54,
Chương 54 – Không cho phép ngươi ra chiến trường
Đêm trước Lâm Cảnh bị mình giày vò có chút thảm, Tây Mặc vốn
cho là cậu ấy ít nhất phải đến giữa trưa mới có thể tỉnh lại, không nghĩ tới
hôm sau phương đông vừa rạng, Lâm Cảnh đã rời khỏi giường cùng lúc với mình.
“Anh đi họp, em ngủ thêm đi.” Tây Mặc xoa xoa đầu cậu.
“Tôi cũng phải đi họp!" Lâm Cảnh ngậm bàn chải đánh răng
rất bá đạo.
“Nhưng mà em ngay cả đi đường cũng không vững —— "
Lời còn chưa nói hết, Lâm Cảnh
liền cực kỳ oán độc quay đầu trừng qua, Tây Mặc đành phải thức thời ngậm
miệng.
“Lát nữa nếu thấy có phóng viên, em phải biểu hiện chín chắn một
chút.” Lúc ăn điểm tâm, Tây Mặc không quên lần nữa dặn dò Lâm Cảnh, "Nếu
có phóng viên hỏi em mấy chuyện nhàm chán, đừng để ý đến họ là được, không cho
phép lại như lần trước dựng thẳng ngón giữa với người ta, có biết không?”
Đoán chừng trong đoạn thời gian này, đám nguyên lão bảo thủ
trong viện mỗi ngày đều xem báo, để xác nhận Lâm Cảnh đến cùng có phải một Ma Quân
đủ tư cách không, cho nên sớm chuẩn bị vẫn tốt hơn.
"Tôi không thành thục?" Lâm Cảnh buồn bực, giơ muỗng
lên làm gương soi, rõ ràng cũng rất chín a!
Ai cũng biết hội nghị lần này cực kỳ trọng yếu, bởi vậy bên
ngoài phòng họp sớm có vô số tiểu phóng viên chờ đợi, Tây Mặc và Lâm Cảnh mới
vừa xuất hiện, đèn flash lập tức sáng ngời một mảnh.
Tây Mặc vẫn như trước mặt than thêm một thân đồ đen, Lâm Cảnh
thì đeo kính râm thật to của Tây Mặc, hai tay cắm vào túi quần, khí tràng mười
phần đi theo sau lưng Tây Mặc tiến vào phòng họp.
"Diễn có giống không?” Vừa đến nơi không có người, Lâm Cảnh
lập tức tháo xuống kính râm, hỉ hả hỏi Tây Mặc, "Có phải là rất khí phách
rất thành thục? !" .
Mẹ nó thật đã ghiền, giống như đang quay phim truyền hình!!
Tây Mặc buồn cười, nắm vai cậu ta cùng vào phòng họp.
Đường Đường vốn đang nằm trên vai Hàn Dật Phong ngủ gà ngủ gật,
vừa thấy Lâm Cảnh vào, lập tức vứt bỏ chủ cũ, xòe bốn cái tiểu móng vuốt hướng
cậu phóng tới.
Vì trước đây mỗi lần họp Hàn Dật Phong đều mang theo Đường Đường
cùng đến, nên mọi người trên bàn hội nghị đối với Đường Đường đều rất quen
thuộc, mỗi lần cậu bò qua bò lại trên mặt bàn, đều sẽ có người duỗi ngón tay
trêu chọc cậu, có khi còn cho kẹo bánh các thứ, bất quá lần này lại ngoại lệ,
mỗi người nhìn qua đều sắc mặt nghiêm túc, tình huống tựa hồ rất nghiêm trọng.
Lâm Cảnh ôm Đường Đường lên, đặt lên miếng đệm ly trà trước mặt
mình.
Người đã đến đủ, hội nghị cũng lập tức bắt đầu, Tát La cường
liệt đề nghị Thần Ma nhị giới mau chóng xuất binh, một lần hành động diệt gọn
Quang Minh chi vực.
"Phổ Thụy Khắc đã bị thương, đó là một cơ hội tuyệt
hảo!" Tát La có chút kích động.
