Chương
15 – Thất diệu*
*Thất diệu: Qiyao/Seven Luminaries, nghĩa là Bảy ngôi sao sáng / Bảy hành tinh, trong đó bao gồm mặt trời, mặt trăng và năm hành tinh nhìn thấy được bằng mắt thường. Năm hành tinh này được đặt tên theo ngũ hành trong triết học cổ Á Đông: Hỏa (Mars), Thủy (Mercury), Mộc (Jupiter), Kim (Venus), và Thổ (Saturn). Đây cũng là nguồn gốc tên gọi các ngày trong tuần. Trong văn hóa của các quốc gia châu Âu, các ngày trong tuần đều được lấy tên theo các vị thần của họ, từ chủ nhật đến thứ 7 lần lượt là Sun, Moon, Mars, Mercury, Jupiter, Venus, Saturn, tương ứng với quan niệm Á Đông gọi theo ngũ hành bên trên.
Lăng Tiêu bước từng bước lớn đi trong sân trường, vừa đi vừa
dùng sức chà lau nước mắt cứ cuồn cuộn trào ra không dứt, nhưng nước mắt tựa
như đê vỡ, chảy hoài chảy hoài không hết.
Nếu không phải vì Bình Tông và Lam Thịnh, nếu không phải vì sắp
đến lúc chia biệt, nếu không phải vì rượu...
Lăng Tiêu một đường chạy về ký túc xá, rầm một tiếng cài cửa
lại, đứng tựa vào cánh cửa nửa ngày nước mắt mới dần dần ngừng tuôn.
Thật sự là mạc danh kỳ diệu!
Một màn lúng túng như thế, cố tình lại bị Doanh Phong thấy được,
mình rốt cuộc cần ở trước mặt cậu ta mất mặt bao nhiêu lần mới đủ.
Lăng Tiêu hít hít mũi, quăng mình lên giường, nằm thẳng rồi lại
nằm nghiêng, chính là ngủ không được.
Cậu đứng lên đi tới đi lui trong phòng, thủy chung tâm thần
không yên.
Quên đi, tìm một bộ phim coi, có lẽ sẽ dịu đi một chút.
Lăng Tiêu kết nối với một kho phim trực tuyến, phần lớn phim
trong đó đều cần trả tiền, phim miễn phí nếu không phải phim cũ đã công chiếu
tràn lan, thì chính là mấy sản phẩm nhỏ kì kì quái quái.
Tình trạng kinh tế của Lăng Tiêu hiện tại chỉ có thể cho phép
cậu chọn chọn lựa lựa trong đống phim miễn phí, nội dung có thể chọn thật sự
không nhiều lắm, cuối cùng cố gắng mãi lựa được một phim nước ngoài không biết
của tinh cầu nào được dịch và biên tập lại, trông bìa có vẻ là một phim hành
động.
Mặc dù là miễn phí, nhưng nguồn phim lại là 3D, Lăng Tiêu khởi
động máy chiếu gắn trên trần, cả phòng lập tức chuyển thành một cảnh trong
phim, diễn viên đều trông rất sống động đứng ở trước mặt, người xem có thể đi
đến bất kỳ một góc độ quan sát nào, cho dù là từ góc độ diễn viên hay người qua
đường.
Mở đầu phim là một cảnh quay trong một mảnh núi rừng, thiết kế
phim rất hiệu quả làm cũng khá đâu ra đó, sương mù sáng sớm, chim hót, ánh mặt
trời rạng rỡ, hơi thở của bùn đất và cây cối phả lên mặt, khiến người như lạc
vào kỳ cảnh.
Lăng Tiêu vốn định lấy bộ phim này tiêu khiển giết thời gian,
không nghĩ tới nội dung ngoài ý muốn hấp dẫn cậu, nhất là ngoại trừ lần trước
nhìn thoáng qua ở căn cứ, đây là lần đầu tiên cậu thấy tận mắt chủng loài có
dung mạo giống mình từ ấu niên lớn dần thành thanh niên, đây quả thực là một thể nghiệm mới mẻ.
Phim nói đến một tổ chức huấn luyện một đám cô nhi sát thủ, bọn
họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, cùng huấn luyện, mỗi người đều luyện ra bản lĩnh
hơn người, trong quá trình lớn lên, cũng sinh ra cảm tình thắm thiết với nhau,
trong đó cũng bao gồm tình yêu.
Nam nữ nhân vật chính là một đôi tình lữ, bọn họ thanh mai trúc
mã, trẻ nhỏ vô tư, vừa đến thời kỳ trưởng thành, mới biết yêu, mà đến khi họ
trưởng thành, ngay cả lúc so chiêu với nhau cũng không che giấu được mày mắt
đưa tình.
