Saturday, October 26, 2019

Nam sinh mấy người chơi game lợi hại thiệt nha ~ - Chương 48


Chương 48

Lăng Mông ăn Tết một mình không hề cô đơn, còn có mấy chục vạn bạn bè trong phòng trực tiếp cùng cậu. Người ăn tết còn xem trực tiếp đều là chân ái, Lăng Mông định cho nhóm chân ái một chút phúc lợi.

“Chẳng phải có rất nhiều chủ bá trực tiếp ăn đồ ăn sao? Đêm nay trực tiếp ăn được không?"
—— Được đó được đó, trực tiếp ăn bánh chưng!
"Bánh chưng thì thôi đi, bánh chưng căn tin bọn tôi làm đều là nhân ngọt. Đúng rồi, tôi trực tiếp ăn bánh bao căn tin hai đi, ăn hai cái!"
—— Thành ý đâu? Chủ bá người ta trực tiếp ăn đồ ăn, ít nhất phải ăn ba mươi cái bánh bao!
“Đừng rộn, đây chính là bánh bao căn tin hai của trường tụi này, ăn một cái là chiến sĩ, ăn hai cái là dũng sĩ."
—— Nếu ăn ba cái thì sao?
"Thì thành ra liệt sĩ."
Cứ như vậy khoái trá quyết định. Lăng Mông để lại tờ giấy ghi mấy chữ "Chủ bá đi mua bánh bao" trên mặt bàn, chạy đi căn tin hai mua hai cái bánh bao, còn tiện đường ghé hiệu thuốc trực thuộc đại học kế bên căn tin hai mua thuốc đề phòng.
“Triển lãm một chút cho mọi người bánh bao căn tin hai trong truyền thuyết.” Lăng Mông dí cái bánh bao sát vào camera, 360 độ toàn phương vị triển lãm một lần.
—— Ẩy? Nhìn cũng không tệ ha, so với tôi tưởng tượng thì tốt hơn nhiều.
—— Bánh nhìn to đó, cũng không bị lòi nhân, tốt hơn tôi gói nhiều.
"Đó là bởi vì mấy cái bị lòi nhân đều đổi thành bánh pie rồi.” Lăng Mông cầm một trong hai cái bánh, “Tôi bắt đầu ăn nha.”
Cắn xuống một cái, không trúng nhân, cắn cái thứ hai, mới thấy được chút chút.
"Hình như là... nhân thịt với mù tạt?”
—— Ủa khoan! Bánh bao cậu mua mà cậu không biết nhân gì sao?
“Bánh bao căn tin hai đều để chung một đống mà bán, mua trúng cái gì thì ăn cái đó, giống như rút thăm trúng thưởng á, nếu vận khí tốt cũng có thể mua được cái ăn ngon.”
Cậu vừa ăn vừa bình luận: "Giống như cái này, hương vị không tệ.”
—— Chưa từng ăn bánh bao nhân thịt với mù tạt bao giờ, nó là cái quỷ gì?
—— Giơ tay! Tôi từng ăn một cái nhân thịt mù tạt rồi, ngon dã man.
—— Nhân thịt vịt băm mù tạt cũng không tệ.
—— Bánh bao mà có mù tạt sẽ không quá khó ăn đâu.
Chiều gió bên khu thảo luận chuyển qua bàn về mỹ thực khắp nơi.
"Bởi vì có đôi khi đầu bếp sẽ đem đồ ở mấy gian hàng khác bán không hết làm thành bánh bao, tôi đoán cái này là vậy.”
—— Vậy chẳng phải thành ăn đồ thừa sao?
“Mọi người chưa hiểu nữa hả? Nhân đồ ăn thừa so với nhân nóng bọn họ làm ăn ngon hơn."
—— Ôi mẹ ơi! Đây là cái loại trù nghệ nghịch thiên cỡ nào đây!
Lăng Mông rất hài lòng: "Hôm nay vận khí không tồi, có phải Tết đoan ngọ nên họ cải thiện đồ ăn cho sinh viên không ta?”
—— Xem Chanh ba ăn cái gì cũng rất có khẩu vị.
—— +1 cho dù là bánh bao căn tin hai cũng làm cho tôi nóng lòng muốn thử.
—— Chanh ba về sau cứ trực tiếp ăn cơm với ca hát được không? Chơi game và vân vân để cho Mang thần làm.
Trong một giây đề tài từ mỹ thực chuyển sang bát quái.
—— Weibo Mang thần bị đạo thật sao?
