Chương
13 – Đăng cơ
Di động Kỳ Đông vẫn sáng liên tục, hình ảnh trên đó không chút
che lấp bại lộ trước mặt mọi người.
Tấm ảnh Lăng Đạo Hi chọn lúc trước là tấm kín nhất, nhìn không
thấy mặt, thân mình cũng hơi xoay lưng qua, nhưng cho dù như vậy cũng đủ chọc
người mơ màng suy nghĩ xa xôi.
“Đây, đây là cái gì?" Đồng học nghi hoặc nhìn về phía Lăng
Đạo Hi.
Cả thanh âm Lăng Đạo Hi cũng như không còn là của mình,
"Cái đó..."
Kỳ Đông đẩy cửa tiến vào, đồng học say rượu kia rốt cuộc làm dơ
hết quần áo hắn, hắn tức giận đến mức áo khoác ngoài cũng ném, mặc độc một
chiếc áo đơn, cổ tay bị xối ướt xắn lên cao, lộ ra cánh tay cường tráng rắn
chắc.
Hắn vừa vào cửa liền cảm nhận được trong phòng an tĩnh khác
thường, chỉ riêng tiếng chuông điện thoại của mình đang vang không gián đoạn, có
vẻ chói tai vô cùng.
"Ai cho các cậu động vào di động của tôi?”
Lăng Đạo Hi nghe được thanh âm của hắn, ngay cả khí lực để quay
đầu cũng không có, cả người giống như bị điểm huyệt nói.
"Đông tử a, cậu đây là cái thứ quỷ gì?” Đồng học khó hiểu
hỏi.
Kỳ Đông không thèm để ý chút nào liếc mắt nhìn màn hình, giễu cợt
một tiếng, "Cái này mà cậu cũng không biết? Chưa thấy qua hình tươi mát
sao?”
"Nhưng mà..." Đồng học không tin tưởng lắm nhìn Lăng
Đạo Hi, vừa rồi trong nháy mắt điện thoại vang lên, cậu ta liền trông rất không
bình thường.
“Nhưng nhị cái gì? Phiền phức,” Kỳ Đông lấy điện thoại về, ấn
nút từ chối không tiếp, tiếng chuông chói tai cuối cùng dừng lại, "Cậu có
muốn lấy di động cậu gọi qua thử không?”
Đồng học chẳng hiểu gì dùng điện thoại mình gọi tới số Kỳ Đông,
mấy giây sau, cậu ta khoa trương kêu lên, "Fuck! Cậu cài cái hình báo cuộc
gọi gì cho tớ thế?”
"Không vui à? Xem tớ chụp đẹp chưa này,” Kỳ Đông nhướng
nhướng mày.
“Cậu nha chụp tớ hồi nào?”
“Lúc cậu ngủ trưa đó, ngủ như con heo vậy, mông lộ ra ngoài cũng
không biết."
“Ông đây giết cậu!”
Đám người còn phát ngốc vừa rồi lập tức vây quanh, ba mồm bảy
miệng bình phẩm, ánh sáng này, góc độ này, che mà hơn cả khoe, cự tuyệt mà như
nghênh đón, bức hình tuyệt vời này chính là nghệ thuật thân thể* a.
*Nghệ thuật thân thể (tiếng
Anh: Body art) là nghệ thuật tạo ra trên thân thể con người, hay thân thể người
là một bộ phận cấu thành nghệ thuật. Việc tạo ra tác phẩm nghệ thuật bao gồm
việc vẽ, săm trổ, khắc, rạch... để tạo hình.
Có người hiếu kỳ, lấy di động của mình gọi cho Kỳ Đông, kết quả
tự nhiên là y hệt vị trước đó, những người khác cũng nối đuôi nhau mà thí
nghiệm, số của Kỳ Đông nhất thời trở thành đường dây nóng.
