Chương
18 – Linh diệt*
*Linh:
Linh hồn, diệt: Tắt, tiêu vong
"Bác sĩ Dao!" Các nhân viên y tế từ chỗ khác chạy tới
đều đang chờ đợi chỉ thị của cô. Nhưng cô chỉ phất phất tay, "Phong tỏa
cửa ra vào học viện, chia nhau đi tìm."
Phân công xong mọi người, Dao Đài sải bước hướng lại Bình Tông.
Bình Tông là người sốt ruột nhất trong tất cả mọi người, sau khi
nghe tin Lam Thịnh mất tích, tay chân lúng túng đứng ở nơi đó, thấy Dao Đài đi
về phía mình, cũng không biết vì sao.
"Nhắm mắt lại," Dao Đài không nói hai lời ấn lên hai
vai Bình Tông, “Tập trung tinh lực.”
Bình Tông làm theo lời cô nhắm mắt lại, nhưng có lẽ lo lắng cho
Lam Thịnh đã chiếm cứ phần lớn suy nghĩ cậu, thủy chung không thể tập trung
tinh lực.
Dao Đài ngữ tốc thong thả cùng tình thế gấp gáp trước mắt hình
thành tương phản rõ rệt, thanh âm bình thản phảng phất như đang thôi miên.
"Cảm thụ vị trí của cậu ấy.”
Bình Tông cố gắng suy nghĩ theo phương hướng cô chỉ dẫn, nhưng
vẫn đang bị bài xích bên ngoài lá chắn tinh thần Lam Thịnh, đối phương kháng cự
còn mạnh hơn cậu tưởng tượng, mâu thuẫn rõ ràng viết trên mặt cậu ánh vào mắt
Lăng Tiêu, Lăng Tiêu chỉ hận không thể thay mình vào đó.
So ra, Doanh Phong bình tĩnh hơn nhiều, từ lời của Dao Đài cậu
mới lần đầu tiên biết thì ra tinh thần lực của khế chủ có thể lan tràn đến loại
trình độ này, khó trách người ta nói khế tử không hề có tự do gì đáng kể.
Tầm mắt cậu chuyển từ Bình Tông đang rối rắm sang Lăng Tiêu đang
khẩn trương, cậu ấy mi tâm chau lại, nắm tay nắm chặt, giống như người đang
dùng lực chính là cậu.
Dao Đài còn đang hướng dẫn, "Chậm rãi, tập trung tinh lực,
cảm thụ phương vị của cậu ấy.”
Bình Tông thống khổ lắc đầu, mở mắt ra, "Em làm không được."
“Cậu có thể, " Dao Đài vẫn duy trì ngữ tốc vừa rồi, “Cậu là
khế chủ của cậu ta, đây là quyền lợi của cậu, cậu nhất định phải ý chí kiên
định, không được để tâm tình của cậu ta chi phối.”
Bình Tông chỉ đành lần nữa nhắm mắt, cậu khi thì nhíu mày khi
thì lắc đầu, thời gian từng giây từng phút trôi qua, vẫn không hề có nửa điểm
tiến triển.
Ngay lúc Lăng Tiêu vì cậu mà mướt mồ hôi, Dao Đài đột nhiên chuyển
giọng từ nhẹ nhàng sang lãnh liệt, dọa mọi người nhảy dựng.
"Nhanh lên! Tìm không được cậu ta sẽ chết !"
Bình Tông mở mạnh mắt ra, "Mái nhà! Anh ấy đang ở sân
thượng!”
Mọi người đều nghĩ Lam Thịnh sẽ trốn đi, không nghĩ tới cậu cư
nhiên ở trên sân thượng, Lăng Tiêu nghe được vị trí là người đầu tiên xông ra
ngoài, cùng cậu sóng vai chính là Doanh Phong tốc độ không hề thua kém, người
bức thiết nhìn thấy Lam Thịnh nhất Bình Tông, ngược lại bởi vì thân thể chưa
hoàn toàn khôi phục mà rớt lại sau cùng.
