Chương
5 – Dạy dỗ
“Rầm rầm rầm,” tiếng đập cửa vang lên.
Một lát sau, cửa hé ra một khe, Kỳ Đông lộ ra nửa thân.
"Giữa ban ngày ban mặt các cậu khóa cửa cái gì a? Lớp
trưởng đâu?” Đồng học ngoài cửa khó hiểu hỏi.
Kỳ Đông dùng ngón trỏ làm một thủ thế ‘suỵt’, “Có chút cảm mạo,
mới vừa ngủ."
"Nga nga nga," đồng học vội vàng hạ giọng, "Thế
cậu giúp tớ để cái này trên bàn cậu ấy, cậu ấy tỉnh dậy nhìn là hiểu.”
"Được."
Kỳ Đông đóng cửa lại, đem giấy tờ ném lên giường Lăng Đạo Hi,
“Đại lớp trưởng, đồ của cậu.”
Lăng Đạo Hi quỳ trên mặt đất lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu, sợ
tới mức sắc mặt trắng bệch.
"Làm sao vậy, có bản lĩnh làm chuyện đê tiện lại không có
can đảm để người ta nhìn a,” Kỳ Đông một phen kéo sợi dây thừng buộc trên cổ
cậu, thô bạo tháo ra cho cậu.
“Sau này… có thể đừng vào
ban ngày..."
“Cậu nói được tính hay tôi nói được tính?" Kỳ Đông lạnh
lùng ngắt lời cậu.
Kỳ Đông đem dây thừng vứt qua một bên, ngắn gọn ra lệnh,
"Giày."
Lăng Đạo Hi bò đến cạnh cửa, ngậm một chiếc giày huấn luyện của
Kỳ Đông lại, sau đó vòng về ngậm qua một chiếc khác.
Kỳ Đông ngồi xuống mép giường, Lăng Đạo Hi cẩn thận mang giày
vào cho hắn, trước khi buộc dây ngẩng đầu quan sát phản ứng Kỳ Đông, thu được ý
không cho phép của đối phương, cuối cùng vẫn quỳ sấp trước mặt hắn.
Kỳ Đông giẫm lên lưng cậu tự buộc dây giày cho mình, "Đêm nay
Trần Tĩnh qua đây, lúc trở lại đừng có để tôi thấy mặt cậu.”
“Ừm.”
“Ừm cái gì mà ừm.”
“Vâng.”
“Với ai?”
“Vâng, chủ nhân."
"Không nhớ được thì lập lại, lập lại một trăm lần."
“Vâng, chủ nhân." Lăng Đạo Hi thành thành thật thật đáp.
Kỳ Đông đứng lên, Lăng Đạo Hi phản ứng chậm, bị đối phương một
chân giẫm lên tay.
"Dạy lâu như vậy, đến bây giờ còn không biết nên làm
gì?"
Lăng Đạo Hi vội vàng dập đầu, "Chủ nhân đi thong thả."
“Sao tôi lại nuôi một con chó ngu ngốc như cậu,” Kỳ Đông đạp cửa
nghênh ngang rời đi.
Trần Tĩnh trời còn sớm đã tới Yên Đại, thậm chí còn mang theo
điểm tâm tự tay làm, muốn cho Kỳ Đông một bất ngờ. Cô lớn chừng này, còn chưa
có đối nam sinh nào hạ mình như vậy đâu.
Dọc đường đi, trong lòng toàn nghĩ đến bộ dạng Kỳ Đông khi thu
được lễ vật, hoàn toàn không chú ý đến một chiếc xe máy đang nổ vang chạy về
phía mình, đợi khi cô ý thức được thì đối phương đã gần trong gang tấc.
Trần Tĩnh cả kinh, không để ý hình tượng nhào qua một bên, chiếc
xe máy sượt qua sát người cô, xả khói làm cô không thở nổi.
“Đua xe trong sân trường, bệnh thần kinh hả!" Biết rõ người
đó không nghe được, cô vẫn nhịn không được chửi ầm về hướng đối phương rời đi.
“Bạn học, bạn không sao chứ?" Một thanh âm khác từ sau lưng
truyền đến.
Trần Tĩnh thầm kêu không xong rồi, vội vàng trưng lên nụ cười
mình vừa ý nhất, quay đầu lại nói, "Tôi không..."