Mọi người sau khi phát hiện chân tướng, đoạt lấy di động Kỳ Đông
muốn tiêu hủy ảnh chụp, lại phát hiện đối phương cài mật mã, đành phải hi hi ha
ha vây quanh Kỳ Đông uy hiếp hắn giao mật mã ra.
Lăng Đạo Hi vẫn đứng bên ngoài đám người, nhìn chăm chú không
chuyển mắt vào Kỳ Đông, Kỳ Đông cùng đồng học cứ chẳng kiêng nể gì vui cười
giận mắng, thình lình tầm mắt vừa vặn đụng phải cậu.
Thấy đối phương đang nhìn mình, khóe môi Kỳ Đông cong lên, lộ ra
nụ cười tà khí bỡn cợt mười phần, hô hấp Lăng Đạo Hi thoáng chốc như đình trệ.
Trên đường trở về, hai người đi sau cùng đám người, Lăng Đạo Hi
yên lặng cởi áo khoác phủ lên cho Kỳ Đông.
Kỳ Đông cũng không cự tuyệt, "Thế nào, bị dọa mất mật chó
rồi?”
Lăng Đạo Hi từ lúc ra khỏi KTV vẫn luôn hơi cúi đầu, "Cám
ơn chủ nhân."
“Cậu là chó tôi nuôi, tôi không có hứng thú đem cái bộ dạng ti
tiện của cậu khoe cho người khắp thiên hạ biết."
Lăng Đạo Hi trầm mặc một lúc lâu, "Chủ nhân ngài có thể đi
cùng tôi tới một chỗ không?”
Sân bóng rổ đêm khuya không một bóng người, Kỳ Đông cùng Lăng
Đạo Hi đứng ngay giữa sân, ánh đèn mờ nhạt kéo bóng hai người ra thật dài.
Kỳ Đông quét mắt nhìn quanh hoàn cảnh quen thuộc, “Chỗ cậu muốn
mang tôi tới là sân bóng?"
Lăng Đạo Hi gật đầu.
“Đừng có nói với tôi là hơn nửa đêm cậu muốn tìm tôi chơi bóng
nha."
Lăng Đạo Hi lắc đầu, "Tôi vẫn cảm thấy khi chủ nhân chơi
bóng là đẹp trai nhất , hồi cấp ba tôi chủ động xin chuyển chỗ đến bên cửa sổ,
chính là vì xem chủ nhân chơi bóng."
“Cái loại cảm giác coi trời bằng vung, duy ngã độc tôn khi chủ
nhân ở trên sân bóng, mỗi khi chứng kiến đều khiến tôi không thể dời được mắt.”
"Đối chủ nhân mà nói, nơi này chỉ là một sân bóng, nhưng
đối với tôi, chủ nhân chính là vua trên sân, nơi này chính là vương tọa của
ngài."
“Cậu nói nhiều lời vô nghĩa như vậy rốt cuộc là muốn thế
nào?"
Lăng Đạo Hi nhìn quanh trái phải một vòng, “Kỳ thật tôi đã muốn
làm thế này từ lâu.”
Dưới cái nhìn chăm chú của Kỳ Đông, cậu chậm rãi quỳ xuống, lấy
một loại tư thái thành tín nhất, hôn lên mũi giày chủ nhân.
Thật lâu sau, cậu ngẩng đầu, ngưỡng vọng đối phương, như thể đó
chính là tín ngưỡng một đời của cậu.
Kỳ Đông cao cao tại thượng, cả gương mặt lẫn biểu tình đều giấu
trong bóng đêm, chỉ riêng nhãn thần uy nghiêm đó xuyên qua tầng tầng hắc ám,
thẳng tắp chiếu rọi đến nơi ảm đạm không chút ánh sáng ở tận sâu trong nội tâm
Lăng Đạo Hi.
***
Hôm sau, một cái di động mới được bày trên bàn Kỳ Đông.
“Thế nào, cậu lại được học bổng nữa?”
Lăng Đạo Hi thấp thỏm đề nghị, "Chủ nhân có thể đem ảnh
chụp đều chuyển hết vào bộ nhớ trong điện thoại này không?”