Lăng Tiêu dẫn đầu lên tới sân thượng, khi cậu nhìn thấy một màn
trước mắt, trái tim cơ hồ nhảy lên cổ họng, Lam Thịnh đứng trên mép tường ở cao
cao, tiến về phía trước thêm một bước chính là tuyệt lộ.
Gió cuốn bay góc áo cậu, thân thể cậu lay động trong gió, mọi
người không hẹn mà cùng dừng bước, sợ khi thanh âm một bước này bước ra vang
lên, đối phương sẽ không cẩn thận ngã xuống.
Bình Tông đến cuối cùng, bị người phía trước che tầm mắt, cậu lo
lắng cố gắng đẩy ra Lăng Tiêu cùng Doanh Phong, hai người kia lại sát lại càng
gần nhau, chân giống như mọc rễ ai cũng không chịu dời đi nửa bước, cố gắng trì
hoãn thời khắc chân tướng lộ ra cho dù chỉ nửa giây.
Thanh âm này kinh động Lam Thịnh, cậu ngoái đầu lại thản nhiên
nhìn thoáng qua, đồng tử Lăng Tiêu kịch liệt co chặt, cái nhìn này như một tấm
phim âm bản được phơi sáng ghi dấu thật sâu trong lòng cậu, trọn đời không thể
quên.
Đó làm sao lại là Lam Thịnh mà cậu biết, cùng với sắc tố đen
đang mất dần đi trong đôi mắt, còn có hết thảy sinh cơ của người này.
Chính là cái nhìn đó, khiến cậu chân chân thiết thiết ý thức
được, Lam Thịnh thật sự muốn tìm cái chết, mỗi lời Dao Đài nói trước giường
bệnh Bình Tông đều không phải đe dọa suông.
Lăng Tiêu trong lòng khiếp sợ, dưới chân cũng mất đi lực lượng,
cậu bị Bình Tông đẩy sang một bên, vì thế cảnh tượng đồng dạng cũng hiện ra
trước mắt Bình Tông.
Lăng Tiêu như bừng tỉnh, khẩn trương quay đầu kêu một tiếng
"Bình Tông!"
Nhưng cậu nói xong hai chữ này, liền á khẩu không nói được nữa,
cậu căn bản không biết kế tiếp phải làm gì.
Dao Đài dù sao cũng không chỉ một lần trải qua loại sự tình này,
so với ba thiếu niên ở hiện trường đều bình tĩnh hơn, cô yên lặng lui từng
bước, bất lộ thanh sắc thông qua cổng cá nhân hướng đồng sự phát tín hiệu cầu
cứu, hy vọng bọn họ có thể kịp cứu viện.
Vừa lúc đó, cô nghe Bình Tông phía trước mở miệng.
"Lam Thịnh," thanh âm cậu kịch liệt run rẩy, “Em không
phải cố ý đánh trả, lúc ấy em thực sự không thể khống chế, em cũng không biết
sao lại thế này, anh tin em có được không?”
“Cậu ấy nói là thật đó,” Lăng Tiêu lập tức phụ họa, “Chân tướng
không phải như tiến sĩ nói, chúng ta đều bị lừa, Bình Tông cũng là người bị
hại, thì ra ở nghi thức trưởng thành ai cũng bị buộc phải ra tay. Cậu có thể
không tin bất luận kẻ nào, nhưng sao cậu có thể không tin tưởng Bình Tông? Cậu
ấy từng thật tâm vì cậu dâng lên máu trong tim, kết cục trở thành như vậy cậu
cho là kết quả cậu ấy hi vọng sao?”
Lời hai người, không mảy may lay động Lam Thịnh, thanh âm vô cảm
theo gió truyền đến, rơi vào tai mỗi người.
“Kết quả đã định rồi, vô tình hay cố ý, có khác nhau sao?"