“Nhưng Freddy và Lê Tư Đặc cũng bị thương." Tây Mặc lạnh
lùng nhìn hắn.
"Ngươi, ta, Nặc Lôi cùng đối phó Phổ Thụy Khắc, toàn bộ
Thiên Sứ quân đoàn đi ngăn trở tiến công chính diện của khôi lỗi thú, Morris và
Hàn Dật Phong dẫn đầu quân đội Ma tộc giữ vững vị trí hai bên khe vực, phần
thắng cơ hồ là trăm phần trăm!” Tát La chỉ vào địa đồ, "Phổ Thụy Khắc sau
khi bị thương năng lực phòng ngự sẽ hạ xuống cực thấp, cơ hội này không thể
lãng phí!"
Tây Mặc cau mày, tựa hồ đang cân nhắc có nên đồng ý.
"Không được." Morris đột nhiên mở miệng.
"Vì sao?" Không chỉ có Tát La, mọi người trên bàn đầu
quay đầu nhìn hắn.
"Nặc Lôi không thể ra chiến trường." Morris thản nhiên
nói.
"Ta không sao." Nặc Lôi sốt ruột.
"Ngươi câm miệng!" Morris đánh gãy lời hắn.
"Chuyện gì đã xảy ra?" Tây Mặc nhíu mày.
"Hắn cũng bị thương." Morris mắt nhìn Nặc Lôi,
"Hơn nữa bị thương rất nặng."
Trong hồi kịch chiến lần trước, khi cầu năng lượng xám của Phổ
Thụy Khắc đột nhiên chuyển hướng, Nặc Lôi đã biết rõ đại sự không ổn, thực sự
không kịp đẩy Freddy ra, chỉ có thể chắn phía trước hắn, mở cánh tiếp một kích
trầm trọng đó.
Cho nên Freddy mới có thể không nguy hiểm đến tính mạng, mà xương
cánh Nặc Lôi, lại cơ hồ toàn bộ bị chấn nát.
“Vì sao không nói?" Tây Mặc sau khi nghe xong Morris giải
thích, sắc mặt âm trầm nhìn Nặc Lôi, "Ngươi có biết ngươi bây giờ căn bản
không thích hợp ở chiến trường không!"
Cánh của Đọa thiên sứ một khi đứt rời, cũng chỉ có thể chờ nó tự
lành, nếu trong khoảng thời gian này sử dụng ma pháp, vùng cánh bị thương sẽ
vĩnh viễn không khỏi, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó héo rút từng chút từng chút,
cho đến khi tróc ra.
"Không có cánh, ta còn có thể thuấn di, cũng không phải
chuyện gì lớn.” Nặc Lôi nhún nhún vai.
"Ta không đồng ý!" Tây Mặc đánh gãy hắn.
“Vậy Phổ Thụy Khắc thì sao?” Nặc Lôi nhìn Tây Mặc, "Ba
người phần thắng nhiều hơn so với hai người, không có cánh, cùng lắm thì không
làm đọa thiên sứ nữa, đến hắc ma pháp tuyền tắm rửa, làm Ác ma cấp cao cũng
không tệ."
“Nhưng đọa thiên sứ cũng giống như thiên sứ, khi bị thương chỉ
số phòng ngự sẽ giảm.” Tây Mặc nhíu mày, "Ngươi sẽ có nguy cơ bị ma pháp
thôn phệ.”
“Không s—— "
"Ta đi." Morris nói tiếp.
"A?" Nặc Lôi có chút kinh ngạc.
"Ta thay thế ngươi, đi cùng thân Vương bọn họ đối phó Phổ
Thụy Khắc." Morris nhìn hắn, "Ngươi ở nhà nghỉ ngơi."
“Vậy bên khe vực ai sẽ thủ?” Nặc Lôi cười khổ.
Khe vực đó bị hạ hắc ma pháp Trớ chú (nguyền rủa), thiên sứ quân đoàn thuộc tính quang căn
bản không có cách nào tiến vào, Ma tộc và Quang Minh chi vực lại có thể, cho
nên chỉ có thể do Ma tộc đóng tại đó.
