56, Chương 56 – Mang ngươi đi tìm lão đại
Nằm trên chiếc võng trong rừng, Lâm
Cảnh nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, Tây Mặc ngồi
tựa bên cạnh cậu, vươn tay
xoa nhẹ mái tóc xù, lại xoa
xoa cái miệng chu, nhịn không được muốn cười.
Tiểu tinh linh tựa hồ rất thích Lâm Cảnh, một mực quấn quít bên cậu, cuối cùng thừa dịp Tây Mặc
không chú ý, cẩn cẩn dực dực hôn nhẹ Lâm Cảnh một cái.
Tây Mặc bật cười, duỗi ra một ngón tay chọt chọt cái trán tiểu tinh linh: “Cậu ấy là của ta, không cho phép ngươi động vào.”
Tiểu tinh linh làm mặt quỷ, vỗ cánh bay xa.
Nắng sớm chiếu vào mặt Lâm
Cảnh, mở mắt đã về tới phòng ngủ, Tây
Mặc đang đứng một bên chỉnh trang y phục.
"Phải lên đường sao?" Lâm Cảnh ngồi dậy.
“Ừm.” Tây Mặc cúi người, cho cậu một nụ hôn chào buổi sáng triền
miên.
"Thân vương." Ngoài cửa quản gia gõ cửa, "Nên
xuất phát."
"Anh đi
đây." Tây Mặc gẩy gẩy mũi
Lâm Cảnh.
“Anh phải cẩn thận." Lâm Cảnh nhìn hắn, "Nếu bị
thương, tôi không cần anh nữa.”
"Tuân mệnh." Tây Mặc cười ôm cậu một cái, xoay người
ra cửa phòng.
Sử sách Ma giới ghi lại, hôm đó cuồng phong mưa rào, mây đen
cuồn cuộn.
Nhưng Lâm Cảnh biết rõ, hôm đó thời tiết kỳ thật rất tốt, có
nắng sớm ấm áp, nhu hòa như nụ hôn giữa tình nhân.
Trên chiến trường đen, Thần Ma đại quân ra sức ngăn cản khôi lỗi
thú tiến công, mà ở cuối chiến trường, Phổ Thụy Khắc lơ lửng giữa không trung,
vẻ mặt khinh miệt nhìn Tát La và Tây Mặc.
"Hắn sao phải tạo một cái kết giới bảo hộ lớn như vậy cho
mình?” Tây Mặc nhíu mày.
"Bởi vì hắn bị thương, ma pháp sẽ suy giảm." Tát La
biến ra thần trượng kim sắc, dẫn đầu vọt tới.
Ngoài dự kiến của hai người, Phổ Thụy Khắc không nghênh chiến,
trái lại mở cánh, cấp tốc bay qua phía kia, thoạt nhìn cứ như đang…chạy trối
chết.
“Đuổi hay không đuổi?” Tát La hỏi Tây Mặc.
Tây Mặc không trả lời câu hỏi của hắn, quanh thân lóe lên, đã
theo đuôi Phổ Thụy Khắc.
Cho dù biết rõ là bẫy rập, cũng nhất định phải cùng đi.
Bởi vì phương hướng Phổ Thụy Khắc bay đến, là lâu đài huyết sắc
của mình.
Tát La thở dài, cũng đuổi theo.
Trong hoa viên lâu đài, Lâm Cảnh đang nhìn mây bay ngẩn người,
đột nhiên thấy xa xa có một cái bóng càng ngày càng gần, sau đó trong nháy mắt,
Tây Mặc liền rơi xuống trước mặt.
“Em không sao chứ?” Tây Mặc một phen nắm lấy cánh tay cậu.
“Tôi đương nhiên không có việc gì." Lâm Cảnh có chút kinh
ngạc, "Sao vậy, chiến tranh đã xong?"
“Vẫn chưa.” Tây Mặc nhẹ nhàng thở ra, "Vừa rồi Phổ Thụy
Khắc hướng về bên này, anh chưa kịp ngăn cản hắn."