Rốt cục có một ngày, sư phụ của họ triệu tập mọi người lại, nhìn
các đệ tử một tay nuôi lớn nhiều năm qua người người đều nổi bật, thân thủ bất
phàm, trong mắt sư phụ toát ra tán thưởng tự đáy lòng.
Trong các kỳ khảo hạch đã qua, các ngươi mỗi người đều đạt thành
tích xuất sắc, không uổng công ta nhiều năm tài bồi, các ngươi khiến ta cảm
thấy kiêu ngạo."
"Ngày hôm nay, là ngày các ngươi học thành, cũng là một
phen khảo nghiệm cuối cùng các ngươi phải trải qua trước khi xuống núi. Đây là
một kiểm nghiệm phải dùng tánh mạng để hoàn thành, chỉ có người thông qua được
sát hạch, mới có thể sống rời đi nơi này."
Nghe người sư phụ nuôi nấng chính mình từ nhỏ đến lớn nói vậy,
ai cũng nín thở ngưng thần, chuẩn bị nghênh đón khảo nghiệm cuối cùng này.
“Khảo nghiệm này, cần các ngươi kết thành từng đôi hai người hợp
tác, cùng nhau hoàn thành."
Những đệ tử thân thiết với nhau rất nhanh đều tự tạo thành một
đội, nam nữ diễn viên chính cũng đứng cùng nhau, còn trộm ngoéo một ngón út với
nhau.
Sư phụ ánh mắt sắc bén đảo qua từng đôi đệ tử trong hàng.
“Năng lực các ngươi giờ này ngày này, đã là không thể phán xét,
nhưng không nên quên, thân phận của các ngươi, là sát thủ, mà đối với một sát
thủ, cảm tình, là trói buộc dư thừa nhất.”
“Mục đích của kiểm nghiệm cuối cùng này, chính là muốn hoàn toàn
xóa bỏ tình cảm của các ngươi, trước mặt các ngươi chỉ có một con đường, giết
chết người hợp tác của mình, sống sót —— hoặc là chết."
"Nếu có bất luận kẻ nào không thể xuống tay, " sư phụ
chậm rãi rút đao ra, "Thì ta sẽ làm thay.”
Lăng Tiêu liều lĩnh nhào lên, cố gắng ngăn lại một đao nữ diễn
viên giáng xuống, nhưng cậu rất nhanh liền phí công phát hiện hết thảy đều là
ảo ảnh, cuối cùng đao đó đâm vào thân thể người mà cô ta yêu nhất, máu tươi bắn
lên mặt cô, Lăng Tiêu thấy một màn này ở cự ly gần theo bản năng lau mặt.
Nữ diễn viên đi lên con đường sát thủ, sau khi chính tay đâm
người yêu cô ta lãnh khốc, vô tình, hoàn toàn hóa thân thành một cỗ máy giết
người, vô luận đối mặt kẻ nào, đều có thể không cần nghĩ ngợi hạ sát thủ.
Sau khi cô rốt cục giết sạch toàn bộ địch nhân của ông chủ đứng
san màn, người chết cuối cùng là chính cô ta, trong ảo giác khi hấp hối, bóng
dáng nam diễn viên xuất hiện, hình ảnh quay lại phiến rừng cũ, sương mù mông
lung, dương quang rực rỡ, tiếng chim hót thanh thúy, hương thơm bùn đất phả lên
mặt…
Tâm tình vốn đã sa sút của Lăng Tiêu càng thêm hỏng, một cỗ ngột
ngạt như hóa thành thực thể tích tụ ở ngực không gạt đi được, cậu vượt qua một
đêm tồi tệ nhất từ trước tới nay, lăn qua lộn lại, trằn trọc không ngủ.
Rốt cục chịu đựng đến hừng đông, cậu thật sự nhịn không được
muốn tìm người trò chuyện, nhưng cuối cùng lại bi ai phát hiện, trừ Lam Thịnh
và Bình Tông, một người để cậu tâm sự lời trong lòng cũng không có.
Suy trước nghĩ sau, cậu chỉ đành lại vào mạng Thiên Nguyên, thời
gian còn sớm, trong tiệm của Chẩm Hạc không có ai, phía trên cái chuông gọi liên
chiều (là gọi qua được một chiều không
gian khác, hiểu đơn giản là buzz người ta) viết ‘Nếu trong tiệm
không có ai xin rung chuông", Lăng Tiêu bắt đầu không ngừng gây rối làm
phiền đối phương.