Đợi khi thấy rõ người, chữ cuối liền bị nuốt xuống.
Lăng Đạo Hi đang đến thư viện thì vừa lúc đi ngang, thấy có
người bị xe đụng ngã liền đến quan tâm một chút, không ngờ cư nhiên là Trần
Tĩnh, thần tình cũng ngớ ra.
Trần Tĩnh đáy lòng ảo não không thôi, sao lại bị đối phương
chứng kiến bộ dáng này của mình chứ.
Lăng Đạo Hi cúi đầu nhìn điểm tâm rơi đầy đất, không nói một lời
ngồi xổm xuống nhặt chúng lên.
Nhìn điểm tâm đã dính đầy đất, Trần Tĩnh không cam lòng mím mím
môi, “Dơ cả rồi, ném đi.”
Lăng Đạo Hi gật gật đầu, đem điểm tâm vừa nhặt lên quăng vào
thùng rác gần bên, sau đó xoay người hỏi cô, “Còn đứng lên nổi không?”
Trần Tĩnh thử vài lần, thấy đối phương không có ý tiến đến đỡ
mình, đành chậm rì rì đứng lên, sau đó mới phát hiện váy của mình bị rách một
góc, cô nhất thời cảm giác nhất định là mình hôm nay ra cửa không coi ngày, chứ
không sao lại xui xẻo như vậy.
Lăng Đạo Hi đưa tay lục trong túi, lấy ra một cái chìa khóa,
"Phòng ngủ không có ai, tự cô đến đi.”
Trần Tĩnh lắc đầu, cô sao có thể mang hình tượng chật vật như
vậy đi tìm Kỳ Đông.
"Vậy được rồi, " Lăng Đạo Hi cất chìa khóa xoay người
định đi, Trần Tĩnh vội vàng gọi lại cậu.
"Chờ, chờ một chút!"
Lăng Đạo Hi quay đầu lại.
“Tôi, tôi…” Trần Tĩnh rối rắm cầm lấy mép váy, thế này bảo cô
làm sao đi về?
Lăng Đạo Hi cúi mắt nhìn, hiểu ý, phất tay giúp cô đón một chiếc
xích lô do người kéo, sân trường Yên Đại rất lớn, loại phương tiện thay đi bộ
này khắp nơi đều thấy.
Cậu lấy tiền đưa cho người thợ kéo, "Phiền đưa vị bạn học
này đến cổng Tây.”
Nói xong xoay qua Trần Tĩnh, “Cô ra cổng Tây đón xe về là được.”
“Chính là tôi…” Yên Đại cách trường cô cũng không gần, cô không
đem tiền mặt theo nhiều như vậy.
Không đợi cô nói ra miệng, liền thấy Lăng Đạo Hi đưa tiền qua.
"Trước cầm đi."
"... Cám ơn, " Trần Tĩnh cảm kích nhận lấy.
“Đừng khách khí."
Xe xích lô đi thật xa rồi, Trần Tĩnh quay đầu lại liếc nhìn một
cái, mơ hồ thấy bóng dáng Lăng Đạo Hi.
Lẽ nào cậu ấy vẫn còn có ý với mình? Trần Tĩnh nghĩ thầm.
Huấn luyện buổi chiều cuối cùng kết thúc, đội hữu cười đê tiện
sáp lại trước mặt Kỳ Đông, “Nghe nói đêm nay chị dâu sang đây?"
Kỳ Đông tức giận đáp lại, “Cậu là mật thám sao?"
"Hắc hắc, Yên Đại chúng ta ai mà không biết anh Đông cậu diễm
phúc không ít chớ, bất quá các cậu lá gan cũng quá lớn, ở phòng ngủ cũng dám
làm.”
"Không phục?"
"Nào dám, bất quá bạn cùng phòng cậu thu xếp sao đây?”
“Cậu quản rộng quá nhỉ.”
“Chỉ tò mò các cậu có phải 3P không thôi?”
“P cái đầu cậu á,” Kỳ Đông túm cổ đội hữu qua dùng nắm đấm khõ
đầu cậu ta, khõ đến mức cậu ta la oai oái xin tha.
"Cái gì? Tới không được?”
Đầu bên kia điện thoại không biết nói những gì, Kỳ Đông sắc mặt
rất kém, "Tới không được sao giờ em mới nói?"