Đây nhất định không phải Lam Thịnh mà Lăng Tiêu quen thuộc, Lam
Thịnh mà Lăng Tiêu biết bất kể thế nào cũng sẽ không nói lời như thế với Bình
Tông, tuy thường ngày cậu ấy hay nói lời ác độc, còn luôn mồm quạ đen, nhưng
tuyệt đối sẽ không đối với người mình yêu mến lãnh ngôn lãnh ngữ.
Cho đến giờ phút này, Lăng Tiêu mới rốt cục hiểu được kích thích
tố mất cân bằng sẽ khiến tinh thần rối loạn là dạng gì, nó đủ để đem một người
chuyển biến thành người khác, che đậy tâm trí hắn, điều khiển hành vi hắn, thậm
chí cả hủy diệt tình cảm của hắn.
“Anh trước tiên xuống đây, chúng ta từ từ nói chuyện có được
không?" Bình Tông còn đang cố gắng, "Bác sĩ Dao nói tạm thời kích
thích tố trong cơ thể anh mất cân bằng, chỉ cần chúng ta cùng nhau vượt qua bảy
mươi hai giờ, tâm lý của anh sẽ khôi phục nguyên dạng, anh ngàn vạn lần đừng ngay
thời điểm này làm chuyện điên rồ a."
“Bây giờ cậu nói với cậu ta những lời này không có tác dụng,”
Dao Đài phía sau cậu thấp giọng nói nhanh, “Hiện tại tinh thần cậu ấy đã ở mức
không thể dùng lối suy nghĩ của người bình thường mà phán đoán, cậu ta nghe
không vào cậu nói cái gì.”
Bình Tông chần chờ, rất rõ ràng cậu đang do dự.
“Dùng phương pháp tôi từng dạy cho cậu, đây là con đường duy
nhất của cậu lúc này, nếu cậu muốn cậu ta sống sót, nhất định phải khống chế
tinh thần cậu ta, trừ điều này ra không còn cách khác!”
"Lam Thịnh!" Bình Tông không cam lòng lại lên tiếng
gọi.
Dao Đài không hy vọng gì vào sự thiếu quyết đoán của cậu, mà
Lăng Tiêu lại khẩn trương không hề kém Bình Tông, cô chỉ cùng Doanh Phong trao
đổi một ánh mắt, đối phương lập tức hiểu ý. Hai người tận khả năng giảm thiểu
biên độ động tác, theo hai hướng khác nhau vòng qua, cố gắng chậm rãi tiếp cận
Lam Thịnh đứng trên tường.
Hiện tại, Dao Đài chỉ hi vọng Bình Tông và Lăng Tiêu hai người
có thể tận khả năng kéo dài một chút thời gian cho bọn họ.
"Lam Thịnh, anh có còn nhớ lời bác sĩ Dao và tiến sĩ từng
nói, chỉ cần hai người tâm linh là bình đẳng, địa vị của bọn họ chính là ngang
hàng? Em không biết sự tình vì sao lại thành ra thế này, nhưng em có thể cam
đoan với anh giống như anh từng hứa hẹn với em, nếu chúng ta không sử dụng
quyền lợi của chúng ta tùy tiện, anh vì sao phải để tâm thân phận chúng ta như
vậy?"
"Lam Thịnh, em cam đoan với anh, em sẽ bảo vệ anh, dùng
năng lực và quyền lợi em đạt được bảo hộ anh, cả đời sẽ không dùng địa vị khế
chủ bức bách anh. Quan hệ của chúng ta vẫn như trước đây, sẽ không thay đổi gì
hết, em không phải lấy danh nghĩa khế chủ, mà là lấy danh nghĩa người yêu, van
xin anh xuống đi, có được không?”
—— Tôi
tự nguyện dâng lên máu trong tim, cả đời này làm khế tử của anh ấy.
—— Tôi
cũng sẽ dùng quyền lợi cùng năng lực lấy được bảo hộ em ấy, trọn đời sẽ không
dùng địa vị khế chủ áp bức em ấy.
