Chương
29 – Hồng Loan*
*Hồng: Đỏ,
Loan: Chim Loan, là loài chim tiên trong truyền thuyết thần thoại của người Hán,
cùng họ với phượng hoàng. Theo những nhà tử vi học, Hồng Loan là cát tinh (ngôi
sao may mắn), chỉ chuyện hôn nhân hỉ sự trong nhân gian.
Doanh Phong và Lăng Tiêu đã ôm nhau giao đấu qua lại trên đất
vài lần, từ một khắc lúc Lăng Tiêu lộ ra răng nanh kia, Doanh Phong theo bản
năng ý thức được có điều không ổn, mà thời điểm đối phương nhắm lồng ngực của
cậu cắn xuống, một cỗ cảm xúc mâu thuẫn trước nay chưa từng có từ sâu trong tim
tràn ra, theo đó còn có cảnh giác với nguy hiểm cùng nỗi sợ hãi không tên, thậm
chí mức độ còn hơn cả khi đối mặt Khuê.
Cũng ngay lúc chỉ mành treo chuông khi Lăng Tiêu cắn xuống,
Doanh Phong đem hết toàn lực cho cậu ta một kích, lúc này mới đuổi được đối phương
xuống khỏi người mình.
Một quyền này mang cho cậu một chút thời gian thở gấp, nhưng rất
nhanh liền kết thúc vì Lăng Tiêu lại một lần nữa liều lĩnh nhào lên. Lăng Tiêu
trong trạng thái mất khống chế, căn bản không cảm thụ được đau đớn, cũng
không quản cả người mình đầy vết thương, ý niệm trong tâm chỉ còn lại duy nhất
một cái, chính là áp đảo người trước mắt này.
Doanh Phong không rõ Lăng Tiêu vì sao lại biến thành như vậy,
chính là mỗi lần khi răng nanh cậu ấy tiếp cận thì loại sợ hãi không rõ trong lòng
liền tăng thêm vài phần. Bất kể thế nào cũng không thể để đối phương thực hiện
được mục đích, đã trở thành thanh âm sắc bén nhất trong đầu, nối mỗi một tấc
thần kinh cùng cung phản xạ, đối công kích đến từ Lăng Tiêu, không chút do dự
phản kích.
Cứ như vậy hai người ai cũng trúng của đối phương mấy quyền,
cũng phản kích vài quyền, đang vì kịch liệt tranh đấu mà thở dốc.
Họ đánh nhau chẳng có chương pháp gì, tựa như hai tên man rợ căn
bản không biết cách vật lộn, dùng man lực nguyên thủy nhất công kích đối
phương, hình tượng cá nhân hoàn toàn vứt bỏ không màng tới, đồng phục vốn đã nhuộm
máu giờ lại dính lên bùn đất càng thêm rách nát không chịu nổi.
Nếu có người khác ở nơi này, sẽ chẳng còn nhận ra bọn họ chính
là hai thiếu niên khối mười thực lực xuất sắc của Bích Không, không chừng còn
tưởng là hai con chó dại vì tranh giành địa bàn mà đánh nhau.
Một cái xoay người, Doanh Phong chiếm thượng phong, đem Lăng
Tiêu đặt dưới thân, không một lời giải thích nhằm thẳng mặt cậu vung qua một
quyền, ý đồ đem cậu ấy đang trong hỗn loạn đánh tỉnh.
“Cậu điên rồi sao?" trạng thái Lăng Tiêu lúc này trong
mắt cậu, không khác gì một kẻ điên không có lý trí.
Lăng Tiêu dường như trở nên không biết thế nào là đau, cường
ngạnh chịu một quyền này, ngay cả phòng ngự cơ bản nhất cũng khinh thường làm,
ngay sau đó phát lực xoay chuyển thế cục, vị trí trên dưới hai người đảo lộn,
đồng dạng một quyền nặng nề đáp lên mặt Doanh Phong.