Trần Tĩnh lại giải thích vài câu, Kỳ Đông không nói hai lời cúp
máy ném điện thoại qua một bên.
“Đồ đàn bà thối, dám cho ông leo cây.”
Nghĩ nghĩ, vẫn cứ bực dọc, Kỳ Đông lôi điện thoại về gửi cái tin
nhắn.
Hai giây sau di động Lăng Đạo Hi vang lên, Kỳ Đông: trong vòng mười phút lăn về đây.
Lăng Đạo Hi thở gấp chạy vào cửa, Kỳ Đông coi giờ, “Mười một
phút rưỡi.”
“Tôi đến thư viện, quá xa ..."
Kỳ Đông không nói một lời trừng mắt cậu, Lăng Đạo Hi lập tức ý
thức được mình nói sai, đi đến trước mặt hắn quỳ xuống.
“Tôi lười động tay, tự cậu đến đi.”
Lăng Đạo Hi im rồi lại im, nâng tay tát mạnh mình một bạt tai,
"Chủ nhân tôi sai rồi.”
“Sai ở đâu?”
“Về muộn.”
"Còn gì nữa không?"
Bên mặt kia cũng trúng một bạt tai, "Viện cớ."
“Mười lần.”
Trong phòng vang lên tiếng bôm bốp cùng tiếng đếm số.
"Được rồi, " Kỳ Đông vung tay, “Có người cho cô ta cơ
hội sướng cô ta không cần, tiện nghi cho cậu rồi, lên đây hầu hạ," hắn khẽ
dựa vào đầu giường, châm điếu thuốc.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi hai người bắt đầu loại quan hệ dị
thường này Kỳ Đông cho phép Lăng Đạo Hi lên giường của hắn, cậu vừa muốn lên,
lại bị Kỳ Đông ngăn cản.
“Đợi đã,” Kỳ Đông đánh giá cậu, cảm thấy cậu ta mặc thành như
vậy thực chướng mắt, "Cởi quần áo."
Lăng Đạo Hi cứng cả người, nhưng vẫn giãy dụa đem từng kiện quần
áo trên người cởi xuống, cởi đến cái quần lót sau cùng thì tay cũng run bần
bật.
Kỳ Đông khí định thần nhàn thờ ơ quan sát nhất cử nhất động của
cậu, người này hèn hạ đến tận xương, thế nhưng lòng tự tôn cũng mạnh đến ăn sâu
vào cốt tủy, dạy dỗ hơn một tháng, vẫn còn giữ nguyên nhân cách vô cùng độc
lập.
Bất quá thế mới thú vị, nếu cậu ta đánh mất mình quá sớm, có lẽ
không khơi dậy nổi hưng trí của Kỳ Đông.
Lăng Đạo Hi nhìn Kỳ Đông, thấy đối phương biếng nhác ngắm mình,
không chút ý tứ kêu dừng, hạ quyết tâm, cắn răng cởi luôn mảnh vải che thân
cuối cùng xuống.
Kỳ Đông lúc này mới vừa lòng, gập chân lại, “Lên đi.”
Trong một tháng này kỹ thuật Lăng Đạo Hi mười phần tiến bộ, mỗi
lần đều có thể hầu hạ Kỳ Đông đến khoan khoái dễ chịu. Kỳ Đông tựa vào đầu
giường một bên hút thuốc một bên hưởng thụ đối phương phục vụ, thuận tiện
thưởng thức thứ dưới háng Lăng Đạo Hi từ ủ rũ dần vểnh cao.
Tuy từ đầu hắn đã biết đối phương có thể từ loại chuyện này đạt
được hưng phấn tính dục, nhưng nhìn biến hóa đó một cách trực quan như thế vẫn
là lần đầu, bất giác thấy thập phần thú vị.
Hắn không lý giải nổi khoái cảm của Lăng Đạo Hi, hắn nghĩ không
ra vì sao lại có người liếm chân người khác mà cũng cứng được, nhưng Lăng Đạo
Hi mang đến cho hắn hai tầng khoái cảm về cả tâm lý lẫn sinh lý cũng là thật,
loại cảm giác này không thua gì cùng phụ nữ làm tình, thậm chí có phần áp đảo.