—— Hôm nay không trực tiếp cũng không báo luôn.
—— Không trực tiếp là bởi vì đi chơi tết rồi chứ gì?
"Không có bị đạo," Lăng Mông nhìn thấy trên lan can, “Tôi hỏi anh ta rồi.”
—— Hở? ? Lẽ nào thổ lộ thật ? ? !
—— Là thổ lộ với Chanh ba ba sao?
"Không phải, tui đâu có biết phát sáng.” Lăng Mông phủ nhận, “Biết phát sáng là cái gì, đom đóm thành tinh chắc?"
—— Đã lâu không thấy Chanh ba độc mồm!
—— Chanh ba tôi là chuột lang thành tinh.
—— Chứ không phải cá nóc thành tinh à?
—— Vừa rồi Chanh ba... Là đang ghen phải không?
—— Thì chanh vốn chua mà!
Lăng Mông muốn nói Mang thần nhà mấy người có người trong lòng rồi, lại nghĩ lỡ như có fan nữ của Mang thần đang xem trực tiếp, hại người ta thương tâm thì không tốt, dứt khoát không đề cập tới.
“Cái bánh bao đầu tiên ăn rất ngon, tôi cũng rất có lòng tin vào cái thứ hai."
Lăng Mông tin tưởng tràn đầy bắt đầu ăn cái còn lại.
“Ngô, đây là..." Lăng Mông nhăn mày, “Ngọt?”
——Bánh bao ngọt? Nhân bí đỏ?
—— Nhân thịt với mù tạt mà cũng có, nói không chừng đây là nhân thăn heo chua ngọt.
——Một phiếu bầu cho khoai lang.
"Không không," Lăng Mông xua tay, trên môi còn dính chút bơ do vừa rồi gặm bánh bao, “Cái này không phải rau củ, là bơ.”
—— Bơ? ? Ai lại cho bơ vào bánh bao? ? ?
—— Bánh bao đồ ngọt sao?
—— Chanh ba, trên môi dính đồ ăn kìa.
Lăng Mông liếm bơ trên môi đi.
—— Chanh ba liếm bơ! Quá manh!
—— Có ai cắt thành hình động không? Cầu gửi!
"Là bởi vì tôi hôm nay nói muốn ăn bánh chưng thịt không muốn ăn bánh chưng ngọt nên nhét vào đồ ăn trả thù sao?” Lăng Mông buồn bực.
—— Cái gì? Chanh ba cư nhiên ăn bánh chưng mặn? Chúng ta không có cách nào làm bạn rồi...
—— Ha ha ha! Đảng bánh chưng mặn nghếch đầu tận trời!
—— Bánh chưng thịt nhà tôi làm ngon lắm, gửi cho Chanh ba một ít nha?
Lăng Mông biểu tình ngưng trọng nhìn chằm chằm cái bánh bao bị cắn một miếng hết nửa ngày: “Tui nghĩ tui biết cái này nhân gì rồi.”
Cậu để sát cái bánh vào cameras, để người xem thấy rõ một chút: “Là nhân crepe xoài.”
—— Đổi mới thế giới quan!
—— Crepe xoài... Cư nhiên có thể làm thành bánh bao!
—— Đợi đã! Xoài hòa với bơ hấp ở nhiệt độ cao... Có ăn được không đó?!
—— Chỗ chúng tôi crepe xoài đều giữ lạnh không à!
“Chua, chua thật đó,” Lăng Mông lắc đầu, "Tôi cảm thấy xoài này bị hấp hỏng rồi.”
—— Chanh ba đáng thương, hư rồi thì đừng ăn nữa!
“Bánh bao tự mình mua dù nuốt lệ cũng phải ăn xong, người lãng phí đồ ăn là sẽ bị đói đó. Vả lại, loại nhân còn khoa trương hơn cả cái này tôi cũng ăn rồi.”
—— Ăn vào sẽ bệnh đó! !
"Không sợ, tôi có mua thuốc,” Lăng Mông cầm hộp thuốc lắc lắc, "Hiệu thuốc giảm giá quanh năm, có bánh bao mua thuốc được giảm 20%.”
—— Vì là nhân xoài nên không nỡ quăng sao?
—— Chanh ba nhà tôi rõ ràng là thích táo.
—— Xoài xoài!
——Táo táo!
—— Đảng ổi rét run.
Đan Trúc: Hư thì đừng ăn.
Lăng Mông bị tin nhắn wechat đột nhiên phát tới khiến cho sửng sốt.
