi, cằm Lăng Đạo Hi vô lực gác lên đùi Kỳ Đông,
thất thần áp lên đó cả một lúc.
“Hồi vị đủ chưa?”
Lăng Đạo Hi thì thào tự nói, hỏi một đằng trả lời một nẻo,
"Đời trước em tu bao nhiêu phúc, đời này mới có thể làm chó của chủ nhân.”
Dù thanh âm anh không lớn, nhưng vẫn từng chữ rõ ràng truyền vào
tai Kỳ Đông, Kỳ Đông cố ý bắt chước giọng điệu của anh, “Đời trước tôi tạo bao
nhiêu nghiệt, đời này mới gặp phải con chó ngu ngốc như em.”
Lăng Đạo Hi nâng mí mắt, “Vậy đời này em tiếp tục tu phúc, chủ
nhân tiếp tục tạo nghiệt, có được không?"
Kỳ Đông cười đập một phát lên ót anh, “Lăn mợ em đi.”
***
Chuyện chung thân đại sự của Samoyed giải quyết còn dễ dàng hơn
Kỳ Đông dự đoán, một cẩu hữu* lúc trước dắt chó đi dạo quen được chủ động liên
lạc với hắn, tiểu Samoyed cái nhà anh cũng tới kỳ động dục, muốn cùng Kỳ Đông
kết cái thông gia.
*Cẩu hữu
trong ‘hồ bằng cẩu hữu’, ý chỉ đám bạn xấu.
Kỳ Đông không có tâm tư nuôi thêm cún con, cuối cùng thỏa thuận
Kỳ Đông lấy chó đực phối giống cho chó cái nhà anh, đối phương cho Kỳ Đông một
ngàn, cún con sinh ra toàn bộ về nhà gái, hai bên ăn ý, gia trưởng hai nhà cứ
thế sảng khoái mua bán hôn nhân của đứa con.
Ngày kế Kỳ Đông liền lái xe chở Samoyed đến nhà của đàn gái,
Samoyed chỉ cho là chủ nhân dẫn nó ra ngoài chơi, hưng phấn thò đầu ra ngoài
cửa sổ xe, lưỡi thè thiệt dài, bộ dáng muốn bao nhiêu ngu xuẩn có bấy nhiêu ngu
xuẩn.
Kỳ Đông nhìn thấy cằn nhằn nó, “Đem cái lưỡi chó của mày thu
lại, coi chừng cô nương nhà người ta chướng mắt mày. Hiếm khi thứ phía dưới của
mày kia còn có thể kiếm tiền, chờ lát nữa phải hăng hái chút cho tao, trong nhà
có một đồ vô dụng đã kéo trị bình quân xuống rồi, mày đừng có khiến chúng ta
mất mặt thêm nữa đó.”
Samoyed cái hiểu cái không ngao ô một tiếng, Kỳ Đông bắt đầu
hoài nghi loại chó này rốt cuộc là thành phần sói cao hơn, hay là gene chó
chiếm đa số, số lần kêu gâu gâu có thể đếm trên một bàn tay, không có chuyện gì
cứ ngao ngao suốt.
Hai kẻ bị hại bị ép duyên rốt cục gặp mặt, coi như hài lòng với
nhau, cũng không õng ẹo gì, ngửi ngửi xong liền làm, hai tên chủ nhân cũng
không thèm né tránh, đều tự châm điếu thuốc, nuốt mây nhả khói đứng ngoài nhìn
mà học hỏi.
Kỳ Đông giờ mới biết đối phương họ Từ, hơn hắn năm sáu tuổi, dứt
khoát gọi anh là lão Từ. Hai người trước kia cũng có rất nhiểu đề tài chung để
nói, nuôi chó cùng giống, đi xe cùng hiệu, cả đội bóng rổ yêu thích cũng nhất
trí, hai người trò chuyện trò chuyện, liền nói tới nghề nghiệp hai bên.
“Anh là bác sĩ tâm lý?” Kỳ Đông biết chuyện này thì thập phần
kinh ngạc, từ bề ngoài một chút cũng nhìn không ra.
“Thế nào, ngạc nhiên lắm sao? Tôi có giấy phép hành nghề đó.”
lão Từ cười nói, "Bất quá ai sau khi biết chuyện này phản ứng đầu tiên
cũng y chang cậu, chẳng lẽ bộ dạng tôi rất không đứng đắn sao?"