Mỗi một chữ Bình Tông nói, đều là lời Lam Thịnh từng nói với
cậu, những lời này từng củng cố cho quyết tâm muốn cùng sống với người này cả
đời của cậu, thậm chí không tiếc chủ động dâng lên máu trong tim. Nhưng lời thì
giống nhau như đúc, lại không cách nào đả động người trước mắt, vô luận Bình
Tông run rẩy xúc động thế nào, vẻ mặt Lam Thịnh đều một vẻ thờ ơ.
"Bác sĩ Dao cùng tiến sĩ nói qua, chỉ cần hai người tâm
linh là bình đẳng, địa vị của bọn họ chính là ngang hàng," Lam Thịnh thong
thả lặp lại, mỗi động tác của cậu đều khiến mọi người hô hấp khẩn trương,
"Nhưng họ cũng từng nói, tiến sĩ ở nghi thức trưởng thành chủ động dâng
lên máu trong tim, cũng chưa từng vì thế mà hối hận.”
Dao Đài nghe thế, vẻ mặt căng thẳng.
“Tôi nên tin tưởng câu nào đây?” Lam Thịnh nói, "Bác sĩ Dao
gạt tôi, tiến sĩ gạt tôi, ngay cả cậu cũng gạt tôi.”
“Em…” Bình Tông muốn giải thích, lại không thể nào phản bác.
“Nhiều năm qua, tôi đều tự xưng là có thể bảo hộ cậu, thậm chí
vì thế cảm thấy kiêu ngạo, cám ơn cậu thỏa mãn tâm hư vinh của tôi lâu như vậy.
Mà hoài nghi của tôi cũng bất quá chỉ tồn tại trong nháy mắt đó, chính là khi
cậu đỡ một quyền kia của Lăng Tiêu, nếu đổi lại là tôi, tuyệt đối không thể làm
được mà lại lông tóc vô thương, mà Lăng Tiêu chỉ sợ cũng đã sớm phát hiện điểm
này đi."
“Ngay cả người đầu óc chậm chạp như cậu ta cũng nhìn ra cho tới
nay, cậu đều nhường tôi, hiện tại ngẫm lại, trong ba người chúng ta, tôi mới là
kẻ ngu xuẩn nhất, tự cho là mình giỏi, kỳ thật nhất vô thị xử (thứ gì cũng tệ, cũng sai).”
“Anh không phải!" Bình Tông kích động phản bác, "Em
cho đến giờ đều chưa từng nghĩ vậy!”
“Mỗi một người lớn đều gạt chúng ta, bằng hữu tốt nhất gạt tôi,
ngay cả người yêu mến cũng không thể tin tưởng."
“Cậu đừng làm chuyện ngu xuẩn có được không?” Lăng Tiêu tức giận
nói chẳng lựa lời, “Cậu ấy cũng không phải vì muốn tính kế cậu mới nhường cậu,
nếu nói đến giấu diếm, chuyện hai người các cậu quen nhau cũng giấu tớ ba năm,
tớ có nói gì không? Lúc trước là ai nói, khế chủ khế tử, tùy vào bản lĩnh, dù
không có lời nói dối này, tới nghi thức trưởng thành, cậu vẫn sẽ thất bại, vẫn
sẽ trở thành khế tử, so với kết cục ngày hôm nay, có khác biệt gì chứ?”
“Cậu ta nói rất đúng," Lam Thịnh khinh miêu đạm tả thừa
nhận, "Ở nghi thức trưởng thành bại bởi cậu, là tôi tài nghệ không bằng
người, tôi không nên trách cậu."
“Nhưng là tôi cũng không thể chấp nhận được bản thân tôi như
vậy, không thể chấp nhận dùng thân phận kẻ thất bại của chính mình mà sống.”
“Anh không phải kẻ thất bại!” Bình Tông đã nhịn không được gầm
nhẹ, "Lúc trước khi em cam nguyện làm khế tử của anh, chẳng phải anh cũng
không xem em là kẻ thất bại đó sao?”