Lăng Mông: Anh đang xem trực tiếp? Anh không về nhà sao?
Đan Trúc: Ừm.
Đan Trúc: Không về.
Tám phần là vì bồi đom đóm tinh rồi.
Lăng Mông: Không sao, đám quanh năm ăn căn tin hai chúng ta, dạ dày ai mà chẳng làm bằng sắt.
Lăng Mông: Ăn xong bánh bao mở hắc không?
Lăng Mông: Nếu anh bồi người ta thì thôi.
Lăng Mông là một người vô cùng thức thời.
Đan Trúc: Tôi đang mua đồ trong siêu thị, đợi tôi về.
Lăng Mông: Anh đang ở ngoài còn xem trực tiếp? ? Lưu lượng không cần tiền à!
Đan Trúc: Không thiếu tiền.
Lăng Mông: ...
Nhà giàu thật đáng ghét mà.
Lăng Mông đột nhiên vui vẻ, thì ra Đan Trúc vẫn có thể mở hắc với cậu. Cậu ngoạm hai ba phát ăn luôn cái bánh bao, ăn nhanh thì khỏi phải nghĩ tới cái vị nào đó.
"Ăn xong rồi! Tối nay chúng ta tiếp tục mở hắc!"
—— Chủ bá vô lương dám nói chuyện phiếm trong lúc trực tiếp lừa tiền.
—— Ài, Chanh ba tôi mỗi ngày đều cười ngọt ngào như vậy phải làm sao bây giờ.
—— Bác sĩ nói tôi mà còn ăn ngọt nữa thì phải đi trám răng, giờ có nên coi trực tiếp nữa không đây?
—— Mới vừa rồi còn chua, chớp mắt lại thành ngọt, là lực lượng của crepe xoài sao?
—— Chanh mà không chua, thẳng nam phải cong.
Lăng Mông không để ý tới bọn họ, tìm cái máy chơi game nhỏ giết thời gian. Trò này cần dùng âm lượng điều khiển nhân vật, âm lượng thấp nhân vật đi, âm lượng cao nhân vật nhảy bắn.
Vì thế phòng trực tiếp tràn ngập thanh âm Lăng Mông chợt cao chợt thấp:
“Gọi gọi gọi gọi gọi gọi gọi gọi gọi gọi gọi... Ba ba! Ba ba!”
"Ba! A ba! Ba ba ba ba ba ba ba ba! ! A ~~~~~~ "
Lúc hét cậu không nắm chặt thời cơ, nhân vật rơi xuống mương, phải chơi lại từ đầu.
"Vừa rồi hét hơi sớm, giờ tôi có kinh nghiệm rồi, cam đoan một lần là qua, không qua tôi ăn chanh.
“Gọi gọi gọi gọi gọi gọi gọi gọi gọi... Ba ba! Ba ba!”
“Gọi gọi gọi gọi... Ba ba! Ba! Ba! Ba! Ba ba a! ! ! !"
—— Trực tiếp vẽ X2 (X... là chỉ số lần chơi ~ số mạng)
—— Chanh ba kêu thật mất hồn.
—— Coi chừng lát có người tới nói ‘này con, đừng buồn, hãy để ta làm cha của con’.
Quá trình này cứ tiếp tục đến lúc trực tiếp vẽ X30 cũng không qua ải được, Lăng Mông tức giận còn hơn con cá nóc.
“Cái trò quái quỷ này là ai thiết kế? Dẹp đi dẹp đi.”
—— Tội nghiệp Chanh ba 233333
—— Mau dẹp! Nếu còn không dẹp tôi cười tới hít thở không thông nè!
Vừa lúc này Đan Trúc nhắn tin qua, nói anh đã về đến ký túc xá.
"Không chơi nữa, chúng ta mở hắc." Lăng Mông vô cùng cao hứng mở Client Thiên Hà.
—— Đêm nay mở hắc với ai? Táo hay xoài đây?
—— Cược một cái bánh chưng là táo.
—— Không không, nhất định là xoài.
"Ai tới thì mở với người đó.” Biểu tình Lăng Mông trở nên có chút không đúng lắm, "Sao đột nhiên tôi hơi đau bụng."
—— Đã nói đừng ăn cái bánh bao đó rồi! ! !
—— Mau uống thuốc! !
“Ò ò.” Lăng Mông vội rót ly nước, giãy giụa nuốt thuốc vào.