Doanh Phong nhất thời cảm thấy trong miệng một trận tanh ngọt,
lưỡi truyền đến đau nhức, chắc là cắn chảy máu, điều này khiến mức độ tức giận
của cậu thẳng tắp bay lên, Khuê không giết chết họ, họ lại ở nơi này tàn sát
lẫn nhau, nhìn ánh mắt Lăng Tiêu, giống như hận không thể đưa mình vào tử địa.
Không biết là do tác dụng của ‘đốt tẫn’ chưa hoàn toàn biến mất,
hay là Doanh Phong vừa mới trải qua những biến cố liên tiếp, thể lực đã không
còn ở đỉnh cao, Lăng Tiêu trước mắt vô luận là lực công kích hay là tốc độ, đều
có vẻ hơn hẳn bình thường.
Cậu khi huấn luyện hay thực tập rõ ràng có thể cùng Lăng Tiêu bất
phân thắng bại, thậm chí còn dẫn trước một chiêu hai thức, lúc này cư nhiên rơi
xuống hạ phong, có mấy lần đều thiếu chút nữa bị đối phương hoàn toàn áp chế,
nếu không phải được bản năng tăng thêm sức lực, cậu cơ hồ đã không phải là đối
thủ của Lăng Tiêu.
Kịch liệt triền đấu hơn mười hiệp, Doanh Phong phát giác rõ ràng
mình không phải đang cùng một nhân loại bình thường giao thủ, một người ý chí
thanh tỉnh, tuyệt không thể tồn tại ánh mắt như Lăng Tiêu vậy.
Hung ác lộ ra từ đáy mắt Lăng Tiêu, cùng tiếng gầm gừ phát ra từ
sâu trong yết hầu, so với dã thú Khuê không có gì khác biệt —— cậu không có lý
trí, không có sợ hãi, không có cảm nhận đau đớn. Cậu là một dã thú, một cỗ máy,
thậm chí chỉ là một thực thể hóa của ý niệm trong đầu.
Mà ý niệm trong đầu cậu, chính là muốn đem răng nanh của mình,
vô tình đâm thủng ngực Doanh Phong.
“Cậu thức tỉnh rồi?" Lại một lần nữa bị ấn ngã, Doanh Phong
rốt cục hậu tri hậu giác ý thức ra.
Lăng Tiêu lại một tiếng gầm nhẹ khiến người kinh hãi, đem Doanh
Phong chặt chẽ kiềm chế dưới thân, một đôi răng nanh càng bức càng gần, mắt
thấy sắp khảm nhập vào ngực Doanh Phong…
***
Lại là một đợt kịch liệt lay động, nhóm người cứu viện không thể
không vịn vào tường mới khiến chính mình khỏi ngã sấp xuống.
"Nghe kìa!" Phục Nghiêu đột nhiên mở miệng.
Mọi người nghiêng tai lắng nghe, từ phía xa không rõ phương
hướng, truyền đến một trận ầm vang trầm đục.
Tiếng vang chấm dứt, hết thảy đều yên lặng lại, xung quanh cũng
dừng lay động, thỉnh thoảng có vài viên đá không an phận bị trọng lực gọi về
mặt đất, thanh âm chúng rơi xuống trái lại làm cho bốn bề thêm vài phần yên
tĩnh. Cả tràng diện, như một màn biểu diễn long trọng bị bỏ dở chừng, người xem
cũng không biết đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.
"Dao động hình như… Kết thúc rồi?” Giáo viên hướng dẫn nhẹ
giọng mở miệng.
Xảy ra chuyện gì?
Trong lòng mỗi người đều gõ lên tiếng chuông cảnh tỉnh, bình
lặng nghĩa là nguy hiểm càng lớn, nếu thật sự có sinh vật cấp truyền thuyết lui
tới, bằng năng lực của hai thiếu niên, trăm triệu lần không thể nào là đối thủ
của nó. Nhưng nếu như năng lực của nó biến mất, tình huống có khả năng xảy ra
nhất, chính là chỗ sâu trong khu mỏ đã bị sụp lún nghiêm trọng, đem hết thảy
sinh linh tồn tại đều vùi lấp bên dưới.