“Cậu không yên tâm về tôi?”
"Không phải, " Lăng Đạo Hi cuống quít phủ nhận,
"Chính là để phòng ngừa..."
Kỳ Đông trừng mắt liếc cậu một cái, Lăng Đạo Hi lập tức nuốt
phần còn lại câu nói xuống, ánh mắt trông mong nhìn hắn.
Kỳ Đông nhập mật mã, trong danh bạ không hề ngoài ý muốn chỉ có
một mình Lăng Đạo Hi.
“Cậu đây là đang lập cho mình một đường dây riêng a,” Kỳ Đông ấn
bàn phím, "Bất quá cái tên này là vụ gì đây?”
Hắn xóa tên Lăng Đạo Hi, đổi thành ‘chó’.
"Có ý kiến gì không?” Hắn đưa điện thoại cho đối phương
xem.
Lăng Đạo Hi lắc đầu, "Chủ nhân muốn gọi là gì thì gọi cái
đó.”
Kỳ Đông cầm lấy điện thoại di động của mình, "Tôi có thể
xóa hết ảnh chụp cậu lúc trước.”
"Không cần xóa, chỉ cần..."
“Tôi coi chán rồi.”
Lăng Đạo Hi im miệng.
"Điều kiện tiên quyết là cậu phải lấp đầy bộ nhớ máy mới.”
Di động Lăng Đạo Hi chọn cho Kỳ Đông mỗi hạng cấu hình đều cao
nhất, dung lượng bộ nhớ tự nhiên không nhỏ, lưu trữ mười bộ phim cũng không
thành vấn đề.
"Chủ nhân muốn lưu cái gì?”
“Cậu cảm thấy tôi muốn lưu cái gì?”
“Phim?”
Kỳ Đông cười mà không nói.
“… Phim A?”
“Vậy thì sao có thể thể hiện là đường dây của riêng cậu đây?”
Lăng Đạo Hi lĩnh ngộ được ý đồ Kỳ Đông, lại theo thói quen cắn
chặt môi dưới.
Kỳ Đông lại còn lên mạng download vài tấm ảnh người lớn xuống, “Sợ
cậu không biết bày POSE gì, tôi còn chuẩn bị người mẫu cho cậu, cậu xem tôi đối
xử với cậu có phải rất tri kỷ không?”
Trên tấm ảnh đầu tiên là một cô gái lõa thể xoạc chân quỳ ở đó,
hai tay nâng ngực của mình.
“Nhưng, nhưng đó là nữ,” Lăng Đạo Hi lưỡng lự.
"Không có ngực, bộ cậu không có luôn cả đầu vú hả?”
Lăng Đạo Hi cứng ngắc bắt chước động tác trên hình, Kỳ Đông vừa
nhìn vừa than thở.
“Nghe nói chỉ số thông minh của cậu rất cao mà? Ngay cả chút
động tác nhỏ đó cũng bắt chước không được, rốt cuộc là làm sao lên được chức
hội trưởng."
“Lúc Hội sinh viên tranh cử, chẳng lẽ không có yêu cầu người dự
tuyển cởi sạch lên sân khấu biểu diễn một tí, để người xem bên dưới cứng hết
mới tính qua cửa hay sao?”
“Cậu rốt cuộc có biết niết không, dùng hai ngón tay mà niết,
lòng bàn tay phải cong thành hình tròn có hiểu không hả?”
Lăng Đạo Hi làm nửa ngày Kỳ Đông vẫn không hài lòng, hắn tự mình
ra tay, Lăng Đạo Hi theo bản năng lẩn trốn, Kỳ Đông bắt phải không khí.
Tay Kỳ Đông liền giữ ở lưng chừng, không duỗi tới cũng không thu
hồi.
Lăng Đạo Hi lúc này mới ý thức mình đã làm sai, dưới cái nhìn
chú mục băng lãnh của Kỳ Đông, cậu từng chút chuyển về chỗ cũ, cho đến khi đặt
điểm nổi lên trước ngực vào giữa ngón cái cùng ngón trỏ Kỳ Đông.