“Cậu có biết giờ là mấy giờ không?” thân ảnh Chẩm Hạc chậm rãi
hiện ra, trên mặt tràn ngập vẻ bực bội vì bị phá giấc ngủ.
"Tâm tình không tốt, cùng tôi trò chuyện đi, " Lăng
Tiêu mặt dày mày dạn quấn lấy hắn.
Chẩm Hạc ngáp một cái, nằm chết dí trên cái ghế tựa dành riêng
cho mình, “Thấy cậu đáng thương như vậy, tôi sẽ miễn cưỡng nghe một chút, cậu
nói đi, tôi sẽ cố mà không ngủ.”
Lăng Tiêu như bức thiết muốn đem ngọn nguồn khiến cảm xúc cậu
không an chia cho người khác một nửa, vậy thì mình sẽ không chịu gánh nặng lớn
như thế nữa, từ đầu chí cuối đem bộ phim xem tối hôm qua thuật lại một lần cho
Chẩm Hạc, nói đến cảnh khiến cậu khắc sâu ấn tượng kia không thể không dừng lại
nhiều lần, mới đứt quãng kể xong cảnh tượng đó.
“Có nhiêu đó thôi?” Chẩm Hạc nhẫn nại nghe xong , tựa hồ không
xúc động lớn như Lăng Tiêu.
"Nói xong, " Kể xong rồi, nhưng Lăng Tiêu không có cảm
giác như trút được gánh nặng trong dự đoán.
"Cảm giác như thế nào?" Chẩm Hạc hỏi chính là tâm tình
cậu bây giờ.
“Chẳng thế nào cả.” Lăng Tiêu nói theo sự thật.
"Tâm tình của cậu dao động nghiêm trọng như vậy, hẳn là
không chỉ vì một bộ phim đi?" Chẩm Hạc nhất châm kiến huyết* vạch trần,
“Có phải lúc xem phim cậu thế ai vào không?”
*Nhất châm
kiến huyết: một kim thấy máu, ý nói rất chính xác.
Lăng Tiêu chán nản ngồi xuống, "Hai người bạn tốt của tôi
tối hôm qua cử hành nghi thức trưởng thành."
Chẩm Hạc bất động thanh sắc, "Nga?"
“Lúc xem phim, chẳng biết sao luôn nhớ tới hai người bọn họ,
nhất là lúc nam nữ nhân vật chính quyết đấu, thủy chung không thể tránh né thay
hình ảnh họ vào, khiến tôi tâm thần không yên."
“Vậy sao?”
“Dù tôi biết đây đều là tôi suy nghĩ lung tung, chuyện như thế
không thể nào phát sinh giữa họ, vì bọn họ là hai người yêu phi thường yêu
nhau, thậm chí tự nguyện dâng lên máu trong tim..."
"Ha ha ha ha," Trong miệng Chẩm Hạc tuôn ra một chuỗi
cười khoa trương, giống như nghe được chuyện buồn cười nhất trên thế giới, ngay
cả nước mắt cũng chảy ra.
"Tự nguyện dâng lên máu trong tim, ai dạy các cậu vậy?”
Chẩm Hạc vừa lau khóe mắt vừa nói, hoàn toàn làm Lăng Tiêu mờ mịt.
“Khế tử của Bác sĩ Dao, chú ấy nói chú ấy chính là làm như vậy,
" Lăng Tiêu thật sự ngỡ ngàng trả lời, “Chuyện này thì có gì buồn cười
?"
"Được rồi, " Chẩm Hạc dần dần ngừng cười, “Bởi vì năm
trước tỉ lệ tử vong rất cao, năm nay học viện đổi sang con đường giáo dục ôn
hòa, chuyện này tôi cũng có nghe thấy, chính là không nghĩ tới nhân viên nhà
trường sẽ nói như vậy."
Hắn nghĩ nghĩ, vẫn là cảm thấy cười chưa đã, lại không coi ai ra
gì nở nụ cười nửa ngày, cười đến Lăng Tiêu phát bực.
“Anh rốt cuộc đang cười cái gì?"
Chẩm Hạc đột nhiên không hề báo trước tươi cười chợt tắt, ánh
mắt sắc bén như đuốc, toàn thân tản mát sát khí bức người. Lăng Tiêu đang cuộn
mình trên ghế bị khí thế như vậy dồn ép, nháy mắt nhảy dựng lên, lông tơ dựng
đứng, tinh thần khẩn trương, tế bào toàn thân đều bị huy động, theo bản năng
liền bày ra tư thế chuẩn bị chiến đấu.
“Đã thấy chưa?” Sát khí đó đột nhiên biến mất không còn một
mảnh, Chẩm Hạc lười biếng nằm trên ghế của mình, tựa như vừa rồi uy hiếp Lăng
Tiêu căn bản không phải bản thân hắn.
