57,
Chương 57 – Để ta đi chết đi
Phổ Thụy Khắc tuy bị thương, nhưng đẳng cấp ma pháp vẫn không
tính là thấp, Tây Mặc cùng Tát La liên thủ, cũng chỉ có thể miễn cưỡng cùng hắn
đánh ngang tay.
Ở một nửa khác chiến trường, binh sĩ Ma tộc rất nhanh liền phát
hiện Lâm Cảnh, lập tức kích động hò la, tự giác đi theo sau cậu mãnh tiến về trước.
Lâm Cảnh tự tin bùng nổ, dẫn quân đội Ma tộc liều mạng xông lên.
Ngày càng nhiều khôi lỗi thú hướng cậu tấn công, sau đó từng con
từng con theo đúng dự liệu hóa thành tro, Lâm Cảnh cảm nhận được kết giới bảo
hộ trên người mình quả thực là một bộ máy giết chóc, cứ tiếp tục như vậy, Thần
Ma nhị giới căn bản không cần tiếp tục đánh, chỉ cần mình cưỡi Phillip, trên
chiến trường chạy hơn mười vòng là được!
Chỉ là Lâm Cảnh không biết, tất cả ma pháp trên người mình,
toàn bộ đều đến từ Tây Mặc. Huyết tộc một khi ký kết khế ước, cũng tương đương
với đem tất cả của mình giao cho chủ nhân, ma pháp, tính mạng, và cả linh hồn.
Nói cách khác, Lâm Cảnh tiêu hao ma pháp càng nhiều, ma pháp còn
lại trên người Tây Mặc sẽ càng ít, đây cũng là nguyên nhân Tây Mặc nhất định
không để Lâm Cảnh đến chiến trường.
Cho dù đẳng cấp ma pháp của Tây Mặc có cao hơn nữa, cũng không
chịu nổi Lâm Cảnh bên kia cùng một lúc đối phó vài trăm con khôi lỗi thú, huống
hồ còn có Phổ Thụy Khắc, cảm nhận được ma pháp từng chút một vuột khỏi người
mình, Tây Mặc cười khổ trong lòng.
Cầu năng lượng xám đánh tới trước mặt, Tây Mặc đưa tay muốn đỡ,
lòng bàn tay lại chỉ có thể ngưng kết ra chút hắc nguyên tố mỏng manh.
"Này!" Tát La hoảng sợ, vội thuấn di qua đẩy Tây Mặc
ra.
Tây Mặc dưới chân mềm nhũn, miệng trào lên khí tức tanh ngọt.
"Ngươi không sao chứ?" Tát La cả kinh.
Tây Mặc lắc đầu.
Phổ Thụy Khắc cũng có chút ngoài ý muốn, mình vừa rồi cũng không
chiếm được quá nhiều tiện nghi, nhưng Tây Mặc hiển nhiên đã có chút chống đỡ
không nổi, vậy nghĩa là có người đang tiêu hao ma pháp của hắn?
Đoán được nguyên do, Phổ Thụy Khắc tà ác cười cười, thầm niệm
chú ngữ.
Hơn vạn khôi lỗi thú từ trong lòng đất xuất hiện, kêu thét dũng
mãnh lao tới chiến trường.
Lâm Tiểu Cảnh phấn khởi ngao ô ngao ô, cưỡi Phillip xông vào nơi
có nhiều cự thú nhất.
Đặc Đặc gấp đến độ kêu loạn, muốn ngăn cản Lâm Cảnh, lại bị binh
sĩ Ma tộc như thủy triều chặn lại sau.
Mắt thấy những con khôi lỗi thú liên tiếp biến mất trước mặt
mình, Lâm Tiểu Cảnh thoải mái không chịu nổi, giơ cánh tay mảnh khảnh vừa định
gọi đại quân theo mình xông về trước, lại bị người nào đó một phen từ trên
người Phillip túm xuống.
“A!!” Lâm Cảnh hết cả hồn, nhìn lại, đã thấy Lê Tư Đặc vẻ giận
dữ đầy mặt nhìn mình.
"Ngươi thực hồ đồ!" Lê Tư Đặc tuy một tay không nhúc
nhích được, nhưng đối phó Lâm Cảnh hiển nhiên vô cùng dễ dàng, túm cổ áo cậu
thuấn di lên không trung.
“Sao vậy?” Lâm Cảnh mạc danh kỳ diệu.