“Tôi đã từng nói thế với cậu, tôi cũng rất thật lòng, cho tới
hôm nay tôi vẫn đang yêu cậu, tôi chỉ là không thể chấp nhận chính mình. Cảm ơn
cậu nhường nhịn tôi nhiều năm qua, đời này liên luỵ cậu tôi thật xin lỗi, kiếp
sau... Không, kiếp sau chỉ sợ cũng vị tất có cơ hội bù đắp ."
"Lam Thịnh!"
Thanh âm Lam Thịnh bình thản như nước, "Tạm biệt, Bình
Tông."
Cậu cuối cùng lướt mắt nhìn Lăng Tiêu bên cạnh Bình Tông, không
hề lưu luyến hơi ngửa ra sau, tay vẽ nên một đường cong trong không trung.
Lăng Tiêu liều lĩnh vọt tới bên tường, so với cậu Dao Đài và
Doanh Phong đứng gần hơn một trái một phải nhào qua trước, Dao Đài nhào vào
khoảng không, Doanh Phong lại may mắn bắt được một góc nơi cổ tay áo cậu ấy,
nhưng diện tích này quá nhỏ, không thể chống đỡ sức nặng Lam Thịnh, đang từng
chút một tuột ra.
Lăng Tiêu không chút nghĩ ngợi một phen cầm tay Doanh Phong giúp
cậu kéo người lên, tay kia thì với tới, cố bắt lấy tay Lam Thịnh, một mặt quay
đầu lại hướng về phía Bình Tông đang đứng đóng đinh tại chỗ sốt ruột rống to,
“Cậu còn ngẩn người làm cái gì? Lại đây hỗ trợ a!"
Dao Đài gọn gàng linh hoạt phóng qua tường, một tay nắm mép
tường, một tay vươn về phía Lam Thịnh đang treo giữa không trung, muốn đem cậu
kéo lên.
"Cẩn thận!" Lăng Tiêu mắt sắc chứng kiến Lam Thịnh từ
bên hông rút ra chủy thủ, hướng tới Dao Đài đang đồng dạng treo lơ lửng bên
ngoài đâm tới, Dao Đài vì né tránh, thân hình nhoáng lên một cái, suýt nữa
buông tay, Lăng Tiêu đành phải buông Doanh Phong ra kéo cô một phen.
Đúng lúc này, chủy thủ trong tay Lam Thịnh đột nhiên chuyển hướng,
chỉ nghe xoạt một tiếng, cổ tay áo bị vô tình cắt đứt, Doanh Phong chỉ cảm thấy
sức nặng trên tay chợt biến mất, ba người trơ mắt nhìn Lam Thịnh thẳng tắp rớt
xuống.
"Lam Thịnh!" Lăng Tiêu phát ra một tiếng gào tê tâm
liệt phế, cùng lúc đó, một đạo bạch quang to lớn hiện lên, trước mắt Lăng Tiêu
thế nhưng xuất hiện ảo giác, Bình Tông đột nhiên xuất hiện bên người Lam Thịnh
đang cấp tốc rơi xuống, ôn nhu ôm lấy cậu,
tốc độ hai người rơi xuống càng ngày càng chậm, cuối cùng lông tóc vô
thương đáp xuống mặt đất.
Dao Đài tay phải dùng sức một cái, nhảy về trên sân thượng, mà
Lăng Tiêu quay đầu, làm sao cũng tìm không được bóng dáng Bình Tông.
“Đây, đây là tình huống gì?" Lăng Tiêu có dự cảm bất tường,
lại nhìn Dao Đài, cô đang quay đầu đi, vô cùng đau đớn hai mắt nhắm nghiền,
dường như không đành lòng nhìn.
Lăng Tiêu run rẩy hỏi ra miệng, "Bác sĩ Dao..."