"Tôi không sao." Lâm Cảnh giúp hắn lau lau mồ hôi, lại
phát hiện ngực Tây Mặc đang rướm máu.
“Anh bị thương?" Lâm Cảnh quá sợ hãi.
“Không sao." Tây Mặc sắc mặt tái nhợt cười cười, đưa tay
muốn xoa đầu cậu, đầu gối lại mềm nhũn.
Lâm Cảnh vội vàng đỡ hắn, dìu lên ghế ngồi, cởi cúc áo xem xét.
“Năng lực tự lành của anh không phải rất cường ư, sao máu cứ
chảy ra thế?” Lâm Cảnh hai tay bị máu nhuộm đỏ, run rẩy làm sao cũng không cởi
được nút thắt.
"Không có chuyện gì nữa tiểu bảo bối." Tây Mặc cầm
chặt tay cậu, có chút thống khổ khẽ nhíu mày, " trong quang nhận của Phổ
Thụy Khắc có trở ngại ma pháp, cho nên mới luôn chảy máu.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?" Lâm Cảnh cuống quít đổ cả mồ
hôi lạnh, lo lắng hắn sẽ mất máu quá nhiều, dứt khoát cởi áo mình ra, “Muốn
uống không?”
"Đồ ngốc." Tây Mặc cổ họng khàn khàn, "Anh làm
sao nỡ.”
“… Vậy anh phải làm sao?” Lâm Cảnh nhíu mày.
“Chiếc nhẫn anh đưa cho em đâu?” Tây Mặc che ngực, suy yếu hỏi.
“Ở ngay đây này." Lâm Cảnh duỗi tay trái, trên ngón áp út
trắng mảnh, đeo một chiếc nhẫn mã não đỏ sẫm.
“Lấy ra cho anh.” Tây Mặc vươn tay.
"Muốn nó làm gì!" Lâm Cảnh tiếp tục cởi nút áo hắn,
tựa hồ bị dọa không nhẹ, "Làm sao bây giờ, sao cứ chảy máu không
dứt."
"Đừng lo lắng." Tây Mặc cầm chặt tay cậu, “Đưa anh
chiếc nhẫn, anh sẽ không có việc gì."
Lâm Cảnh không để ý tới hắn, run rẩy cởi một khỏa nút thắt cuối
cùng.
Trên lồng ngực trắng nõn có một cái lỗ thật sâu, đang không
ngừng chảy máu.
“Tôi đi lấy băng vải.” Lâm Cảnh sắc mặt tái nhợt, đứng lên muốn
chạy đi.
“Đưa chiếc nhẫn cho anh!” Tây Mặc túm cậu lại, thoạt nhìn có
chút kiệt lực, “Trên mặt nhẫn có năng lượng của Huyết tộc chi Vương, sẽ chống
lại được trở ngại ma pháp."
Lâm Cảnh hoang mang lo sợ cởi chiếc nhẫn ra, lại làm sao cũng
không tuột ra được.
"Mang quá lâu, tuột không ra.” Lâm Cảnh gấp đến độ hốc mắt
đỏ lên, "Anh kiên trì thêm một chút, tôi đi bôi xà phòng thử xem."
"Nhanh một chút." Tây Mặc tựa trên ghế, ngay cả khí
lực mở mắt cũng không có.
Lâm Cảnh xoay người chạy ra hoa viên, lại không về phòng ngủ lấy
băng vải, mà là một đường chạy tới phòng quản gia.
"Tiểu chủ nhân." Quản gia tuổi già bị dọa một phen,
“Xảy ra chuyện gì, ngài sao lại một thân đầy máu?”
"Nhanh lên, có người nào ma pháp rất lợi hại hay
không?" Lâm Cảnh chạy mệt thở hồng hộc, "Trong hoa viên có một tên
khốn kiếp, hắn giả trang Tây Mặc."
"Có người giả trang thân vương?" Quản gia khiếp sợ.
“Đúng vậy, bộ dáng y hệt nhau, nhưng tôi khẳng định đây không
phải là hắn." Lâm Cảnh khẩn trương mặt trắng bệch, "Kế tiếp phải làm
sao?”