Lê Tư Đặc không có thời gian giải thích cho cậu ta, muốn đem cậu
ta trực tiếp ném về thành, lại lo lắng cho Tây Mặc, đành khiêng luôn cậu hướng
về hướng Phổ Thụy Khắc thuấn di qua.
Nơi tận cùng của chiến trường, Phổ Thụy Khắc đã chiếm hết thượng
phong.
Tát La nhìn Tây Mặc khóe miệng tràn máu tươi, trong lòng bốc
lửa, người Ma giới sao lại không đáng tin cậy như vậy, nhìn thấy hắn lại sắp bị
một năng lượng cầu đánh trúng, dù bất mãn đi nữa, vẫn kéo hắn né tránh, định
trước tiên đem hắn ném đến một chỗ an toàn.
Phổ Thụy Khắc nhìn ra tính toán của hắn, ngưng kết ra một đạo
lưỡi dao sắc bén quét qua, xem ra muốn ngăn chặn tất cả đường lui.
Tát La kéo lấy Tây Mặc vụt tránh, lại nghe sau tai truyền đến
một trận gió gào.
Trúng kế rồi! Trong đầu Tát La hiện lên ba chữ to.
Tiếng nổ cực lớn truyền đến, Tát La bị chấn nằm rạp trên đất,
nhưng không bị thương, nhìn lại Tây Mặc, đã hôn mê.
Vừa rồi Tát La đưa lưng về phía Phổ Thụy Khắc, nên không thấy
năng lượng cầu trong lòng bàn tay hắn, Tây Mặc thoáng thấy, muốn nhắc nhở Tát
La chú ý đã không còn kịp, đành phải đem hết toàn lực, ngưng kết ra một chùm
sáng đánh tan nó.
Lâm Cảnh giữa không trung thấy cảnh đó, sắc mặt trắng bệch,
thiếu chút nữa đẩy Lê Tư Đặc ra từ không trung nhảy xuống.
Lê Tư Đặc đem Lâm Cảnh đặt lên đất, giương mắt nhìn Tát La.
"Bảo bối." Phổ Thụy Khắc vô sỉ cười, "Nhớ ta rồi
sao?"
Lê Tư Đặc nắm chặt tay trái, tạo ra một chùm sáng vây lấy mình.
Sau khi kim quang đẹp mắt tản ra, đứng trước mặt mọi người,
chính là thiên sứ tóc bạc cao ngạo.
"Ta không ngờ ngươi nguyện ý cùng ta liên thủ." Tát La
cười, cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Mọi người ở Thần giới đều biết, hai vị thống lĩnh Thiên Sứ quân
đoàn vốn là song sinh, thuộc tính cơ hồ đồng đều, độ phù hợp là trăm phần trăm.
Lê Tư Đặc bỏ qua cảm khái của Tát La, tay trái triệu hồi ra một
thánh kiếm ngân sắc.
“Bảo thạch trên đó là mới đổi cho ngươi đấy." Tát La nhắc
nhở.
Lời còn chưa nói hết, Lê Tư Đặc đã một tay giết tới.
Thật là... Cũng không biết nói cám ơn! Tát La thở dài.
Song sinh chính là tốt chỗ đó, tuy đã một ngàn năm không gặp
mặt, sự ăn ý giữa họ vẫn cao đến mức khiến người ta kinh ngạc.
Nếu là trước đó, Lê Tư Đặc cùng Tát La cho dù liên thủ, cũng
tuyệt đối không thể nào là đối thủ của Phổ Thụy Khắc, nhưng tình huống lần này
là ngoại lệ.
Phổ Thụy Khắc trước đó vốn đã bị thương, lại bị Tây Mặc cùng Tát
La kéo dài thời gian, quan trọng hơn nữa là, vừa rồi Tây Mặc liều mạng một kích
cuối cùng, không chỉ đánh nát năng lượng cầu, cũng làm cho bản thân hắn bị ma
pháp phản phệ. Giờ Lê Tư Đặc như phát điên rồi, còn thêm một Tát La, cứ tiếp
tục đối với Phổ Thụy Khắc mà nói không có chỗ nào tốt.
Phất tay ngăn lại trường kiếm ngân sắc, Phổ Thụy Khắc ngưng kết
ra một đạo năng lượng, bổ mạnh xuống mặt đất trước mắt.
Khôi lỗi thú gào thét từ mặt đất dũng mãnh tiến ra, tạm thời
chặn tầm mắt Lê Tư Đặc cùng Tát La, chờ bọn họ thuấn di đến giữa không trung,
Phổ Thụy Khắc đã biến mất vô tung vô ảnh.