Kỳ Đông chậm rãi dời chân xuống, đầu ngón chân lướt qua cổ cậu,
ngực, bụng, cuối cùng dừng lại nơi hạ thân mẫn cảm nhất.
Đây là lần đầu Kỳ Đông trực tiếp chạm đến tính khí đối phương mà
không có vải vóc ngăn cách, chỉ thấy Lăng Đạo Hi trong nháy mắt như bị kích
thích thật lớn, toàn thân đều cương cứng, cậu nhịn không được ngước mắt lên
nhìn phía Kỳ Đông, trong ánh mắt mê ly tràn đầy van lơn cùng khát vọng nồng
đậm, đôi môi khẽ mở, hô hấp dần trở nên dồn dập khó nhịn.
Kỳ Đông dùng bàn chân cao thấp cọ xát bao quy đầu của cậu, ngón
chân linh hoạt khảy quy đầu, khi thì dùng sức giẫm lên phần gốc, lúc lại dùng gót
chân chà đạp âm nang, Lăng Đạo Hi chật vật khép mắt, nhìn không ra là thống khổ
hay hưởng thụ, ngay cả thở dốc cũng mang theo run rẩy.
Kỳ Đông vui thích so sánh vẻ mặt đối phương với những cô gái
mình từng thượng, biểu tình ý loạn tình mê những cô gái đó từng biểu hiện ra
dưới thân mình, giờ xuất hiện trên gương mặt dương cương này, ngược lại có một
loại tư vị khác.
Hắn rất thỏa mãn với biểu tình phong phú của đối phương, nhưng
trong lòng luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
Kỳ Đông dùng sức dưới chân một cái, Lăng Đạo Hi khó mà kiềm nén
ngưỡng đầu, Kỳ Đông nhìn thấy cậu cắn chặt môi dưới, rốt cục ý thức được thiếu
cái gì.
"Không được kìm nén, kêu ra.”
"A..." Thanh âm Lăng Đạo Hi lúc này trở nên cực khàn,
hoàn toàn bất đồng cùng tiếng nói lãnh tĩnh ngày thường.
“Này so với thanh âm khi cậu lên bục đọc diễn văn dễ nghe hơn
nhiều, lớn tiếng một chút,” Kỳ Đông tăng nhanh tốc độ chuyển động.
“Ưm… A… Ha a..." Thanh âm liên tiếp theo sau động tác Kỳ
Đông tràn ra từ xoang mũi Lăng Đạo Hi, khiến cả căn phòng đều nhuốm lên một
tầng tình sắc.
Sau vài lần nặng nề cọ xát, hô hấp Lăng Đạo Hi đột nhiên kịch liệt tăng tốc, tầm mắt gắt gao
nhìn xoáy vào Kỳ Đông, đồng tử kịch liệt co rút, từ sâu trong yết hầu phát ra
vài tiếng rên rỉ dồn dập, ngay sau đó thân thể mãnh liệt run lên, rồi lặng yên
bất động, ngay cả hô hấp cũng dừng lại, chỉ có dương cụ dưới chân Kỳ Đông đang
hữu lực giần giật từng cái, theo sau mỗi lần luật động đều có một cỗ bạch trọc
phun ra.
Bắn khoảng bảy tám lần, Lăng Đạo Hi mới thong thả trầm tĩnh lại,
đầu gục xuống, bờ vai phập phồng, cả người tựa như một chiếc bong bóng đã trút
hết không khí.
Kỳ Đông động động mũi chân, Lăng Đạo Hi lúc này mới thanh tỉnh,
tỉ mỉ liếm sạch thứ dơ bẩn mình để lại trên chân đối phương, sau đó im lặng quỳ
gối một bên.
"Nên nói cái gì, còn cần tôi dạy sao?”
Lăng Đạo Hi ngoan ngoãn dập đầu, "Cám ơn chủ nhân."
"Thích không?"
Cậu ngượng ngùng gật đầu.
Kỳ Đông chậc lưỡi, bất mãn nhìn nhìn hạ thân đã dựng lều của
mình, “Cậu thích xong rồi, còn tôi?”
Lăng Đạo Hi có chút không biết phải làm sao, nửa ngày mới mang
theo dò xét hỏi, “Tôi giúp ngài hút ra được không?"