"Thuốc này uống bao lâu thì có tác dụng vậy?” Lăng Mông bụng càng ngày càng đau, sớm biết thì đã uống thuốc nãy giờ rồi.
—— Nhanh đi WC!
Lăng Mông lắc đầu, cậu cảm thấy không đúng lắm, ăn đồ thiu cũng đâu đau bụng tới như vậy, bụng dưới kịch liệt quặn đau, đau đến mức cậu toát cả mồ hôi.
—— Chanh ba sắc mặt không ổn!
——Bánh bao này lực sát thương cũng quá mạnh đi!
—— Chung quanh có ai không? Không được thì phải đi bệnh viện!
—— Bạn cùng phòng ký túc xá đâu? Mấy bạn học khác đâu hết rồi?
—— Chanh ba mau nói địa chỉ, kêu xe cứu thương cho cậu!
Nhưng hiện tại mọi người có nói gì Lăng Mông cũng không thấy, cậu thống khổ sấp người trên bàn, đau đến cơ hồ hít thở không nổi.
Mấy chục vạn người xem vô cùng lo lắng nhìn Chanh ba ngã vào camera đều gấp như kiến bò trên chảo nóng.
—— Có ai có phương thức liên lạc của Chanh ba ngoài đời thực không? ?
—— Tôi nhớ Chanh ba là ở làng đại học thành phố Hồ Sóc?
—— Làng đại học bao nhiêu cái trường, làm sao tìm được đúng trường đây!
—— Quản lý phòng đâu? Quản lý phòng có số điện thoại Chanh ba không?
Quản lý phòng Thu Thu Poodle nhỏ: Tôi không có!!! Làm sao bây giờ!!! Tôi sắp điên rồi!!!
—— Hay là gọi cảnh sát đi?
—— Liên lạc diễn đàn, lúc ký hợp đồng nhất định phải lưu điện thoại!
Mọi người người này một câu người kia một câu đưa ra ý kiến, nhưng đều thúc thủ vô sách, mãi đến khi nghe một tiếng rầm, giống như có người phá cửa phòng ký túc xá Lăng Mông.
"Mông Mông! Mông Mông!"
Một nam sinh xông vào.
—— Thật tốt quá có người đến rồi! !
—— Bingsu xoài tiểu ca? ?
——Apple! !
"Mông Mông cậu thế nào rồi? Đau làm sao?” Đan Trúc lật người Lăng Mông đang ngã sấp trên mặt bàn qua, thấy cậu sắc mặt tái nhợt, cau mày, rên rỉ thống khổ.
"Có ai không? Có người nào ở đây không!” Đan Trúc gọi to, bạn học phòng kế bên và phòng đối diện nghe được tiếng la đều chạy đến xem xét.
“Có chuyện gì? ... Mông Mông! Mông Mông làm sao vậy?"
"Gọi 120!"
“... Ờ ờ ờ!”
Người phản ứng chạy về phòng lấy di động gọi điện thoại, Đan Trúc đảo mắt, thoáng nhìn thấy trên màn hình Lăng Mông thật nhiều người đang lo lắng gửi bình luận.
Khán giả lòng như lửa đốt thấy gương mặt đẹp trai của Apple áp sát vào camera, cầm tai nghe lên rất nhanh nói một câu:
"Chúng tôi lập tức đưa Mông Mông đi bệnh viện, mọi người không cần lo lắng."
Đan Trúc nói xong tắt trực tiếp, ôm ngang Lăng Mông đang đau đớn lên.
"Mông Mông kiên trì một chút, xe cứu thương đến ngay, chúng ta xuống lầu trước.”
"Uhng..."
Màn hình trực tiếp đã tối đen, nhưng người xem chưa một ai rời khỏi.
—— Hy vọng Chanh ba nhà tôi không có việc gì!
—— Phù hộ phù hộ phù hộ phù hộ!
—— Ăn bậy đau bụng sao có thể nghiêm trọng như thế được? Chắc không phải là viêm ruột thừa cấp tính chứ?
—— Hả? Vậy chẳng phải là phải mổ sao?
—— Chanh ba nhà tui xem ra phải động dao kéo rồi 55555
—— May là bingsu xoài tiểu ca tới kịp lúc!
—— Không chừng bingsu xoài tiểu ca đang xem trực tiếp!
—— Nếu mọi người đều nói tới bingsu xoài tiểu ca vậy tôi cũng nói một câu, chẳng lẽ không ai cảm thấy thanh âm bingsu xoài tiểu ca rất quen tai sao? ? !

No comments:

Post a Comment