Đây quả thực là kết quả tệ nhất, mỗi một thiếu niên hy sinh, đối
với tộc người bọn họ đều là sự cố nghiêm trọng nhất, nếu bất hạnh giá trị này
lớn hơn một, đó đủ để được xưng là một loại tai họa.
Hiệu trưởng cùng thiếu tướng đồng thời biến sắc, bọn họ không
hẹn mà cùng tung một viên thạch anh nắm trong tay ra, thạch anh biến mất, mà
bàn tay của bọn họ thì phiếm xuất bạch quang.
Hai người đưa bàn tay áp lên cự thạch phía bên phải, kỳ tích đã
xảy ra, nham thạch cứng rắn giống như khối băng bắt đầu tan chảy, hai người mỗi
người một bên tạo ra hai cái thạch động trên mặt ngoài rắn chắc.
Thầy hướng dẫn một bên nhìn mà khẩn trương, khiến tay của mình
đạt nhiệt độ đủ nung nóng chảy vật, đồng thời sẽ bị loại nhiệt độ cao này phản
phệ, loại cách thức giết địch một ngàn tự thương tổn tám tăm này, không phải
người Thiên Túc nào cũng có thể nắm chắc.
Cũng chỉ có loại thong thả ăn mòn này, mới không khiến sạt lở
tiếp diễn, năng lượng hai người rất nhanh sử dụng hầu như không còn, nhưng nham
thạch cũng chỉ còn lại một tầng mỏng manh.
Hiệu trưởng cùng thiếu tá đồng thời thõng xuống tay phải, giáo
viên hướng dẫn biết trước khi tiếp nhận trị liệu đầy đủ, tay hai người họ không
thể tiếp tục sử dụng nữa.
Những người khác lập tức tiến lên trợ giúp, ở trên thạch bích
thật cẩn thận mở một đường nhỏ, khi khe hở được mở rộng, một thiếu niên khẩn
trương hiện ra sau vách đá, cậu quỵ dưới đất, hai tay nắm thật chặt chủy thủ,
đề phòng và hoảng sợ nhìn chằm chằm mỗi người xuất hiện trước mắt.
Là thiếu niên đội A mà ngay cả chủy thủ cũng cầm không chắc đó,
giáo viên hướng dẫn tâm treo trên cao rớt xuống một phần ba, dù đối phương là
kẻ bất tài yếu ớt đến thế nào, hắn cũng không hi vọng học trò xảy ra sự cố gì.
"Đừng sợ, là ta," hiệu trưởng vươn ra cánh tay trái
còn có thể sử dụng về phía Trục Nguyệt, “Ta là hiệu trưởng của cậu, đưa vũ khí
cho ta."
Trục Nguyệt từ trong nỗi sợ hãi quá độ từng chút nhận ra thanh
âm người tới, khi ý thức được họ là đến cứu mình, chủy thủ trong tay keng một
tiếng rơi xuống đất.
"Còn có hai bạn nhỏ khác bị vây trong này, cậu có thấy
không?” Chờ Trục Nguyệt được nhân viên nhà trường nâng dậy từ trên mặt đất,
hiệu trưởng mới hỏi cậu.
"Còn nữa?” Trục Nguyệt ánh mắt mê mang chợt hiện, cậu nghĩ
bằng năng lực những bạn học khác, đã sớm có thể dễ dàng chạy trốn, cũng chỉ có
mình mới có thể bị nhốt ở đây phía sau cự thạch, “Là ai?”
“Một người là Lăng Tiêu đội B, còn có một người cùng tổ với cậu
Doanh Phong, cậu có thấy họ không?” Thầy hướng dẫn rất nhanh ngắt lời.
Mắt Trục Nguyệt lập tức mở to, "Doanh Phong cũng không thấy
sao?"