"Chúng ta còn có một chi quân đội, là Ma tộc đội quân tiên
phong thứ tư.” Quản gia nhanh chóng gọi ra dơi truyền lời, “Vốn cũng phải ra
chiến trường, nhưng vì phạm lỗi, bị thân vương hạ lệnh cấm túc tập thể ba
tháng.”
Thống lĩnh toán quân tiên phong đó tên gọi Tinh Bản, tính tình
tuy rất nóng nảy lại không tuân phục quản giáo, nhưng lại tuyệt đối tuân theo
Tây Mặc vô điều kiện, vừa nghe có người cư nhiên dám giả mạo lão đại nhà mình,
lập tức tức giận đến giơ chân, mang theo quân đội trùng trùng điệp điệp thuấn
di tới.
Tây Mặc giả đang ở trong hoa viên làm bộ suy yếu, đột nhiên cảm
thấy bên người lập tức trở nên rất ầm ĩ, lại mở mắt, bản thân đã bị một toán
quân lớn bao vây.
“Bảo bối em… “
"Bảo bối mẹ ngươi!” Lâm Cảnh chỉ vào hắn hùng hổ,
"Ngươi rốt cuộc là ai!"
Tinh Bản mở to hai mắt, chị dâu thực có khí thế!
Tiếp tục giả bộ cũng không còn ý nghĩa, kẻ giả mạo chân mày khẽ
nhếch, chậm rãi từ trên ghế đứng lên, suy yếu trước đó biến sạch.
"Ngươi ngươi ngươi, ai!" Lâm Cảnh bị ý cười quỷ dị
trong mắt hắn khiến trong lòng có chút sợ hãi.
Tựa hồ chỉ trong chớp mắt, người trước mặt thay đổi một bộ dáng
khác.
Trường bào xám, cánh xám, mắt xám.
"Phổ Thụy Khắc?!" Lâm Cảnh trừng to mắt, chính là
người lúc trước ở bờ sông ôm Lê Tư Đặc!
“Ngươi chính là cái tên khốn nạn trứ danh kia?” Tinh Bản kích
động kêu lên, “Các anh em mau lên a! Luân… A không đúng, làm thịt hắn!"
Tên khốn nạn trứ danh lông mi run lên, lui về sau một bước, xoạt
mở ba cặp cánh bay đi.
Bản thân lưu cho Tây Mặc và Tát La chỉ là một hư ảnh, vốn định
tới đây lừa lấy chiếc nhẫn lại đi đối phó hai người kia, không nghĩ tới lại
bị nhìn thấu.
Không có quang ma pháp của mình, quân đoàn khôi lỗi thú sẽ không
thể tái sinh, mình phải lập tức trở lại.*
*Đoạn
trên là độc thoại nội tâm của bạn học Khắc
"Các anh em, xông lên a!" Tinh Bản bị giam cầm tới mức
hậm hực, lần này thật vất vả mới có cớ ra chiến trường, lập tức phấn khởi hăng
tiết vịt, kêu ngao ngao liền xông ra ngoài, trước khi đi không quên ôm ngang
Lâm Cảnh.
"Này!" Lâm Cảnh bị dọa hết hồn.
"Chị dâu ta mang ngươi đi tìm lão đại!" Tinh Bản thanh
âm như sét đánh, chấn đầu Lâm Cảnh ong ong.
Đọa thiên sứ tốc độ thuấn di rất nhanh, không lâu sau, Lâm Cảnh
đã bị Tinh Bản dẫn tới chiến trường.
"Giết a!" Chứng kiến khôi lỗi thú phô thiên cái địa,
Tinh Bản hưng phấn cơ hồ hít thở không thông, giơ đao dẫn người xông tới, đem
chị dâu đáng thương quăng một bên.
Lâm Cảnh bị hành vi như đồ khờ của hắn khiến cho dở khóc dở
cười, bất quá hiện tại chuyện quan trọng hơn, hiển nhiên là phải làm sao tự bảo
vệ mình.