Thấy Kỳ Đông không phản đối, Lăng Đạo Hi thật cẩn thận tiến lên,
dùng răng kéo quần đối phương xuống, tất cung tất kính mà đem thứ cực đại bắn
ra ngậm vào miệng.
Điểm Kỳ
Đông không hài lòng về Trần Tĩnh nhất là cô không chịu khẩu giao cho hắn, hắn đã
rất lâu rồi không được hưởng thụ cái này, hành động của Lăng Đạo Hi hiện tại
không thể nghi ngờ đã đánh đúng vào điểm mấu chốt của hắn.
Cảm giác được đàn ông khẩu giao không giống với phụ nữ, đầu lưỡi
phụ nữ mềm mại linh hoạt, nhưng đàn ông lại có lực độ, nắm bắt điểm mẫn cảm
cùng tiết tấu càng chuẩn xác hơn.
Kỳ Đông rất nhanh đã tiếp nhận việc tính khí bị một thằng đàn
ông ngậm trong miệng, hơn nữa chỉ cần nghĩ đến lúc này cái người xích thân lõa
thể đang vùi đầu vận động giữa hai chân mình là Lăng Đạo Hi liền khiến cảm giác
về sự ưu việt của hắn nháy mắt tăng vọt mấy lần.
Hắn không kìm được nói một tiếng ‘thoải mái’, đạt được sự chấp
nhận, Lăng Đạo Hi ngoài miệng càng thêm ra sức, tận tình lấy lòng chủ nhân của
cậu. Cậu dùng thành khoang miệng chặt chẽ vây lấy trên dưới hành thân phun ra
nuốt vào, như một đứa trẻ mà duyện hấp phần đỉnh, đầu lưỡi đánh vòng tới lui
ngay rãnh, thi thoảng còn dùng đầu lưỡi khiêu khích phần mắt, sau đó một đường
liếm xuống hội âm, đem túi tinh luân phiên ngậm vào miệng.
Máy tính để bàn của Kỳ Đông đặt ngay bên giường, hắn lôi một bộ
AV từ ổ cứng ra, trong phòng lập tức lại vang lên tiếng rên dâm đãng của nữ,
tiếng dương cụ chạy bằng điện ong ong rung động, tiếng bành bạch va chạm mông,
cùng với tiếng kêu chít chít chi chi ma quái của đàn ông Nhật Bản.
Lực kéo dài của Kỳ Đông tốt đến kinh người, mãi đến khi miệng
Lăng Đạo Hi tê dại, đối phương mới có dấu hiệu bắn, cậu vội vàng tăng tốc động
thêm vài cái, tận khả năng vùi dương cụ thật sâu vào cổ họng mình. Khi Kỳ Đông
bùng nổ trong miệng cậu thiếu chút làm cậu sặc đến ngạt thở, thẳng đến khi đối
phương hoàn toàn bắn xong, cậu mới chậm rãi rút ra, sau đó đem chất lỏng trắng
ngà vương trên mặt liếm đi sạch sẽ.
"Không tồi a, thì ra cái miệng này của cậu cũng còn công
dụng khác,” Kỳ Đông nửa nhạo báng nửa khích lệ nói, "Hương vị ngon không?”
Lăng Đạo Hi rũ đầu thật thấp, dùng thanh âm yếu ớt như muỗi kêu mà
trả lời, “Ưm.”
Kỳ Đông bị hình thức ngây thơ người này thi thoảng lộ ra làm cho
hết cách, bất quá hắn hôm nay đã không còn tâm tư mà dạy dỗ cậu nữa.
Hắn trở mình nằm úp sấp trên giường, Lăng Đạo Hi lập tức hiểu ý
tiến lên mát xa cho hắn, đến khi Kỳ Đông ngủ say, mới nhẹ chân nhẹ tay đắp chăn
cho hắn, tắt máy tính, trở lại giường mình.
Hôm nay Đà Lạt mưa to nên tớ quyết định đem từ chương 1-5 ăn sạch T^T huhu, quà ăn vặt bị tớ ăn hết rồi, cất dành cả tuần ăn trong chưa đầy 15 phút, quá đau khổ mà.
ReplyDeleteXạo nà, lúc ăn sướng muốn chết còn nói nữa, hí hí
DeleteĂn xong rồi buồn muốn chết đi. Mà bộ này ngắn nhỉ? Ước gì có 100 chương luôn, đọc cho thích :))))
Delete