Lăng Tiêu từng chút một hạ tay, đề phòng ngồi lên mép cái ghế
bên cạnh, tầm mắt còn gắt gao tập trung vào Chẩm Hạc.
“Khi cậu cảm nhận được nguy hiểm, phản ứng đầu tiên chính là bảo
hộ mình, cậu có biết cái này gọi là gì không?”
Lăng Tiêu cảnh giác lắc đầu.
"Cái này gọi là bản năng. Bản năng là thứ được khắc vào
gene của chúng ta, bất luận là ai đều vô pháp khắc phục, cậu có biết, ngay cả
tìm kiếm bầu bạn sau khi thức tỉnh, cũng là một trong những bản năng của người
Thiên Túc.”
“Vậy anh vì cái gì còn độc thân đến giờ?"
“Đúng vậy a, cho dù là tôi, cũng vô pháp cùng bản năng đối lập,
kiên trì lâu như vậy, tôi cũng có chút cảm giác lực bất tòng tâm đây,” Chẩm Hạc
khó được yếu thế nói.
“Anh nói cái này có liên quan gì chuyện tôi mới nói đâu?"
Chẩm Hạc giảo hoạt cười cười, "Cậu không phải luôn muốn
biết chuyện của tôi sao, không bằng thỏa mãn một chút lòng hiếu kỳ của
cậu?"
“Anh hôm nay không thu phí?”
“Cho cậu ưu đãi lớn, ngày hôm nay miễn phí, muốn hỏi cái gì cứ
hỏi đi."
Lăng Tiêu nghĩ nghĩ, "Nói nói chuyện về người anh thích
đi."
Chẩm Hạc lại theo quán tính chơi đùa chiếc nhẫn trên ngón tay,
“Người tôi thích… có thích một người, mà người cô ấy thích, trùng hợp cũng
thích cô ấy, chuyện này đối với tôi là bất hạnh, nhưng theo góc độ của cô ấy mà
nói, chỉ sợ không có gì là may mắn hơn đi.”
“Anh cũng đã thích người ta, vì cái gì không đi tranh thủ một
chút?"
“Cậu chưa từng nghe một câu nói sao? Tình yêu chân chính, chính
là cho người ngươi muốn giam cầm nhất tự do lớn nhất.”
Lăng Tiêu đem những lời này đọc thầm một lần, tựa hồ có điều xúc
động.
"Đáng tiếc, đạo lý đơn giản như vậy, lại có người sống hơn
bốn trăm năm cũng không hiểu được."
"Thế sau đó thì sao?" Lăng Tiêu hỏi.
"Hai người bọn họ tâm đầu ý hợp, giống như mấy người bạn
thân mến của cậu, toàn tâm toàn ý chờ mong Kỳ thức tỉnh đến, không nghĩ tới
ngày thực hiện nghi thức trưởng thành đó, chính là điểm kết của đời cô ấy.”
Lăng Tiêu cơ hồ tưởng là mình nghe lầm, "Cái gì?"
“Cô ấy đã chết, " trong thanh âm Chẩm Hạc không bao hàm cảm
xúc gì, "Bọn họ không theo quy định của nhân viên nhà trường, một mình kết
hợp, ngày hôm sau khi mọi người phát hiện, linh hồn của cô đã chuyển thế, là bị
người cô ấy yêu mến dùng chủy thủ một nhát đâm vào ngực chết."
Lăng Tiêu khó có thể tin, "Tại sao… Tại sao có thể như
vậy?"
"Bởi vì thua trong nghi thức trưởng thành mà chết, nghe
thực buồn cười đúng không? Đây quả thật là việc có tỉ lệ nhỏ, nhưng không có
nghĩa là sẽ không phát sinh, lại cố tình rơi xuống đầu cô ấy. Có lẽ tôi nên
thấy may mắn, ít nhất trong một giây cuối cùng trước khi chết cô ấy đã hoàn
thành lễ trưởng thành, ít nhất cô ấy còn có thể trọng sinh sang kiếp khác, mà
không đến nỗi hồn phi phách tán."
"Điều này sao có thể?" Lăng Tiêu không hiểu, "Bọn
họ không phải lưỡng tình tương duyệt sao?"