Vài khôi lỗi thú có cái đầu cực lớn hướng Lâm Cảnh tấn công,
nhưng còn cách cậu rất xa, đã bị ma pháp ăn mòn trở thành mảnh vỡ cháy đen.
A? Lâm Cảnh cả kinh, kết giới bảo hộ của Tây Mặc lợi hại như
vậy?
Hai đạo bóng trắng từ chân trời bay nhào về phía trước, là
Phillip và Đặc Đặc.
"Ngao ——" Phillip gào rú càng giống sói tru hơn.
Tử thần khuyển trưởng thành có sức chiến đấu cực kỳ cường đại,
vài ngày không thấy, Phillip đã trưởng thành to như con ngựa con, chúm lông màu
đen hình ngọn lửa trên đầu cũng biến thành màu đỏ.
Mấy con khôi lỗi thú đánh về phía Phillip và Đặc Đặc, hầu như
đều bị xé thành mảnh nhỏ.
"Lợi hại!" Lâm Cảnh hướng tụi nó dựng thẳng ngón tay
cái.
Phillip ra hiệu cho Lâm Cảnh cưỡi lên lưng mình, mang theo cậu
phóng lên, như thiểm điện vọt vào sâu trong quân địch.
Vì trên người mang theo hắc ma pháp cường đại, chỉ cần là nơi
Lâm Cảnh đi qua, cơ hồ tất cả cự thú đều biến thành bột phấn.
Sau khi phát hiện cái kỹ năng trâu bò này của mình rồi, Lâm Cảnh
dũng mãnh vô địch, chuyên chọn chỗ có nhiều địch nhân xông vào.
Đặc Đặc có chút sốt ruột, một mực đi theo sau Phillip kéo ống
quần Lâm Cảnh, tựa hồ muốn ngăn cản cậu ta, đáng tiếc Lâm Tiểu Cảnh giết địch
đến nghiện, căn bản là không chú ý tới nó.
Mà ở chiến trường bên kia, Tát La và Tây Mặc rất nhanh liền phát
hiện Phổ Thụy Khắc trước đó chỉ là ảo ảnh, do bị hạ thuấn di ma pháp, nên có
tốc độ rất cao, nhưng khi chính thức giao chiến, căn bản không chịu nổi một
kích.
Tây Mặc đem hắn đánh thành mảnh vỡ, lập tức liền thuấn di trở về
tòa thành.
"Này!" Tát La đối với loại hành vi cực kỳ vô trách
nhiệm này giận dữ vô cùng.
Trong hoa viên trong lâu đài bừa bãi một mảnh, chỉ có quản gia
đứng ngốc ở đó.
"Tiểu Cảnh đâu?!” Tây Mặc gầm rít.
Quản gia rất hoảng sợ, thật vất vả mới đem sự tình giải thích
được đại khái.
Tây Mặc tức giận đến đau đầu, trở lại chiến trường lơ lửng trên
không trung nhìn xuống, quét mắt đều thấy quân đội giao chiến cùng dấy lên hỏa
diễm, mấy ngàn mấy vạn người rậm rạp chằng chịt như con kiến, quả dưa ngốc kia
đến cùng ở nơi nào?
Nơi chân trời xa xa dấy lên hỏa diễm kim sắc, Tây Mặc nhướng
mày, Tát La đã sử dụng ma pháp đẳng cấp cao nhất, cho nên Phổ Thụy Khắc chắc
hẳn đã trở về rồi.
Biết một mình Tát La tuyệt đối không cách nào chống cự Phổ Thụy
Khắc, Tây Mặc nhìn lại chiến trường lần cuối, rồi xoay người hướng nơi dấy lên
hỏa diễm bay đi.
Lâm Cảnh trên người có ma pháp phòng ngự của mình, chỉ cần ma
pháp của mình không biến mất, em ấy sẽ không sao.
Che lồng ngực ẩn ẩn đau, Tây Mặc cười khổ.
Tiểu ngốc, ngàn vạn lần đừng để anh gặp rắc rối nha.
No comments:
Post a Comment