“Chỗ của ta có rất nhiều tướng lĩnh trung cấp, bọn họ kinh
nghiệm tác chiến rất phong phú, có thể phái họ đi.” Morris do dự.
"Ngươi cũng nói, bọn họ là trung cấp.” Nặc Lôi thở dài,
trung cấp tướng lĩnh là Ác ma cấp thấp không trải qua tẩy lễ (lễ rửa tội) hắc ma pháp, thông
thường mỗi lần sau khi chiến tranh kết thúc, Freddy đều chọn ra vài trung cấp
tướng lĩnh biểu hiện ưu tú, cho họ cơ hội chuyển hóa thành Ác ma cao cấp, ở xã
hội Ma giới tuân theo đẳng cấp này, cũng là một trong những nhân tố kích thích
binh sĩ anh dũng tác chiến.
Morris không nói thêm gì nữa, ai cũng biết binh sĩ Ma tộc đối
với đẳng cấp rất sùng bái, đối với bọn họ, một thống lĩnh đáng tôn kính không
chỉ phải có thủ đoạn hơn người, mà càng phải có xuất thân cao quý, Ác ma cấp
thấp dù lợi hại thế nào, bọn họ vẫn ôm hoài nghi trong lòng.
Mà những điều này, chính là tối kỵ trên chiến trường.
Hội nghị tựa hồ lâm vào cục diện bế tắc, đúng lúc này, Tát La
đột nhiên nhàn nhã mở miệng.
"Rất đơn giản a, phái một Ma tộc cấp cao đi, sau đó lại
phái những trung cấp tướng lĩnh trợ giúp hắn, không phải là được rồi?"
"Không được!" Morris đứng bật dậy, “Vết thương của Nặc
Lôi so với tưởng tượng của bất cứ người nào trong các ngươi đều nghiêm trọng
hơn! Đẳng cấp phòng ngự của hắn đã rất thấp, trong khe vực lại vừa có thôn phệ
ma pháp vừa có chướng khí, cho dù hắn chỉ đứng đó thì cũng gặp nguy hiểm! Ta
tuyệt đối không cho phép hắn đi vào đó!!"
Tây Mặc sờ cằm, cúi đầu nín cười.
Nặc Lôi nhìn Morris thần tình tràn ngập lửa giận, nội tâm đột
nhiên trở nên rất ấm rất ấm.
Tối hôm qua lúc mình ở trong phòng cắn răng bôi thuốc, lại bị
Morris bên ngoài cửa sổ nhìn thấy, vốn cho rằng hắn sẽ bỏ đi, không ngờ hắn cư
nhiên vào phòng, giúp mình xử lý tất cả vết thương, hôm nay lại vì mình mà kích
động như vậy...
Cho nên, vẫn là có chút quan tâm đi?
"Ta không có nói là Nặc Lôi." Tát La khóe miệng giương
lên, "Không phải còn có một vị Ma tộc cấp cao sao?"
"Ai?" Mọi người hai mặt nhìn nhau, Lê Tư Đặc? Nhưng
hắn là Sí Thiên Sứ, căn bản không có khả năng tiến vào khe vực.
Lâm Cảnh cũng mạc danh kỳ diệu nhìn Tát La, thấy hắn cũng đang
cười cười nhìn lại mình.
"... Ta?" Lâm Cảnh kinh nghi chưa định chỉ chỉ vào mình.
“Đúng vậy.” Tát La đuôi mày nhếch lên, “Ma Quân tiểu điện hạ tôn
kính."
"Không thể nào!!” Tây Mặc và Hàn Dật Phong đồng thời vỗ
bàn.
Đường Đường vốn đang ôm cái đuôi ngủ, ai ngờ bị cái bàn chấn run
lên, sợ hết hồn bật dậy, trán đập vào ngực
Lâm Cảnh.
Lâm Cảnh vươn tay ôm lấy Đường Đường, liếc nhìn Tây Mặc.