Trong thoáng chốc tiếp xúc, Kỳ Đông không nói hai lời hung hăng
nhéo xuống, đau đến mức Lăng Đạo Hi hít một hơi lạnh.
“Chơi đùa cậu là phúc khí của cậu, cậu giả thuần khiết cho ai
coi?” Kỳ Đông bên nói bên nhu niết đầu nhũ đối phương, chà đạp nơi đó đến vừa
đỏ vừa sưng.
Dưới sự giày vò của Kỳ Đông, phía dưới Lăng Đạo Hi thế nhưng dần
dần có dấu hiệu ngẩng đầu.
“Thế nào, chỗ này của đàn ông cũng có cảm giác sao?" Hắn
lại tàn phá bên kia, đầu nhũ rất nhanh vì bị kích thích trở nên căng đầy vểnh
cao.
"Thật thú vị, " Kỳ Đông đổi sang dùng ngón chân khảy
hai điểm trước ngực Lăng Đạo Hi, hiệu quả lần này là huynh đệ nhanh chóng nổi
lên phản ứng, rung rinh nghiêm chào Kỳ Đông, còn hưng phấn đến chảy nước.
"Sát, " Kỳ Đông đá đá nó, "Quả nhiên đủ tiện,
" tiểu huynh đệ kiêu ngạo mà gật gật đầu, như đồng ý với cách nói của Kỳ
Đông.
"Đi, ngậm giày tôi lại đây, " Kỳ Đông ra lệnh.
“Đôi nào?”
“Mang hết lại.”
Lăng Đạo Hi đem bốn đôi giày của Kỳ Đông toàn bộ ngậm tới, gồm
cả đôi mà đối phương đã thưởng cho cậu, bày một loạt trước mặt đối phương.
Kỳ Đông lật tới lật lui trong phòng, tìm ra một chiếc khăn quàng
cổ, bịt mắt Lăng Đạo Hi lại.
"Dùng cái mũi chó của cậu hảo hảo ngửi, đem mỗi đôi xếp
chung với nhau.” Hắn đảo loạn thứ tự giày.
"Nếu để sai một chiếc…” Lăng Đạo Hi bỗng cảm giác trên mông
bị đánh mạnh một cái, “Cậu cũng không muốn biết cây thước này có cứng hay không
đâu.”
Lăng Đạo Hi cái gì cũng không nhìn thấy, không cẩn thận ngón tay
đụng phải một chiếc giày, lập tức trúng một thước.
"Không được dùng móng vuốt đụng vào.”
Cậu đành phải cúi thấp đầu, như chú cún mà dùng chóp mũi từng
chút dò xét, đem toàn bộ giày ngửi qua một lần, cũng không tìm ra được đôi nào.
Kỳ Đông nhìn thấy bộ dạng mờ mịt không biết phải làm sao đó, đại
phát từ bi nói, "Mũi chó không dùng được, thì dùng lưỡi chó mà liếm liếm
đi."
Lăng Đạo Hi theo thứ tự liếm lần lượt từng chiếc, Kỳ Đông cầm
lấy di động quay lại bộ dạng ti tiện của cậu, Lăng Đạo Hi chia giày thành vài
nhóm, miệng còn ngậm một chiếc, tựa hồ còn đang do dự rốt cuộc nên để ở đâu.
Cậu buông chiếc giày cuối cùng xuống, trên mông bành bạch liên
tục trúng mấy thước, “Sai rồi, chọn lại.”
Cậu đành phải quay đầu lại kiểm tra, tráo đổi vị trí hai chiếc
trong đó.
“Vẫn không đúng,” Kỳ Đông tiếp tục dùng thước đánh mông cậu, “Kỹ
lưỡng chút cho tôi, chó ngốc.”