“Đuổi theo không?” Tát La hỏi Lê Tư Đặc.
"Muốn đuổi một mình ngươi đuổi." Lê Tư Đặc vứt kiếm
trong tay, biến trở về bộ dạng Huyết tộc.
"Ta thích bộ dạng ngươi lúc trước hơn." Tát La đi theo
phía sau y.
"Ta không cần ngươi thích." Lê Tư Đặc diện vô biểu
tình, "Cách ta xa một chút."
"Này..." Tát La nghẹn hỏa.
Không còn thánh quang thuật của Phổ Thụy Khắc che chở, khôi lỗi
thú không còn tái sinh vô tận nữa, hai toán quân Thần Ma sĩ khí đại chấn, lên
tinh thần chiến đấu hăng hái ba ngày ba đêm, rốt cục tiêu diệt tất cả khôi
lỗi thú quân đoàn.
Một trận mưa to giội tắt chiến hỏa, cũng hòa tan khí tức huyết
tinh.
Thần Ma đại quân đắc thắng trở về, Thiên Sứ quân đoàn tự nhiên
là vui mừng khôn xiết, chỉ còn chờ nghỉ ngơi và hồi phục vài ngày, một lần diệt
gọn Quang Minh chi vực vương thành.
Mà Ma tộc quân đoàn, lại tựa hồ không cao hứng như vậy.
Ai cũng đang nói với nhau, thân vương bị thương rất nghiêm
trọng.
Lâm Cảnh ngồi bên giường, từng muỗng từng muỗng đút Tây Mặc uống
thuốc.
“Anh tự uống được rồi.” Tây Mặc sắc mặt tái nhợt nhìn cậu cười.
Lâm Cảnh lắc đầu, đút hắn uống xong muỗng thuốc cuối cùng, rồi
ghé vào trên người hắn ôm lấy hắn.
Tuy khó được hưởng thụ cậu chủ động và ngoan ngoãn, Tây Mặc vẫn
không muốn thấy cậu luôn tự trách như vậy, vì vậy vỗ vỗ lưng cậu, “Anh không
sao.”
“Sao anh không sớm nói cho tôi biết, khế ước này trọng yếu như
vậy." Lâm Cảnh nghĩ mà sợ lại thêm áy náy, "Lê Tư Đặc nói nếu tôi rời
khỏi anh, anh sẽ chết, chuyện nghiêm trọng như vậy, sao anh lại không nói?”
“Anh không muốn dùng điều này trói buộc em.” Tây Mặc sờ sờ đầu
cậu, “Lúc cùng em ký kết khế ước anh đã nói, anh nguyện ý đặt cược, cũng đã
chuẩn bị cho việc cược thua, nếu em đi, anh cũng sẽ không trách em.”
“Tôi không đi." Lâm Cảnh hận không thể đem mình cột vào
người Tây Mặc, "Anh đuổi tôi tôi cũng không đi!"
"..." Tây Mặc không nghĩ tới mình bị thương cư nhiên
có phúc lợi tốt như vậy, vì thế có chút mừng thầm.
"Đúng rồi." Hai người thân mật một hồi, Tây Mặc nhớ
tới một việc, "Em hôm đó làm sao nhận ra Phổ Thụy Khắc giả trang anh?”
"Hắn nói hắn bị thương, nhưng lại không chịu uống máu của
tôi.” Lâm Cảnh xoa xoa mũi, "Trước đây anh từng nói, sau khi ký kết khế
ước, máu của tôi có thể khiến vết thương của anh nhanh khép miệng, nên tôi liền
nghi ngờ, hơn nữa, trước ngực hắn cũng không có sẹo."
“Em cởi y phục hắn?" Huyết tộc thân vương ăn dấm.
“Không cởi thấy kiểu gì!” Lâm Cảnh trừng hắn.
Cái sẹo đó là trong lần đầu của hai người bản thân mình cắn, vốn
dựa vào năng lực tự lành của Huyết tộc, rất nhanh sẽ biến mất, nhưng Tây Mặc
không biết là không ổn chỗ nào, cư nhiên thêm ma pháp vào cái sẹo kia, khiến nó
ngàn vạn năm lưu lại đó.
"Ta làm thịt hắn!" Tây Mặc nghiến răng nghiến lợi.
“Ngươi bây giờ có thể đứng lên cũng không tệ rồi!" Lê Tư
Đặc từ ngoài cửa đi vào, cười lạnh mỉa mai, hôm đó nếu không phải quản gia phái
người tìm đến mình, trái dưa ngốc nhân loại này chắc sẽ hao hết tất cả ma
pháp Tây Mặc có, hậu quả không thể lường được.