"Đến cuối cùng, cậu ấy không ngờ đã nắm giữ năng lực hạng
nhất của khế chủ,” Dao Đài thấp giọng tự nói, "Trong cuộc đời chỉ có thể
sử dụng một lần, tối chung cực, cũng là một loại năng lực có lực lượng mạnh
nhất.”
“Có thể nào là…?”
"Lấy mạng đổi mạng, đây mới là quyền lực cao nhất của khế
chủ."
Trên mặt đất rất xa đó, vẻ trong sáng dần trở lại trong mắt Lam
Thịnh, chính là trong đó còn kèm theo hoang mang không thể lý giải.
"Bình Tông, thân thể của em…”
Thân thể Bình Tông đã dần dần bắt đầu trong suốt, "Lam
Thịnh, em nhớ anh đã nói, một đời chính là một đời, sẽ không đem hi vọng ký
thác vào kiếp sau hư vô mờ mịt, nếu kiếp này em rời đi anh trước, anh cũng sẽ
ôm tâm tình tưởng niệm em mà một mình sống sót."
Cậu ôn nhu xoa lên má đối phương, Lam Thịnh lại chỉ cảm nhận
được một trận khói nhẹ, "Cái miệng quạ đen của anh, thật sự là trước sau
như một thật linh a.”
Quanh thân cậu tràn ra vô số vệt sáng long lanh, độ sáng những
vệt này càng lúc càng mạnh, số lượng càng ngày càng nhiều, cuối cùng ngưng tụ
thành một quang cầu màu lam, lóe ra quang mang chói mắt.
Lam Thịnh vươn tay ra, chỉ nắm được hư vô.
Một sáng sớm đó, toàn bộ những người dậy sớm ở Bích Không, đều
tận mắt nhìn thấy một quang cầu xanh thẳm từ hướng tòa nhà y tế bay lên, xuyên
qua tầng mây trùng điệp, hướng về hải đăng linh hồn, một đi không trở lại.
------------
Edit xong chương này tan nát cả trái tim :((
Mình thấy người yếu đuối nhất chính là Lam Thịnh. Bạn ấy nghĩ bạn ấy tự tử là có thể giải quyết được mọi việc sao? Bạn ấy không nghĩ Bình Tông sẽ phải sống sao khi không có bạn ấy. Thua cuộc nhưng không dám nhìn thẳng vào sự thật, đã vậy còn đổ hết mọi đau khổ cho Khế tử của mình. Mình thích cái kết này, chính Lam Thịnh phải tự chịu trách nhiệm với sự yếu đuối và vô trách nhiệm của mình. Không biết sau này diễn biến sẽ thế nào chứ mình tin tiểu Lăng của mình sẽ dũng cảm hơn như vậy T^T~~~
ReplyDeleteMình tiếc cho Bình Tông lắm, với lại truyện cũng giải thích là trong tình trạng tâm lý đó của LT thì không thể nghĩ được j ngoài nghĩ quẩn... Nhưng có lẽ nếu không kết vậy, LT sẽ chẳng thể trưởng thành hơn... Lăng Tiêu tính tình lạc quan hơn nhưng cũng cuồng vọng hơn, ko biết có làm bạn ấy càng khó chấp nhận hay ko... mình cùng chờ xem nhé
DeleteĐáng đời Lam Thịnh, sống áy náy cả đời
DeleteĐời bạn ấy cũng không dài đâu :(
DeleteXin chị đừng nói như vậy mà ㅠ.ㅠ Xin chị mà. Em nghĩ, là vì chị không hiểu Lam Thịnh mà thôi. Trên đời này, có một số người, chấp nhận đánh đổi mọi thứ để giữ lại thứ mình cho là quý báu nhất. Em từ lúc bắt đầu đọc văn án đã bị ám ảnh. Cái loại cuộc sống thế này cũng gọi là sống sao? Sống như một thứ phụ thuộc, như một nô lệ thế cũng gọi là sống sao? Em biết là em không có tư cách nói như thế này, nhưng nếu sống như thế mà gọi là sống, chẳng thà chết còn hơn. Vấn đề không phải ở chỗ Lam Thịnh có tin tưởng người kia hay không, mà là không thể chấp nhận được. Cái này thuộc về bản chất, cũng như bản năng, không cách gì thay đổi. Bình Tông không hổ là ái nhân của Lam Thịnh, hiểu rõ Lam Thịnh hơn bất cứ ai, nên mới chấp nhận thỏa hiệp, hy sinh.