Giày của Kỳ Đông đều là giày thể thao, tính chất bề mặt đều
không khác biệt lắm, Lăng Đạo Hi mất thật lớn sức lực, mới đem bốn đôi giày xếp
đúng.
“Không tồi,” Lăng Đạo Hi cảm thấy có mấy mảnh vải bị ném lên mặt
mình, “Giờ thì lựa vớ.”
Kỳ Đông xem giờ, “Trong vòng năm phút, sai một chiếc thì bò mười
vòng trong phòng.”
Hôm nay Lăng Đạo Hi bị Kỳ Đông dằn vặt đến tận khuya, cuối cùng
còn bị Kỳ Đông viết lên thân thể ‘Tôi là biến thái", bị bắt dùng vớ và gậy
mát-xa tự an ủi trước ống kính.
Lúc bộ nhớ di động tuyên bố hết chỗ, cậu đang bịt chặt mắt bị Kỳ
Đông bắn trên mặt, Kỳ Đông dí sát điện thoại vào mặt đối phương, chụp một tấm
đặc tả thật gần khuôn mặt dính đầy tinh dịch của Lăng Đạo Hi.
"Đẹp không?" Kỳ Đông bắt buộc Lăng Đạo Hi xem toàn bộ
video và hình chụp từ đầu tới đuôi một lần, làm cậu nhục nhã xấu hổ đến muốn
độn thổ.
“Có phải không thể tưởng được chính mình lên ống kính sẽ như vậy
không?” Kỳ Đông ngắm nghía di động, "Sau này không kiếm được việc, cậu còn
có thể đi quay GV, sẵn lấy mấy cái này làm sơ yếu lý lịch luôn nè.”
Lăng Đạo Hi cúi đầu không nói.
Kỳ Đông thả điện thoại lại, “Di động tôi nhận, video bên trong
mỗi tháng phải cập nhật một lần, nhớ phải chủ động nhắc nhở tôi đó.”
Lăng Đạo Hi không lên tiếng.
"Không chịu? Vậy cầm lại đi."
Lăng Đạo Hi cuống quít không ngừng gật đầu nói,
"Chịu."
Kỳ Đông phất phất tay, "Cút đi."
Lăng Đạo Hi mới rời đi hai bước, lại bị Kỳ Đông gọi lại.
“Đợi chút, cậu đi đâu vậy?"
"... Đi rửa mặt."
"Không được đi."
Thấy Lăng Đạo Hi chân tay luống cuống đứng ngốc tại chỗ, Kỳ Đông
lại bồi thêm một câu, “Tinh diện tự kiền* có hiểu không? Không hiểu thì tôi
giúp cậu hiểu thêm vài lần."
*Tinh diện
tự kiền: Bị xuất tinh lên mặt phải để tự khô, Kỳ Đông sửa chữ từ câu thành ngữ
‘Thóa diện tự kiền’ : Bị phỉ nhổ vào mặt phải để tự khô, ý chỉ sự nhẫn nhịn,
chịu nhục. Đây là một câu răn dạy, xuất phát từ một cố sự trong thời Võ Tắc
Thiên: Lâu Sư Đức vô cùng tài năng khiến Võ Tắc Thiên rất trọng dụng, dẫn đến
nhiều người đố kỵ. Khi em trai ông ra làm quan, ông nói với em mình, “Ta lúc
này được bệ hạ tán thưởng, rất nhiều người trước mặt bệ hạ bôi nhọ ta, cho nên
lần này đệ ra nhậm chức, nhất định mọi sự đều phải nhân nhượng.” Em trai ông
nói, “Dù người khác phun nước bọt lên mặt ta, ta tự mình lau đi là được.” Lâu
Sư Đức nói, “Vậy vẫn chưa được, đệ lau đi chính là đi ngược ý nguyện người
khác, nếu muốn người khác tiêu trừ cơn giận, đệ nên để nước bọt trên mặt mình
tự khô.”
Lăng Đạo Hi cúi đầu, nhẹ giọng đáp, "Đã hiểu."
No comments:
Post a Comment