Kỳ Đông lại đánh giá anh một phen, thẳng thắn gật đầu, "Có
chút.”
Lão Từ cười nện cho hắn một quyền, "Cậu nếu cần tư vấn tâm
lý cứ tìm tôi, tôi không thu tiền cậu.”
Đường nhìn Kỳ Đông quét qua hai em chó đang bận rộn giao phối
kia, “Tôi đúng là có chuyện không hiểu."
"Nga? Nói nghe coi.”
Kỳ Đông gẩy gẩy tàn thuốc lên đất, “Anh nói vì cái gì có người
hảo hảo làm người thì không chịu, cứ muốn làm chó?”
Lượng tin tức trong lời này quá lớn, lão Từ mất chút thời gian
mới xử lý được hắn muốn hỏi cái gì, "Cậu đang nói tới Masochism*?"
*Masochism:
Khổ dâm, chữ Masochist là người mắc chứng Khổ dâm, viết tắt là M mà chúng ta
hay nói đó.
Kỳ Đông nghe không hiểu, "Nói tiếng người.”
Lão Từ lại vui vẻ, "Chính là thích bị hành hạ, lúc bị người
khác sỉ nhục sẽ sinh ra hưng phấn tình dục, cậu hỏi cái này phải không?”
"Đúng vậy, tôi muốn biết bệnh này làm sao lại mắc phải,”
không chờ lão Từ mở miệng, hắn đã dựng thẳng bàn tay, "Thuật ngữ chuyên
ngành tôi nghe không hiểu, xin trả lời đại chúng dễ hiểu."
"Cái này hả,” lão Từ cười híp mắt cân nhắc, “Nghiêm khắc mà
nói cũng không tính là bệnh, căn nguyên thì nhiều lắm, trong y học không có
nguyên nhân tuyệt đối, trên tâm lý học lại càng không có ."
"Cử vài ví dụ coi?"
“Ví dụ như… Có người trời sinh đã có khuynh hướng phương diện
này, có người về sau mới bị bạn tình cải tạo, có người khi chưa biết gì về tình
dục bị giáo dục quan niệm sai lầm..."
Kỳ Đông lắc đầu, "Đều không giống, anh nói tiếp đi.”
“Tuổi thơ gặp phải chấn thương tâm lý, cha mẹ bất hoà, bạo lực
gia đình."
"Còn gì nữa không?"
Lão Từ nghĩ nghĩ, "Còn có một loại người từ nhỏ đến lớn đều
thuận buồm xuôi gió, chưa hề trải qua thất bại nào, mọi phương diện đều rất ưu
tú, chỉ số thông minh cao, bằng cấp cao, địa vị xã hội cao, người như thế cũng
thuộc nhóm có tỉ lệ mắc chứng cuồng ngược đãi cao.”
Kỳ Đông nheo mắt lại, "Chính là cái này, anh giảng giảng
cho tôi tỉ mỉ hơn chút đi.”
Lão Từ cũng nghiêng đầu, “Cậu còn muốn phải giải thích đại chúng
dễ hiểu, để tôi nghĩ nghĩ coi nên nói thế nào đã.”
Anh dứt khoát đi đến cạnh giá để đồ, tùy tay cầm lấy vài vỏ sò
trang trí được bày biện trên đó, một cái đặt bên tay trái, một cái để qua bên
phải, “Giả dụ đây là hai cực đoan tâm lý trên dưới của con người,” anh lại lấy
vỏ sò thứ ba đặt ở giữa, "Người bình thường, ở vào vị trí trung gian này
là thoải mái nhất, càng hướng xuống, địa vị càng thấp, áp bức phải chịu cũng
càng lớn; càng lên cao, địa vị càng cao, áp lực phải thừa nhận cũng càng
nhiều."
Vỏ sò trong tay lão Từ theo lời anh di động trái phải, “Tâm lý
con người sẽ tự động điều tiết, khi lên tới độ cao không thể thừa nhận, sẽ chủ
động tìm kiếm phương thức hạ xuống, cách mặt đất càng xa, gia tốc lại càng lớn,
phương thức giải phóng tự ngã lại càng cực đoan, trái lại cũng giống vậy."
“Bất cứ bên nào nếu đạt tới cực hạn, đều rất dễ dàng xảy ra sự
cố, nói thí dụ như,” anh đem vỏ sò ở giữa chuyển qua tận cùng bên trái, “Một
người bị áp bức thời gian dài mà lại trầm mặc ít lời không biết cách phóng
thích, bùng nổ của y là đáng sợ nhất, cho nên hung thủ giết người trong vài vụ
án lớn, thường là khiến người ta không thể ngờ tới, vì ngày thường mọi người
đều cảm thấy y là người hiền lành.”