DeleteEm luôn nghĩ tình yêu là vô cùng vĩ đại, nhưng mỗi người lại có một giới hạn. Đứng trước giới hạn đó, bất kể thứ gì, tình yêu, tình bạn, thậm chí là sinh mạng cũng chỉ bé như con kiến. Em quý trọng sinh mạng vô cùng, nhưng đặt bản thân vào vị trí của Lam Thịnh, thật sự, thà chết còn hơn không đủ để miêu tả nữa rồi. Nó là cảm giác khao khát cái chết tới điên cuồng... Nhiều người nghĩ tìm tới cái chết là hèn nhát. Nhưng sự sống, nó cũng là bản năng, cũng dai dẳng tới phát điên. Hai người họ không thể chống lại bản năng đoạt đi tâm huyết của đối phương. Đó là sức mạnh của bản năng, mà tự sát, cũng cần đủ mạnh để chống lại cái bản năng đó. Chết đi dễ dàng như thế, bình thản như thế, là bởi quá mức tuyệt vọng thôi.
Chị đừng buồn em nha, vì thật sự em chỉ rất muốn tìm một người để nói thôi.
Không có buồn đâu, mình biết câu chuyện nhất định để lại trong lòng người đọc nhiều suy nghĩ và cảm nhận, bạn chia sẻ vậy mình đọc cũng thấy vui, suy cho cùng blog là để chia sẻ mà :) Về cặp này thì ko thể nói gì hơn là tiếc cho họ, kết thúc cuộc đời hay không đã không còn thuộc quyền lựa chọn của Lam Thịnh nữa, vì đã mất trí rồi, Lam Thịnh sau này cũng phải sống đau khổ một thời gian vì mất đi Bình Tông, nhưng cuối cùng tác giả đã cho Lam Thịnh một cái kết (theo mình) là nhân đạo và giải thoát. Truyện về sau sẽ không quá nặng nề đâu :)
DeleteMình thấy ai cũng trách Lam Thịnh, nhưng mình nghĩ Bình Tông cũng có lỗi trong chuyện này. Nếu ngay từ đầu Bình Tông thẳng thắn thể hiện năng lực của mình, Lam Thịnh có thể đã suy nghĩ lại thấu đáo hơn về mối quan hệ của cả hai. Bình Tông nói dối là vì muốn tốt cho Lam Thịnh nhưng chỉ có Lam Thịnh mới biết dc cái gì là tốt cho mình, ko ai có quyền quyết định thay cả. Bình Tông làm vậy là ko tôn trọng Lam Thịnh, cũng như chủ động che giấu con ng thật của mình. Vậy nên mình hiểu dc cảm giác của Lam Thịnh, bị chính ng mình yêu thương, tin tưởng nhất lừa dối thì suy sụp là phải. Nhất là khi đối phương đã cho mình một giấc mơ đẹp rồi chính họ lại đập nát nó. Mình nghĩ đây bi kịch của những lời nói dối chồng chất lên nhau.
DeleteSự trưởng thành của bản thân phải đánh đổi bằng cái chết của người mình yêu, quá là đau đớn! Lúc đọc chương này bằng QT mình khóc nhiều lắm :((
ReplyDeleteỪm, mình edit tới đây mà sững sờ, xong phải đi làm chuyện khác cho nguôi ngoai mới quay lại làm tiếp được.