Phản ứng của cậu đã trả lời rõ ràng câu hỏi của hiệu trưởng vừa
rồi, thấy Trục Nguyệt cũng không biết chỗ hai người kia, mọi người đều vẻ mặt
trầm trọng nhìn đồng nghiệp của mình, hi vọng trong lòng lần nữa tuột dốc xuống
thấp nhất.
***
Răng nanh Lăng Tiêu càng bức càng gần, khi ý thức được ý đồ của cậu,
Doanh Phong rốt cục hiểu được cậu ấy tại sao lại có biểu hiện như vậy.
Cậu dùng hết toàn lực đem Lăng Tiêu hất ra biên, thầm nghĩ mau
chóng chạy khỏi thạch động kín không kẽ hở này. Xem ra, Lăng Tiêu bởi tác dụng
phụ của ‘đốt tẫn’ đã không thể khống chế chính mình, nhưng cậu cũng không muốn
cứ như vậy mạc danh kỳ diệu bị kéo vào nghi thức trưởng thành.
Khi Lăng Tiêu lại một lần nữa đối mình khởi xướng tiến công,
tiềm năng trong cơ thể Doanh Phong bỗng bạo phát, phản công Lăng Tiêu điên
cuồng, cậu nhất định phải trong thời gian nhanh nhất chế phục người trước mắt,
mới có thể ngăn cản sự cố hoang đường này.
Cậu cùng với Lăng Tiêu trên mặt đất quay cuồng mấy vòng, rốt cục
nhắm chuẩn thời cơ một tay ghìm chặt cổ cậu ấy, tay kia thì hung hăng giáng mấy
quyền trên thân thể cậu ấy, đều là đánh vào bộ phận yếu ớt nhất trên người đối
phương.
Bản thân Lăng Tiêu vốn bị trọng thương ngay khi vừa mới bắt đầu
chiến đấu cùng Khuê, nếu không phải có ‘đốt tẫn’ chống đỡ, đã sớm không chịu
nổi một kích, hiện giờ bị đánh tới như vậy, tạm thời đánh mất năng lực hoàn
thủ.
Doanh Phong biết cậu ấy rất nhanh sẽ khôi phục lại, không tìm
được thứ gì thay thế trong khu mỏ, Doanh Phong cắn răng một cái, kéo xuống quần
áo vốn đã rách bươm của đối phương, đem hai cổ tay cậu chặt chẽ trói vào nhau.
Làm xong tất cả, Doanh Phong nặng nề ngồi xuống bên tường, hô
hấp hỗn loạn cùng tiếng tim đập dồn dập, nơi chốn nhắc nhở cậu một sự thật gay
go.
Phản ứng thân thể thất thường không hoàn toàn đến từ việc tiêu
hao thể lực kịch liệt, nguyên nhân ẩn sâu bên dưới dần dần trồi lên mặt nước, thậm
chí chiếm lĩnh thượng phong, cảnh cáo của Dao Đài cho đến lúc này mới hiện lại
bên tai:
—— nhớ
kỹ, loại thuốc trấn định này tuy rằng có thể ức chế phản ứng của thân thể em,
nhưng vẫn phải chú ý đừng cùng người ở vào Kỳ thức tỉnh thân cận quá, nói cách
khác, nội tiết tố trong cơ thể đối phương cũng rất có thể sinh ra ảnh hưởng với
em, gián tiếp làm cho dược hiệu mất hiệu lực.
Doanh Phong nào biết đâu rằng trong một tuần qua, cậu khi ở
phòng y tế, phòng huấn luyện, khi thực tập, nơi chốn cùng một người đã dự thức
tỉnh mà lại không tự biết kết giao thân thiết. Tiếp xúc thân thể thường xuyên
ba lần bốn lượt làm thuốc ức chế trong cơ thể cậu mất hiệu lực, cho dù là mũi
thuốc cuối cùng Dao Đài tiêm cho cậu kia, từ lâu đã không còn tác dụng.