Vỏ sò chuyển đến chỗ hơi chếch về bên trái, “Một số ít người ở
dưới đáy xã hội, càng dễ sinh ra tâm lý muốn thi ngược (thực hiện hành vi bạo lực), bởi
vì thời gian dài phải thấp kém phục tùng, tự nhiên là sẽ khát vọng đem người
khác giẫm nát dưới chân."
Người Kỳ Đông nghĩ đến đầu tiên là Tiểu Vương.
"Tương phản, những tinh anh xã hội được mọi người hâm mộ
ghen tị, vì đứng trên cao, áp lực lớn, ngược lại càng dễ phát triển thành
cuồng thụ ngược (thích bị
hành hạ, để vậy trái nghĩa với ‘thi ngược’ bên trên cho dễ hiểu), thông
qua việc bị người khác vũ nhục giẫm đạp, đạt tới sự cân bằng tâm lý.”
Lão Từ ném vỏ sò, "Kỳ thực hoạt động SM này, vốn là do quý
tộc trước kia khởi xướng, bọn họ từ khi sinh ra liền cao hơn người khác một
bậc, không người nào dám nghiêm khắc với bọn họ, dần dà tâm lý thế nào cũng vặn
vẹo, vì thế biến ra cách giảm sức ép cho mình thôi."
Kỳ Đông vẫn còn đang suy tư, lão Từ thấy hắn nghe rất chuyên
tâm, tò mò hỏi, “Sao cậu lại quan tâm cái này dữ vậy, chẳng lẽ cậu..."
"Không, là một…” Kỳ Đông dừng một chút, "Người bạn của
tôi.”
Lão Từ cúi đầu cười cười, đột nhiên không hề báo trước đặt tay
lên vai Kỳ Đông, Kỳ Đông quay đầu liếc (cái tay) một cái, lại nhìn về phía lão Từ, không rõ trong hồ lô tên này
bán thuốc gì.
Lão Từ lấy tay ra, “Cậu biết không, tới chỗ tôi tìm tư vấn, tám
chín phần mười đều mở đầu bằng ‘tôi có một người bạn’, trên thực tế đều là nói
tới chính mình, đây cũng là một loại tâm lý trốn tránh thông thường.”
Mắt Kỳ Đông lộ ra quang mang nguy hiểm, “Anh sẽ không phải cho
rằng tôi…”
Lão Từ lập tức chuyển đổi ý tứ, “Bất quá tôi vừa rồi thử một
chút, liền biết ngay cậu không phải, loại người cậu vừa hỏi, dù bệnh trạng có
nghiêm trọng thế nào, trong xương cốt vẫn rất ngạo mạn, sẽ không tùy tiện cùng
người khác phát sinh tiếp xúc thân thể, trừ phi..."
"Trừ phi?"
"Là người mà người đó cho phép, hơn nữa nhất định phải là kẻ
mạnh."
Samoyed không hổ là do Kỳ Đông nuôi lớn, lần đầu tiên xách
thương ra trận liền nhất triển hùng phong, một chút cũng không làm mất mặt Kỳ
gia.
Lúc Lão Từ tiễn họ ra ngoài, còn phóng khoáng mời Kỳ Đông có
rảnh lại đến làm khách.
“Vấn đề người bạn của cậu, tuy không thể trị tận gốc, nhưng
không phải không thể thuyên giảm, lần sau cậu tới, tôi lại giảng giải cặn kẽ
cho cậu phải trị liệu thế nào.”
"Trị? Vì sao phải trị?"
Lão Từ buồn bực, "Chẳng lẽ nguyên nhân cậu hỏi tôi không
phải là vì muốn giúp bạn cậu chữa bệnh?”
"Không, đương nhiên không cần."
Hắn nghĩ nghĩ, lại nhấn mạnh lần nữa những lời này, "Tôi
cảm thấy như vậy rất tốt, không cần trị."
đúng tốt quá tốt... tuyệt đối ko cần trị đâu anh hai...
ReplyDelete:))
DeleteNếu trị thì nên trị cả đôi, tại bạn Đông cũng đâu có ít bệnh hơn ai đâu
DeleteTrời sinh 1 đôi :)))
ReplyDelete