“Lưỡng tình tương duyệt có sâu dày hơn, cũng đánh không lại bản
năng nguyên thủy. Tựa như tôi phát ra sát khí, cậu sẽ phòng bị, mà bị lấy máu
trong tim, là uy hiếp nghiêm trọng hơn sát khí ngàn lần vạn lần, không ai có
thể cam tâm tình nguyện khoanh tay đi vào khuôn khổ. Cho dù họ có yêu nhau hơn
nữa, nguyện ý trả giá nhiều hơn, nguyện ý vì đối phương hy sinh tất cả, đều
không thể chiến thắng bản năng khắc trên gene của chúng ta."
“Tôi không biết giáo viên trong trường dùng hoa ngôn xảo ngữ gì
lừa gạt những thiếu niên vô tri các cậu, cái gì tự nguyện dâng lên máu trong
tim, nói cho cùng đều là chuyện cười. Bản năng là vĩnh viễn không thể chiến
thắng, những người đó dù nói rất dễ nghe, cũng không thay đổi được sự thật nghi
thức trưởng thành chính là để những người yêu nhau tàn sát lẫn nhau một cách
thảm khốc.”
“Chế độ phối ngẫu Thiên Túc, là chế độ tàn nhẫn nhất toàn vũ
trụ, nghi thức trưởng thành lại càng là cuộc chiến vô nhân đạo nhất tàn khốc
nhất trong các hành tinh. Thiên Túc để
thiết lập quan hệ phối ngẫu, không chỉ bị cưỡng ép chiến đấu không hề có động
cơ, đối tượng ra tay lại còn là người chính mình thân mật nhất. Ngươi vĩnh viễn
sẽ không biết lý do trận chiến đấu này, bởi vì lý do chân chính đã bị cổ nhân
hoàn toàn hủy diệt, hiện tại người trưởng thành, chỉ biết lấy ‘mạnh được yếu
thua’ mà đến lừa dối những thiếu niên hoàn toàn không biết chút gì.”
“Trên thế giới này trận chiến nào cũng có lý do, có người là vì
đoạt lấy tài nguyên, có người là vì bảo vệ lãnh thổ, thậm chí có người chỉ muốn
hả giận, nhưng vô luận loại nào, họ đều có động cơ, sẽ không ai vô duyên vô cớ
đánh nhau, trừ chúng ta."
“Cậu từng gặp qua hai người Thiên Túc đánh mất lý trí tàn sát
nhau chưa? Chúng ta trong thiên hà có danh xưng ‘cỗ máy chiến đấu’, có thể tay
trần đối kháng cơ giáp, có thể ra ngoài không gian mà không cần gì trợ giúp, nếu
như nói có gì trong chiến đấu một chọi một hơn được người Thiên Túc, thì đó
chính là một người Thiên Túc mất khống chế. Mỗi người Thiên Túc trong đời đều
có một lần thất khống, chính là trong cái gọi là nghi thức trưởng thành, để trở
thành khế chủ, chinh phục đối phương, không từ một thủ đoạn nào."
Lời Chẩm Hạc thực như một chậu nước đá hắt xuống, nghe đến cuối,
Lăng Tiêu chỉ cảm thấy mười ngón lạnh như băng, gần như chết lặng.
“Vậy, vậy Lam Thịnh và Bình Tông bọn họ..."
“Hai vị tiểu bằng hữu đó của cậu sao?” Chẩm Hạc vẻ mặt lạnh
lùng, "Yên tâm đi, dù sao loại chuyện chết trong nghi thức trưởng thành
này, không phải tùy tùy tiện tiện có thể phát sinh, huống chi từ khi xảy ra
chuyện ngoài ý muốn kia, nhân viên nhà trường chú trọng phương diện an toàn hơn
rất nhiều.”
“Thay vì lo sức khỏe thân thể họ, chi bằng nghĩ lại cho kỹ, sau
khi họ thức tỉnh, phải làm sao giải thích lời nói dối nghịch thiên như chuyện
tự nguyện dâng lên máu trong tim này. Cái loại ý niệm như kẻ điên rồ muốn dồn
người chính mình tâm ái vào chỗ chết, hi vọng không để lại bóng ma trong lưỡng
tình tương duyệt của họ.”
Nói ra thấy nhẹ nhưng trời đất ơi, thực sự chiến đấu với tâm ái sẽ là kiểu gì chứ :((((
ReplyDeleteChỉ 1 chữ: Ngược
DeleteĐúng là thay đổi vài từ như tự nguyện dâng máu trong tim nghe nó thiêng liêng , nhẹ nhàng làm sao...sự thật thì tàn khốc. Chậc chậc.
ReplyDeleteĐúng đó, tưởng tượng phải đâm vào tim mới lấy dc máu... đúng là khó có ai mà không kháng cự theo bản năng
Deleteđứng san màn,
ReplyDelete-> sau màn,
Tưởng đâu là cầm ống tiêm rút máu ra chứ.