Trải qua lần giao thủ vừa rồi, kích thích tố thất khống của Lăng
Tiêu lại càng dẫn phát nội tiết tố trong cơ thể cậu rối loạn, Doanh Phong đã bị
đối phương ảnh hưởng nghiêm trọng, sắp vô pháp khống chế phản ứng sinh lý của
bản thân.
Mà phía bên kia không gian nhỏ hẹp, Lăng Tiêu đang liều mạng
giãy dụa, điên cuồng cố gắng thoát khỏi dị vật đang gông cùm cổ tay mình. Trói
buộc sơ sài đó, bị bức phá chỉ vấn đề thời gian, trong khi đang cực kỳ gấp gáp,
Doanh Phong đột nhiên nhớ tới chai thuốc ức chế dạng phun Dao Đài cho cậu để
dùng khi khẩn cấp.
Cậu lập tức kiểm tra bình xịt trong túi, dưới công kích bạo lực
của Khuê, ngay cả màn hình cổng cá nhân đều bị dập nát, bình thuốc này lại như
kỳ tích hoàn hảo không chút tổn hao, xem như vạn hạnh.
Doanh Phong không nghĩ ngợi gì đem bình thuốc giơ lên miệng mũi
mình ấn xuống nút xịt, cũng theo sát đó thở sâu vài cái, vô số hạt chất lỏng
thật nhỏ theo không khí lưu động dũng mãnh tràn vào xoang mũi, khí quản, phổi
của cậu, cũng nhanh chóng cùng tế bào cậu kết hợp, bắt đầu phát huy tác dụng
của mình.
An ủi về tâm lý khiến cậu tạm thời có thể bình phục, Doanh Phong
nhắm mắt dưỡng thần, cố gắng nhân khoảng thời gian nghỉ ngơi khó có được này
mau chóng khôi phục bình tĩnh ngày thường.
Đáng tiếc thời gian này quá ngắn, ngắn đến mức Doanh Phong còn
chưa ý thức được thuốc có gì khác thường, đã bị cuốn vào một vòng đấu tranh
mới.
Tiếng gió trước mặt đột nhiên đánh úp lại khiến Doanh Phong gia
tăng cảnh giác mãnh liệt, cậu nhanh nhẹn như tia chớp nhảy về một bên, tránh
thoát một lần tiến công của Lăng Tiêu.
Một quyền này thật sâu đập vào tường, đá vụn không đếm xuể nảy
lên lăn xuống nền động, có vài viên mang theo tốc độ cực nhanh bắn ra tung toé,
một viên trong đó văng trúng bình thuốc trong tay Doanh Phong, đem vỏ ngoài
cứng rắn đập dập nát.
Chất lỏng bên trong nhanh chóng bốc hơi, khí thể vô sắc vô vị
tràn ngập cả không gian, bị Trục Nguyệt đặt nhầm vào - tinh chất chiết xuất từ
‘đốt tẫn’ có thể dẫn phát kích thích tố sinh dục trong cơ thể mất đi cân bằng -
cứ như vậy rót vào thân thể hai thiếu niên mà vốn đã kề bên bờ thất khống.
Doanh Phong rốt cục cũng phát ra một tiếng gầm nhẹ, cậu không
còn bị động phản kích, mà là chủ động phát khởi cường công về phía Lăng Tiêu,
quyền cước như mưa rơi trên thân thể trần trụi của đối phương.
Cậu vô luận là lực lượng, hay là tốc độ, đều so với ngày thường
đề cao gấp đôi có thừa, lúc trước cùng Lăng Tiêu tồn tại chênh lệch, nay từng
bước bị thu ngắn, thậm chí vượt qua, thương thế nghiêm trọng hơn của Lăng Tiêu,
khiến cho Doanh Phong dần dần trong lúc giao thủ chiếm cứ thượng phong.