Tây Mặc lẫn Lâm Cảnh tuy đều đối với lời nói ác độc của Lê Tư
Đặc hận đến ngứa răng, nhưng xét thấy y có ân cứu mạng, cặp vợ chồng son này
vẫn là ngoan ngoãn câm miệng nghe mắng.
"Ngươi nghỉ ngơi đi." Lê Tư Đặc khí tức mười phần nữ
vương, một ngón tay chỉ mặt Lâm Cảnh, "Ngươi, đi theo ta."
“Ờ ờ ờ.” Lâm Cảnh tuy thỉnh thoảng cũng sẽ nữ vương một phen,
nhưng so với Lê Tư Đặc hiển nhiên đẳng cấp chênh lệch rất nhiều, vì vậy ngoan
ngoãn cắp đuôi cùng y ra cửa.
Tây Mặc bật cười, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
"Chúng ta đi đâu?” Lâm Cảnh hỏi Lê Tư Đặc.
"Phòng họp." Lê Tư Đặc trả lời.
"Nha." Lâm Cảnh gật gật đầu, đi chưa được hai bước,
chỉ thấy một đọa thiên sứ truyền lời từ đằng xa bay tới.
"Báo ——" đọa thiên sứ hiển nhiên có chút thở không ra
hơi, "Tinh Bản thống lĩnh muốn, muốn tự thiêu tạ tội."
Lâm Cảnh mí mắt co lại, Lê Tư Đặc lại một trận đau đầu.
“Đừng có cản ta a!” Tinh Bản tay trái xách thùng xăng, tay phải
cầm bật lửa kêu trời kêu đất, "Là ta đã mang đại tẩu đến chiến trường, ta
thiếu chút nữa hại chết lão đại a, không mặt mũi sống nữa a… Nhưng lúc trước
ta đâu có biết rõ tình hình a…”
"Thống lĩnh ngươi phải bình tĩnh a!" Mấy chục binh sĩ
đã qua huấn luyện nghiêm chỉnh, lúc khuyên can người cũng vô cùng trật tự khí
thế ngất trời, không biết còn tưởng họ đang hô khẩu hiệu.
"Thả ta ra, để ta đi chết đi a!" Tinh Bản thống khổ
kêu rên.
"Không thể —— "
"Buông hắn ra." Từ không trung lạnh lùng truyền đến
một thanh âm.
Mọi người sững sờ.
"Buông hắn ra." Lê Tư Đặc mang theo Lâm Cảnh từ không
trung đáp xuống, “Đốt đi, ta coi ngươi đốt.”
"..." Tinh Bản do dự nhìn về phía Lâm Cảnh cầu cứu,
"Đại tẩu..."
Lâm Cảnh nhìn lên trời, trong lòng tự nhủ ngươi tự cầu nhiều
phúc a.
Tinh Bản thần tình ai oán.
“Sao không đốt đi?" Lê Tư Đặc lạnh lùng quét mắt qua mọi
người, "Truyền lệnh xuống, tất cả mọi người trong đội tiên phong quân đoàn
bốn, kể cả đầu bếp, toàn bộ cấm túc một năm, ai dám một mình ra khỏi quân doanh
một bước, không cần xin chỉ thị thượng cấp, trực tiếp đánh chết."
Bên dưới tiếng than một mảnh, Tinh Bản miệng sùi bọt mép, cố
gắng chống đỡ lắm mới không ngất đi.
Lê Tư Đặc mang theo Lâm Cảnh quay đầu ly khai, mới vừa đi tới
cửa, nghe sau lưng truyền đến tiếng gầm giận dữ: "Vừa rồi thằng con cháu
nào nói, ta chủ động tìm chết có thể miễn cấm túc? Đứng ra đây cho ông!”
"Thống lĩnh ngươi phải bình tĩnh a —— "
"Chúng ta đến phòng họp làm gì?" Lâm Cảnh thật cẩn
thận hỏi Lê Tư Đặc.
"Họp." Lê Tư Đặc lời ít ý nhiều.
"..." Lâm Cảnh xoa xoa mũi, tuy không rõ tại sao mình
cũng bị gọi tới họp, bất quá vẫn sáng suốt quyết định không trêu chọc y.
Cho nên mới nói, vẫn là Tây Mặc tốt nhất!
Sao cái mục lục bé tẹo vậy người đẹp?
ReplyDeleteĐã chỉnh, mời check!
Delete