"Đừng sợ, anh không bao giờ để em đến loại địa phương
đó!" Tây Mặc cầm chặt tay cậu.
“Vì cái gì ngươi cảm thấy ta có thể?" Lâm Cảnh không để ý
đến Tây Mặc, quay đầu nhìn Tát La, "Ta cái gì cũng không biết."
“Nhưng trên người của ngươi có khí tức Ác ma cấp cao, còn là một
trong những Ma Quân, các bài báo Địa ngục ra hôm nay, toàn bộ đều viết lại
chuyện ngươi hôm qua trong chiến tranh có bao nhiêu dũng cảm." Tát La nhìn
cậu, “Nói cách khác, ngươi trong quân đội ma giới có uy tín rất cao."
“Nhưng mà ta không biết ma pháp." Lâm Cảnh nghi hoặc.
"Cho nên em không cần đi." Tây Mặc cắt ngang đối thoại
của họ, kéo Lâm Cảnh đứng lên, "Bảo bối anh đưa em về trước.”
"Dù sao chỉ cần ngươi không có việc gì, hắn cũng liền không
bị thương tổn, vì cái gì không cho hắn đi?” Tát La thu hồi trêu chọc, đứng lên
nhìn Tây Mặc, "Hắn chỉ cần đứng đầu toán quân mà thôi, ngươi còn có thể
phái rất nhiều người bảo hộ hắn —— "
"Ngươi câm miệng cho ta!" Tây Mặc trừng mắt liếc hắn
một cái, dắt Lâm Cảnh ra khỏi phòng họp.
“Sao anh phản ứng lớn dữ vậy?” Lâm Cảnh bị kéo đi thất tha thất
thểu, "Tát La vừa rồi không có ác ý, hắn chỉ là muốn đánh thắng chiến
tranh mà thôi."
“Anh sẽ không đáp ứng loại đề nghị vô liêm sỉ đến mức tận cùng
này.” Tây Mặc sắc mặt tái nhợt, "Cho nên em cũng câm miệng cho anh!”
Lâm Cảnh rút cổ tay mình ra, trong lòng có chút mất hứng.
Tây Mặc ôm ngang cậu thuấn di về lâu đài, đặt vào phòng ngủ lại
xoay người rời đi, trước khi đi vẫn không quên phân phó quản gia coi chừng
không cho cậu chạy loạn.
Lâm Cảnh rất căm tức, lại không muốn cùng hắn cãi nhau, vì vậy
ngồi bên giường hờn dỗi.
Trong áo khoác có gì đó giật giật, sau đó từ trong túi leo ra
một tiểu khủng long.
Lâm Cảnh thở dài, mình sao lại đem Đường Đường về luôn thế này.
Tiểu khủng long nhảy xuống đất, biến trở về hình người.
"Anh tức giận à?" Đường Đường ngồi bên người Lâm Cảnh,
thật cẩn thận đẩy đẩy cậu, “Kỳ thật thân vương cũng là vì muốn tốt cho anh.”
“Tôi biết.” Lâm Cảnh bĩu môi, mình đâu phải ngu, đương nhiên có
thể nhìn ra được.
“Thì vậy đó, anh đừng giận nữa, thân vương đối với anh tốt nhất
rồi." Đường Đường rất chân thành gật đầu.
“Làm sao cậu biết anh ta tốt với tôi, coi báo sao?” Lâm Cảnh
buồn cười, "Mấy cái đó là bọn họ viết bậy đó.”
“Không phải đọc báo, là chủ nhân nói." Đường Đường nhoẻn
miệng cười, “Chủ nhân nói tuy anh rất nhược trí, nhưng vận khí thật sự rất tốt,
có ca ca tốt như ảnh, còn có chồng tốt như Thân vương!”
Lâm Cảnh nhất thời có một
loại ý niệm muốn bóp chết Hàn Dật Phong.
Đường Đường đâu cần phải ngây thơ tới mức thuật lại nguyên câu đó à :v
ReplyDeleteNên mới nói những người ngây thơ vô số tội đôi khi vô cùng nguy hiểm nha!
Delete