Dưới tiếp xúc không thể tránh khỏi, nhiệt độ cơ thể hai người
liên tục tăng lên, lấy danh nghĩa ’đốt tẫn’, đốt tẫn đến giọt máu cuối cùng
trong huyết quản. Huyết dịch sôi trào thiêu đốt lý trí họ, tiến công không màng
phòng thủ khiến cho trận chiến này diễn tiến thành một tràng giết chóc.
Thứ đáng sợ hơn người Thiên Túc, chính là người Thiên Túc đã mất
khống chế. Bọn họ liều lĩnh dây dưa trong hầm mỏ đã bên bờ sụp đổ, đánh lẫn
nhau, không ngừng có đá vụn vì chấn động cùng va chạm mà rơi xuống, đất cát vô
tình rơi lên người Khuê trên đất, đem thi thể nó bao phủ một tầng thật dày.
Ký ức cuối cùng của Doanh Phong, chính là phải bất chấp thủ đoạn
chinh phục người trước mắt này, cậu dùng hết khí lực cả người đánh bại đối
phương, nhào qua, ngăn chặn tứ chi, há miệng, lộ ra răng nanh khiến người sợ
hãi.
Trong sát na bị răng nanh
đâm vào ngực đó, Lăng Tiêu vẫn liều mạng chống cự, nhưng rất nhanh, cậu giãy
dụa càng ngày càng yếu, càng ngày càng không tạo thành uy hiếp, cùng với máu
từng chút một bị hấp thu, rốt cục, cánh tay đang nâng giữa không trung vô lực
rơi xuống.
Trong đôi đồng tử đang dần mất đi tiêu cự của câu, tựa như bị
người dùng kim đâm vào khóe mắt, đem sắc tố đen bên trong từng chút, từng chút rút
ra, chỉ để lại một chút màu xám nhợt nhạt.
Mà mặc sắc rút ra đó, tất sẽ trút vào mắt Doanh Phong theo cùng
một phương thức, màu sắc đồng tử của cậu càng lúc càng trầm, cuối cùng biến
thành màu đen sâu không thấy đáy.
Biết là chuyện này sẽ xảy ra nhưng... Ta muốn có một cuộc chiến công bằng, không phải là do Lăng Tiêu bị thương tích quá nặng T^T~~~ Ta lo lắng cho tiểu Lăng khi thức dậy sẽ không biết làm sao??? Huhu... Bị bấn loạn >"<
ReplyDeleteỪm, cả hai đều không cam tâm, dẫn đến rất nhiều hệ lụy sau này. Mấy chương từ đây làm mình ức chế khủng khiếp luôn
DeleteỪ, cảm thấy bị ngược. Hy vọng là chỉ có mấy chương thôi, mình cũng không cam lòng :(
DeleteCuối cùng thì cũng trưởng thành, kết hợp với nhau. Thôi thì đành ủy khuất LT, chịu khó làm "tử" vậy. Chứ DP thì đương nhiên là "chủ" rồi
ReplyDeleteĐúng roài, DP nếu thành 'khế tử' thì sau đó sẽ 'tử' thật luôn, hết chuyện :)
DeleteKhông bạo thì thôi, chứ bạo 1 phát banh cả cái động luôn kakaka Dịch tỷ muôn năm
ReplyDeleteThành đôi rồi đó!!
DeleteEm có dự cảm không lành!ㅠ.ㅠ Cứ mỗi lần em nghĩ nó đã ngược tới đáy rồi thì hóa ra vẫn chưa tới, không có ngược nhất chỉ có ngược hơn...
ReplyDeleteLạy trời không biết cầm cự nổi qua mấy chương sau không...
Lúc mình đang edit mới ức chế kìa, tại cũng chưa đọc, mà quá trình xếp chữ nó lê thê lắm :) Phần 2 của truyện rất phấn hồng rất tươi đẹp, có thể xem như quá trình tìm hiểu nhau, yêu nhau, hy sinh cho nhau của 2 NV chính, nàng đừng lo :)
Delete