DeleteNhưng đây cũng là bước đường giúp hình thành nhận thức cho nhân vật chính nhiều lắm, bạn mau đọc qua đoạn này, truyện sau này sẽ không buồn thế nữa :)
Đọc chương này chỉ thấy hận bà cô :((((((((((((
ReplyDeleteBác sĩ Dao á hả, ủa người ta có làm gì đâu nè ~
DeleteBS Dao tốt lắm á
Kiểu lừa gạt người khác á. Có thể xuất phát điểm là ý tốt nhưng mà rất nhiều ng thường tự cho như vậy nên toàn gây ra những lỗi lầm ko thể cứu vãnvãn.
DeleteMà e ghét bị nói dối lắm nên luôn cảm thấy ko thích
Hi hi, có năm nói hết dạy hết nên bị các bạn chống đối tạo nên một sự kiện đẫm máu, nên mới phải tìm cách khác đó, mà chương này nhắc tới sự kiện đó chưa nhỉ? Chứ mình thấy cái nghi thức này bản thân nó đã bế tắc rồi, làm lãnh đạo phải nghĩ đủ chiều khó lắm a ~ đừng ghét ng ta tội nghiệp mừ
Deletenói chung là khi đã đọc những chương sau e đã đỡ ko thích bà chị này hơn 1 chút. =))
Delete:) Dao Đài tốt mà, chỉ là cá tính mạnh thôi, có mình cô ấy dám chửi DP đó
DeleteCái chương này đã cho tâm trạng của mình đi roller-coaster luôn ế TT^TT
ReplyDeleteLúc Thịnh nhảy xuống, nghĩ "Thôi rồi, ngược rồi"
Lúc bóng trắng phi qua, nghe cô Dao nói cái gì sức mạnh cao nhất, nghĩ "Phew, được cứu rồi, chắc Bình đã khống chế đc sức mạnh khế chủ rồi"
Lúc kéo xuống nữa, đọc, khóc luôn :((( lại còn đang nghe My heart will go on nữa chứ :((( Cái nghi thức độc địa này
Hic, tội cho Bình Tông. Phần 1 lấn cấn nhiều lắm, qua phần 2 hai bạn hiểu nhau hơn rồi sẽ ít ngược hơn, hu hu tui đã đi qua giờ ko dám đọc lại nữa đây nè
DeleteMình cũng ghét bà cô Dao
ReplyDeleteVai nữ trong truyện hiếm lắm đó, sao lại ghét chớ, hihi
Deleteđau lòng quá
ReplyDeleteXoa xoa xoa
Deleteđọc tới cuối chương nước mắt không thể cầm đc nữa. chưa gì mà 2 bạn đã trả cái giá quá lớn. từ đầu cho tới giờ mình thấy đôi LT-BT là điểm sáng duy nhất của truyện, thế nhưng kết thúc của họ làm mình không cách nào chấp nhận đc. nỗi đau tới quá đột ngột. đau lòng quá Windy ơi
ReplyDeleteỜm, hồi làm tới đây mình cũng vừa sốc vừa đau... Nhưng truyện còn dài lắm, khi đôi này lên đại học rồi sẽ gặp nhiều cặp dễ thương lắm, thiên Ngự Thiên sẽ tươi sáng hơn nhiều, vừa ngọt vừa vui, nên nàng đọc qua khúc này nhanh đi hihi
DeleteToai sai rồi, hai nv phụ của chúng ta ko dùng xe máy để chạy tình tiết mà họ trực tiếp dùng tên lửa, đi đến điểm đích luôn rồi,huhu. Thôi nv chính cứ đi bộ cho nó an toàn đêy.
ReplyDeleteChưa đâu sau này Lam Thịnh còn xuất hiện á nàng. Qua thiên Ngự Thiên sẽ đỡ ngược hơn chút (rồi sau đó ngược tiếp)
Deletelần hai đọc vẫn khóc như lần đầu, lần này mình trưởng thành hơn nên cũng có suy nghĩ khác một chút rồi. nhưng suy cho cùng vẫn buồn cho đôi này quá.
ReplyDelete